Shogun Tướng Quân

Chương 53

Lúc này Blackthorne đang đi trong lâu đài với đội cận vệ danh dự của anh, gần hai mươi chư hầu. Vây quanh họ là những tên Áo Xám đi hộ tống, đông gấp mười lần. Anh hãnh diện mặc bộ đồng phục mới: kimono nâu với năm ký hiệu của Toranaga và lần đầu tiên anh khoác chiếc áo choàng lễ phục, có hai cánh rất to. Mái tóc vàng lượn sóng của anh được túm lại thành một cái đuôi sam gọn ghẽ. Những thanh kiếm của Toranaga tặng anh được cài vào thắt lưng rất đúng cách. Chân anh đi tabi mới và dép quai da.
Ở các ngã ba, ngã tư, chỗ nào cũng có rất đông bọn Áo Xám, canh gác từng lỗ châu mai, trong một cuộc phô trương lực lượng của Ishido vì tất cả các Daimyo và tướng lĩnh, tất cả các sĩ quan Samurai quan trọng ở Osaka đêm nay đều được mời đến sảnh do Taiko đã xây dựng trong khuôn viên tường thành. Trời đã về chiều và đêm tối tới rất mau.
Mất Uraga, thật là một bất hạnh ghê gớm, Blackthorne suy nghĩ, vẫn không biết cuộc đột kích đó nhằm vào Uraga hay vào anh. Ta đã mất một nguồn thông tin tốt nhất.
"Đúng ngọ, ông đi đến lâu đài, Anjin-san", Yabu đã nói sáng nay, khi lão quay trở lại galleon.
"Áo Xám sẽ đến đón, hiểu chứ?"
"Vâng, Yabu Sama."
"Bây giờ thì hoàn toàn an toàn rồi. Rất tiếc về cuộc đột kích. Shigata ga nai! Áo Xám đưa ông đến chỗ an toàn. Đêm nay ông ở lại trong khu của Toranaga trong lâu đài. Ngày mai chúng ta đi Nagasaki."
"Chúng ta được phép?" anh đã hỏi.
Yabu bực tức lắc đầu.
"Giả vờ đi Mishima đón Hiromatsu. Cả Đại nhân Sudara và gia đình. Hiểu chứ?"
"Vâng."
"Tốt. Bây giờ đi ngủ, Anjin-san. Đừng lo lắng về đột kích. Bây giờ tất cả các thuyền được lệnh ở xa đây. Ở đây bây giờ là kinjiru."
"Tôi hiểu. Xin lỗi, đêm nay có chuyện gì? Tại sao tôi ở lại lâu đài?"
Yabu đã mỉm cười, cái cười méo mó của lão, và bảo rằng anh được đem ra phô bày, rằng Ishido tò mò muốn được gặp lại anh.
"Với tư cách là khách, ông an toàn." Rồi lão lại rời khỏi galleon.
Blackthorne đã đi xuống dưới, để Vinck trực ở lái, nhưng khi anh đang ngủ say thì Vinck lay anh dậy và anh lại lao lên boong.
Một chiếc thuyền Portugal nhỏ có hai mươi đại bác đang lao vào cảng, như lồng lên, nghiêng hẳn đi dưới những cánh buồm căng phồng.
"Thằng chó đẻ đang vội", Vinck run rẩy nói.
"Có lẽ là Rodrigues, không một ai dám vào cảng với buồm căng hết lên thế kia."
"Ở địa vị ông, ông hoa tiêu ạ, tôi sẽ cuốn xéo ngay khỏi nơi đây, dù có thuỷ triều hay không có thủy triều. Trời đất ơi, chúng ta cứ như là những con nhện trong chai rượu mạnh ấy. Ta hãy…"
"Chúng ta ở lại. Không nhét được cái đó vào đầu sao? Chúng ta sẽ ở lại cho đến khi được phép rời khỏi đây. Chúng ta sẽ ở lại cho đến khi Ishido bảo chúng ta có thể đi được, ngay dù cho Giáo hoàng và Vua Spain tới với toàn bộ cái hạm đội trời đánh của ông ta!"
Anh lại trở xuống dưới, không ngủ được nữa. Đến trưa, bọn Áo Xám tới. Được đông người hộ tống, anh đi cùng với chúng tới lâu đài. Họ đi qua thành phố qua pháp trường vẫn còn thấy năm cây thập ác ở đó, những tội phạm vẫn còn bi treo lên, hạ xuống, mỗi cây thập ác có hai lính cầm giáo đứng gác, đám đông vây quanh nhìn. Anh đã sống lại cảnh hiểm nghèo và khủng khiếp của cuộc phục kích, và cảm giác của bàn tay anh đặt trên đốc kiếm, chiếc áo kimono trên người, các chư hầu của anh đi cạnh, vẫn không làm anh bớt được nỗi hoảng sợ.
Bọn Áo Xám đã đưa anh tới khu vực của Toranaga trong lâu đài mà anh đã biết từ lần trước, nơi Kiritsubo và phu nhân Sazuko với đứa con vẫn còn bị cầm giữ cùng với số Samurai còn lại của Toranaga. Ở đó, anh đã được tắm và được nhận quần áo mới.
"Phu nhân Mariko có ở đây không?"
"Không ạ, thưa Đại nhân, xin lỗi" người hầu đã bảo anh.
"Vậy tôi có thể tìm. được phu nhân ở đâu? Tôi có thư khẩn."
"Xin lỗi Anjin-san, tôi không biết ạ. Xin Đại nhân thứ lỗi cho."
Không một người hầu nào giúp anh. Tất cả đều nói.
"Xin lỗi, tôi không biết."
Anh đã thay quần áo rồi xem lại tự điển, nhớ kỹ những từ chủ chốt anh sẽ cần đến và chuẩn bị cẩn thận. Rồi anh vào vườn nhìn đá mọc. Nhưng chúng không bao giờ mọc.
Lúc này anh đang đi qua hào trong cùng. Đuốc cắm khắp nơi.
Anh cố rũ bỏ nỗi lo lắng và bước lên chiếc cầu gỗ, chỗ nào cũng có những khách khác, và bọn Áo Xám đi về cùng một hướng. Anh có thể cảm thấy chúng đang kín đáo quan sát anh.
Chân anh đưa anh tới dưới khung lưới sắt cuối cùng và bọn Áo Xám hộ tống anh dẫn anh lại đi qua những đường lối chằng chịt ra tới cổng lớn. Đến đây chúng để anh lại, rút đi. Cả người của anh cũng vậy. Chúng đi sang một bên với những Samurai khác để đợi anh. Anh tiến lên, đi vào chỗ sáng rực ánh đuốc.
Đó là một căn phòng rộng mênh mông, rui kèo rất cao với một trần nhà mạ vàng, trang trí cầu kỳ. Những cột dát vàng chống đỡ các rui kèo làm bằng gỗ quý, nhẵn bóng và được trân trọng như các rèm, trướng trên tường. Năm trăm Samurai và các phu nhân của họ có mặt, quần áo đủ các màu sắc của cầu vồng, xức nước hoa hòa quyện với hương trầm tỏa khói trong các lư nhỏ treo ở tường. Mắt Blackthorne lướt trên đám đông để tìm Mariko và Yabu, hoặc một gương mặt bạn bè, nhưng không tìm thấy một ai. Một bên là một hàng khách đứng đợi để cúi chào trước cái bục cao ở cuối phòng. Vị triều thần, Hoàng thân Ogaki Takamoto, đứng ở đó. Blackthorne nhận ra Ishido - cao lớn, gầy, và oai vệ… cũng đứng bên cạnh bục và anh nhớ rất rõ sức mạnh cái tát của con người đó làm anh tối tăm mặt mũi và những ngón tay của anh bóp chẹt cổ họng hắn.
Trên bục, phu nhân Ochiba ngồi chễm chệ trên một cái đệm. Từ xa như thế này, anh vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp sang trọng của chiếc kimono, những sợi chỉ vàng trên lụa màu lam đen hiếm quý.
"Đức bà chí tôn", Uraga đã sợ hãi gọi bà ta như vậy và đã kể nhiều chuyện về bà ta và lai lịch của bà ta trong cuộc hành trình của anh và hắn.
Ochiba mảnh dẻ, vóc dáng hầu như vẫn là con gái, nước da đẹp sáng láng. Cặp mắt to đen láy dưới đôi lông mày kẻ cong vút, tóc búi như một cái mũ trụ có cánh.
Khách nối đuôi nhau nhích lên dần. Blackthorne đứng ở một bên, trong một khoảng ánh sáng, cao hơn những người đứng cạnh một đầu. Anh lễ phép bước sang một bên nhường đường cho vài vị khách đang đi qua và nhìn thấy đôi mắt của Ochiba nhìn về phía anh. Lúc này Ishido cũng đang nhìn anh. Hai người nói gì với nhau và chiếc quạt của Ochiba phe phẩy. Và họ lại nhìn anh. Anh bối rối đi tới một bức tường để khỏi bị để ý, nhưng một tên Áo Xám ngăn anh lại.
"Dozo", hắn lễ phép nói, trỏ vào hàng người.
"Hai, domo", Blackthorne vội đứng vào hàng. Những người ở phía trước cúi chào và những người đến sau anh cũng cúi chào và anh cúi chào đáp lễ. Chẳng bao lâu, mọi cuộc trò chuyện đều tắt ngấm. Ai nấy đều nhìn anh.
Những đàn ông và đàn bà đứng trước anh trong hàng, lúng túng tránh sang bên. Lúc này không còn một ai giữa anh và cái bục. Anh đứng ngay đơ một lát. Rồi trong sự im lặng như tờ, anh bước lên.
Tới trước bục, anh quỳ xuống và trịnh trọng cúi chào một lần về phía Ochiba, và một lần về phía Ishido như anh thấy những người khác đều đã làm. Rồi anh đứng dậy, kinh hoảng sợ kiếm mình rơi hoặc trượt chân và bị nhục, nhưng mọi việc đều trôi chảy và anh định lùi lại bước đi.
"Anjin-san, xin ông hãy đợi", Ochiba nói.
Anh dừng lại. Ánh rực rỡ trên người bà hình như tăng thêm, cũng như cái vẻ nữ tính của bà tăng thêm lên. Anh cảm thấy rõ rệt cái không khí nhục dục mạnh mẽ lạ thường vây quanh bà ta, mà không có một sự chủ tâm nào từ phía bà.
"Người ta nói ông nói được tiếng nước chúng tôi?" Giọng bà rất riêng biệt khó tả.
"Xin Đức bà thứ lỗi cho tôi", Blackthorne bắt đầu, anh sử dụng những câu từ của mình đã được thử thách qua thời gian, nhưng vì hấp tấp nên hơi vấp một chút.
"Xin lỗi nhưng tôi phải dùng những từ ngắn và kính cẩn xin Đức bà dùng những từ đơn giản với tôi để tôi có thể vinh dự hiểu được Đức bà." Anh biết rằng chắc chắn cái mạng mình có thể dễ dàng tùy thuộc vào những câu trả lời của mình. Lúc này cả phòng đều tập trung chú ý vào anh. Rồi anh nhận. thấy Yabu đang thận trọng di chuyển trong đám đông để đến gần hơn.
"Xin phép Đức bà cho tôi được kính cẩn chúc mừng Đức bà nhân ngày sinh nhật này và cầu cho Đức bà sống lâu để có thêm một ngàn ngày sinh nhật nữa."
"Đó không hẳn là những từ đơn giản, Anjin-san", phu nhân Ochiba rất thán phục nói.
"Xin Đức bà tha thứ, tôi mới học tối qua. Cách nói năng cho đúng, neh?"
"Ai dạy ông?"
"Uraga nô Todamasa, chư hầu của tôi.".
Ochiba cau mày rồi liếc nhìn Ishido. Ishido cúi xuống nói rất nhanh. Blackthorne chẳng hiểu được gì cả ngoài từ.
"Những mũi tên."
"À, tên phản đồ Cơ đốc giáo bị giết chết, tối qua trên tàu của ông phải không?"
"Thưa Đức bà?"
"Cái người tên... Samurai... giết chết, neh? Đêm qua trên tàu. Hiểu không?"
"À, xin lỗi. Vâng ạ, chính ông ta." Blackthorne liếc nhìn Ishido rồi lại nhìn Ochiba.
"Xin Đức bà thứ lỗi cho phép tôi được kính chào Đại nhân Tướng quân?"
"Được, ta cho phép."
"Kính chào Đại nhân Tướng quân." Blackthorne nói với một vẻ lễ phép cố ý.
"Lần gặp trước, tôi điên rồ ghê gớm. Rất đáng tiếc."
Ishido đáp lễ chiếu lệ:
"Vâng, có thế. Và rất vô lễ. Tôi hi vọng đêm nay ông sẽ không phát điên. Hay bất cứ đêm nào khác."
"Vâng đêm đó rất điên, xin lỗi."
"Trong đám man di, điên như thế là thường thấy, neh?"
Một thái độ khiếm nhã công nhiên như thế đối với một người khách là rất tệ. Blackthorne thoáng liếc nhìn phu nhân Ochiba và anh nhận thấy bà cũng có vẻ ngạc nhiên. Anh bèn quyết định chơi nước liều.
"A thưa Đại nhân, Đại nhân nói rất đúng Man di luôn luôn điên như thế. Nhưng, xin lỗi, tôi bây giờ là Samurai - Hatamoto - một vinh dự lớn, rất lớn cho tôi. Tôi không còn là man di nữa." Anh dùng cái giọng anh vẫn dùng trên sàn lái, không cần phải hét to mà vẫn vang xa, tới tận tất cả các góc của phòng họp.
"Bây giờ tôi hiểu cung cách Samurai và một chút Busido. Và wa. Tôi không còn là man di nữa. Xin lỗi. Neh?" Anh nói từ cuối cùng này như một lời thách thức, không sợ hãi. Anh biết người Nhật hiểu tính khí nam nhi và lòng tự hào, họ rất tôn trọng những cái đó.
Ishido cười to.
"Vậy là Anjin-san Samurai", hắn nói. Lúc này ra vẻ vui vẻ.
"Được, ta nhận lời xin lỗi của ông. Tin đồn, về lòng dũng cảm của ông là đúng. Tốt, tốt lắm. Ta cũng phải xin lỗi. Thật khủng khiếp là bọn Ronin bẩn thỉu đã có thể làm được một chuyện như thế, ông hiểu không? Đột kích ban đêm ấy mà?"
"Vâng, tôi hiểu, thưa Đại nhân. Rất xấu. Bốn người chết. Một người của tôi, ba Áo Xám."
"Nghe đây, xấu, rất xấu. Đừng lo, Anjin-san. Không còn phải lo nữa." Ishido đăm chiêu nhìn căn phòng. Ai nấy đều hiểu hắn rất rõ.
"Bây giờ ta ra lệnh có người canh gác. Hiểu không? Canh gác rất cẩn thận. Không còn bọn sát nhân tiến công nữa. Không. Bây giờ ông được canh gác cẩn thận. Hoàn toàn yên ổn trong lâu đài."
"Cảm ơn Đại nhân. Xin lỗi đã làm phiền."
"Không phiền gì cả. Ông quan trọng, neh? Ông, Samurai. Ông có địa vị Samurai quan trọng với Đại nhân Toranaga. Ta không quên... không bao giờ phải sợ nữa."
Blackthorne lại cảm ơn Ishido lần nữa rồi quay lại phu nhân Ochiba:
"Thưa Đức bà, ở nước tôi có Nữ hoàng... xin lỗi, vì tôi nói tiếng Nhật tồi... Vâng, nước tôi có Nữ hoàng trị vì. Ở nước tôi, có tục lệ bao giờ cũng phải tặng quà sinh nhật cho phụ nữ. Ngay cả Nữ hoàng."
Từ trong ống tay áo, anh lấy ra bông hoa trà mầu hồng anh đã hái trong vườn. Anh đặt bông hoa trước mặt Ochiba, trong bụng phấp phỏng sợ mình đi quá xa.
"Xin Đức bà thứ lỗi, nếu tặng thế này là không phải phép."
Ochiba nhìn bông hoa. Năm trăm con người nín thở chờ xem bà phản ứng thế nào với sự táo tợn và thái độ.
"Nịnh phụ nữ" của gã man di - và cái bẫy mà có lẽ hắn đã vô tình giăng ra cho bà.
"Ta không phải là Nữ hoàng, Anjin-san", bà chậm rãi nói.
"Chỉ là mẹ của Thế tử và vợ góa của Đại nhân Taiko. Ta không thể nhận tặng phẩm của ông với tư cách là Nữ hoàng vì ta không phải là Nữ hoàng, không bao giờ có thể là Nữ hoàng, không làm ra vẻ Nữ hoàng, cũng không muốn làm Nữ hoàng." Rồi bà mỉm cười với cả căn phòng và nói với mọi người.
"Nhưng với tư cách một phụ nữ, nhân ngày sinh nhật của mình, có lẽ ta xin được phép các vị, nhận tặng phẩm của Anjin-san?"
Cả gian phòng bật lên tiếng hoan hô. Blackthorne cúi chào và cảm ơn bà, anh chỉ hiểu tặng phẩm đã được chấp nhận. Khi đám đông yên lặng trở lại, phu nhân Ochiba gọi:
"Mariko-san, học trò của bà làm vinh dự cho bà đấy, neh?"
Mariko rẽ đám đông đi tới, một thanh niên đi bên cạnh. Anh nhận ra gần hai người có Kiritsubo và phu nhân Sazuko. Anh trông thấy chàng thanh niên mỉm cười với một cô gái trẻ rồi ngượng nghịu đi nhanh cho kịp Mariko.
"Kính chào phu nhân Toda", Blackthorne nói. Rồi, rất nguy hiểm, anh nói thêm bằng tiếng Latin, say sưa vì thắng lợi của mình,
"Buổi tối này có em càng thêm đẹp."
"Cảm ơn Anjin-san", nàng đáp lại bằng tiếng Nhật, hai má hơi ửng hồng. Nàng đi tới bục, nhưng chàng thanh niên thì dừng lại trong đám người đứng quanh. Mariko cúi chào Ochiba.
"Thưa Ochiba Sama, tôi chẳng làm gì được nhiều. Đó là nhờ tất cả cố gắng của Anjin-san, và nhờ cuốn tự điển của các cha Cơ đốc giáo đã cho ông ấy."
"À phải, cuốn tự điển!", Ochiba bảo Blackthorne đưa cuốn sách cho bà xem và nói với sự giúp đỡ của Mariko, anh giải thích tỉ mỉ cách dùng. Ochiba như bị cuốn hút vào cuốn sách. Ishido cũng vậy.
"Đại nhân, chúng ta phải có nhiều cuốn sách này. Xin Đại nhân hãy ra lệnh bảo họ cho chúng ta trăm cuốn. Với cách này, các chàng trai trẻ của chúng ta sẽ sớm học được tiếng man di, neh?"
"Vâng. Đó là một ý kiến rất hay, thưa phu nhân. Chúng ta càng sớm có thông ngôn của riêng chúng ta, càng tốt." Ishido cười.
"Hãy để cho những người Cơ đốc giáo tự phá bỏ độc quyền của họ, neh?"
Một Samurai tóc muối tiêu, trạc tuổi sáu mươi đứng ở trước đám khách khứa, nói.
"Người Cơ đốc giáo không nắm giữ độc quyền nào cả, thưa Đại nhân. Chúng ta đã yêu cầu các cha Cơ đốc giáo... thực tế là chúng ta đòi họ làm thông ngôn và giao dịch cho chúng ta vì họ là những người duy nhất có thể nói được với cả hai bên và được cả hai bên tin cậy. Chính Đại nhân Goroda đã đặt tục lệ đó, neh? Rồi Đại nhân Taiko đã tiếp tục."
"Tất nhiên rồi, thưa Đại nhân Kiyama, tôi không hề có ý gì bất kính đối với các Daimyo hoặc Samurai đã trở thành tín đồ Cơ đốc giáo. Tôi chỉ muốn nói đến độc quyền của các tu sĩ Cơ đốc giáo." Ishido nói.
"Nếu người của chúng ta chứ không phải tu sĩ nước ngoài hoặc bất cứ tu sĩ nào trong vấn đề này mà nắm được việc buôn bán với Trung Hoa thì tốt cho chúng ta hơn."
Kiyama nói.
"Thưa Đại nhân, chưa hề bao giờ xảy ra một chuyện gian lận. Giá cả sòng phẳng, buôn bán dễ dàng và có hiệu quả, và các cha nắm được người của mình. Không có người man di phương Nam thì không có lụa, không có buôn bán với Trung Hoa. Không có các cha, chúng ta có thể có nhiều chuyện rắc rối. Rất nhiều chuyện rắc rối, xin lỗi. Xin Đại nhân thứ lỗi cho tôi đã nêu ra vấn đề đó."
"A, Đại nhân Kiyama", phu nhân Ochiba nói:
"Tôi tin chắc rằng Đại nhân Ishido lấy làm vinh dự được Đại nhân phủ chính cho, có phải thế không, Đại nhân? Hội đồng sẽ ra sao nếu không có những lời khuyến nghị của Đại nhân Kiyama?"
"Tất nhiên ạ", Ishido nói.
Kiyama cúi chào một cách cứng nhắc, không phải không hài lòng. Ochiba liếc nhìn chàng thanh niên và phe phẩy chiếc quạt.
"Saruji-san, thế nào? Cháu có muốn học tiếng man di không?"
Chàng trai đỏ mặt dưới cái nhìn soi mói của mọi người. Dáng người mảnh dẻ, đẹp trai, cậu cố sức làm ra vẻ người lớn hơn cái tuổi gần mười lăm của mình.
"Ồ, cháu hi vọng và sẽ không phải làm việc đó, thưa Ochiba Sama. Ồ, không... nhưng nếu đó là lệnh thì cháu sẽ cố gắng. Vâng, cháu sẽ hết sức cố gắng."
Mọi người cười sự ngây thơ thật thà của chàng trai. Mariko hãnh diện nói bằng tiếng Nhật.
"Anjin-san, đây là con trai tôi, Saruji." Blackthorne đang tập trung nghe họ trò chuyện, nhưng anh không hiểu biết hết vì họ nói nhanh quá và dùng nhiều tiếng khó quá đối với anh. Nhưng anh đã nghe thấy.
"Kiyama" và trong đầu anh nổi lên tiếng chuông báo động. Anh cúi chào Saruji và được trịnh trọng đáp lễ lại.
"Một thanh niên rất đẹp, neh? Thật hạnh phúc có một người con trai như thế này, thưa Mariko-san." Mắt anh liếc nhìn bàn tay phải của người con trai. Bàn tay bị vẹo thành tật. Anh nhớ có lần Mariko đã nói với anh rằng nàng sinh con trai rất khó và rất lâu. Tội nghiệp cậu bé, anh thầm nghĩ. Làm sao cậu ta sử dụng kiếm được? Anh nhìn lảng ra chỗ khác. Không ai để ý thấy hướng mắt nhìn của anh trừ Saruji. Anh trông thấy vẻ lúng túng và đau khổ trên gương mặt cậu ta.
"Rất hạnh phúc có một con trai đẹp đẽ", anh nói với Mariko.
"Nhưng chắc chắn là không thể được, thưa Mariko Sama, bà không thể có một người con cao lớn như thế... không đủ năm, neh?"
Ochiba nói,
"Có phải lúc nào ông cũng lịch sự như thế với phụ nữ không, Anjin-san? có phải lúc nào ông cũng nói những lời hay đẹp như thế không?"
"Sao ạ, thưa Đức bà?"
"À, bao giờ cũng hay đẹp? Khen ngợi? Ông có hiểu không?"
"Không ạ, xin lỗi. Xin Đức bà thứ lỗi cho", Blackthorne nhức cả đầu vì quá tập trung chú ý. Tuy nhiên, khi Mariko dịch lại, anh làm ra vẻ nghiêm trang đáp:
"À, xin lỗi Mariko Sama. Nếu Saruji-san đúng là con trai bà thì xin bà hãy nói với phu nhân Ochiba rằng tôi không hề biết các phu nhân ở đây lấy chồng từ năm lên mười."
Mariko dịch lại. Rồi nói thêm cái gì đó làm mọi người đều cười.
"Bà nói gì vậy?"
"A!" Mariko nhận thấy Kiyama đang hằn học nhìn Blackthorne.
"Xin lỗi Đại nhân Kiyama, cho phép tôi giới thiệu với Đại nhân Anjin-san."
Kiyama lễ phép nhận cái chào rất đúng nghi thức của Blackthorne.
"Người ta nói ông tự xưng mình là người Cơ đốc giáo có phải không?"
"Sao ạ?"
Kiyama không thèm nhắc lại, nên Mariko phải dịch.
"À, xin lỗi, thưa Đại nhân Kiyama", Blackthorne nói bằng tiếng Nhật.
"Vâng. Tôi là người Cơ đốc giáo... nhưng thuộc giáo phái khác."
"Giáo phái của ông không được hoan nghênh ở địa hạt của tôi. Cũng như ở Nagasaki... hay ở Kyushu... hay ở bất cứ nơi nào của bất cứ Daimyo Cơ đốc giáo nào."
Mariko giữ nguyên nụ cười trên môi. Nàng tự hỏi không biết có phải chính Kiyama đã đích thân ra lệnh cho tên thích khách Amida không và cả cuộc đột kích tối hôm qua nữa. Nàng dịch lại, lược bỏ cái gay gắt trong thái độ khiếm nhã của Kiyama, mọi người trong phòng đều chăm chú lắng nghe.
"Thưa Đại nhân, tôi không phải là tu sĩ", Blackthorne nói thẳng với Kiyama.
"Nếu tôi đến vùng đất của Đại nhân thì chỉ để buôn bán thôi, không có nói hay dạy như tu sĩ. Kính cẩn đề nghị buôn bán thôi."
"Tôi không muốn cái chuyện buôn bán của ông. Tôi không muốn có ông trên đất đai của tôi. Tôi cấm ông không được đến đất đai của tôi, nếu không ông sẽ bị xử tử. Hiểu không?"
"Có tôi hiểu." Blackthorne nói.
"Xin lỗi."
"Tốt." Kiyama ngạo mạn quay sang Ishido.
"Chúng ta phải đuổi hết cái giáo phái này và những tên man di này ra khỏi vương quốc. Tôi sẽ đề nghị việc đó với Hội đồng tại cuộc họp sắp tới. Tôi cần phải nói công khai rằng tôi cho là Đại nhân Toranaga phong bất cứ tên ngoại bang nào, đặc biệt là tên này làm Samurai là không khôn ngoan. Như thế là tạo ra một tiền lệ rất nguy hiểm."
"Cái đó chắc chắn chẳng là quan trọng gì! Mọi sai lầm của Đại nhân vùng Kuanto hiện nay sẽ sớm được sửa chữa thôi. Neh?"
"Ai cũng có thể sai lầm, thưa Đại nhân." Kiyama nói gay gắt.
"Chỉ có Chúa Trời là nhìn thấy hết và hoàn thiện. Sai lầm thật sự duy nhất của Đại nhân Toranaga xưa nay là đặt quyền lợi riêng của mình trên quyền lợi của Thế tử."
"Vâng", Ishido nói.
"Xin lỗi", Mariko nói.
"Nhưng nói thế là không đúng. Tôi rất lấy làm tiếc nhưng cả hai Đại nhân đều nhầm về Chúa công tôi."
Kiyama quay lại phía nàng. Rất lễ độ.
"Phu nhân có lập trường như vậy là hoàn toàn đúng đắn, Mariko-san. Nhưng chúng ta không thảo luận vấn đề đó tối nay. Thưa Đại nhân, Đại nhân Toranaga hiện nay ở đâu? Tin tức mới nhất của Đại nhân thế nào?"
"Theo chim đưa thư ngày hôm qua thì tôi được biết Đại nhân Toranaga đang ở Mishima. Hiện nay tôi nhận được báo cáo hàng ngày về lộ trình của ông ấy."
"Tốt. Vậy là hai ngày nữa ông ta sẽ ra khỏi bờ cõi của mình?" Kiyama hỏi.
"Vâng. Đại nhân Ikaoa Jikkiu đã sẵn sàng đón tiếp ông ấy một cách xứng đáng với địa vị của ông ấy?"
"Tốt", Kiyama mỉm cười với Ochiba. Ông ta rất mến bà.
"Vào cái ngày hôm nay, thưa phu nhân, nhân dịp trọng thể này, có lẽ phu nhân đề nghị với Thế tử cho phép các Nhiếp chính được ra mắt chào Thế tử được chăng?"
"Thế tử chắc chắn sẽ rất lấy làm vinh dự, thưa Đại nhân", Ochiba đáp, mọi người hoan hô.
"Và có lẽ sau đó, Đại nhân và tất cả mọi người sẽ được Thế tử dự cuộc thi thơ. Có lẽ các vị Nhiếp chính sẽ làm giám khảo chăng?"
Lại hoan hô nữa.
"Xin cảm ơn phu nhân, nhưng có lẽ xin phu nhân và Hoàng thân Ogaki và một vị phu nhân nữa làm giám khảo cho."
"Được lắm, nếu Đại nhân muốn."
"Bây giờ, thưa phu nhân, đề tài là gì ạ? Và câu thơ đầu tiên?" Kiyama hỏi, ông ta rất hài lòng vì ông ta nổi tiếng giỏi làm thơ cũng như về tài đánh kiếm và tính hung dữ trong chiến tranh.
"Mariko-san, xin phu nhân hãy trả lời Đại nhân Kiyama được không?" Ochiba nói và một lần nữa, nhiều người thán phục tài khôn khéo của bà... vì bà là một nhà thơ xoàng, nhưng Mariko thì lại rất nổi tiếng.
Mariko vui mừng là thời cơ đã đến. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
"Đề tài là về ngày hôm nay, thưa Đức bà, và câu đầu là: Trên một cành cây trụi lá..."
Ochiba và tất cả mọi người khen ngợi sự lựa chọn của nàng. Lúc này Kiyama tỏ ra vui vẻ và nói:
"Rất hay, nhưng chúng tôi cần phải rất cố gắng mới thi được với phu nhân đấy, Mariko-san."
"Tôi hi vọng Đại nhân sẽ thứ lỗi, nhưng thưa Đại nhân, tôi sẽ không dự thi."
"Tất nhiên phu nhân sẽ phải dự thi chứ?" Kiyama cười ha hả.
"Phu nhân là một trong những người làm thơ hay nhất nước kia mà! Phu nhân mà không dự thi còn ra thế nào nữa!"
"Xin lỗi Đại nhân. Rất tiếc, nhưng tôi sẽ không có mặt tại đây."
"Tôi không hiểu."
Ochiba nói:
"Mariko chan, như thế có nghĩa là thế nào?"
"Ồ, xin phu nhân tha thứ cho", Mariko nói,
"Nhưng ngày mai tôi sẽ rời Osaka... với phu nhân Kiritsubo và phu nhân Sazuko."
Nụ cười của Ishido biến mất.
"Rồi đi đâu?"
"Đi đón Chúa thượng của chúng tôi, thưa Đại nhân."
"Ông ấy... Đại nhân Toranaga chỉ vại ngày nữa là đến nơi rồi, neh?"
"Đã bao tháng nay, phu nhân Sazuko không được gặp chồng và Đại nhân của chúng tôi chưa có được niềm vui trông thấy đứa con trai mới sinh của mình. Đương nhiên là phu nhân Kiritsuko sẽ cùng đi. Cũng đã lâu rồi Đại nhân Toranaga không được gặp chánh phu nhân của mình, neh?"
"Đại nhân Toranaga sẽ tới đây sớm thôi nên việc đi đón là không cần thiết."
"Nhưng tôi nghĩ là cần thiết. Thưa Đại nhân."
Ishido cương quyết,
"Phu nhân vừa mới tới và chúng tôi trông đợi được có phu nhân ở đây, Mariko-san. Nhất là phu nhân Ochiba. Tôi đồng ý với Đại nhân Kiyama, tất nhiên là phu nhân phải dự thi."
"Rất tiếc, nhưng tôi sẽ không có mặt ở đây."
"Rõ ràng là phu nhân mệt mỏi. Phu nhân vừa mới tới, chắc chắn lúc này không phải lúc thảo luận một vấn đề riêng tư như thế." Ishido quay sang Ochiba.
"Có lẽ, thưa phu nhân Ochiba, phu nhân sẽ tiếp nốt các vị khách?"
"Phải... phải, tất nhiên", Ochiba bối rối nói. Lập tức hàng người lại ngoan ngoãn hình thành và tiếng trò chuyện lo lắng nổi lên, nhưng khi Mariko lên tiếng thì mọi người lại im lặng.
"Cảm ơn Đại nhân. Tôi đồng ý, nhưng đây không phải là chuyện riêng tư và không có gì phải thảo luận cả. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây để ra mắt Chúa thượng của tôi, cùng với các phu nhân của Đại nhân."
Ishido lạnh lùng nói:
"Phu nhân ở đây là theo lời mời của đích thân Thiên Hoàng, cùng với sự ân cần hoan nghênh của các Nhiếp chính. Xin phu nhân hãy kiên nhẫn. Đại nhân của phu nhân sẽ sớm tới đây thôi."
"Tôi đồng ý, thưa Đại nhân. Nhưng lời mời của Thiên Hoàng là cho ngày hai mươi hai, chứ không ra lệnh cho tôi hay bất kỳ ai khác... phải cấm cung trong khu vực Osaka cho đến ngày hôm đó. Hay đó có lệnh đó?"
"Phu nhân Toda, phu nhân quên mất lễ độ rồi đấy?"
"Xin Đại nhân thứ lỗi, tôi không hề có ý đó. Rất tiếc, tôi xin lỗi." Mariko quay sang Ogaki, viên đại thần.
"Thưa Đại nhân, lời mời của Thiên Hoàng có đòi phải ở lại đây cho đến khi Thiên Hoàng tới không?"
Nụ cười của Ogaki gượng gạo.
"Lời mời là cho ngày hai mươi hai tháng này, thưa phu nhân. Yêu cầu khi ấy phu nhân có mặt."
"Cảm ơn Đại nhân", Mariko cúi chào rồi lại quay về phía bục.
"Thưa Đại nhân, như vậy là chỉ cần khi ấy tôi có mặt. Chứ trước ngày đó thì không. Cho nên ngày mai tôi sẽ lên đường."
"Xin phu nhân hãy kiên nhẫn. Các Nhiếp chính đã hoan nghênh phu nhân tới đây và có nhiều công việc chuẩn bị cần được phu nhân giúp đỡ, để đón tiếp Thiên Hoàng. Bây giờ xin phu nhân Ochi..."
"Rất tiếc, thưa Đại nhân, nhưng lệnh của Chúa thượng tôi phải được ưu tiên. Ngày mai tôi phải đi."
"Ngày mai phu nhân sẽ không đi và yêu cầu phu nhân, không, thỉnh cầu phu nhân hãy tham dự cuộc thi thơ của phu nhân Ochiba. Bây giờ, phu nhân...."
"Vậy là tôi bị giữ lại ở đây... trái với ý muốn của tôi chăng?"
Ochiba nói:
"Mariko Sama, ta hãy gác vấn đề đó lại lúc này, được không?"
"Rất tiếc, thưa Ochiba Sama, nhưng tôi chỉ là một con người rất bình thường. Tôi đã nói rõ rằng tôi có lệnh của Chúa thượng tôi. Nếu tôi không được phép tuân lệnh đó, tôi cần phải biết tại sao. Thưa Đại nhân, có phải tôi bị giam hãm ở đây cho đến ngày hai mươi hai không? Nếu đúng là vậy thì là lệnh của ai?"
"Phu nhân là khách quí", Ishido thận trọng nói, muốn Mariko phục tùng.
"Tôi xin nhắc lại, Chúa công của phu nhân sẽ sớm tới đây thôi."
Mariko cảm thấy sức mạnh của hắn và cố chống lại.
"Vâng, nhưng rất tiếc, một lần nữa tôi xin kính cẩn hỏi: Có phải tôi bị giam hãm ở Osaka trong suốt mười tám ngày tới không, và nếu quả vậy thì theo lệnh của ai?"
Ishido nhìn Mariko chằm chằm:
"Không, phu nhân không bị giam hãm."
"Cảm ơn Đại nhân. Xin Đại nhân thứ lỗi cho tôi đã nói thẳng như thế." Mariko nói. Nhiều bà trong căn phòng quay sang người bên cạnh mình và một số công khai thì thầm cái điều mà những người bị giữ lại ở Osaka trái với ý muốn của họ đều nghĩ:
"Nếu bà ấy đi được thì tôi cũng đi được, neh? Bà cũng đi được, neh? Ngày mai tôi sẽ đi... ôi thật là tuyệt vời!"
Tiếng Ishido cắt ngang cái mạch ngầm thì thầm ấy,
"Nhưng thưa phu nhân Toda, vì phu nhân đã chọn cái cung cách nói năng tự phụ như thế, tôi cảm thấy có bổn phận yêu cầu các vị Nhiếp chính chính thức bác bỏ... đề phòng những người khác có thể chia sẻ sự hiểu nhầm của phu nhân." Hắn mỉm cười, chẳng vui vẻ gì, trong sự im lặng như ngưng đọng lại.
"Cho đến khi ấy, phu nhân sẽ phải sẵn sàng đợi trả lời các câu hỏi của các Nhiếp chính và nhận quyết định của các vị đó."
Mariko nói.
"Tôi rất vinh hạnh, thưa Đại nhân nhưng tôi có bổn phận của tôi đối với Chúa thượng của tôi."
"Tất nhiên rồi. Nhưng đây không chỉ là một vài ngày thôi."
"Rất tiếc, thưa Đại nhân, nhưng tôi có bổn phận đối với Chúa thượng của tôi trong mấy ngày tới."
"Phu nhân phải tự kiềm chế mà kiên nhẫn. Chỉ mất một thời gian ngắn thôi. Vấn đề này đã chấm dứt. Bây giờ, thưa Đại nhân Ki..."
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể trì hoãn được một thời gian ngắn nào việc tôi lên đường."
Ishido gầm lên,
"Phu nhân từ chối không tuân lệnh của Hội đồng Nhiếp chính."
"Không, thưa Đại nhân", Mariko kiêu hãnh đáp,
"Trừ phi lệnh đó vi phạm bổn phận của tôi với Chúa thượng của tôi, đó là bổn phận hàng đầu của một Samurai!"
"Phu nhân phải sẵn sàng kiên nhẫn đợi gặp các Nhiếp chính!"
"Rất tiếc, tôi được lệnh của Chúa thượng tôi phải hộ tống các phu nhân của Người tới đón Người. Ngay tức khắc", nàng lấy trong ống tay áo ra một cuộn giấy, trịnh trọng đưa cho Ishido.
Ishido mở toạc ra, lướt đọc. Rồi hắn ngước mắt nhìn nàng và nói:
"Dù vậy, phu nhân vẫn phải đợi một quyết định của các Nhiếp chính."
Mariko nhìn Ochiba với một vẻ cầu khẩn nhưng nàng chỉ thấy trên gương mặt bà ta một vẻ lạnh nhạt không tán thành. Nàng quay sang Kiyama. Kiyama cũng im lặng, cũng lạnh lùng.
"Xin Đại nhân thứ lỗi, nhưng không hề có chiến tranh", nàng nói.
"Chúa thượng tôi đang tuân lệnh của các Nhiếp chính, cho nên mười tám ngày tới đây..."
"Vấn đề này chấm dứt rồi!"
"Vấn đề này chấm dứt, thưa Đại nhân, khi nào Đại nhân để tôi nói hết, cho đúng lễ độ. Tôi không phải là nông dân mà để người khác chà đạp. Tôi là Toda Mariko nô Buntaro nô Hiromatsu, con gái của Đại nhân Akechi, dòng dõi Takasima và họ nhà tôi đã là Samurai một nghìn năm nay và tôi xin nói rõ, tôi sẽ không bao giờ làm người bị cầm tù hay làm con tin hay bị giam hãm. Mười tám ngày tới đây và cho đến ngày đó, theo lệnh của Đức Thiên Hoàng chí tôn, tôi có quyền muốn đi đâu thì đi... như bất cứ ai."
"Chúa... Chúa thượng chúng ta, Taiko, xưa đã từng là nông dân. Nhiều... Samurai là nông dân, đã từng là nông dân. Tất cả các Daimyo trong quá khứ đều đã từng là nông dân. Ngay cả người đầu tiên của dòng họ Takasima. Tất cả mọi người đều đã từng là nông dân. Hãy nghe kỹ đây: Phu nhân sẽ đợi ý định của các Nhiếp chính."
"Không. Rất tiếc, bổn phận đầu tiên của tôi là phục tùng Chúa thượng của tôi."
Ishido giận điên lên, bước tới phía nàng.
Tuy Blackthorne hầu như không hiểu những lời lẽ hai bên, nhưng bàn tay phải của anh đã lén thọc vào ống tay áo bên trái, không ai để ý thấy. Anh chuẩn bị lưỡi phi đao giấu trong đó.
Ishido đứng sừng sững trước mặt Mariko,
"Phu nhân sẽ…"
Vừa lúc ấy ở cửa ra vào có sự nhốn nháo. Một nữ tỳ nước mắt đầm đìa len lách qua đám đông chạy tới chỗ Ochiba,
"Xin Đức bà tha tội", cô ta thút thít,
"Nhưng Đức bà Yodoko Sama... đang... mời Đức bà đến ngay... Cúi xin Đức bà đi mau cho, Thế tử đã ở đó rồi..."
Ochiba buồn bực nhìn Mariko và Ishido, rồi nhìn các khuôn mặt đang chăm chú nhìn mình. Bà hơi cúi chào các khách khứa rồi vội vã đi ra. Ishido ngập ngừng.
"Mariko-san, tôi sẽ giải quyết việc này với phu nhân sau", hắn nói rồi đi theo Ochiba, bước chân nặng nề trên các tatami.
Hắn đi khỏi, tiếng rì rầm thì thào lại nổi lên, khi to, khi nhỏ. Tiếng chuông điểm giờ mới.
Blackthorne bước lại chỗ Mariko.
"Mariko-san", anh hỏi.
"Có chuyện gì thế?"
Nàng vẫn nhìn vào chiếc bục, nhìn mà chẳng trông thấy gì. Kiyama buông bàn tay co quắp khỏi đốc kiếm và ruỗi ruỗi bàn tay cho mềm lại.
"Mariko-san!"
"Dạ! Dạ thưa Đại nhân?"
"Cho phép tôi đề nghị phu nhân nên trở về nhà mình. Có lẽ tôi xin phép lát nữa được nói chuyện với phu nhân... vào giờ hợi được không?"
"Vâng, vâng, tất nhiên là được ạ. Xin Đại nhân... xin Đại nhân thứ lỗi nhưng tôi phải..." giọng nàng kéo dài.
"Mariko-san, hôm nay là một ngày bất thường. Cầu Chúa phù hộ cho phu nhân." Kiyama quay lưng lại phía nàng và hách dịch nói với cả phòng.
"Tôi đề nghị trở về nhà và đợi... đợi và cầu nguyện Đấng Thượng đế nhanh chóng và nhẹ nhàng đưa Đức bà Yodoko đi trong vinh dự tới cõi An bằng của Người, nếu như Đức bà đã đến lúc phải ra đi." Lão liếc nhìn Saruji, chàng trai trẻ vẫn sững sờ.
"Cháu đi với ta." Lão đi ra, Saruji đi theo, trong lòng không muốn xa mẹ nhưng bị lệnh của lão thúc đẩy và vì mọi người chú ý đến mình.
Mariko khẽ cúi chào mọi người rồi rời khỏi phòng. Kiri liếm đôi môi khô khốc, Sazuko đứng bên cạnh, run rẩy sợ sệt. Kiri nắm lấy tay Sazuko rồi cả hai đi theo Mariko. Yabu bước tới với Blackthorne và cùng nhau rảo bước đi theo họ, biết rất rõ mình là Samurai duy nhất có mặc đồng phục của Toranaga.
Bên ngoài, bọn Áo Xám đợi họ.
"Nhưng nhân danh tất cả các Thánh thần, tôi xin hỏi phu nhân làm sao lại tỏ thái độ như thế mới được chứ?" Yabu xồn xồn hỏi Mariko.
"Xin lỗi", nàng nói, giấu kín lý do thật, chỉ mong sao cho Yabu để cho mình yên và tức giận trước cung cách lỗ mãng của lão.
"Thưa Đại nhân, chuyện xảy ra rất bất chợt. Trước đó một lát là lễ mừng sinh nhật thế rồi... Tôi. cũng không hiểu thế nào nữa. Xin Đại nhân thứ lỗi, Yabu Sama. Xin Anjin-san thứ lỗi."
Blackthorne lại định nói cái gì đó nhưng một lần nữa Yabu xen ngang chặn lời anh và anh đứng tựa vào cột cửa sổ, hoàn toàn bực bội, đầu nhức nhối vì cố gắng hiểu.
"Rất tiếc, Yabu Sama." Mariko nói, nàng nghĩ, sao người ta làm phiền người khác đến thế, cứ đòi mọi việc phải được giải thích cặn kẽ, thậm chí họ cũng không nhìn thấy được lông mi trên mắt họ.
"Phu nhân đã khơi ra một trận giông tố rồi nó sẽ nuốt chửng tất cả chúng ta thôi! Thật dại dột, neh?"
"Vâng, nhưng nhốt chúng ta lại là không đúng và quả thật Đại nhân Toranaga có ra lệnh cho tôi phải..."
"Lệnh đó là điên rồ! Hẳn là ma quỷ đã ám cái đầu ông ấy rồi! Phu nhân sẽ phải tạ lỗi và nhượng bộ. Giờ đây các biện pháp canh gác sẽ lại càng chặt chẽ, kín hơn một lỗ chôn con muỗi. Nhất định Ishido sẽ hủy bỏ các giấy phép của chúng ta rồi đây, phu nhân đã làm hỏng hết mọi chuyện." Lão nhìn sang Blackthorne.
"Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Xin lỗi?"
Ba người vừa mới tới phòng tiếp khách chính của nhà Mariko, nằm bên trong vòng công sự ngoài cùng. Bọn Áo Xám đã hộ tống họ về đây và lúc này chúng túc trực bên ngoài cổng, đông hơn thường lệ... Kiri và Sazuko đã về khu của họ với một đội bảo vệ.
"Danh dự" Áo Xám khác và Mariko hứa sẽ sang với họ sau khi gặp Kiyama.
"Nhưng bọn gác sẽ không để cho phu nhân đi đâu, Mariko-san?" Sazuko cuống cuồng nói.
"Đừng lo", Mariko đáp.
"Không có gì thay đổi cả. Bên trong lâu đài chúng ta vẫn được đi lại tự do, tuy có người hộ tống."
"Chúng sẽ chặn phu nhân lại! Ôi, tại sao phu nhân..."
"Mariko hành động đúng đấy, em ạ", Kiri nói, bà ta không hề sợ hãi.
"Không có gì thay đổi đâu. Chốc nữa chúng tôi sẽ gặp lại phu nhân, Mariko-san." Rồi Kiri đã dẫn đường đi vào chỗ ở của họ và bọn Áo Xám đã đóng cánh cổng kiên cố lại. Mariko khi ấy mới thở được và đi về nhà mình với Yabu và Blackthorne.
Lúc này nàng nhớ lại khi nàng đứng đó một mình, một mình giương cao ngọn cờ, nàng đã trông thấy bàn tay phải của Blackthorne sẵn sàng phóng lưỡi phi đao như thế nào và vì thế nàng đã cảm thấy mình mạnh hơn lên. Phải, Anjin-san, nàng nghĩ. Anh là người duy nhất em biết em có thể tin cậy được. Anh đã có mặt khi em cần đến anh.
Nàng đưa mắt nhìn Yabu. Lão ngồi xếp bằng trước mặt nàng, nghiến răng kèn kẹt. Yabu đã công khai tỏ lập trường ủng hộ nàng bằng cách theo nàng ra, đó là điều làm nàng ngạc nhiên. Vì sự ủng hộ của lão và vì nổi nóng với lão chẳng được gì, nàng gạt bỏ thái độ hỗn xược hùng hổ của lão và tìm cách giỡn lão.
"Yabu Sama, xin Đại nhân thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi", nàng nói, giọng nàng lúc này ra vẻ ăn năn và nhòe nước mắt.
"Tất nhiên là Đại nhân đúng. Xin lỗi, tôi chỉ là một phụ nữ ngu ngốc."
"Đúng! Chống lại Ishido trong hang ổ của hắn là ngu ngốc, neh?"
"Vâng, xin lỗi, xin Đại nhân thứ lỗi cho. Cho phép tôi mời Đại nhân sake hay trà?" Mariko vỗ tay. Lập tức cửa bên trong mở ra và Chimoko xuất hiện, tóc xõa xượi, nét mặt hốt hoảng và sưng lên vì khóc.
"Bưng trà và sake cho khách. Và thức ăn. Và sửa sang lại đầu tóc, áo quần cho nghiêm chỉnh. Làm sao lôi thôi như thế mà dám ra mắt mọi người! Ngươi tưởng đây là nơi đâu, một túp lều nông dân ư? Ngươi làm ta xấu hổ với Đại nhân Kasigi!"
Chimoko nước mắt giàn giụa chạy vào.
"Xin lỗi Đại nhân. Xin Đại nhân tha lỗi cho sự hỗn láo của nó."
"Ờ... không quan trọng, neh? Về Ishido thế nào? Thưa phu nhân, mũi tên của phu nhân về.
"Nông dân" thật là trúng đích... Đại nhân Tướng quân hùng mạnh quả là đau. Giờ thì phu nhân đã có một kẻ thù ghê gớm rồi đó! Đúng là vặn cổ hắn trước mặt mọi người."
"Ồ, Đại nhân nghĩ thế thật ư? Ồ xin Đại nhân thứ lỗi, tôi không hề có ý định sỉ nhục ông ta."
"Ê, hắn là một nông dân, xưa nay vẫn là nông dân và rồi ra vẫn sẽ là nông dân, và hắn sẽ mãi mãi căm ghét những người trong chúng ta là Samurai thật sự."
"Ồ, Đại nhân hiểu rõ điều đó thật là thông minh... Ôi, cảm ơn Đại nhân đã nói cho tôi biết." Mariko cúi chào và làm ra bộ gạt một giọt nước mắt rồi nói thêm.
"Xin phép cho tôi được nói rằng lúc này tôi cảm thấy được che chở rất nhiều…sức mạnh của Đại nhân... Nếu như không có Đại nhân, thưa Đại nhân Kasigi, tôi nghĩ có lẽ tôi đã ngất xỉu."
"Công kích Ishido trước mặt mọi người là ngu ngốc", Yabu nói, nhưng đã hơi mềm lòng.
"Vâng. Đại nhân nói đúng. Thật đáng tiếc là tất cả các thủ lĩnh của chúng ta không mạnh mẽ và khôn ngoan như Đại nhân. Được thế thì Đại nhân Toranaga có lẽ sẽ không gặp khó khăn rắc rối như lúc này."
"Đúng. Nhưng dù sao thì phu nhân cũng đã đưa chúng tôi vào thùng phân ngập đến tận mũi."
"Xin Đại nhân thứ lỗi cho tôi. Vâng, tất cả là lỗi tại tôi." Mariko làm bộ can đảm cố gắng nhịn khóc. Nàng cúi xuống nhìn và thì thầm:
"Cảm ơn Đại nhân đã chấp nhận những lời xin lỗi của tôi. Đại nhân thật đại lượng."
Yabu gật đầu, tin rằng lời khen ngợi đó là xứng đáng, sự khúm núm của Mariko là cần thiết và bản thân lão là tuyệt vời, có một không hai. Mariko xin lỗi lần nữa, xoa dịu vuốt ve lão. Chẳng bao lâu lão đã tỏ ra nhân nhượng.
"Xin Đại nhân cho phép tôi được giải thích sự ngu ngốc của tôi với Anjin-san được không? Có lẽ ông ta có thể gợi ý được một lối thoát nào chăng..." Nàng để cho những lời nói của mình nhỏ dần đi, ra chiều hối hận.
"Được. Tốt lắm."
Mariko cúi chào cảm tạ Yabu rồi quay sang Blackthorne và nói bằng tiếng Portugal.
"Anjin-san, xin anh hãy nghe, hãy chú ý nghe và đừng hỏi gì cả lúc này. Rất tiếc, nhưng trước hết em phải xoa dịu cái thằng chó đẻ - có phải các anh nói thế không?- cục súc này." Nàng nói nhanh cho anh biết những gì đã nói và tại sao Ochiba lại vội vã đi.
"Tình hình xấu lắm", anh nói, mắt nhìn nàng.
"Neh?"
"Vâng. Đại nhân Yabu hỏi anh có ý kiến gì không. Cần phải làm gì để khắc phục cái tình trạng bối rối mà sự ngu ngốc của em đã đẩy hắn với anh vào?"
"Sự ngu ngốc nào?" Blackthorne quan sát nàng và nỗi lo lắng của nàng tăng lên. Nàng nhìn xuống chiếu. Blackthorne nói thẳng với Yabu.
"Chưa biết được, thưa Đại nhân. Bây giờ hiểu rồi... bây giờ suy nghĩ."
Yabu cáu kỉnh đáp:
"Có gì mà nghĩ? Chúng ta bị nhốt chặt rồi!"
Mariko dịch lại, không ngước mắt nhìn lên.
"Đúng thế, có phải không, Mariko-san?" Blackthorne nói.
"Xưa nay vẫn đúng thế."
"Vâng, xin lỗi."
Anh quay đi nhìn ra đêm tối. Đuốc cắm khắp nơi, vào những chiếc móc trên các bức tường đá quanh vườn phía trước. Ánh sáng lấp lánh trên lá, trên cây đã được tưới nước chính vì để có ánh sáng lấp lánh như thế. Phía Tây là cổng đóng nẹp sắt, có vài tên Áo Nâu canh gác.
"Em", nàng nghe thấy anh nói bằng tiếng Latin, không quay lại.
"Anh phải nói chuyện riêng với em."
"Anh. Vâng, em cũng phải nói chuyện riêng với anh", nàng đáp, không thể cho Yabu trông thấy mặt mình, cũng không dám tin ở mình.
"Tối hay em sẽ tìm anh." Nàng nhìn Yabu.
"Anjin-san đồng ý với Đại nhân, về sự ngu ngốc của tôi. Xin lỗi."
"Nhưng bây giờ thì có ích gì?"
"Anjin-san", nàng nói, giọng ra vẻ bình thường,
"Tối nay, lát nữa em sẽ sang chỗ Kiritsubo-san. Em biết chỗ anh ở rồi. Em sẽ tìm đến anh."
"Cảm ơn em." Anh vẫn quay lưng lại phía nàng.
"Yabu Sama", nàng khép nép nói.
"Tối nay tôi sẽ sang gặp Kintsubo-san. Phu nhân Kiritsubo là người sáng suốt, khôn ngoan... có lẽ sẽ có một cách giải quyết nào chăng."
"Chỉ có mỗi cách giải quyết thôi", Yabu nói với một giọng dứt khoát khiến nàng mất tinh thần, đôi mắt lão rừng rực như hai hòn than.
"Ngày mai phu nhân sẽ tạ tội. Và sẽ ở lại."
Kiyama đến rất đúng giờ. Saruji cũng đi với lão và lòng nàng trĩu nặng.
Sau khi đã trịnh trọng chào nhau, Kiyama nghiêm nhị nói.
"Bây giờ, Mariko, xin phu nhân hãy giải thích tại sao."
"Thưa Đại nhân, lúc này không có chiến tranh gì cả. Không được giam hãm chúng tôi... cũng không được giữ chúng tôi làm con tin... cho nên tôi có thể muốn đi đâu tùy ý."
"Không cần phải có chiến tranh mới có con tin. Phu nhân cũng biết đấy. Phu nhân Ochiba đã làm con tin ở Yedo để bảo đảm an toàn cho Chúa công của phu nhân ở đây mà lúc ấy có ai đánh nhau đâu. Đại nhân Sudara và gia đình hiện nay đang là con tin của người anh em của Đại nhân Toranaga, mà họ có chiến tranh với nhau đâu. Neh?"
Nàng cúi xuống không nhìn lên.
"Ở đây có nhiều người là con tin để buộc các Chúa công của họ có bổn phận phải phục tùng Hội đồng Nhiếp chính, người cai trị hợp pháp của vương quốc. Như thế là khôn ngoan. Đó là một tục lệ thông thường. Neh?"
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Tốt. Bây giờ phu nhân hãy cho biết lý do thật."
"Sao ạ, thưa Đại nhân?"
Kiyama gắt:
"Đừng giở trò giấu quanh với tôi! Tôi cũng không phải là nông dân đâu! Tôi muốn biết tại sao phu nhân đã làm như vậy tối nay."
Mariko ngước nhìn lên.
"Xin lỗi, nhưng chỉ là Đại nhân Tướng công cũng quá ngạo mạn làm tôi khó chịu, thưa Đại nhân. Quả thật là tôi có lệnh. Đưa các phu nhân Kiri và Sazuko đi vài ngày gặp Chúa công chúng tôi, chẳng hại gì."
"Phu nhân thừa biết là không thể được. Đại nhân Toranaga cũng phải biết điều đó."
"Xin lỗi, nhưng Chúa công tôi đã ra lệnh cho tôi. Một Samurai không được hoài nghi lệnh của Chúa công mình."
"Đúng. Nhưng tôi hoài nghi vì những lệnh ấy là phi lý. Chúa công của phu nhân không có cái lối làm những chuyện phi lý hoặc sai nhầm. Và tôi khẳng định tôi có quyền chất vấn phu nhân."
"Xin Đại nhân thứ lỗi, không có gì phải thảo luận cả."
"Có chứ. Cần phải thảo luận vè Saruji. Còn có thực tế là tôi đã được biết phu nhân từ nhỏ, đã tôn trọng phu nhân từ nhỏ. Hiromatsu là người bạn lâu năm nhất của tôi còn sống và phụ thân của phu nhân là người bạn quý mến, người đồng minh quý trọng của tôi, cho tới mười bốn ngày cuối cùng của ông ấy."
"Một Samurai không hoài nghi lệnh của Chúa công mình."
"Bây giờ, Mariko-san, phu nhân chỉ có thể làm được một trong hai việc. Tạ lỗi và ở lại hoặc tìm cách rời khỏi nơi đây. Nếu phu nhân tìm cách rời khỏi nơi đây, phu nhân sẽ bị chặn lại."
"Vâng, tôi hiểu."
"Ngày mai phu nhân sẽ tạ lỗi. Tôi sẽ triệu tập một cuộc họp của các Nhiếp chính và các vị sẽ ra một quyết định về toàn bộ vấn đề này. Khi ấy phu nhân sẽ được phép ra đi với Kiritsubo và Sazuko."
"Xin lỗi Đại nhân, như thế sẽ mất bao lâu?"
"Tôi không biết. Vài ngày."
"Xin lỗi. Tôi không có được vài ngày. Tôi được lệnh phải đi ngay."
"Phu nhân hãy nhìn tôi đây!" Mariko nghe lời.
"Tôi, Kiyama Ukon no Odanaga, lãnh chúa Higo, Satsuma và Osumi, một Nhiếp chính của Nhật Bản, thuộc dòng dõi Fujimoto, thủ lĩnh Daimyo Cơ đốc giáo của Nhật Bản, tôi yêu cầu phu nhân ở lại."
"Rất tiếc, thưa Đại nhân. Chúa công tôi cấm tôi không được ở lại."
"Phu nhân không hiểu tôi nói gì hay sao?"
"Hiểu chứ ạ, thưa Đại nhân. Nhưng tôi không được chọn lựa, xin Đại nhân thứ lỗi."
Lão trỏ về phía con trai nàng.
"Việc hứa hôn giữa cháu gái tôi và Saruji... Tôi không thể để cho việc đó tiến triển được nếu phu nhân bị ô nhục."
"Vâng, vâng, thưa Đại nhân", Mariko đáp, ánh mắt đầy vẻ đau khổ.
"Tôi hiểu." Nàng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của con.
"Xin lỗi con. Nhưng mẹ phải làm bổn phận của mẹ."
Saruji định nói gì nhưng lại đổi ý rồi một lát sau, cậu thanh niên nói.
"Xin mẹ thứ lỗi cho con, nhưng... nhưng chẳng phải là bổn phận của mẹ đối với Thế tử quan trọng hơn bổn phận của mẹ đối với Đại nhân Toranaga sao? Thế tử là Chúa thượng thật sự của chúng ta, neh?"
Mariko suy nghĩ.
"Đúng, con ạ. Và cũng không đúng. Đại nhân Toranaga có quyền xử xét đối với mẹ. Còn Thế tử thì không."
"Vậy như thế phải chăng là Đại nhân Toranaga cũng có quyền xét xử đối với Thế tử?"
"Không, không con ạ."
"Xin mẹ thứ lỗi, con không hiểu, nhưng hình như nếu Thế tử ra lệnh thì chắc chắn là phải thắng lệnh của Đại nhân Toranaga chứ."
Mariko không đáp.
"Trả lời đi", Kiyama hét như sủa.
"Có phải đó là ý nghĩ của con không? Hay có ai đó đã đặt nó vào trong đầu con?"
Saruji cau mày, cố nhớ lại.
"Mọi người... Đại nhân Kiyama này... và phu nhân của Đại nhân... và con, có thảo luận vấn đề. Và Đức cha Thanh tra. Con không nhớ. Con nghĩ là tự con đã nghĩ ra. Đức cha Thanh tra có nói là con đúng, có phải thế không, thưa Đại nhân?"
"Đức cha có nói rằng Thế tử quan trọng hơn Đại nhân Toranaga trong vương quốc. Về mặt pháp lý. Mariko-san, xin phu nhân hãy trực tiếp trả lời Saruji."
Mariko nói,
"Nếu Thế tử là một người đã trưởng thành, là kwanpaku, người cai trị hợp pháp của vương quốc này như Taiko, phụ thân của Thế tử xưa kia thì mẹ sẽ vâng lệnh Người mà không tuân lệnh Đại nhân Toranaga trong vấn đề này. Nhưng Yaemon là một cậu bé, về mặt thực tế cũng như về pháp lý, cho nên không có thẩm quyền. Về pháp lý. Như thế đã trả lời được con chưa?"
"Nhưng... nhưng vẫn là Thế tử, neh? Các Nhiếp chính sẽ tuân lời Thế tử... Đại nhân Toranaga kính trọng Thế tử. Một năm... vài năm thì có ý nghĩa gì, thưa mẹ? Nếu mẹ không xin... mẹ thứ lỗi cho con, nhưng con sợ cho mẹ." Miệng Saruji run run.
Mariko những muốn giơ tay ra ôm lấy con và che chở nó. Nhưng nàng tự kiềm chế.
"Con ạ, mẹ không sợ. Mẹ không sợ gì cả trên đời này. Mẹ chỉ sợ phán quyết của Chúa Trời thôi." Nàng nói và quay sang Kiyama.
"Đúng", Kiyama nói.
"Tôi biết vậy. Cầu cho Đức Mẹ đồng trinh ban phước cho phu nhân." Lão dừng lại.
"Mariko-san, phu nhân có công khai xin lỗi Đại nhân Tướng công không?"
"Có tôi xin vui lòng, miễn là Đại nhân Tướng công công khai rút hết quân lính khỏi đường tôi đi và cho tôi, phu nhân Kiritsubo và phu nhân Sazuko giấy phép để tôi đi ngày mai."
"Phu nhân có chịu tuân lệnh của các Nhiếp chính không?"
"Xin Đại nhân thứ lỗi, trong vấn đề này thì không."
"Phu nhân có tôn trọng một thỉnh cầu của các Nhiếp chính không?"
"Xin Đại nhân thứ lỗi, trong vấn đề này thì không."
"Phu nhân có đồng ý với một thỉnh cầu của Thế tử và phu nhân Ochiba không?"
"Xin lỗi Đại nhân, thỉnh cầu gì?"
"Để gặp các vị đó, ở lại với các vị đó vài hôm trong khi chúng tôi giải quyết vấn đề này."
"Xin Đại nhân thứ lỗi, nhưng có gì phải giải quyết?"
Kiyama không còn kiềm chế được nữa, lão hét lên:
"Trước hết là tương lai và trật tự của vương quốc, rồi tương lai của giáo hội, rồi phu nhân nữa! Rõ ràng là sự gần gũi giữa phu nhân với tên man di đã đầu độc phu nhân và làm hỏng đầu óc phu nhân như tôi đã dự liệu."
Mariko không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn lão.
Kiyama gắng gượng tự trấn tĩnh lại.
"Xin lỗi... xin phu nhân thứ lỗi cho sự nóng giận của tôi. Và thái độ vô lễ của tôi." Lão khó nhọc nói.
"Lý do duy nhất bào chữa cho tôi là tôi hết sức lo ngại." Lão trịnh trọng cúi chào.
"Tôi xin lỗi."
"Đó là lỗi tại tôi, thưa Đại nhân. Xin Đại nhân tha thứ cho tôi đã làm Đại nhân mất sự hài hòa và gây phiền nhiễu cho Đại nhân. Nhưng tôi không còn cách nào khác."
"Con trai phu nhân đã đề ra một cách. Tôi cũng đề ra với phu nhân nhiều cách."
Nàng không trả lời.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đối với tất cả mọi người mặc dầu đêm hơi lạnh và gió nhẹ thổi làm các ánh đuốc chập chờn.
"Vậy là phu nhân quyết định như vậy?"
"Tôi không có sự chọn lựa nào khác nữa, thưa Đại nhân."
"Được rồi, Mariko-san. Không còn gì để nói nữa. Ngoài cái việc tôi xin nhắc lại một lần nữa là tôi ra lệnh cho phu nhân không được cưỡng lại trong vấn đề này... tôi yêu cầu điều đó."
Nàng cúi đầu.
"Saruji-san, cháu hãy ra ngoài đợi ta", Kiyama ra lệnh.
Chàng thanh niên cuống quít, không nói được nên lời.
"Vâng, thưa Đại nhân." Chàng cúi chào Mariko.
"Xin mẹ thứ lỗi cho con."
"Cầu Chúa mãi mãi phù hộ cho con."
"Và cả mẹ nữa."
"Amen", Kiyama nói.
"Chào con."
"Kính chào mẹ."
Khi chỉ còn lại hai người, Kiyama nói:
"Đức cha Thanh tra rất lo phiền."
"Về tôi ư thưa Bức ông?"
"Vâng. Và về Giáo hội... và về tên man di. Và về chiến thuyền của tên man di. Trên hết phu nhân hãy cho tôi biết về hắn."
"Ông ta là một con người độc nhất vô nhị, rất khỏe và rất thông minh. Ngoài biển, ông ta là... ông ta là người chủ của biển. Ông ta có vẻ như trở thành một bộ phận của con thuyền, của biển và khi ra khơi, không một ai có thể sánh được với ông ta về lòng dũng cảm và sự khôn khéo."
"Ngay cả Rodrigues-san?"
"Anjin-san đã thắng ông ấy hai lần. Một lần ở đây và một lần trên đường đi Yedo." Nàng kể lại chuyện Rodrigues đến vào buổi tối khi họ dừng lại gần Mishima và chuyện những vũ khí Rodrigues giấu trong người và tất cả những gì nàng đã nghe lỏm được.
"Nếu thuyền hai bên bằng nhau thì Anjin-san sẽ thắng. Ngay như không bằng nhau, tôi cho rằng ông ta vẫn thắng."
"Phu nhân hãy cho tôi biết về chiếc thuyền."
Nàng tuân lời.
"Còn các chư hầu của hắn?"
Nàng kể lại mọi chuyện như đã xảy ra.
"Tại sao Toranaga lại cho hắn chiếc thuyền, tiền bạc, chư hầu và tự do?"
"Chúa công tôi không hề cho tôi biết lý do, thưa Đại nhân."
"Xin phu nhân cho biết ý kiến riêng của phu nhân."
"Chắc là để dùng Anjin-san chống lại các kẻ thù của Chúa công tôi", Mariko nói ngay, rồi không xin lỗi, nói thêm.
"Vì Đại nhân đã hỏi, trong trường hợp này, các kẻ thù của Anjin-san cũng là kẻ thù của Chúa công tôi: người Portugal, các Đức cha xúi giục người Portugal và các Đại nhân Harima, Onoshi và chính Đại nhân nữa."
"Tại sao tên Anjin-san lại coi chúng tôi lẻ ké thù đặc biệt của hắn?"
"Vì Nagasaki, công việc buôn bán và sự kiểm soát của các Đại nhân đối với bờ biển Kyushu, thưa Đại nhân. Và cũng vì các Đại nhân là những Daimyo Cơ đốc giáo chủ yếu."
"Giáo hội không phải là kẻ thù của Đại nhân Toranaga. Các Đức cha cũng vậy."
"Xin lỗi, nhưng tôi cho rằng Đại nhân Toranaga tin là các Đức cha ủng hộ Đại nhân Tướng quân Ishido, cũng như Đại nhân."
"Tôi ủng hộ Thế tử. Tôi chống lại Chúa công của phu nhân vì ông ta không ủng hộ Thế tử và sẽ hủy hoại Giáo hội của chúng ta."
"Xin lỗi, nhưng nói thế là không đúng. Thưa Đại nhân, Chúa công tôi hơn Đại nhân Tướng quân rất nhiều. Đại nhân đã chiến đấu với tư cách đồng minh của Chúa công tôi hai mươi lần, nhiều hơn là chống lại Chúa công tôi. Đại nhân biết rõ là có thể tin Chúa công tôi được. Tại sao lại đứng về phía kẻ thù công khai thừa nhận của Chúa công tôi? Đại nhân Toranaga luôn luôn muốn thông thương và rõ ràng là không chống Cơ đốc giáo như Đại nhân Tướng quân và phu nhân Ochiba."
"Xin lỗi phu nhân, nhưng thề có Chúa, tôi tin rằng Đại nhân Toranaga thầm căm ghét Đức tin Cơ đốc giáo của chúng ta, thầm kín thù Giáo hội chúng ta và bí mật ra sức phá hủy sự kế vị Taiko và tiêu diệt Thế tử và phu nhân Ochiba. Hòn đá nam châm cuốn hút ông ta là ngôi vị chỉ có thế thôi! Ông ta bí mật muốn trở thành Shogun, mưu tính trở thành Shogun và mọi sự đều hướng về mục đích duy nhất đó."
"Thề có Chúa, thưa Đại nhân, tôi không tin là như vậy."
"Tôi biết... nhưng như thế chẳng hề có ý nghĩa là phu nhân đúng đâu." Lão chăm chú nhìn nàng rồi nói:
"Chính phu nhân cũng thừa nhận tên Anjin-san và chiếc thuyền của hắn là nguy hiểm cho Giáo hội, neh? Tên Rodrigues cũng có ý kiến như phu nhân là nếu tên Anjin-san mà bắt được chiếc Black Ship ngoài khơi thì tình hình sẽ rất tồi tệ."
"Vâng tôi cũng tin là như vậy, thưa Đại nhân."
"Sẽ làm Giáo hội tổn hại rất nhiều, neh?"
"Vâng."
"Nhưng phu nhân không muốn giúp đỡ Giáo hội chống lại tên đó?"
"Thưa Đại nhân, ông ta không chống lại Giáo hội, không thật sự chống lại các Đức cha tuy ông ta không tin họ. Ông ta chỉ chống lại những kẻ thù của Nữ hoàng nước ông ta và Black Ship là mục đích của ông ta... nhằm kiếm lợi."
"Nhưng hắn chống lại Đức tin chân xác và do đó là một tên tà đạo. Neh?"
"Vâng. Nhưng tôi không tin tất cả những điều các Đức cha nói với chúng ta đều đúng cả. Mà họ cũng không bao giờ nói cho chúng ta biết gì nhiều. Tsukku-san công nhận nhiều điều. Chúa công tôi đã ra lệnh cho tôi phải là người tin cẩn, bạn thân của Anjin-san để dạy ông ta học tiếng và phong tục Nhật Bản, và để học hỏi ở ông ta những gì có giá trị đối với chúng ta. Và tôi thấy..."
"Phu nhân muốn nói là có giá trị đối với Đại nhân Toranaga, neh?"
"Thưa Đại nhân, sự phục tùng Chúa thượng của mình là đỉnh cao nhất trong cuộc đời một Samurai. Chẳng phải Đại nhân đòi hỏi ở tất cả các chư hầu của Đại nhân sự phục tùng đó sao?"
"Đúng. Nhưng tà đạo là khủng khiếp và có vẻ như phu nhân liên minh với tên man di chống lại Giáo hội của phu nhân, và đã bị hắn đầu độc. Tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời sẽ mở mắt cho phu nhân, trước khi phu nhân mất sự cứu rỗi của mình. Bây giờ, điều cuối cùng, Đức cha Thanh tra nói rằng phu nhân có thông báo gì riêng cho tôi."
"Sao ạ?" Điều này hoàn toàn bất ngờ với Mariko.
"Đức cha nói rằng Tsukku-san cách đây vài hôm có gửi thư qua một người đưa thư đặc biệt từ Yedo tới. Phu nhân có tin tức gì về... về các đồng minh của tôi."
"Tôi có yêu cầu được gặp Đức cha Thanh tra sáng mai."
"Có, Đức cha có nói cho tôi biết. Thế nào?"
"Xin lỗi, sau khi gặp Đức cha ngày mai, tôi sẽ..."
"Không phải ngày mai, ngay bây giờ! Đức cha Thanh tra nói tin đó có liên quan đến Đại nhân Onoshi và liên quan đến Giáo hội và phu nhân sẽ nói cho tôi biết ngay tức khắc. Thề có Chúa, Đức cha đã nói đúng như vậy. Chẳng lẽ mọi sự lại đi đến chỗ tệ hại đến nỗi phu nhân không tin cả tôi nữa sao?"
"Xin lỗi. Tôi đã thỏa thuận với Tsukku-san. Ông ta có yêu cầu tôi nói hết với Đức cha Thanh tra, có thế thôi, thưa Đại nhân."
"Đức cha Thanh tra nói rằng phu nhân phải nói với tôi ngay bây giờ!"
Mariko hiểu rằng mình không còn cách nào khác. Số phận đã định rồi. Nàng bèn kể lại vụ âm mưu định giết lão. Tất cả những điều nàng biết. Lão cũng giễu cợt tin đồn đó cho đến khi nàng cho lão biết chính xác tin đó từ đâu mà ra.
"Cha xưng tội của ông ta? Chính người đó?"
"Vâng. Rất tiếc."
"Tôi tiếc rằng Uraga đã chết", Kiyama nói, trong bụng càng thêm bực bội rằng cuộc đột kích ban đêm vào tên Anjin-san đã thất bại thảm hại như thế... cũng như cuộc phục kích trước... và lại đi giết chết người duy nhất có thể chứng minh được kẻ thù của mình là Onoshi, là một tên phản phúc.
"Uraga sẽ mãi mãi bị thiêu dưới hỏa ngục vì cái tội đó. Việc hắn làm thật khủng khiếp. Hắn đáng bị rút phép thông công và giáng xuống hỏa ngục, nhưng dù vậy, hắn nói ra điều đó cũng đã giúp ích cho tôi nếu điều đó là đúng." Kiyama nhìn nàng, bỗng chốc già hẳn đi.
"Tôi không tin Onoshi sẽ làm như vậy. Hoặc. Đại nhân Harima có dính líu vào chuyện này."
"Vâng, Đại nhân... Đại nhân có thể hỏi Đại nhân Harima có đúng thế không, được chứ?"
"Hỏi thì hỏi được thôi, nhưng không bao giờ ông ta tiết lộ một chuyện như thế. Phải tôi, tôi cũng không nói, địa vị phu nhân, phu nhân có nói không? Thật là buồn, neh? Con người sao mà khủng khiếp!"
"Vâng."
"Tôi nhất định không tin có chuyện đó, Mariko-san, Uraga chết rồi cho nên chúng ta sẽ không bao giờ có được bằng chứng. Tôi sẽ đề phòng nhưng... nhưng tôi không thể tin có chuyện đó được."
"Vâng. Thưa Đại nhân, tôi có một ý nghĩ này. Đại nhân Tướng quân cho người canh gác Anjin-san, điều đó chẳng phải là lạ lùng sao?"
"Tại sao lại lạ lùng?"
"Tại sao lại bảo vệ ông ta? Khi Đại nhân Tướng quân ghét ông ta? Thật là kỳ lạ, neh? Phải chăng bây giờ Đại nhân Tướng quân cũng thấy Anjin-san có thể là một vũ khí để chống lại các Daimyo Thiên Chúa giáo?"
"Tôi không hiểu ý phu nhân muốn nói gì?"
"Lạy Chúa, không có chuyện đó, nhưng giả dụ như Đại nhân chết đi, Đại nhân Onoshi sẽ trở thành tối thượng ở Kyushu, neh? Đại nhân Tướng quân có thể làm gì được để thu phục Onoshi? Chẳng thể làm gì được hết... Có lẽ trừ cách sử dụng Anjin-san."
"Có thể là như thế", Kiyama chậm rãi nói.
"Chỉ có mỗi một lý do để bảo vệ Anjin-san... đó là dùng ông ta. Dùng vào đâu? Chỉ để chống lại người Portugal mà thôi…và như vậy là chống lại các Daimyo Cơ đốc giáo ở Kyushu. Neh?"
"Có lẽ là như vậy."
"Tôi tin rằng Anjin-san là quý giá đối với Đại nhân cũng như đối với Onoshi hay Ishido hay Chúa công tôi. Khi người ta còn sống, kiến thức của ông ta hết sức rộng. Chỉ có kiến thức mới có thể bảo vệ được chúng ta chống lại một man di, kể cả người Portugal!"
Kiyama khinh bỉ nói:
"Chúng ta có thể tiêu diệt chúng, tống cổ chúng đi bất cứ lúc nào. Chúng chỉ là những con muỗi mắt trên mình ngựa, có thế thôi, không hơn."
"Nếu Giáo hội chinh phục được mọi đất đai và tất cả trở thành tín đồ Cơ đốc giáo như chúng ta vẫn cầu mong thì rồi sẽ ra sao? Liệu các luật lệ của chúng ta có còn tồn tại không? Bushiđô có còn tồn tại không? Chống lại mười điều răn của Chúa? Tôi nghĩ rằng bushiđô và luật lệ của chúng ta sẽ không tồn tại... cũng như ở các nơi khác trong thế giới Thiên Chúa giáo... khi các Đức cha chí thánh là tối thượng, trừ phi chúng ta chuẩn bị sẵn sàng."
Lão không trả lời.
Mariko lại nói:
"Thưa Đại nhân, tôi xin Đại nhân hãy hỏi Anjin-san những gì đã xảy ra ở những nơi khác trên thế giới."
"Tôi sẽ không hỏi. Tôi cho rằng hắn đã mê hoặc phu nhân, Mariko-san. Tôi tin các Đức cha. Tôi cho rằng tên Anjin-san của phu nhân đã được quỷ Satan dạy dỗ và tôi yêu cầu phu nhân hãy hiểu ra rằng tà đạo của hắn đã đầu độc phu nhân. Phu nhân đã ba lần nói.
"Thiên Chúa giáo" khi phu nhân định nói Cơ đốc giáo. Chẳng phải điều đó hàm ý là phu nhân đồng ý với hắn là có hai Đức tin, hai cách hiểu Đức tin chân xác, mà cả hai đều đúng như nhau đó sao? Chẳng phải là lời đe dọa của phu nhân tối nay là con dao chĩa vào bụng Thế tử đó sao? Và chống lại lợi ích của Giáo hội đó sao?" Lão đứng dậy.
"Cảm ơn phu nhân về những tin tức phu nhân cho biết. Cầu Chúa phù hộ cho phu nhân."
Mariko lấy trong ống tay áo ra một cuộn giấy mỏng có gắn xi đóng dấu.
"Đại nhân Toranaga yêu cầu tôi trao cho Đại nhân cái này."
Kiyama nhìn chỗ dấu gắn xi còn nguyên vẹn.
"Mariko-san, phu nhân có biết trong đó viết gì không?"
"Có biết. Tôi được lệnh phải hủy thư này nếu bị chặn, và chuyển thư lại bằng miệng."
Kiyama bẻ dấu xi. Bức thư nhắc lại lòng mong mỏi của Toranaga muốn có hòa khí giữa hai người, sự ủng hộ hoàn toàn của ông ta đối với Thế tử và việc kế vị, và thông báo ngắn gọn về Onoshi. Cuối cùng bức thư viết:
"Tôi không có bằng cớ về Onoshi nhưng Uraga no Tadamsa sẽ có bằng cớ và tôi đã chủ tâm đưa ông ta đến Osaka để Đại nhân có thể gặp và hỏi nếu Đại nhân muốn. Tuy nhiên tôi thật sự có bằng cớ là Ishido đã phản bội sự thỏa thuận giữa Đại nhân và hắn về việc trao Kuanto cho con cháu Đại nhân sau khi tôi chết. Hắn đã bí mật hứa trao Kuanto cho người anh em của tôi là Zataki, để đền đáp việc ông này phản bội tôi như ông ta đã làm. Ông bạn già thân mến, xin thứ lỗi cho tôi, nhưng Đại nhân cũng đã bị phản bội. Khi tôi chết rồi, Đại nhân và dòng dõi Đại nhân sẽ bị cô lập và tiêu diệt cũng như toàn thể Giáo hội Cơ đốc giáo. Tôi cầu mong Đại nhân suy xét lại. Chẳng bao lâu Đại nhân sẽ có bằng chứng về lòng thành thật của tôi."
Kiyama đọc lại bức thư lần nữa và Mariko chăm chú quan sát lão như nàng đã được lệnh.
"Mariko-san, hãy quan sát hắn thật kỹ", Toranaga bảo nàng.
"Tôi không chắc chắn về sự thỏa thuận giữa hắn và Ishido và Kuanto. Do thám đã báo cáo việc đó nhưng tôi không chắc. Qua những gì hắn làm... hoặc không làm... phu nhân sẽ biết... nếu phu nhân đưa bức thư cho hắn đúng lúc."
Nàng đã trông thấy phản ứng của Kiyama. Vậy là việc đó cũng có thật, nàng thầm nghĩ.
Lão Daimyo già nhìn lên và nói thẳng thừng.
"Và phu nhân là bằng chứng về lòng thành thật của Đại nhân Toranaga, neh? Lễ vật để thiêu, con cừu để hi sinh cúng thần?"
"Không, thưa Đại nhân."
"Tôi không tin phu nhân. Và tôi không tin ông ta. Sự phản bội của Onoshi thì may ra có thể tin được. Còn thì... Đại nhân Toranaga chỉ lại giở những mánh khóe cũ của ông ta, trộn lẫn những sự thật một nửa với mật ong và thuốc độc. Tôi e rằng chính phu nhân là người đã bị phản bội đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận