Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 95: Phòng ngừa chu đáo kế hoạch

Chương 95: Kế hoạch phòng ngừa chu đáo.
Tu sĩ vượt ngang qua ức dặm trời cao, chuyện này quá mức chấn động. “Thần cho rằng, căn cứ định lý về tác dụng lực và phản tác dụng lực, tu sĩ bay trên trời cao, còn không bằng bay trong không khí. Bọn họ không có động lực tiến lên.” Tiến sĩ Ngưu Đốn đột nhiên chen vào nói. Nói về cơ học vĩ mô thì ông ta không hề e ngại. Tu sĩ bay trong không khí, còn có thể dựa vào phản trọng lực, đồng thời lợi dụng trường hấp dẫn để tăng tốc. Trên trời cao mất trọng lượng, thủ đoạn của họ sẽ không thể phát huy tác dụng. Muốn tiến lên trong vũ trụ trên trời cao, nhất định phải có động cơ mới được. Cũng chính là lợi dụng nguyên lý phản tác dụng lực để gia tốc trên trời cao. “Tu sĩ cấp cao tinh thông độn thuật, điểm này không thể không phòng.” Tiêu Mục suy nghĩ rồi nói tiếp. “Thần đề nghị mở kế hoạch thăm dò mặt trăng, Đại Hạ đã có kỹ thuật phản trọng lực, vật liệu chế tạo phi thuyền chỉ cần đạt cấp bậc pháp khí hạ phẩm là đủ dùng.” Dương Chấn Hưng hào hứng đề nghị. Đây không phải là hứng lên nhất thời, mà là đã ấp ủ từ lâu. Trên mặt trăng không có không khí, rất thuận tiện để xây dựng radar giám sát. Chẳng khác gì biến mặt trăng thành vọng gác của Lăng Vân Giới, tăng độ an toàn lên một bước. Còn có một điểm rất quan trọng, mặt trăng cách Lăng Vân Giới chỉ có 400.000 cây số. Với sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật tu tiên, quả thực dễ như trở bàn tay. “Việc lớn này không thể nóng vội, trước luyện chế Tích Cốc Đan, bùa ngưng thủy thuật, thời cơ chín muồi rồi nói cũng không muộn.” Tiêu Mục cũng không lập tức đồng ý. Lên mặt trăng là một đại công trình, Đại Hạ cũng sẽ phải tiêu tốn không ít ngân khố. Nhưng mà người tu tiên giới, dường như chưa từng có ai nghĩ đến việc lên mặt trăng, xây dựng căn cứ trên mặt trăng gì đó. Không dùng kỹ thuật thành thục như vậy, thật không biết họ nghĩ gì. Tích Cốc Đan, ngưng thủy thuật, giải quyết vấn đề ăn uống của tu sĩ lên mặt trăng, chỉ cần mang theo chút ít tiếp tế là có thể sống sót. Pháp khí có cường độ kinh người, đủ để chống đỡ vật liệu làm phi thuyền lên mặt trăng. Còn về cái gọi là không khí, thì càng không thành vấn đề, túi trữ vật không biết có thể chứa bao nhiêu bình khí. Thậm chí tu sĩ còn tự mang theo năng lực phản trọng lực! “Bệ hạ, thần thấy việc lên mặt trăng không mâu thuẫn với việc phát triển quân bị. Nếu kỹ thuật lên mặt trăng thành thục, Đại Hạ hoàn toàn có thể chế tạo một đội Không Thiên hạm đội.” Dương Chấn dựa vào lý lẽ biện luận. Lý tưởng của ông ta rất cao thượng, muốn đi khám phá những điều huyền bí vô tận của vũ trụ. “Vậy đi...! Tiến sĩ Dương Chấn trước chế tạo máy bay, trên cơ sở đó chúng ta sẽ nói chuyện về việc lên mặt trăng.” Tiêu Mục cười ha hả nói. Do có kỹ thuật phản trọng lực, mọi vật hình thù kỳ quái đều có thể bay lên trời. Tuy nhiên, việc chế tạo máy bay vẫn rất cần thiết, phù hợp hơn với khí động lực học. Nếu không sẽ giống như giới tu tiên, chế tạo ra đủ loại đồ vật kỳ lạ bay trên trời. “Đa tạ bệ hạ!” Tiến sĩ Dương Chấn mắt sáng lên, không chút do dự đáp ứng. Đại Hạ tựa như một con quái thú khoa học kỹ thuật đang phi nước đại, mà ông ta là một trong những người cầm lái. Không ai muốn dừng lại, chỉ muốn xem khoa học kỹ thuật của hoàng triều tu tiên cuối cùng sẽ như thế nào, có phải là thịnh thế vĩnh hằng hay không.........
Từ học viện trở về, cảm xúc của Tiêu Mục cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Đại Hạ sắp đến thời điểm phải thay đổi chế độ một cách khó lường! Trước đây là các thế gia phàm nhân chiếm giữ đại lượng tài nguyên, hiện tại thì không thể được nữa rồi. Sinh viên tốt nghiệp Côn Lôn và Thục Sơn chật kín chỗ. Bọn họ sinh ra đã có sức mạnh mà phàm nhân không thể sánh nổi, thậm chí ngay cả dung mạo và tuổi thọ đều có thể nghiền ép. Nếu không cho họ địa vị xứng đáng, Đại Hạ sớm muộn sẽ mắc sai lầm. Trong cung điện, hai hàng học sinh đứng chỉnh tề. Bọn họ sắp tốt nghiệp, chờ hoàng đế ban thưởng cho bữa cơm. Mọi người đều biết, người có tài nhưng không gặp thời, đó mới là tai họa của xã hội. Dù là thí sinh thi trượt môn mỹ thuật, hay là tú tài thi trượt, cuối cùng họ đều sẽ khiến thế giới rung chuyển. “Các vị ái khanh đã học thành tài, trẫm rất vui mừng.” Tiêu Mục mở miệng bằng một tiếng cười lớn đầy hào sảng. “Học sinh bái tạ quân phụ!” Trong đại điện, tất cả mọi người đều đồng thanh, mang theo sự chờ đợi. Họ là những sinh viên tốt nghiệp ưu tú, mang theo hy vọng của tất cả đồng học mà đến. “Trẫm trước cho các khanh một viên thuốc an thần, chúc mừng chư vị ái khanh trở thành huân tước vinh dự. Về sau tước vị này sẽ ban cho những sinh viên tốt nghiệp ưu tú, triều đình còn có bổng lộc phát nha!” Tiêu Mục cười híp mắt nói ra. Chuyện gì cũng không cần thương lượng, trước cứ đưa lên một trái táo ngọt. Huân tước vinh dự nói trắng ra chính là một cái danh hiệu, còn cái gọi là bổng lộc, hàng năm lấy chút tiền ra làm cho có vẻ như vậy thôi. Nhưng các học sinh lại giống như phát cuồng, trên mặt không tự chủ hiện lên nụ cười. Đãi ngộ này quá tốt rồi! Vinh dự đối với người trẻ tuổi mà nói, có một sự mị lực khó tả. “Trẫm còn dự định thành lập trời cấm vệ, bất cứ tu sĩ nào đạt cảnh giới dẫn khí ba tầng trở lên đều có thể đăng ký, thống lĩnh trời cấm vệ, tạm định là bạn học Nhan Diệc Chân.” Tiêu Mục tiếp đó liền cho một con đường ra「 nghiên cứu chuyên sâu 」. Tạm thời sắp xếp không hết thì cứ để họ tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Làm việc trong hoàng cung, có thể thắt chặt thêm các mối quan hệ, cũng có cơ hội thể hiện bản thân trước mặt bệ hạ. “Ngoài ra, sinh viên tốt nghiệp đều có thể vào làm ở các công ty hoàng gia, trẫm sẽ xét tình hình cụ thể mà sắp xếp cho các khanh lập nghiệp và vào nghề. Tóm lại một câu, nếu ngươi tốt nghiệp, trẫm cái gì cũng phát cho ngươi, trừ phu quân và nương tử là không thể sắp xếp ra được.” Tiêu Mục thoải mái nói đùa. Ha ha ha ha! Trong đại điện, bầu không khí dễ chịu hẳn lên trông thấy, tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, chờ đón một giai đoạn mới trong cuộc đời để có thể thỏa sức vùng vẫy. Nỗi lòng lo lắng của nhóm tu sĩ đầu tiên cũng được xua tan đi phần nào. Các ngành nghề mà Tiêu Mục sắp xếp đều là những ngành nghề liên quan đến tu tiên đầy triển vọng. Ví dụ như công ty hàng không, công ty cung cấp phù truyền tin trò chuyện,... Không tranh giành việc làm với các thế gia phàm nhân, mà chỉ có thể tăng số lượng nhân lực thuộc quyền mình. Và thế giới sớm muộn cũng sẽ là của các tu sĩ, chỉ cần họ hơi kiên nhẫn chờ đợi một chút. Làm hoàng đế của Lăng Vân Giới! Điều Tiêu Mục có thể làm cho phàm nhân chỉ là đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của họ, từ đó đảm bảo mỗi người phàm nhân đều có cơ hội sinh con là tu sĩ. Từ góc độ này mà nói, kỳ thật cũng là công bằng. “Khởi bẩm bệ hạ.... Thần đã sớm làm thống kê, số đồng học muốn vào trời cấm vệ đã vượt quá 3000.” Nhan Diệc Chân cuối cùng đã thay đổi cách xưng hô, cung kính bẩm báo với bệ hạ. Có tới 20.000 sinh viên tốt nghiệp, mà trời cấm vệ chỉ cần 3.000, cạnh tranh quả thực rất khốc liệt. Tuy nhiên đây là lần cạnh tranh khốc liệt duy nhất, sau này số tu sĩ nhập học sẽ giảm dần. Những sinh viên tốt nghiệp lần này, chẳng khác nào một lần duy nhất gom hết những người có tư chất linh căn ở Lăng Vân Giới. “Cứ dựa theo quy tắc của giới tu tiên mà xử lý, kẻ mạnh là vua.” Tiêu Mục cười nói. Cái quy tắc này đảm bảo không ai phàn nàn, đánh không lại chính là không đánh lại được. “Thần hiểu rồi! Còn một việc nữa.... Ngoài việc Củng Vệ Kinh Thành ra, trời cấm vệ còn có thể làm gì khác?” Nhan Diệc Chân trầm ngâm hỏi. Không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với bệ hạ, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh gợi cảm của người kia trong ôn tuyền. “Được đặc cách hoàng quyền, điều tra tham nhũng, giải oan, còn có những nhiệm vụ đặc biệt khác của trẫm. Trẫm sẽ cho ngươi đặc quyền 「như trẫm đích thân tới」! Sự liêm khiết của Đại Hạ sẽ có ngươi đảm bảo.” Tiêu Mục nói bằng giọng đầy thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận