Shogun Tướng Quân
Chương 54
Chúng ta đúng ngọ sẽ lên đường."
"Không, Mariko-san", phu nhân Sazuko hầu như sắp khóc.
"Được", Kiri nói.
"Được, chúng ta sẽ lên đường như phu nhân nói."
"Nhưng chúng sẽ chặn chúng ta lại", cô gái thốt lên.
"Thật là vô ích."
"Không", Mariko nói.
"Sazuko chan, phu nhân nhầm, rất cần thiết."
Kiri nói:
"Mariko-san đúng đấy. Chúng ta có lệnh trên.
"Bà nêu ra những chi tiết chuẩn bị cho việc ra đi.
"Chúng ta có thể sẵn sàng lên đường ngay tảng sáng nếu phu nhân muốn."
"Chúng ta phải đi vào đúng ngọ. Đại nhân đã nói thế, Kiri chan", Mariko đáp.
"Chúng ta chẳng cần đem theo gì nhiều, neh?"
"Vâng."
Sazuko nói:
"Chẳng cần gì nhiều! Xin lỗi, nhưng mà làm thế này thật là ngốc nghếch, chúng sẽ chặn chúng ta lại."
"Có lẽ không đâu, em ạ!" Kiri nói.
"Mariko bảo là chúng sẽ để cho chúng ta đi. Đại nhân Toranaga nghĩ rằng chúng sẽ để chúng ta đi. Vậy ta cứ cho là chúng sẽ để chúng ta đi. Em đi ngủ đi. Đi. Chị còn phải nói chuyện với Mariko-san."
Cô gái rời khỏi căn phòng, trong lòng cực kỳ bấn loạn.
Kiri khoanh hai tay lại.
"Thế nào, Mariko-san."
"Tôi đã dùng chim câu gửi một bức thư mật mã báo cho Đại nhân Toranaga biết những chuyện đã xảy ra tối nay. Chim sẽ bay vào lúc mờ sáng, chắc chắn là ngày mai người của Ishido sẽ tìm cách giết hết những chim đưa thư còn lại của tôi, nếu như có chuyện rắc rối xảy ra và nếu tôi đem được chúng vào đây. Phu nhân có muốn gửi thư đi ngay không?"
"Có. Tôi sẽ viết ngay bây giờ. Phu nhân nghĩ rồi đây tình hình sẽ thế nào?"
"Đại nhân Toranaga tin chắc là chúng sẽ để chúng ta đi, nếu tôi đủ sức mạnh."
"Tôi không đồng ý. Và xin lỗi, tôi nghĩ rằng phu nhân cũng không tin gì lắm vào việc này."
"Phu nhân nhầm rồi. Ồ, tất nhiên là ngày mai chúng có thể chặn chúng ta lại và nếu chúng làm vậy thì sẽ có một cuộc tranh chấp ghê gớm và những lời đe dọa nhưng sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu." Mariko cười."Ồ, nhưng sự đe dọa đó, thưa Kiri-san, sẽ diễn ra liên tục suốt ngày, suốt đêm. Nhưng đến trưa hôm sau thì chúng ta sẽ được phép ra đi."
Kiri lắc đầu:
"Nếu chúng để cho chúng ta thoát khỏi nơi đây thì tất cả các con tin khác ở Osaka cũng sẽ đi hết. Ishido sẽ bị suy yếu đi rất nhiều và sẽ mất thể diện. Hắn không thể để cho chuyện đó xảy ra được."
"Vâng", Mariko có vẻ rất hài lòng.
"Dù vậy, hắn cũng mắc kẹt rồi."
Kiri chăm chú nhìn nàng.
"Mười tám ngày nữa Chúa công của chúng ta sẽ tới đây, neh? Phải tại đây."
"Vâng."
"Xin lỗi, vậy tại sao việc chúng ta đi ngay lại quan trọng đến thế?"
"Đại nhân nghĩ rằng việc đó khá quan trọng, Kiri-san. Cho nên mới ra lệnh như vậy."
"À, thế ra Đại nhân có một kế hoạch?"
"Chẳng phải Đại nhân luôn luôn có nhiều kế hoạch đó sao?"
"Một khi Thiên Hoàng đã đồng ý có mặt thì Chúa công chúng ta bị kẹt rồi, neh?"
"Vâng."
Kiri nhìn ra cánh cửa shoji. Cửa đóng. Bà cúi xuống, khẽ nói:
"Vậy tại sao Đại nhân lại yêu cầu tôi bí mật nhồi cái ý đó vào đầu phu nhân Ochiba?" Sự tin tưởng của Mariko bắt đầu giảm sút.
"Đại nhân bảo phu nhân làm như vậy ư?"
"Vâng. Từ Yokose, sau khi gặp Đại nhân Zataki lần đầu tiên. Tại sao Đại nhân lại tự mình giương cái bẫy đó lên?"
"Tôi không rõ."
Kiri cắn môi.
"Ước gì tôi biết được. Chẳng bao lâu chúng ta sẽ biết thôi, nhưng tôi nghĩ phu nhân không nói hết với tôi những điều phu nhân biết, Mariko chan?"
Mariko định phản đối nhưng Kiri chạm vào tay nàng, ra hiệu lần nữa cho nàng phải cảnh giác rồi thì thầm.
"Thư của Đại nhân gửi cho tôi bảo tôi phải hoàn toàn tin ở phu nhân cho nên ta đừng nói gì thêm nữa. Tôi thật sự tin phu nhân, nhưng như thế cái đầu tôi vẫn cứ loay hoay suy nghĩ không dừng được. Neh?"
"Xin phu nhân thứ lỗi."
"Tôi rất tự hào về phu nhân." Kiri nói với giọng bình thường.
"Vâng, dũng cảm đương đầu với Ishido và tất cả bọn họ. Ước gì tôi có được lòng dũng cảm của phu nhân."
"Điều đó đối với tôi là dễ dàng. Chúa công của chúng ta đã nói là chúng ta phải rời khỏi đây."
"Việc chúng ta làm, theo tôi nghĩ là rất nguy hiểm. Dù vậy, tôi có thể giúp gì được?"
"Xin phu nhân hãy ủng hộ tôi."
"Cái đó thì tất nhiên rồi. Xưa nay tôi vẫn ủng hộ phu nhân."
"Tôi sẽ ở lại đây với phu nhân cho đến rạng sáng, Kiri-san. Nhưng trước hết tôi cần phải nói chuyện với Anjin-san."
"Phải. Tôi nên đi cùng với phu nhân thì hơn."
Hai người rời khỏi phòng của Kiri, có một số Áo Nâu đi hộ tống. Khi họ đi qua, những tên Áo Nâu khác cúi chào, rõ ràng hết sức hãnh diện về Mariko. Kiri dẫn đường đi theo các hành lang, qua gian phòng tiếp kiến rộng mênh. mông rồi tới hành lang bên kia. Ở đây có những tên Áo Nâu khác đứng gác cùng với bọn Áo Xám. Trông thấy Mariko, tất cả đều cúi chào, Áo Xám cũng như Áo Nâu đều trọng vọng nàng. Cả Kiri lẫn Mariko đều sửng sốt thấy bọn Áo Xám trong khu vực của họ. Nhưng cả hai giấu kín sự bối rối của mình, không nói gì cả.
Kiri trỏ vào một cánh cửa.
"Anjin-san?" Mariko gọi to.
"Hai?" Cửa mở, Blackthorne đứng đó. Đằng sau anh, ở trong phòng có thêm hai tên Áo Xám.
"Chào Mariko-san."
"Chào." Mariko liếc nhìn những tên Áo Xám.
"Tôi có chuyện riêng cần nói với Anjin-san."
"Xin mời phu nhân cứ nói", tên đội trưởng Áo Xám kính cẩn nói.
"Điều bất hạnh là chúng tôi được lệnh của đích thân Đại nhân Ishido là không được để Anjin-san một mình, nếu không sẽ bị tử hình."
Yoshinaka, tối nay là sĩ quan trực bước đến.
"Xin phu nhân Toda thứ lỗi, tôi đã phải đồng ý để Anjin-san có thêm hai mươi người này gác. Đó là yêu cầu của chính Đại nhân Ishido. Xin lỗi."
"Do Đại nhân Ishido chỉ quan tâm đến an ninh của Anjin-san, nên chúng ta hoan nghênh họ", Mariko nói, trong bụng chẳng vui chút nào.
Yoshinaka nói với tên đội trưởng Áo Xám,
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm về Anjin-san trong khi phu nhân Toda nói chuyện với Đại nhân. Ông có thể đợi ở bên ngoài."
"Rất tiếc", tên Samurai này tỏ ra cương quyết.
"Tôi và người của tôi không có cách nào khác là phải tự mắt mình trông nom canh gác."
Kiri nói:
"Tôi sẽ vui lòng ở lại đây. Tất nhiên là cần có một người."
"Xin lỗi Kiritsubo-san, chúng tôi cần phải có mặt. Xin phu nhân Toda thứ lỗi", tên đội trưởng bực bội nói tiếp,
"Nhưng trong chúng tôi không ai biết tiếng man di."
"Không ai có ý cho rằng các ông sẽ vô lễ đến mức nghe trộm", Mariko gần nổi nóng.
"Nhưng phong tục man di khác phong tục của chúng ta."
Yoshinaka nói:
"Hiển nhiên là bên các vị Áo Xám phải tuân lệnh Chúa công của họ. Tối nay phu nhân đã nói hoàn toàn đúng rằng bổn phận đầu tiên của một Samurai là tuân lệnh Chúa thượng của mình, thưa phu nhân Toda và vì phu nhân đã nêu điều đó lên trước mọi người là hoàn toàn đúng đắn."
"Hoàn toàn đúng đắn, thưa phu nhân", tên đội trưởng Áo Xám tán thành, với một niềm hãnh diện không kém.
"Cuộc đời người Samurai không còn lẽ sống nào khác, neh?"
"Cảm ơn", Mariko nói, nàng cảm thấy ấm lòng vì sự kính trọng của họ.
"Ông đội trưởng, chúng ta cũng phải tôn trọng phong tục tập quán của Anjin-san, nếu có thể được." Yoshinaka nói.
"Có lẽ tôi có một giải pháp, xin các vị theo tôi." Hắn dẫn mọi người trở lại phòng tiếp kiến.
"Thưa phu nhân, xin phu nhân và Anjin-san ngồi đây." Hắn trỏ cái bệ ở phía sau.
"Lính gác của Anjin-san có thể đứng ở các cửa và làm nhiệm vụ của họ đối với Chúa thượng của họ, chúng tôi làm nhiệm vụ của chúng tôi và phu nhân với Anjin-san có thể nói chuyện với nhau như phu nhân muốn, theo tập quán của Anjin-san. Neh?"
Mariko giải thích cho Blackthorne hiểu đề nghị của Yoshinaka rồi thận trọng nói bằng tiếng Latin.
"Chúng sẽ không bao giờ rời anh tối nay đâu. Chúng ta không còn cách nào khác... trừ một điều là em có thể ra lệnh giết hết chúng ngay lập tức nếu anh muốn vậy."
"Mong muốn của anh là được nói chuyện riêng với em", Blackthorne đáp.
"Nhưng không phải với cái giá nhiều mạng người. Cảm ơn em đã hỏi ý kiến anh."
Mariko quay sang Yoshinaka.
"Tốt lắm, cảm ơn ông Yoshinaka-san. Xin ông hãy cho người đốt hương lên để xua muỗi đi."
"Tất nhiên rồi, xin phu nhân thứ lỗi, có tin tức gì thêm về phu nhân Yođôkê không?"
"Không, Yoshinaka-san. Chúng tôi được nghe nói phu nhân vẫn nghỉ ngơi thoải mái, không đau đớn gì." Mariko mỉm cười với Blackthorne.
"Ta đến kia ngồi chứ, Anjin-san?"
Anh đi theo nàng. Kiri trở về nhà mình, còn bọn Áo Xám thì đứng ở các cửa phòng tiếp kiến.
Tên đội trưởng Áo Xám đứng gần Yoshinaka, cách những tên khác vài bước.
"Tôi không ưa cái chuyện này", hắn thì thầm cục cằn.
"Chẳng lẽ phu nhân Toda sẽ rút kiếm ra để giết ông ta? Nói vô phép, đầu óc ông làm sao thế?"
Yoshinaka tập tễnh đi kiểm tra các trạm gác khác. Tên đội trưởng Áo Xám nhìn về phía bệ. Mariko và Anjin-san ngồi đối diện nhau, ánh đuốc soi rõ họ. Hắn không nghe thấy hai người nói gì. Hắn cố tập trung nhìn vào môi họ nhưng cũng chẳng biết được gì hơn, tuy mắt hắn rất tinh và hắn nói được tiếng Portugal. Có lẽ họ lại nói tiếng của các Đức cha, hắn thầm nghĩ. Thứ tiếng kinh khủng, không sao học nổi.
Nhưng việc này có gì quan trọng? Tại sao bà ta lại không được nói chuyện riêng với tên tà đạo nếu bà ta thích thế? Cả hai cũng chẳng còn sống bao lâu nữa trên trái đất này. Thật đáng buồn. Ôi, lạy Đức Thánh mẫu, hãy phù hộ cho bà ta vì bà ta là người dũng cảm.
"Nói tiếng Latin an toàn hơn, có phải không, Anjin-san?" Chiếc quạt của nàng xua một con muỗi đang vo ve bay rạt qua.
"Từ đằng kia chúng có nghe thấy chúng ta không?"
"Không, em không tin là chúng nghe được, nếu như chúng ta nói nhỏ thôi và nói theo kiểu anh đã dạy em, nói mà mấp máy môi rất ít."
"Tốt. Có chuyện gì với Kiyama thế?"
"Em yêu anh."
"Em..."
"Em nhớ anh quá."
"Anh cũng nhớ em. Làm thế nào chúng ta có thể gặp riêng nhau được nhỉ?"
"Đêm nay thì không thể được. Đêm mai thì có thể được. Anh ạ, em đã có một kế hoạch rồi."
"Mai à? Nhưng chuyện em đi thì sao?"
"Ngày mai chúng có thể chặn em lại, Anjin-san... em van anh, anh đừng lo lắng gì cả. Ngày kia thì chúng em tất cả sẽ được tự do rời đây theo ý muốn. Nếu ngày mai em bị chặn lại, đêm mai em sẽ đến với anh."
"Làm thế nào?"
"Kiri sẽ giúp em. Đừng hỏi em như thế nào hay cái gì hay tại sao. Rất dễ thôi..." Nàng dừng lại vì đám nữ tỳ bưng các lư hương ra. Chẳng bao lâu những làn khói uốn lượn đã xua đuổi các sâu bọ ăn đêm. Khi chỉ còn hai người với nhau, họ nói với nhau về cuộc hành trình vừa qua của nhau, sung sướng lại được ở bên nhau, yêu nhau mà không được chạm đến nhau, luôn né tránh Toranaga và điều quan trọng của ngày mai. Rồi anh nói:
"Ishido là kẻ thù của anh. Tại sao lại có nhiều lính canh gác anh thế này?"
"Để bảo vệ anh. Nhưng cũng là để giám sát anh. Em cho rằng cả Ishido cũng muốn dùng anh chống lại Black Ship và Nagasaki, Đại nhân Kiyama và Đại nhân Onoshi."
"À đúng, anh cũng nghĩ như thế."
Nàng thấy mắt anh soi mói nhìn nàng.
"Cái gì thế, Anjin-san?"
"Trái với điều Yabu tưởng, anh tin em không phải là ngu ngốc, tối nay mọi điều em đã nói đều là có chủ tâm, có hoạch định trước... theo lệnh của Toranaga."
Nàng vuốt lại một nếp trên áo kimono gấm.
"Đại nhân có ra lệnh cho em. Đúng thế."
Blackthorne chuyển sang tiếng Spain.
"Ông ta đã phản em. Em chỉ là con mồi. Em có biết thế không? Em chỉ là cái mồi nhử cho một trong những cái bẫy của ông ta."
"Tại sao anh nói thế?"
"Em là cái mồi. Anh cũng vậy. Điều đó là hiển nhiên, có phải không? Yabu là mồi. Toranaga đã phái tất cả chúng ta đến đây làm vật hi sinh."
"Không, anh nới không đúng, Anjin-san. Xin lỗi, nhưng anh nhầm rồi." Anh nói bằng tiếng Latin.
"Anh xin nói em rất đẹp và anh yêu em, nhưng em nói dối."
"Trước đây chưa bao giờ có ai nói điều đó với em."
"Em cũng từng nói chưa bao giờ có ai nói.
"Anh yêu em" trước đây."
Nàng nhìn xuống chiếc quạt trong tay.
"Ta hãy nói chuyện khác đi anh."
"Toranaga hi sinh chúng ta được lợi cái gì?"
Nàng không trả lời.
"Mariko-san, anh có quyền hỏi em. Anh không sợ gì đâu. Anh chỉ muốn biết ông ta được cái lợi gì?"
"Em không biết."
"Em! Em hãy thề trước tình yêu của em và trước Chúa của em đi."
"Cả anh nữa ư?" Nàng chua chát đáp lại bằng tiếng Latin.
"Lại cả anh nữa cũng đòi thề trước Chúa, rồi đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cứ hỏi dồn em mãi ư?"
"Đây là tính mạng của em và tính mạng của anh, và anh quý trọng cả hai cái mạng ấy. Một lần nữa anh hỏi, ông ta được lợi cái gì?"
Giọng nàng cất cao lên:
"Anh nghe đây, đúng, em đã chọn thời điểm, đúng, em không là một con đàn bà ngu ngốc, và…"
"Cẩn thận nào, Mariko-san, em khẽ chứ nếu không thì ngu ngốc thật đấy."
"Xin lỗi. Đúng, việc đó là có chủ tâm, trước công chúng như Toranaga mong muốn."
"Tại sao?"
"Vì Ishido là một tên nông dân và hắn sẽ phải để chúng em đi. Cần phải thách thức hắn trước những người ngang vai vế với hắn. Phu nhân Ochiba tán thành để chúng em đi gặp Đại nhân Toranaga. Em đã nói chuyện với phu nhân và phu nhân không phản đối. Không có gì anh phải lo lắng cả đâu."
"Anh không thích thấy trong em như bốc lửa? Hoặc nọc độc. Hoặc buồn bực. Sự bình tĩnh của em đâu rồi? Và cung cách lễ độ của em đâu rồi? Có lẽ em cần phải ngồi xem đá mọc, neh?"
Sự nóng giận của Mariko tan biến và nàng cười. Ôi, anh! Anh đúng, xin anh thứ lỗi cho em." Nàng cảm thấy mát mẻ, trở lại là mình.
"Ôi, em yêu anh quá, em tôn trọng anh, em rất hãnh diện về anh tối nay, em muốn hôn anh lúc ấy quá, ngay trước mặt chúng, như phong tục nước anh."
"Lạy Chúa, em làm thế thì bùi nhùi lửa của chúng sẽ bốc cháy đấy, neh?"
"Nếu chỉ một mình em với anh, em sẽ hôn anh cho đến khi anh phải kêu vang trời đất lên xin tha cho mà xem."
"Cảm ơn em, phu nhân của anh nhưng em ở đây, anh ở đây và cả thế giới ngăn hai chúng ta."
"Ồ, không, giữa hai chúng ta không có thế giới nào cả. Cuộc đời em thật đầy đủ vì có anh."
Được một lát, anh nói:
"Thế còn mệnh lệnh của Yabu… đòi em phải xin lỗi và ở lại?"
"Xin lỗi, có thể những lệnh đó sẽ không được tuân theo."
"Vì có lệnh của Toranaga?"
"Vâng. Nhưng cũng không thật sự vì lệnh của Đại nhân. Đó cũng là ước muốn của em. Tất cả việc này là do em gợi ý với Đại nhân. Chính em đã xin được phép tới đây, anh yêu ạ. Thề có Chúa đó là sự thật."
"Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nàng nói với anh những gì nàng đã nói với Kiri rồi nói thêm.
"Mọi sự đã diễn ra tốt hơn là dự kiến. Chẳng phải Ishido đã trở thành ông chủ của anh rồi đó sao? Em thề là không biết làm thế nào mà Đại nhân Toranaga lại khôn ngoan đến thế. Trước khi em lên đường, Đại nhân đã nói cho em biết những gì sẽ xảy ra, có thể xảy ra. Đại nhân đã biết trước là Yabu không có quyền lực gì ở Kyushu. Chỉ có Ishido hoặc Kiyama là có thể bảo vệ được anh ở đó. Chúng ta không phải là những con mồi. Chúng ta được sự che chở bảo vệ của Đại nhân. Chúng ta hoàn toàn yên ổn, không có gì phải lo ngại cả."
"Thế mười chín ngày…bây giờ là còn mười tám…thì thế nào? Toranaga sẽ phải có mặt ở đây, neh?"
"Vâng."
"Như vậy chẳng phải là đúng như Ishido nói, một sự lãng phí thời gian?"
"Thật tình em không biết. Em chỉ biết rằng mười chín, mười tám hoặc thậm chí ba ngày thôi cũng có thể vĩnh cửu."
"Hay ngày mai?"
"Cả ngày mai nữa. Hoặc ngày kia."
"Thế nếu như Ishido không để cho em đi ngày mai thì sao?"
"Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Tất cả chúng ta. Cần phải hạ uy thế của Ishido."
"Em tin chắc ư?"
"Vâng, thề có Chúa."
Blackthorne vùng vẫy thoát ra khỏi cơn ác mộng nhưng khi anh thật sự tỉnh thì giấc mơ đã biến mất. Những tên Áo Xám đang đứng nhìn anh chằm chằm qua chiếc màn trong ánh sáng của bình minh.
"Chào", anh nói với chúng trong lòng bực tức vì có người nhìn mình khi mình đang ngủ.
Anh chui ra khỏi màn, đi ra hành lang, xuống cầu thang rồi đi tới nhà vệ sinh trong vườn. Bọn lính gác, cả Áo Xám lẫn Áo Nâu đi theo anh. Anh hầu như không để ý đến chúng.
Bình minh mù mịt. Trời phía đông đã sáng, sương mù đã tan. Không khí mặn mùi muối và ẩm ướt vì gió biển. Ruồi đã bay hàng đàn. Hôm nay sẽ nóng đây, anh thầm nghĩ.
Có tiếng chân người đi tới. Qua cửa để ngỏ, anh trông thấy Chimoko. Cô nữ tỳ kiên nhẫn đợi, trò chuyện với bọn gác và khi anh bước ra, cô cúi chào anh.
"Mariko-san đâu?" anh hỏi.
"Đang ở chỗ Kiritsubo-san, thưa Anjin-san."
"Cảm ơn. Bao giờ đi?"
"Ngọ, thưa Đại nhân."
"Nói với Mariko-san, tôi muốn đến chào trước khi đi.
"Anh nói lại lần nữa tuy Mariko đã hứa là sẽ tìm anh trước khi về phòng mình để lấy đồ đạc.
"Vâng, thưa Anjin-san."
Anh gật đầu như một Samurai gật đầu rồi đi tắm rửa. Tập quán không có tắm nước nóng buổi sáng, nhưng sáng nào anh cũng tới đây dội nước lạnh lên người.
"Anjin-san", lính gác hoặc những người trông thấy bao giờ cũng nói,
"Chắc chắn làm như vậy rất khỏe người."
Anh mặc quần áo rồi ra mặt tường thành nhìn xuống sân trước của khu vực lâu đài. Anh mặc kimono nâu, đeo kiếm và giấu khẩu súng ngắn dưới thắt lưng. Bọn Áo Nâu đang phiên gác chào anh như một người của chúng, tuy rất băn khoăn lo lắng vì những tên Áo Xám của anh. Những tên Áo Xám khác túm tụm trên mặt tường thành đối diện, cao hơn họ và bên ngoài cổng thành của họ.
"Nhiều Áo Xám, nhiều hơn thường lệ. Hiểu không, Anjin-san?." Yoshinaka nói, hắn vừa bước ra chỗ bao lơn.
"Hiểu."
Đội trưởng bọn Áo Xám đi lại chỗ họ.
"Xin đừng ra quá gần rìa, Anjin-san, xin lỗi."
Mặt trời đã hiện trên chân trời. Nắng ấm áp dễ chịu trên làn da của Blackthorne.
"Có phải Người bán dầu" không, Anjin-san."
"Phải."
"Tôi có thể xem lưỡi kiếm được không?"
Blackthorne rút một phần thanh kiếm ra khỏi vỏ. Theo tục lệ kiếm không bao giờ được rút hoàn toàn ra khỏi vỏ trừ phi để sử dụng.
"Đẹp quá, neh?" Tên đội trưởng nói. Những tên Khác, cả Áo Nâu lẫn Áo Xám, xúm lại, tất cả đều trầm trồ thán phục.
Blackthorne đút kiếm vào vỏ, không phải không hài lòng.
"Vinh dự đeo Người bán dầu."
"Anjin-san, ngài có biết sử dụng kiếm không?" tên đội trưởng hỏi.
"Không, ông đội trưởng. Không được như Samurai. Nhưng tôi học."
"À phải. Thế là rất tốt."
Khoảng sân trước vẫn còn trong bóng râm. Cách hai tầng ở bên dưới, bọn Áo Nâu đang luyện tập, Blackthorne nhìn chúng.
"Yoshinaka-san, bao nhiêu Samurai ở đây?"
"Bốn trăm linh ba, thưa Anjin-san, kể cả số hai trăm đến cùng với tôi."
"Thế còn bên ngoài kia?"
"Áo Xám?" Yoshinaka cười,
"Nhiều... nhiều lắm."
Tên đội trưởng Áo Xám cười nhe cả hai hàm răng.
"Gần một trăm nghìn. Hiểu không, Anjin-san, một trăm nghìn?"
"Hiểu. Cảm ơn."
Tất cả đều nhìn ra xa khi một đoàn phu khiêng, ngựa thồ và ba chiếc kiệu vòng qua góc đường thành ở phía xa, đang tới gần từ phía cuối con đường đi tới chỗ ngõ cụt này. Con đường vẫn còn trong bóng tối giữa hai bức tường thành cao ngất có lính gác. Các ngọn đuốc vẫn còn cháy trên các ổ trên tường. Ngay từ xa như thế, họ vẫn có thể nhìn thấy vẻ nhớn nhác của đám phu. Bọn Áo Xám ở trên tường thành bên kia có vẻ im lặng và chăm chú hơn, và bọn Áo Nâu đang phiên gác cũng vậy.
Cửa cổng mở ra cho đoàn người vào, bọn Áo Xám đi hộ tống dừng lại ở bên ngoài, đứng cùng với đồng đội của chúng, rồi cửa lại đóng lại. Thanh sắt lớn lại sập xuống kêu loảng xoảng, rơi vào những cái móc lớn chôn sâu vào tường đá. Chỗ cửa cổng không có lưới sắt bảo vệ.
Yoshinaka nói:
"Xin Anjin-san thứ lỗi. Tôi phải đi xem mọi việc có ổn không. Sẵn sàng chưa, neh?"
"Tôi đợi đây."
"Vâng." Yoshinaka chạy đi.
Tên đội trưởng Áo Xám đi ra bao lơn nhìn xuống. Lạy Chúa, Blackthorne thầm nghĩ, hy vọng là nàng đúng và Toranaga đúng... Bây giờ thì chẳng còn mấy nỗi nữa, phải không? Anh ước lượng mặt trời và lẩm bẩm một mình bằng tiếng Portugal.
"Chẳng còn mấy nỗi nữa."
Vô tình tên đội trưởng làu bàu đồng ý và Blackthorne nhận ra rằng hắn hiểu anh rất rõ bằng tiếng Portugal, như vậy hắn là người Thiên Chúa giáo và có thể là một tên thích khách nữa. Anh hốt hoảng nhớ lại đêm qua, nhớ lại rằng anh đã nói với Mariko toàn bằng tiếng Latin. Có phải tất cả bằng tiếng Latin không? Lạy Thánh mẫu, nàng có nói:
"Em có thể ra lệnh giết chúng." thì sao? Có phải bằng tiếng Latin không? Tên này có biết tiếng Latin như tên đội trưởng kia không, cái tên đã bị giết chết trong cuộc chạy trốn ra khỏi Osaka lần thứ nhất?"
Mặt trời bắt đầu nóng và Blackthorne rời mắt khỏi tên đội trưởng Áo Xám. Nếu mày không giết tao đêm qua thì có thể mày sẽ không bao giờ làm việc đó, anh thầm nghĩ, gạt tên Thiên Chúa giáo này vào một chỗ.
Anh nhìn thấy Kiri đi ra sân trước bên dưới. Bà đang trông coi đám nữ tỳ bưng hòm xiểng chất lên lưng ngựa thồ. Trông bà có vẻ bé nhỏ, đứng trên bậc thềm chính, nơi Sazuko đã từng giả vờ trượt chân, để cho Toranaga lẻn ra. Ngay ở phía Bắc là vườn hoa đẹp và căn nhà thôn dã nhỏ bé, nơi đầu tiên anh gặp Mariko và Thế tử Yaemon. Trí tưởng tượng của anh đi theo đoàn người rời khỏi lâu đài vào lúc giữa trưa, vòng vèo qua các đường ngang ngõ tắt rối rắm rồi yên ổn ra tới bên ngoài, băng qua các cánh rừng đi ra biển. Khi họ đã đi xa rồi, Yabu và anh sẽ rời khỏi đây, lên galleon ra khơi.
Từ trên mặt tường thành này, biển trông có vẻ rất gần. Biển như vẫy gọi. Và chân trời cũng như vẫy gọi.
"Konbanwa, Anjin-san."
"Mariko-san!" Trông nàng đẹp rực rỡ.
"Konbanwa!" anh nói rồi ra vẻ uể oải, nói bằng tiếng Latin.
"Hãy coi chừng tên Áo Xám này... nó hiểu đấy", rồi nói tiếp ngay bằng tiếng Portugal để cho nàng có thời gian trấn tĩnh lại.
"Vâng, tôi không hiểu làm sao bà ngủ ít thế mà vẫn có thể đẹp như thế." Anh nắm cánh tay nàng, xoay lưng nàng về phía tên đội trưởng, đưa nàng tới gần lan can.
"Trông kìa, Kiritsubo-san!"
"Cảm ơn, vâng... vâng, tôi... cảm ơn ông."
"Sao bà không vẫy tay gọi Kintsubo."
Kiri trông thấy hai người và vẫy tay đáp lại.
Một lát sau - trấn tĩnh lại và đã làm chủ được mình - Mariko nói:
"Cảm ơn Anjin-san. Ông rất khôn khéo và sáng suốt." Nàng ung dung chào tên đội trưởng rồi đi tới một gờ tường, xem có sạch không và ngồi xuống.
"Hôm nay chắc sẽ đẹp trời, neh?"
"Vâng. Bà có ngủ được không?"
"Không ngủ được. Anjin-san, Kiri và tôi trò chuyện với nhau hết đêm cho tới khi rạng sáng. Tôi rất thích cảnh bình minh. Còn ông thế nào?"
"Tôi ngủ không được yên giấc. Nhưng…"
"Ồ, thật rất tiếc."
"Bây giờ thì tôi cảm thấy rất khỏe khoắn... Thật sự... Bà đi bây giờ ư?"
"Vâng, nhưng tôi sẽ trở lại lúc giữa trưa để đón Kiri-san và phu nhân Sazuko." Nàng quay mặt đi tránh cái nhìn của tên đội trưởng Áo Xám và nói bằng tiếng Latin:
"Anh! Anh còn nhớ quán trọ Các bông hoa không?"
"Nhớ chứ. Làm sao anh quên được?"
"Nếu mà bị hoãn lại... đêm nay cũng sẽ là như thế... cũng hoàn hảo và thanh thản như thế."
"Ồ, cầu mong sao có thể được như vậy. Nhưng anh muốn em lên đường bình an vô sự."
Mariko nói tiếp bằng tiếng Portugal:
"Bây giờ tôi phải đi, Anjin-san. Xin phép ông."
"Để tôi tiễn bà ra cổng."
"Đừng. Xin đừng đi. Xin cứ ở đây mà nhìn cũng được. Ông và ông đội trưởng có thể đứng đây nhìn thấy được, neh?"
"Tất nhiên là được." Blackthorne hiểu ý nói ngay.
"Cầu Chúa phù hộ cho bà."
"Và ông nữa!"
Anh đứng lại bên lan can. Trong lúc anh đợi, ánh sáng mặt trời chiếu tới sân trước, đẩy lui bóng tối. Mariko hiện ra ở bên dưới. Anh trông thấy nàng chào Kiri và họ trò chuyện với nhau, không có tên Áo Nâu nào đứng gần họ. Rồi họ cúi chào nhau. Nàng ngước lên lấy tay che trên mắt nhìn anh và vui vẻ vẫy tay. Anh vẫy tay đáp lại. Cánh cổng được đẩy sang một bên và có Chimoko kín đáo đi sau vài bước, nàng đi ra, mười tên Áo Nâu hộ tống. Cánh cổng lại đóng lại. Trong giây lát không còn trông thấy Mariko. Rồi nàng lại hiện ra, năm mươi tên Áo Xám từ đám đông lúc nhúc bên ngoài tường thành vây lấy họ như thêm một đội bảo vệ danh dự nữa. Đoàn người đi từ từ xuôi con đường rộng không có ánh nắng. Anh nhìn theo cho đến khi nàng rẽ vào góc tường ở đằng xa. Nàng không hề ngoái lại.
"Bây giờ đi ăn, ông đội trưởng", anh nói.
"Vâng, tất nhiên, thưa Anjin-san."
Blackthorne trở về chỗ của mình, ăn cơm, rau muối và cá luộc, tiếp theo là hoa quả đầu mùa của Kyushu… táo nhỏ giòn, mơ và mận. Anh thú vị ăn bánh ngọt và uống trà.
"Mời Anjin-san xơi thêm?" người hầu hỏi.
"Đủ rồi, cảm ơn." Anh lấy các trái quả mời bọn lính gác, chúng cảm ơn, nhận và khi chúng ăn xong, anh lại trở ra mặt tường thành lúc này đã chan hòa ánh nắng. Anh rất muốn kiểm tra lại thuốc nổ nhồi vào khẩu súng ngắn của anh giấu trong thắt lưng nhưng anh nghĩ tốt hơn là không nên để ai trông thấy. Đêm qua anh đã kiểm tra một lần thật kỹ dưới chăn, trong màn. Nhưng không biết thật sự không tự mắt nhìn thấy, anh không thể chắc chắn được về mức độ nhồi thuốc hay đã đánh lửa.
Không thể làm gì hơn được, anh thầm nghĩ. Mày là một con rối thôi. Hãy kiên nhẫn, Anjin-san, sự chờ đợi của mày sẽ chấm dứt vào giờ ngọ.
Anh ước lượng tầm cao của mặt trời. Sắp bắt đầu thời gian hai tiếng đồng hồ của giờ tị. Sau là đến giờ ngọ. Giữa giờ ngọ là chính ngọ.
Chuông chùa trong khắp lâu đài và thành phố điểm bắt đầu giờ tị và anh thích thú với sự đoán định chính xác của mình. Anh trông thấy một viên đá nhỏ trên mặt đất. Anh đi tới nhặt hòn đá lên, cẩn thận đặt nó lên gờ một lỗ châu mai ngoài nắng rồi lại dựa vào tường, duỗi chân thoải mái, chăm chú nhìn hòn đá.
Bọn Áo Xám theo dõi từng cử động của Blackthorne. Tên đội trưởng cau mày. Được một lúc hắn hỏi:
"Anjin-san, hòn đá có ý nghĩa gì vậy?"
"Sao?"
"Hòn đá. Tại sao hòn đá, Anjin-san?"
"À, tôi nhìn đá mọc."
"Ồ, xin lỗi, tôi hiểu." tên đội trưởng đáp.
"Xin lỗi đã làm phiền ông."
Blackthorne cười thầm rồi lại quay lại nhìn hòn đá.
"Mọc đi, đồ chó đẻ kia", anh nói. Nhưng tha hồ anh chửi rủa nó, ra lệnh cho nó hoặc mơn trớn nó, nó vẫn không mọc.
Có thật mày chờ đợi đó mọc không? Anh tự hỏi. Không, tất nhiên là không, nhưng như thế giết thì giờ và tạo nên sự bình tĩnh. Cần phải có wa, bao nhiêu cũng là không đủ. Neh?
Cuộc tiến công sắp tới sẽ từ đâu đến? Không có cách gì để tự vệ chống lại một tên thích khách nếu như nó sẵn sàng chết. Có phải không?
Rodrigues kiểm tra thuốc nhồi của khẩu hỏa mai anh lấy hú họa trên giá súng, bên cạnh khẩu pháo đặt ở phía đuôi thuyền. Anh thấy đá lửa đã mòn và bị rỗ, do đó là nguy hiểm. Không nói không rằng anh ném khẩu súng vào tên bắn súng. Tên này may mắn bắt được khẩu súng trước khi báng súng dập vào mặt nó.
"Lạy Chúa, senhor hoa tiêu." tên đó kêu to.
"Việc gì phải..."
"Nghe đây, thằng chó chết kia, lần sau mà tao còn thấy một khẩu súng hỏa mai hay đại bác có gì sai sót trong phiên gác của mày, mày sẽ lĩnh năm mươi roi và cắt ba tháng lương. Quản trị trưởng đâu!"
"Có tôi, ông hoa tiêu?" Pesaro, viên quản trị trưởng, đưa cái thân hình to béo của hắn lại gần và quắc mắt nhìn tên pháo thủ trẻ tuổi.
"Tập hợp cả hai đội gác! Kiểm tra từng khẩu hỏa mai. từng khẩu pháo, tất cả mọi thứ. Có Chúa biết lúc nào chúng ta cần đến những cái đó."
"Vâng, thưa ông hoa tiêu, tôi sẽ đôn đốc việc này." Tên quản trị trưởng gí sát mặt vào gã pháo thủ.
"Tối nay, tao sẽ tè vào cốc rượu của mày. Gômết vì tất cả những việc tao phải làm thêm này và cốc rượu đó tao khuyên mày nên mỉm cười vui vẻ mà uống, nghe chưa? Đi làm ngay!"
Trên sàn chính, ở khoảng giữa tàu có chín khẩu đại bác nhỏ, bốn bên mạn trái, bốn bên mạn phải và một khẩu ở đuôi tàu. Đủ để đánh lui bất cứ bọn cướp biển nào không có pháo nhưng không đủ để mở một cuộc công kích đến cùng. Chiếc chiến thuyền nhỏ này có hai cột buồm và có tên là Santa Lux.
Rodrigues đợi cho đến khi các thủy thủ bắt tay vào việc mới quay người tựa vào mạn thuyền. Lâu đài thấp thoáng mờ mờ trong ánh nắng, lấp lánh một, màu thiếc cũ, trừ cái vọng lâu với những bức tường trắng và xanh lam, mái vàng của nó. Anh nhổ xuống nước và theo dõi bãi nước bọt xem có trôi được tới các cột của kè như anh hi vọng không hay là trôi ra biển. Nó trôi ra biển.
"Cút", anh lẩm bẩm, chẳng nhằm vào ai, lòng ao ước lúc này có được trong tay chiếc thuyền của mình, chiếc Santa Maria. Thật vận đen cho anh là chiến thuyền đó lại đang ở Macao đúng lúc cần đến.
"Có chuyện gì thế, ông Thủy sư Đô đốc?" cách đấy mấy ngày, anh đã hỏi Ferriera ở Nagasaki khi bị lôi dậy khỏi chiếc giường ấm cúng của mình bên trên thành phố và cảng.
"Tôi phải đi ngay Osaka", Ferriera nói, mũ hắn cài lông chim, hắn cao ngạo hống hách như con gà chọi, ngay cả vào lúc sáng sớm như thế này.
"Có tin khẩn cấp của Dell'Aqua."
"Bây giờ lại có chuyện gì thế?"
"Ông ta không nói... Chỉ bảo có tầm quan trọng sống còn đối với tương lai chiếc Black Ship."
"Lạy Đức Thánh mẫu, họ lại âm mưu cái gì bây giờ thế? Có gì là sống còn? Tàu của chúng ta vững chắc chẳng kém bất cứ tàu nào, đáy tàu sạch sẽ, dây rợ, buồm hoàn hảo. Công việc buôn bán xuôi xẻ hơn chúng ta tưởng và với thời gian, bọn khỉ đã biết ăn ở phải phép, lão lợn ỷ Harima tin tưởng và..." Anh bỗng dừng lại như thể ý nghĩ đó nổ bùng trong đầu.
"Thằng cha người Anh! Nó đã ra biển!"
"Tôi không biết. Nhưng nếu nó…"
Rodrigues trân trân nhìn cửa cảng, hầu như sắp trông thấy chiếc Erasmus đã trấn ở đó, phấp phới lá cờ khả ố của England và đơn độc ở đó như một con chó dại, cái ngày mà họ sẽ phải ra khơi để đi Macao hoặc về nước. Jesuma! Đức mẹ và các vị Thánh thần ơi! cầu sao cho chuyện đó sẽ không xảy ra!
"Đi cách nào nhanh nhất? Thuyền nhỏ chăng?"
"Thuyền Santa Lux, ông Thủy sư Đô đốc ạ. Chỉ cần một tiếng đồng hồ là chúng ta có thể dong buồm đi được rồi. Ông nghe đây: tên Ingeles không có người, không thể làm được hết. Đừng quên rằng…"
"Lạy Đức Thánh mẫu, ông có nghe nói không, bây giờ nó nói được tiếng của chúng rồi, phải không? Tại sao nó lại không dùng được lũ khỉ, phải không? Chẳng thiếu gì bọn cướp biển Nhật Pủn, nó muốn lấy người đến gấp hai mươi lần thế cũng có."
"Đúng, nhưng không có pháo thủ và thủy thủ như nó cần... nó không có đủ thì giờ huấn luyện bọn Nhật Pủn, sang năm thì có thể, nhưng không phải để chống lại chúng ta."
"Thề có đức Thánh mẫu và tất cả các thánh thần, tại sao bọn tu sĩ lại cho nó một quyển tự điển của chúng, tôi thật không hiểu. Quân chó đẻ chết dẫm! Hẳn là chúng đã bị quỷ ám rồi. Cứ như là tên Ingeles được quỷ che chở ấy!"
"Tôi nói ông biết, chỉ là do nó ranh mãnh thôi!"
"Có nhiều đứa ở đây hàng chục năm mà không nói nổi lấy một lời của cái tiếng Nhật Pủn líu lo líu lường ấy, thế mà thằng Ingeles lại nói được, đúng không? Tôi đã bảo ông là nó bán linh hồn cho Satan rồi và đánh đổi lại nó được che chở. Nếu không thế làm sao có thể giải thích được việc đó? Ông đã cố công học nói tiếng Nhật bao nhiêu năm rồi, ông lại sống với một phụ nữ Nhật nữa?... Cứt thật, nó có thể dễ dàng sử dụng bọn cướp biển Nhật Pủn."
"Không đâu, nó phải lấy người ở đây và chúng ta đang đợi nó, ông đã xích tất cả những thằng nào khả nghi lại rồi kia mà."
"Với số bạc trị giá hai mươi ngàn.
"Crudađô" và lời hứa hẹn về Black Ship, nó có thể mua được tất cả những người nó cần, kể cả bọn cai ngục lẫn cái nhà ngục trời đánh. Caloron. Có lẽ nó cũng mua được cả ông nữa đấy!"
"Này, liệu mà ăn nói chứ!"
"Rodrigues, ông là một tên Spain đẻ hoang chết dẫm! Nó còn sống là lỗi tại ông, ông phải chịu trách nhiệm. Ông đã hai lần để cho nó thoát!" Ferriera tức giận điên cuồng, xông tới.
"Lẽ ra khi nắm được nó, ông đã phải giết chết nó rồi."
"Có thể, nhưng đó là chuyện của tôi." Rodrigues cay đắng nói.
"Khi có thể làm được, tôi đã định giết nó."
"Có thật không?"
"Tôi đã nói với ông hàng mấy chục lần rồi. Ông không có tai sao? Hay là tai ông cũng như cái mồm ông lúc nào cũng đầy cứt Spain?" Tay Rodrigues thò xuống báng súng ngắn và Ferriera rút kiếm ra. Cô gái Nhật Bản vội lăn vào đứng giữa hai người.
"Xin... xin… Rod-san, đừng giận dữ... đừng cãi nhau... xin! Cơ đốc giáo... xin…"
Cơn điên giận mù quáng của hai người tan biến và Ferriera nói.
"Thề có Chúa, tôi nói để ông biết, tên Ingeles phải là do quỷ đẻ ra... suýt nữa thì tôi giết ông và ông giết tôi. Bây giờ thì tôi rõ rồi. Nó bỏ bùa bỏ bả mê hoặc tất cả chúng ta… nhất là ông!"
Lúc này tại Osaka, dưới ánh nắng. Rodrigues sờ vào cây thánh giá treo ở cổ và tha thiết cầu nguyện được che chở tránh được mọi sự nguy nan của chiến tranh và linh hồn bất diệt của anh được bảo vệ chống lại quỷ Satan.
Phải chăng Ferriera đúng, phải chăng đó là câu giải đáp duy nhất, Rodrigues lại suy nghĩ, lòng nặng trĩu linh tính về một điềm gở. Cái mạng của tên Ingles là được phép yêu ma trợ giúp. Bây giờ nó đã trở thành người thân cận của tên ác quỷ Toranaga, bây giờ nó đã lấy được chiến thuyền của nó, lấy được tiền và wako, bất chấp hết thảy và quả là nó đã nói như những người Nhật và dù cho có từ điển đi nữa cũng không biết nhanh thế được nhưng quả thật là nó có từ điển và được sự giúp đỡ rất nhiều. Jesuma, lạy Đức Thánh mẫu, hãy tránh cho con khỏi Con mắt độc địa!
"Tại sao cha lại đem cho tên Ingeles cuốn từ điển?" anh đã hỏi Alvito tại Mishima.
"Rõ ràng là lẽ ra cha phải trì hoãn cái việc đó chứ?"
"Đúng, Rodrigues", cha Alvito đã tâm sự riêng với anh,
"Và lẽ ra ta không nên giúp hắn, và đi chệch con đường của ta. Nhưng ta tin tưởng rằng vẫn còn khả năng cải đạo cho hắn. Ta tin chắc như thế. Bây giờ thì Toranaga hỏng rồi... Đó chỉ là một con người, một linh hồn mà thôi. Ta phải tìm cách cứu vớt hắn."
Bọn tu sĩ! Rodrigues thầm nghĩ. Cứt cả! Nhưng trừ Dell'Aqua và Alvito. Ôi, lậy Đức Thánh mẫu, con xin tạ lỗi vì tất cả những ý nghĩ xấu xa của con về hắn và cha Alvito. Hãy tha thứ cho con và hãy chôn tên Ingeles ở đâu đó trước khi con có hắn trong đường ngắm của con. Con không muốn giết hắn vì lời thề thiêng liêng của con, ngay dù, thề có Đức bà, con biết rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải chết...
Người trực lái lật chiếc đồng hồ cát và đánh tám tiếng chuông. Đúng ngọ.
"Không, Mariko-san", phu nhân Sazuko hầu như sắp khóc.
"Được", Kiri nói.
"Được, chúng ta sẽ lên đường như phu nhân nói."
"Nhưng chúng sẽ chặn chúng ta lại", cô gái thốt lên.
"Thật là vô ích."
"Không", Mariko nói.
"Sazuko chan, phu nhân nhầm, rất cần thiết."
Kiri nói:
"Mariko-san đúng đấy. Chúng ta có lệnh trên.
"Bà nêu ra những chi tiết chuẩn bị cho việc ra đi.
"Chúng ta có thể sẵn sàng lên đường ngay tảng sáng nếu phu nhân muốn."
"Chúng ta phải đi vào đúng ngọ. Đại nhân đã nói thế, Kiri chan", Mariko đáp.
"Chúng ta chẳng cần đem theo gì nhiều, neh?"
"Vâng."
Sazuko nói:
"Chẳng cần gì nhiều! Xin lỗi, nhưng mà làm thế này thật là ngốc nghếch, chúng sẽ chặn chúng ta lại."
"Có lẽ không đâu, em ạ!" Kiri nói.
"Mariko bảo là chúng sẽ để cho chúng ta đi. Đại nhân Toranaga nghĩ rằng chúng sẽ để chúng ta đi. Vậy ta cứ cho là chúng sẽ để chúng ta đi. Em đi ngủ đi. Đi. Chị còn phải nói chuyện với Mariko-san."
Cô gái rời khỏi căn phòng, trong lòng cực kỳ bấn loạn.
Kiri khoanh hai tay lại.
"Thế nào, Mariko-san."
"Tôi đã dùng chim câu gửi một bức thư mật mã báo cho Đại nhân Toranaga biết những chuyện đã xảy ra tối nay. Chim sẽ bay vào lúc mờ sáng, chắc chắn là ngày mai người của Ishido sẽ tìm cách giết hết những chim đưa thư còn lại của tôi, nếu như có chuyện rắc rối xảy ra và nếu tôi đem được chúng vào đây. Phu nhân có muốn gửi thư đi ngay không?"
"Có. Tôi sẽ viết ngay bây giờ. Phu nhân nghĩ rồi đây tình hình sẽ thế nào?"
"Đại nhân Toranaga tin chắc là chúng sẽ để chúng ta đi, nếu tôi đủ sức mạnh."
"Tôi không đồng ý. Và xin lỗi, tôi nghĩ rằng phu nhân cũng không tin gì lắm vào việc này."
"Phu nhân nhầm rồi. Ồ, tất nhiên là ngày mai chúng có thể chặn chúng ta lại và nếu chúng làm vậy thì sẽ có một cuộc tranh chấp ghê gớm và những lời đe dọa nhưng sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu." Mariko cười."Ồ, nhưng sự đe dọa đó, thưa Kiri-san, sẽ diễn ra liên tục suốt ngày, suốt đêm. Nhưng đến trưa hôm sau thì chúng ta sẽ được phép ra đi."
Kiri lắc đầu:
"Nếu chúng để cho chúng ta thoát khỏi nơi đây thì tất cả các con tin khác ở Osaka cũng sẽ đi hết. Ishido sẽ bị suy yếu đi rất nhiều và sẽ mất thể diện. Hắn không thể để cho chuyện đó xảy ra được."
"Vâng", Mariko có vẻ rất hài lòng.
"Dù vậy, hắn cũng mắc kẹt rồi."
Kiri chăm chú nhìn nàng.
"Mười tám ngày nữa Chúa công của chúng ta sẽ tới đây, neh? Phải tại đây."
"Vâng."
"Xin lỗi, vậy tại sao việc chúng ta đi ngay lại quan trọng đến thế?"
"Đại nhân nghĩ rằng việc đó khá quan trọng, Kiri-san. Cho nên mới ra lệnh như vậy."
"À, thế ra Đại nhân có một kế hoạch?"
"Chẳng phải Đại nhân luôn luôn có nhiều kế hoạch đó sao?"
"Một khi Thiên Hoàng đã đồng ý có mặt thì Chúa công chúng ta bị kẹt rồi, neh?"
"Vâng."
Kiri nhìn ra cánh cửa shoji. Cửa đóng. Bà cúi xuống, khẽ nói:
"Vậy tại sao Đại nhân lại yêu cầu tôi bí mật nhồi cái ý đó vào đầu phu nhân Ochiba?" Sự tin tưởng của Mariko bắt đầu giảm sút.
"Đại nhân bảo phu nhân làm như vậy ư?"
"Vâng. Từ Yokose, sau khi gặp Đại nhân Zataki lần đầu tiên. Tại sao Đại nhân lại tự mình giương cái bẫy đó lên?"
"Tôi không rõ."
Kiri cắn môi.
"Ước gì tôi biết được. Chẳng bao lâu chúng ta sẽ biết thôi, nhưng tôi nghĩ phu nhân không nói hết với tôi những điều phu nhân biết, Mariko chan?"
Mariko định phản đối nhưng Kiri chạm vào tay nàng, ra hiệu lần nữa cho nàng phải cảnh giác rồi thì thầm.
"Thư của Đại nhân gửi cho tôi bảo tôi phải hoàn toàn tin ở phu nhân cho nên ta đừng nói gì thêm nữa. Tôi thật sự tin phu nhân, nhưng như thế cái đầu tôi vẫn cứ loay hoay suy nghĩ không dừng được. Neh?"
"Xin phu nhân thứ lỗi."
"Tôi rất tự hào về phu nhân." Kiri nói với giọng bình thường.
"Vâng, dũng cảm đương đầu với Ishido và tất cả bọn họ. Ước gì tôi có được lòng dũng cảm của phu nhân."
"Điều đó đối với tôi là dễ dàng. Chúa công của chúng ta đã nói là chúng ta phải rời khỏi đây."
"Việc chúng ta làm, theo tôi nghĩ là rất nguy hiểm. Dù vậy, tôi có thể giúp gì được?"
"Xin phu nhân hãy ủng hộ tôi."
"Cái đó thì tất nhiên rồi. Xưa nay tôi vẫn ủng hộ phu nhân."
"Tôi sẽ ở lại đây với phu nhân cho đến rạng sáng, Kiri-san. Nhưng trước hết tôi cần phải nói chuyện với Anjin-san."
"Phải. Tôi nên đi cùng với phu nhân thì hơn."
Hai người rời khỏi phòng của Kiri, có một số Áo Nâu đi hộ tống. Khi họ đi qua, những tên Áo Nâu khác cúi chào, rõ ràng hết sức hãnh diện về Mariko. Kiri dẫn đường đi theo các hành lang, qua gian phòng tiếp kiến rộng mênh. mông rồi tới hành lang bên kia. Ở đây có những tên Áo Nâu khác đứng gác cùng với bọn Áo Xám. Trông thấy Mariko, tất cả đều cúi chào, Áo Xám cũng như Áo Nâu đều trọng vọng nàng. Cả Kiri lẫn Mariko đều sửng sốt thấy bọn Áo Xám trong khu vực của họ. Nhưng cả hai giấu kín sự bối rối của mình, không nói gì cả.
Kiri trỏ vào một cánh cửa.
"Anjin-san?" Mariko gọi to.
"Hai?" Cửa mở, Blackthorne đứng đó. Đằng sau anh, ở trong phòng có thêm hai tên Áo Xám.
"Chào Mariko-san."
"Chào." Mariko liếc nhìn những tên Áo Xám.
"Tôi có chuyện riêng cần nói với Anjin-san."
"Xin mời phu nhân cứ nói", tên đội trưởng Áo Xám kính cẩn nói.
"Điều bất hạnh là chúng tôi được lệnh của đích thân Đại nhân Ishido là không được để Anjin-san một mình, nếu không sẽ bị tử hình."
Yoshinaka, tối nay là sĩ quan trực bước đến.
"Xin phu nhân Toda thứ lỗi, tôi đã phải đồng ý để Anjin-san có thêm hai mươi người này gác. Đó là yêu cầu của chính Đại nhân Ishido. Xin lỗi."
"Do Đại nhân Ishido chỉ quan tâm đến an ninh của Anjin-san, nên chúng ta hoan nghênh họ", Mariko nói, trong bụng chẳng vui chút nào.
Yoshinaka nói với tên đội trưởng Áo Xám,
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm về Anjin-san trong khi phu nhân Toda nói chuyện với Đại nhân. Ông có thể đợi ở bên ngoài."
"Rất tiếc", tên Samurai này tỏ ra cương quyết.
"Tôi và người của tôi không có cách nào khác là phải tự mắt mình trông nom canh gác."
Kiri nói:
"Tôi sẽ vui lòng ở lại đây. Tất nhiên là cần có một người."
"Xin lỗi Kiritsubo-san, chúng tôi cần phải có mặt. Xin phu nhân Toda thứ lỗi", tên đội trưởng bực bội nói tiếp,
"Nhưng trong chúng tôi không ai biết tiếng man di."
"Không ai có ý cho rằng các ông sẽ vô lễ đến mức nghe trộm", Mariko gần nổi nóng.
"Nhưng phong tục man di khác phong tục của chúng ta."
Yoshinaka nói:
"Hiển nhiên là bên các vị Áo Xám phải tuân lệnh Chúa công của họ. Tối nay phu nhân đã nói hoàn toàn đúng rằng bổn phận đầu tiên của một Samurai là tuân lệnh Chúa thượng của mình, thưa phu nhân Toda và vì phu nhân đã nêu điều đó lên trước mọi người là hoàn toàn đúng đắn."
"Hoàn toàn đúng đắn, thưa phu nhân", tên đội trưởng Áo Xám tán thành, với một niềm hãnh diện không kém.
"Cuộc đời người Samurai không còn lẽ sống nào khác, neh?"
"Cảm ơn", Mariko nói, nàng cảm thấy ấm lòng vì sự kính trọng của họ.
"Ông đội trưởng, chúng ta cũng phải tôn trọng phong tục tập quán của Anjin-san, nếu có thể được." Yoshinaka nói.
"Có lẽ tôi có một giải pháp, xin các vị theo tôi." Hắn dẫn mọi người trở lại phòng tiếp kiến.
"Thưa phu nhân, xin phu nhân và Anjin-san ngồi đây." Hắn trỏ cái bệ ở phía sau.
"Lính gác của Anjin-san có thể đứng ở các cửa và làm nhiệm vụ của họ đối với Chúa thượng của họ, chúng tôi làm nhiệm vụ của chúng tôi và phu nhân với Anjin-san có thể nói chuyện với nhau như phu nhân muốn, theo tập quán của Anjin-san. Neh?"
Mariko giải thích cho Blackthorne hiểu đề nghị của Yoshinaka rồi thận trọng nói bằng tiếng Latin.
"Chúng sẽ không bao giờ rời anh tối nay đâu. Chúng ta không còn cách nào khác... trừ một điều là em có thể ra lệnh giết hết chúng ngay lập tức nếu anh muốn vậy."
"Mong muốn của anh là được nói chuyện riêng với em", Blackthorne đáp.
"Nhưng không phải với cái giá nhiều mạng người. Cảm ơn em đã hỏi ý kiến anh."
Mariko quay sang Yoshinaka.
"Tốt lắm, cảm ơn ông Yoshinaka-san. Xin ông hãy cho người đốt hương lên để xua muỗi đi."
"Tất nhiên rồi, xin phu nhân thứ lỗi, có tin tức gì thêm về phu nhân Yođôkê không?"
"Không, Yoshinaka-san. Chúng tôi được nghe nói phu nhân vẫn nghỉ ngơi thoải mái, không đau đớn gì." Mariko mỉm cười với Blackthorne.
"Ta đến kia ngồi chứ, Anjin-san?"
Anh đi theo nàng. Kiri trở về nhà mình, còn bọn Áo Xám thì đứng ở các cửa phòng tiếp kiến.
Tên đội trưởng Áo Xám đứng gần Yoshinaka, cách những tên khác vài bước.
"Tôi không ưa cái chuyện này", hắn thì thầm cục cằn.
"Chẳng lẽ phu nhân Toda sẽ rút kiếm ra để giết ông ta? Nói vô phép, đầu óc ông làm sao thế?"
Yoshinaka tập tễnh đi kiểm tra các trạm gác khác. Tên đội trưởng Áo Xám nhìn về phía bệ. Mariko và Anjin-san ngồi đối diện nhau, ánh đuốc soi rõ họ. Hắn không nghe thấy hai người nói gì. Hắn cố tập trung nhìn vào môi họ nhưng cũng chẳng biết được gì hơn, tuy mắt hắn rất tinh và hắn nói được tiếng Portugal. Có lẽ họ lại nói tiếng của các Đức cha, hắn thầm nghĩ. Thứ tiếng kinh khủng, không sao học nổi.
Nhưng việc này có gì quan trọng? Tại sao bà ta lại không được nói chuyện riêng với tên tà đạo nếu bà ta thích thế? Cả hai cũng chẳng còn sống bao lâu nữa trên trái đất này. Thật đáng buồn. Ôi, lạy Đức Thánh mẫu, hãy phù hộ cho bà ta vì bà ta là người dũng cảm.
"Nói tiếng Latin an toàn hơn, có phải không, Anjin-san?" Chiếc quạt của nàng xua một con muỗi đang vo ve bay rạt qua.
"Từ đằng kia chúng có nghe thấy chúng ta không?"
"Không, em không tin là chúng nghe được, nếu như chúng ta nói nhỏ thôi và nói theo kiểu anh đã dạy em, nói mà mấp máy môi rất ít."
"Tốt. Có chuyện gì với Kiyama thế?"
"Em yêu anh."
"Em..."
"Em nhớ anh quá."
"Anh cũng nhớ em. Làm thế nào chúng ta có thể gặp riêng nhau được nhỉ?"
"Đêm nay thì không thể được. Đêm mai thì có thể được. Anh ạ, em đã có một kế hoạch rồi."
"Mai à? Nhưng chuyện em đi thì sao?"
"Ngày mai chúng có thể chặn em lại, Anjin-san... em van anh, anh đừng lo lắng gì cả. Ngày kia thì chúng em tất cả sẽ được tự do rời đây theo ý muốn. Nếu ngày mai em bị chặn lại, đêm mai em sẽ đến với anh."
"Làm thế nào?"
"Kiri sẽ giúp em. Đừng hỏi em như thế nào hay cái gì hay tại sao. Rất dễ thôi..." Nàng dừng lại vì đám nữ tỳ bưng các lư hương ra. Chẳng bao lâu những làn khói uốn lượn đã xua đuổi các sâu bọ ăn đêm. Khi chỉ còn hai người với nhau, họ nói với nhau về cuộc hành trình vừa qua của nhau, sung sướng lại được ở bên nhau, yêu nhau mà không được chạm đến nhau, luôn né tránh Toranaga và điều quan trọng của ngày mai. Rồi anh nói:
"Ishido là kẻ thù của anh. Tại sao lại có nhiều lính canh gác anh thế này?"
"Để bảo vệ anh. Nhưng cũng là để giám sát anh. Em cho rằng cả Ishido cũng muốn dùng anh chống lại Black Ship và Nagasaki, Đại nhân Kiyama và Đại nhân Onoshi."
"À đúng, anh cũng nghĩ như thế."
Nàng thấy mắt anh soi mói nhìn nàng.
"Cái gì thế, Anjin-san?"
"Trái với điều Yabu tưởng, anh tin em không phải là ngu ngốc, tối nay mọi điều em đã nói đều là có chủ tâm, có hoạch định trước... theo lệnh của Toranaga."
Nàng vuốt lại một nếp trên áo kimono gấm.
"Đại nhân có ra lệnh cho em. Đúng thế."
Blackthorne chuyển sang tiếng Spain.
"Ông ta đã phản em. Em chỉ là con mồi. Em có biết thế không? Em chỉ là cái mồi nhử cho một trong những cái bẫy của ông ta."
"Tại sao anh nói thế?"
"Em là cái mồi. Anh cũng vậy. Điều đó là hiển nhiên, có phải không? Yabu là mồi. Toranaga đã phái tất cả chúng ta đến đây làm vật hi sinh."
"Không, anh nới không đúng, Anjin-san. Xin lỗi, nhưng anh nhầm rồi." Anh nói bằng tiếng Latin.
"Anh xin nói em rất đẹp và anh yêu em, nhưng em nói dối."
"Trước đây chưa bao giờ có ai nói điều đó với em."
"Em cũng từng nói chưa bao giờ có ai nói.
"Anh yêu em" trước đây."
Nàng nhìn xuống chiếc quạt trong tay.
"Ta hãy nói chuyện khác đi anh."
"Toranaga hi sinh chúng ta được lợi cái gì?"
Nàng không trả lời.
"Mariko-san, anh có quyền hỏi em. Anh không sợ gì đâu. Anh chỉ muốn biết ông ta được cái lợi gì?"
"Em không biết."
"Em! Em hãy thề trước tình yêu của em và trước Chúa của em đi."
"Cả anh nữa ư?" Nàng chua chát đáp lại bằng tiếng Latin.
"Lại cả anh nữa cũng đòi thề trước Chúa, rồi đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cứ hỏi dồn em mãi ư?"
"Đây là tính mạng của em và tính mạng của anh, và anh quý trọng cả hai cái mạng ấy. Một lần nữa anh hỏi, ông ta được lợi cái gì?"
Giọng nàng cất cao lên:
"Anh nghe đây, đúng, em đã chọn thời điểm, đúng, em không là một con đàn bà ngu ngốc, và…"
"Cẩn thận nào, Mariko-san, em khẽ chứ nếu không thì ngu ngốc thật đấy."
"Xin lỗi. Đúng, việc đó là có chủ tâm, trước công chúng như Toranaga mong muốn."
"Tại sao?"
"Vì Ishido là một tên nông dân và hắn sẽ phải để chúng em đi. Cần phải thách thức hắn trước những người ngang vai vế với hắn. Phu nhân Ochiba tán thành để chúng em đi gặp Đại nhân Toranaga. Em đã nói chuyện với phu nhân và phu nhân không phản đối. Không có gì anh phải lo lắng cả đâu."
"Anh không thích thấy trong em như bốc lửa? Hoặc nọc độc. Hoặc buồn bực. Sự bình tĩnh của em đâu rồi? Và cung cách lễ độ của em đâu rồi? Có lẽ em cần phải ngồi xem đá mọc, neh?"
Sự nóng giận của Mariko tan biến và nàng cười. Ôi, anh! Anh đúng, xin anh thứ lỗi cho em." Nàng cảm thấy mát mẻ, trở lại là mình.
"Ôi, em yêu anh quá, em tôn trọng anh, em rất hãnh diện về anh tối nay, em muốn hôn anh lúc ấy quá, ngay trước mặt chúng, như phong tục nước anh."
"Lạy Chúa, em làm thế thì bùi nhùi lửa của chúng sẽ bốc cháy đấy, neh?"
"Nếu chỉ một mình em với anh, em sẽ hôn anh cho đến khi anh phải kêu vang trời đất lên xin tha cho mà xem."
"Cảm ơn em, phu nhân của anh nhưng em ở đây, anh ở đây và cả thế giới ngăn hai chúng ta."
"Ồ, không, giữa hai chúng ta không có thế giới nào cả. Cuộc đời em thật đầy đủ vì có anh."
Được một lát, anh nói:
"Thế còn mệnh lệnh của Yabu… đòi em phải xin lỗi và ở lại?"
"Xin lỗi, có thể những lệnh đó sẽ không được tuân theo."
"Vì có lệnh của Toranaga?"
"Vâng. Nhưng cũng không thật sự vì lệnh của Đại nhân. Đó cũng là ước muốn của em. Tất cả việc này là do em gợi ý với Đại nhân. Chính em đã xin được phép tới đây, anh yêu ạ. Thề có Chúa đó là sự thật."
"Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nàng nói với anh những gì nàng đã nói với Kiri rồi nói thêm.
"Mọi sự đã diễn ra tốt hơn là dự kiến. Chẳng phải Ishido đã trở thành ông chủ của anh rồi đó sao? Em thề là không biết làm thế nào mà Đại nhân Toranaga lại khôn ngoan đến thế. Trước khi em lên đường, Đại nhân đã nói cho em biết những gì sẽ xảy ra, có thể xảy ra. Đại nhân đã biết trước là Yabu không có quyền lực gì ở Kyushu. Chỉ có Ishido hoặc Kiyama là có thể bảo vệ được anh ở đó. Chúng ta không phải là những con mồi. Chúng ta được sự che chở bảo vệ của Đại nhân. Chúng ta hoàn toàn yên ổn, không có gì phải lo ngại cả."
"Thế mười chín ngày…bây giờ là còn mười tám…thì thế nào? Toranaga sẽ phải có mặt ở đây, neh?"
"Vâng."
"Như vậy chẳng phải là đúng như Ishido nói, một sự lãng phí thời gian?"
"Thật tình em không biết. Em chỉ biết rằng mười chín, mười tám hoặc thậm chí ba ngày thôi cũng có thể vĩnh cửu."
"Hay ngày mai?"
"Cả ngày mai nữa. Hoặc ngày kia."
"Thế nếu như Ishido không để cho em đi ngày mai thì sao?"
"Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Tất cả chúng ta. Cần phải hạ uy thế của Ishido."
"Em tin chắc ư?"
"Vâng, thề có Chúa."
Blackthorne vùng vẫy thoát ra khỏi cơn ác mộng nhưng khi anh thật sự tỉnh thì giấc mơ đã biến mất. Những tên Áo Xám đang đứng nhìn anh chằm chằm qua chiếc màn trong ánh sáng của bình minh.
"Chào", anh nói với chúng trong lòng bực tức vì có người nhìn mình khi mình đang ngủ.
Anh chui ra khỏi màn, đi ra hành lang, xuống cầu thang rồi đi tới nhà vệ sinh trong vườn. Bọn lính gác, cả Áo Xám lẫn Áo Nâu đi theo anh. Anh hầu như không để ý đến chúng.
Bình minh mù mịt. Trời phía đông đã sáng, sương mù đã tan. Không khí mặn mùi muối và ẩm ướt vì gió biển. Ruồi đã bay hàng đàn. Hôm nay sẽ nóng đây, anh thầm nghĩ.
Có tiếng chân người đi tới. Qua cửa để ngỏ, anh trông thấy Chimoko. Cô nữ tỳ kiên nhẫn đợi, trò chuyện với bọn gác và khi anh bước ra, cô cúi chào anh.
"Mariko-san đâu?" anh hỏi.
"Đang ở chỗ Kiritsubo-san, thưa Anjin-san."
"Cảm ơn. Bao giờ đi?"
"Ngọ, thưa Đại nhân."
"Nói với Mariko-san, tôi muốn đến chào trước khi đi.
"Anh nói lại lần nữa tuy Mariko đã hứa là sẽ tìm anh trước khi về phòng mình để lấy đồ đạc.
"Vâng, thưa Anjin-san."
Anh gật đầu như một Samurai gật đầu rồi đi tắm rửa. Tập quán không có tắm nước nóng buổi sáng, nhưng sáng nào anh cũng tới đây dội nước lạnh lên người.
"Anjin-san", lính gác hoặc những người trông thấy bao giờ cũng nói,
"Chắc chắn làm như vậy rất khỏe người."
Anh mặc quần áo rồi ra mặt tường thành nhìn xuống sân trước của khu vực lâu đài. Anh mặc kimono nâu, đeo kiếm và giấu khẩu súng ngắn dưới thắt lưng. Bọn Áo Nâu đang phiên gác chào anh như một người của chúng, tuy rất băn khoăn lo lắng vì những tên Áo Xám của anh. Những tên Áo Xám khác túm tụm trên mặt tường thành đối diện, cao hơn họ và bên ngoài cổng thành của họ.
"Nhiều Áo Xám, nhiều hơn thường lệ. Hiểu không, Anjin-san?." Yoshinaka nói, hắn vừa bước ra chỗ bao lơn.
"Hiểu."
Đội trưởng bọn Áo Xám đi lại chỗ họ.
"Xin đừng ra quá gần rìa, Anjin-san, xin lỗi."
Mặt trời đã hiện trên chân trời. Nắng ấm áp dễ chịu trên làn da của Blackthorne.
"Có phải Người bán dầu" không, Anjin-san."
"Phải."
"Tôi có thể xem lưỡi kiếm được không?"
Blackthorne rút một phần thanh kiếm ra khỏi vỏ. Theo tục lệ kiếm không bao giờ được rút hoàn toàn ra khỏi vỏ trừ phi để sử dụng.
"Đẹp quá, neh?" Tên đội trưởng nói. Những tên Khác, cả Áo Nâu lẫn Áo Xám, xúm lại, tất cả đều trầm trồ thán phục.
Blackthorne đút kiếm vào vỏ, không phải không hài lòng.
"Vinh dự đeo Người bán dầu."
"Anjin-san, ngài có biết sử dụng kiếm không?" tên đội trưởng hỏi.
"Không, ông đội trưởng. Không được như Samurai. Nhưng tôi học."
"À phải. Thế là rất tốt."
Khoảng sân trước vẫn còn trong bóng râm. Cách hai tầng ở bên dưới, bọn Áo Nâu đang luyện tập, Blackthorne nhìn chúng.
"Yoshinaka-san, bao nhiêu Samurai ở đây?"
"Bốn trăm linh ba, thưa Anjin-san, kể cả số hai trăm đến cùng với tôi."
"Thế còn bên ngoài kia?"
"Áo Xám?" Yoshinaka cười,
"Nhiều... nhiều lắm."
Tên đội trưởng Áo Xám cười nhe cả hai hàm răng.
"Gần một trăm nghìn. Hiểu không, Anjin-san, một trăm nghìn?"
"Hiểu. Cảm ơn."
Tất cả đều nhìn ra xa khi một đoàn phu khiêng, ngựa thồ và ba chiếc kiệu vòng qua góc đường thành ở phía xa, đang tới gần từ phía cuối con đường đi tới chỗ ngõ cụt này. Con đường vẫn còn trong bóng tối giữa hai bức tường thành cao ngất có lính gác. Các ngọn đuốc vẫn còn cháy trên các ổ trên tường. Ngay từ xa như thế, họ vẫn có thể nhìn thấy vẻ nhớn nhác của đám phu. Bọn Áo Xám ở trên tường thành bên kia có vẻ im lặng và chăm chú hơn, và bọn Áo Nâu đang phiên gác cũng vậy.
Cửa cổng mở ra cho đoàn người vào, bọn Áo Xám đi hộ tống dừng lại ở bên ngoài, đứng cùng với đồng đội của chúng, rồi cửa lại đóng lại. Thanh sắt lớn lại sập xuống kêu loảng xoảng, rơi vào những cái móc lớn chôn sâu vào tường đá. Chỗ cửa cổng không có lưới sắt bảo vệ.
Yoshinaka nói:
"Xin Anjin-san thứ lỗi. Tôi phải đi xem mọi việc có ổn không. Sẵn sàng chưa, neh?"
"Tôi đợi đây."
"Vâng." Yoshinaka chạy đi.
Tên đội trưởng Áo Xám đi ra bao lơn nhìn xuống. Lạy Chúa, Blackthorne thầm nghĩ, hy vọng là nàng đúng và Toranaga đúng... Bây giờ thì chẳng còn mấy nỗi nữa, phải không? Anh ước lượng mặt trời và lẩm bẩm một mình bằng tiếng Portugal.
"Chẳng còn mấy nỗi nữa."
Vô tình tên đội trưởng làu bàu đồng ý và Blackthorne nhận ra rằng hắn hiểu anh rất rõ bằng tiếng Portugal, như vậy hắn là người Thiên Chúa giáo và có thể là một tên thích khách nữa. Anh hốt hoảng nhớ lại đêm qua, nhớ lại rằng anh đã nói với Mariko toàn bằng tiếng Latin. Có phải tất cả bằng tiếng Latin không? Lạy Thánh mẫu, nàng có nói:
"Em có thể ra lệnh giết chúng." thì sao? Có phải bằng tiếng Latin không? Tên này có biết tiếng Latin như tên đội trưởng kia không, cái tên đã bị giết chết trong cuộc chạy trốn ra khỏi Osaka lần thứ nhất?"
Mặt trời bắt đầu nóng và Blackthorne rời mắt khỏi tên đội trưởng Áo Xám. Nếu mày không giết tao đêm qua thì có thể mày sẽ không bao giờ làm việc đó, anh thầm nghĩ, gạt tên Thiên Chúa giáo này vào một chỗ.
Anh nhìn thấy Kiri đi ra sân trước bên dưới. Bà đang trông coi đám nữ tỳ bưng hòm xiểng chất lên lưng ngựa thồ. Trông bà có vẻ bé nhỏ, đứng trên bậc thềm chính, nơi Sazuko đã từng giả vờ trượt chân, để cho Toranaga lẻn ra. Ngay ở phía Bắc là vườn hoa đẹp và căn nhà thôn dã nhỏ bé, nơi đầu tiên anh gặp Mariko và Thế tử Yaemon. Trí tưởng tượng của anh đi theo đoàn người rời khỏi lâu đài vào lúc giữa trưa, vòng vèo qua các đường ngang ngõ tắt rối rắm rồi yên ổn ra tới bên ngoài, băng qua các cánh rừng đi ra biển. Khi họ đã đi xa rồi, Yabu và anh sẽ rời khỏi đây, lên galleon ra khơi.
Từ trên mặt tường thành này, biển trông có vẻ rất gần. Biển như vẫy gọi. Và chân trời cũng như vẫy gọi.
"Konbanwa, Anjin-san."
"Mariko-san!" Trông nàng đẹp rực rỡ.
"Konbanwa!" anh nói rồi ra vẻ uể oải, nói bằng tiếng Latin.
"Hãy coi chừng tên Áo Xám này... nó hiểu đấy", rồi nói tiếp ngay bằng tiếng Portugal để cho nàng có thời gian trấn tĩnh lại.
"Vâng, tôi không hiểu làm sao bà ngủ ít thế mà vẫn có thể đẹp như thế." Anh nắm cánh tay nàng, xoay lưng nàng về phía tên đội trưởng, đưa nàng tới gần lan can.
"Trông kìa, Kiritsubo-san!"
"Cảm ơn, vâng... vâng, tôi... cảm ơn ông."
"Sao bà không vẫy tay gọi Kintsubo."
Kiri trông thấy hai người và vẫy tay đáp lại.
Một lát sau - trấn tĩnh lại và đã làm chủ được mình - Mariko nói:
"Cảm ơn Anjin-san. Ông rất khôn khéo và sáng suốt." Nàng ung dung chào tên đội trưởng rồi đi tới một gờ tường, xem có sạch không và ngồi xuống.
"Hôm nay chắc sẽ đẹp trời, neh?"
"Vâng. Bà có ngủ được không?"
"Không ngủ được. Anjin-san, Kiri và tôi trò chuyện với nhau hết đêm cho tới khi rạng sáng. Tôi rất thích cảnh bình minh. Còn ông thế nào?"
"Tôi ngủ không được yên giấc. Nhưng…"
"Ồ, thật rất tiếc."
"Bây giờ thì tôi cảm thấy rất khỏe khoắn... Thật sự... Bà đi bây giờ ư?"
"Vâng, nhưng tôi sẽ trở lại lúc giữa trưa để đón Kiri-san và phu nhân Sazuko." Nàng quay mặt đi tránh cái nhìn của tên đội trưởng Áo Xám và nói bằng tiếng Latin:
"Anh! Anh còn nhớ quán trọ Các bông hoa không?"
"Nhớ chứ. Làm sao anh quên được?"
"Nếu mà bị hoãn lại... đêm nay cũng sẽ là như thế... cũng hoàn hảo và thanh thản như thế."
"Ồ, cầu mong sao có thể được như vậy. Nhưng anh muốn em lên đường bình an vô sự."
Mariko nói tiếp bằng tiếng Portugal:
"Bây giờ tôi phải đi, Anjin-san. Xin phép ông."
"Để tôi tiễn bà ra cổng."
"Đừng. Xin đừng đi. Xin cứ ở đây mà nhìn cũng được. Ông và ông đội trưởng có thể đứng đây nhìn thấy được, neh?"
"Tất nhiên là được." Blackthorne hiểu ý nói ngay.
"Cầu Chúa phù hộ cho bà."
"Và ông nữa!"
Anh đứng lại bên lan can. Trong lúc anh đợi, ánh sáng mặt trời chiếu tới sân trước, đẩy lui bóng tối. Mariko hiện ra ở bên dưới. Anh trông thấy nàng chào Kiri và họ trò chuyện với nhau, không có tên Áo Nâu nào đứng gần họ. Rồi họ cúi chào nhau. Nàng ngước lên lấy tay che trên mắt nhìn anh và vui vẻ vẫy tay. Anh vẫy tay đáp lại. Cánh cổng được đẩy sang một bên và có Chimoko kín đáo đi sau vài bước, nàng đi ra, mười tên Áo Nâu hộ tống. Cánh cổng lại đóng lại. Trong giây lát không còn trông thấy Mariko. Rồi nàng lại hiện ra, năm mươi tên Áo Xám từ đám đông lúc nhúc bên ngoài tường thành vây lấy họ như thêm một đội bảo vệ danh dự nữa. Đoàn người đi từ từ xuôi con đường rộng không có ánh nắng. Anh nhìn theo cho đến khi nàng rẽ vào góc tường ở đằng xa. Nàng không hề ngoái lại.
"Bây giờ đi ăn, ông đội trưởng", anh nói.
"Vâng, tất nhiên, thưa Anjin-san."
Blackthorne trở về chỗ của mình, ăn cơm, rau muối và cá luộc, tiếp theo là hoa quả đầu mùa của Kyushu… táo nhỏ giòn, mơ và mận. Anh thú vị ăn bánh ngọt và uống trà.
"Mời Anjin-san xơi thêm?" người hầu hỏi.
"Đủ rồi, cảm ơn." Anh lấy các trái quả mời bọn lính gác, chúng cảm ơn, nhận và khi chúng ăn xong, anh lại trở ra mặt tường thành lúc này đã chan hòa ánh nắng. Anh rất muốn kiểm tra lại thuốc nổ nhồi vào khẩu súng ngắn của anh giấu trong thắt lưng nhưng anh nghĩ tốt hơn là không nên để ai trông thấy. Đêm qua anh đã kiểm tra một lần thật kỹ dưới chăn, trong màn. Nhưng không biết thật sự không tự mắt nhìn thấy, anh không thể chắc chắn được về mức độ nhồi thuốc hay đã đánh lửa.
Không thể làm gì hơn được, anh thầm nghĩ. Mày là một con rối thôi. Hãy kiên nhẫn, Anjin-san, sự chờ đợi của mày sẽ chấm dứt vào giờ ngọ.
Anh ước lượng tầm cao của mặt trời. Sắp bắt đầu thời gian hai tiếng đồng hồ của giờ tị. Sau là đến giờ ngọ. Giữa giờ ngọ là chính ngọ.
Chuông chùa trong khắp lâu đài và thành phố điểm bắt đầu giờ tị và anh thích thú với sự đoán định chính xác của mình. Anh trông thấy một viên đá nhỏ trên mặt đất. Anh đi tới nhặt hòn đá lên, cẩn thận đặt nó lên gờ một lỗ châu mai ngoài nắng rồi lại dựa vào tường, duỗi chân thoải mái, chăm chú nhìn hòn đá.
Bọn Áo Xám theo dõi từng cử động của Blackthorne. Tên đội trưởng cau mày. Được một lúc hắn hỏi:
"Anjin-san, hòn đá có ý nghĩa gì vậy?"
"Sao?"
"Hòn đá. Tại sao hòn đá, Anjin-san?"
"À, tôi nhìn đá mọc."
"Ồ, xin lỗi, tôi hiểu." tên đội trưởng đáp.
"Xin lỗi đã làm phiền ông."
Blackthorne cười thầm rồi lại quay lại nhìn hòn đá.
"Mọc đi, đồ chó đẻ kia", anh nói. Nhưng tha hồ anh chửi rủa nó, ra lệnh cho nó hoặc mơn trớn nó, nó vẫn không mọc.
Có thật mày chờ đợi đó mọc không? Anh tự hỏi. Không, tất nhiên là không, nhưng như thế giết thì giờ và tạo nên sự bình tĩnh. Cần phải có wa, bao nhiêu cũng là không đủ. Neh?
Cuộc tiến công sắp tới sẽ từ đâu đến? Không có cách gì để tự vệ chống lại một tên thích khách nếu như nó sẵn sàng chết. Có phải không?
Rodrigues kiểm tra thuốc nhồi của khẩu hỏa mai anh lấy hú họa trên giá súng, bên cạnh khẩu pháo đặt ở phía đuôi thuyền. Anh thấy đá lửa đã mòn và bị rỗ, do đó là nguy hiểm. Không nói không rằng anh ném khẩu súng vào tên bắn súng. Tên này may mắn bắt được khẩu súng trước khi báng súng dập vào mặt nó.
"Lạy Chúa, senhor hoa tiêu." tên đó kêu to.
"Việc gì phải..."
"Nghe đây, thằng chó chết kia, lần sau mà tao còn thấy một khẩu súng hỏa mai hay đại bác có gì sai sót trong phiên gác của mày, mày sẽ lĩnh năm mươi roi và cắt ba tháng lương. Quản trị trưởng đâu!"
"Có tôi, ông hoa tiêu?" Pesaro, viên quản trị trưởng, đưa cái thân hình to béo của hắn lại gần và quắc mắt nhìn tên pháo thủ trẻ tuổi.
"Tập hợp cả hai đội gác! Kiểm tra từng khẩu hỏa mai. từng khẩu pháo, tất cả mọi thứ. Có Chúa biết lúc nào chúng ta cần đến những cái đó."
"Vâng, thưa ông hoa tiêu, tôi sẽ đôn đốc việc này." Tên quản trị trưởng gí sát mặt vào gã pháo thủ.
"Tối nay, tao sẽ tè vào cốc rượu của mày. Gômết vì tất cả những việc tao phải làm thêm này và cốc rượu đó tao khuyên mày nên mỉm cười vui vẻ mà uống, nghe chưa? Đi làm ngay!"
Trên sàn chính, ở khoảng giữa tàu có chín khẩu đại bác nhỏ, bốn bên mạn trái, bốn bên mạn phải và một khẩu ở đuôi tàu. Đủ để đánh lui bất cứ bọn cướp biển nào không có pháo nhưng không đủ để mở một cuộc công kích đến cùng. Chiếc chiến thuyền nhỏ này có hai cột buồm và có tên là Santa Lux.
Rodrigues đợi cho đến khi các thủy thủ bắt tay vào việc mới quay người tựa vào mạn thuyền. Lâu đài thấp thoáng mờ mờ trong ánh nắng, lấp lánh một, màu thiếc cũ, trừ cái vọng lâu với những bức tường trắng và xanh lam, mái vàng của nó. Anh nhổ xuống nước và theo dõi bãi nước bọt xem có trôi được tới các cột của kè như anh hi vọng không hay là trôi ra biển. Nó trôi ra biển.
"Cút", anh lẩm bẩm, chẳng nhằm vào ai, lòng ao ước lúc này có được trong tay chiếc thuyền của mình, chiếc Santa Maria. Thật vận đen cho anh là chiến thuyền đó lại đang ở Macao đúng lúc cần đến.
"Có chuyện gì thế, ông Thủy sư Đô đốc?" cách đấy mấy ngày, anh đã hỏi Ferriera ở Nagasaki khi bị lôi dậy khỏi chiếc giường ấm cúng của mình bên trên thành phố và cảng.
"Tôi phải đi ngay Osaka", Ferriera nói, mũ hắn cài lông chim, hắn cao ngạo hống hách như con gà chọi, ngay cả vào lúc sáng sớm như thế này.
"Có tin khẩn cấp của Dell'Aqua."
"Bây giờ lại có chuyện gì thế?"
"Ông ta không nói... Chỉ bảo có tầm quan trọng sống còn đối với tương lai chiếc Black Ship."
"Lạy Đức Thánh mẫu, họ lại âm mưu cái gì bây giờ thế? Có gì là sống còn? Tàu của chúng ta vững chắc chẳng kém bất cứ tàu nào, đáy tàu sạch sẽ, dây rợ, buồm hoàn hảo. Công việc buôn bán xuôi xẻ hơn chúng ta tưởng và với thời gian, bọn khỉ đã biết ăn ở phải phép, lão lợn ỷ Harima tin tưởng và..." Anh bỗng dừng lại như thể ý nghĩ đó nổ bùng trong đầu.
"Thằng cha người Anh! Nó đã ra biển!"
"Tôi không biết. Nhưng nếu nó…"
Rodrigues trân trân nhìn cửa cảng, hầu như sắp trông thấy chiếc Erasmus đã trấn ở đó, phấp phới lá cờ khả ố của England và đơn độc ở đó như một con chó dại, cái ngày mà họ sẽ phải ra khơi để đi Macao hoặc về nước. Jesuma! Đức mẹ và các vị Thánh thần ơi! cầu sao cho chuyện đó sẽ không xảy ra!
"Đi cách nào nhanh nhất? Thuyền nhỏ chăng?"
"Thuyền Santa Lux, ông Thủy sư Đô đốc ạ. Chỉ cần một tiếng đồng hồ là chúng ta có thể dong buồm đi được rồi. Ông nghe đây: tên Ingeles không có người, không thể làm được hết. Đừng quên rằng…"
"Lạy Đức Thánh mẫu, ông có nghe nói không, bây giờ nó nói được tiếng của chúng rồi, phải không? Tại sao nó lại không dùng được lũ khỉ, phải không? Chẳng thiếu gì bọn cướp biển Nhật Pủn, nó muốn lấy người đến gấp hai mươi lần thế cũng có."
"Đúng, nhưng không có pháo thủ và thủy thủ như nó cần... nó không có đủ thì giờ huấn luyện bọn Nhật Pủn, sang năm thì có thể, nhưng không phải để chống lại chúng ta."
"Thề có đức Thánh mẫu và tất cả các thánh thần, tại sao bọn tu sĩ lại cho nó một quyển tự điển của chúng, tôi thật không hiểu. Quân chó đẻ chết dẫm! Hẳn là chúng đã bị quỷ ám rồi. Cứ như là tên Ingeles được quỷ che chở ấy!"
"Tôi nói ông biết, chỉ là do nó ranh mãnh thôi!"
"Có nhiều đứa ở đây hàng chục năm mà không nói nổi lấy một lời của cái tiếng Nhật Pủn líu lo líu lường ấy, thế mà thằng Ingeles lại nói được, đúng không? Tôi đã bảo ông là nó bán linh hồn cho Satan rồi và đánh đổi lại nó được che chở. Nếu không thế làm sao có thể giải thích được việc đó? Ông đã cố công học nói tiếng Nhật bao nhiêu năm rồi, ông lại sống với một phụ nữ Nhật nữa?... Cứt thật, nó có thể dễ dàng sử dụng bọn cướp biển Nhật Pủn."
"Không đâu, nó phải lấy người ở đây và chúng ta đang đợi nó, ông đã xích tất cả những thằng nào khả nghi lại rồi kia mà."
"Với số bạc trị giá hai mươi ngàn.
"Crudađô" và lời hứa hẹn về Black Ship, nó có thể mua được tất cả những người nó cần, kể cả bọn cai ngục lẫn cái nhà ngục trời đánh. Caloron. Có lẽ nó cũng mua được cả ông nữa đấy!"
"Này, liệu mà ăn nói chứ!"
"Rodrigues, ông là một tên Spain đẻ hoang chết dẫm! Nó còn sống là lỗi tại ông, ông phải chịu trách nhiệm. Ông đã hai lần để cho nó thoát!" Ferriera tức giận điên cuồng, xông tới.
"Lẽ ra khi nắm được nó, ông đã phải giết chết nó rồi."
"Có thể, nhưng đó là chuyện của tôi." Rodrigues cay đắng nói.
"Khi có thể làm được, tôi đã định giết nó."
"Có thật không?"
"Tôi đã nói với ông hàng mấy chục lần rồi. Ông không có tai sao? Hay là tai ông cũng như cái mồm ông lúc nào cũng đầy cứt Spain?" Tay Rodrigues thò xuống báng súng ngắn và Ferriera rút kiếm ra. Cô gái Nhật Bản vội lăn vào đứng giữa hai người.
"Xin... xin… Rod-san, đừng giận dữ... đừng cãi nhau... xin! Cơ đốc giáo... xin…"
Cơn điên giận mù quáng của hai người tan biến và Ferriera nói.
"Thề có Chúa, tôi nói để ông biết, tên Ingeles phải là do quỷ đẻ ra... suýt nữa thì tôi giết ông và ông giết tôi. Bây giờ thì tôi rõ rồi. Nó bỏ bùa bỏ bả mê hoặc tất cả chúng ta… nhất là ông!"
Lúc này tại Osaka, dưới ánh nắng. Rodrigues sờ vào cây thánh giá treo ở cổ và tha thiết cầu nguyện được che chở tránh được mọi sự nguy nan của chiến tranh và linh hồn bất diệt của anh được bảo vệ chống lại quỷ Satan.
Phải chăng Ferriera đúng, phải chăng đó là câu giải đáp duy nhất, Rodrigues lại suy nghĩ, lòng nặng trĩu linh tính về một điềm gở. Cái mạng của tên Ingles là được phép yêu ma trợ giúp. Bây giờ nó đã trở thành người thân cận của tên ác quỷ Toranaga, bây giờ nó đã lấy được chiến thuyền của nó, lấy được tiền và wako, bất chấp hết thảy và quả là nó đã nói như những người Nhật và dù cho có từ điển đi nữa cũng không biết nhanh thế được nhưng quả thật là nó có từ điển và được sự giúp đỡ rất nhiều. Jesuma, lạy Đức Thánh mẫu, hãy tránh cho con khỏi Con mắt độc địa!
"Tại sao cha lại đem cho tên Ingeles cuốn từ điển?" anh đã hỏi Alvito tại Mishima.
"Rõ ràng là lẽ ra cha phải trì hoãn cái việc đó chứ?"
"Đúng, Rodrigues", cha Alvito đã tâm sự riêng với anh,
"Và lẽ ra ta không nên giúp hắn, và đi chệch con đường của ta. Nhưng ta tin tưởng rằng vẫn còn khả năng cải đạo cho hắn. Ta tin chắc như thế. Bây giờ thì Toranaga hỏng rồi... Đó chỉ là một con người, một linh hồn mà thôi. Ta phải tìm cách cứu vớt hắn."
Bọn tu sĩ! Rodrigues thầm nghĩ. Cứt cả! Nhưng trừ Dell'Aqua và Alvito. Ôi, lậy Đức Thánh mẫu, con xin tạ lỗi vì tất cả những ý nghĩ xấu xa của con về hắn và cha Alvito. Hãy tha thứ cho con và hãy chôn tên Ingeles ở đâu đó trước khi con có hắn trong đường ngắm của con. Con không muốn giết hắn vì lời thề thiêng liêng của con, ngay dù, thề có Đức bà, con biết rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải chết...
Người trực lái lật chiếc đồng hồ cát và đánh tám tiếng chuông. Đúng ngọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận