Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 32: Chiêm gia lòng lang dạ thú
Chương 32: Nhà họ Chiêm lòng lang dạ thú
Bọn trẻ ở trong cung đợi hai ngày, quan hệ tiến triển cực nhanh. Tiêu Mục còn chưa kịp vui mừng thì tin xấu đã liên tiếp kéo đến. Huyền Thiên Tông vậy mà phái cao thủ chân nguyên đến, nghe nói tên là Chiêm Đạo Thành. Nghe tên liền biết là cao thủ của nhà họ Chiêm. Có thể thấy, tông môn coi trọng Thần Thể và Thánh Thể đến mức nào. Tiêu Mục ở lại Diệu Tâm Cung, trong lòng rối bời như tơ vò.
"Bệ hạ lo lắng chuyện gì vậy?" Ngu Diệu Tâm hồn nhiên hỏi. Nàng cười rất tươi, căn bản không thấy đây là chuyện gì lớn lao.
"Cao thủ chân nguyên ngũ giác rất nhạy bén, ta sợ Chiêm Đạo Thành lên điện kiến giá, sẽ nhìn thấu tu vi của ta." Tiêu Mục thở dài thườn thượt nói. Đây không phải là lo lắng vu vơ. Chỉ là bề ngoài khó mà che giấu được. Nếu nói Chiêm Nhân Kiệt mắt cao hơn đầu, lừa gạt hắn một chút còn được, chứ cao thủ chân nguyên thì rất khó qua mặt, thị lực của họ hơn xa phàm nhân, có thể thấy rõ tuổi tác tu sĩ. Phàm nhân bốn năm mươi tuổi, làm sao có thể mang dáng vẻ hai mươi được?
"Còn tưởng chuyện gì to tát! Thần thiếp tinh thông trang điểm, chi bằng giúp bệ hạ hóa trang, nhất định có thể ‘man thiên quá hải’." Ngu Diệu Tâm vẫn hững hờ nói.
Trang điểm? Mắt Tiêu Mục sáng lên, khóe miệng vẽ ra một đường cong. Chàng không nhịn được ôm mỹ nữ vào lòng, hôn một cái thật sâu. "Nàng đúng là phúc tinh của trẫm, cứ theo lời Tâm Nhi mà làm." Tiêu Mục mừng rỡ vô cùng, thực sự thấy kế hoạch này khả thi. Mỹ nữ bị chọc cười không ngớt, liền nhõng nhẽo không chịu rời khỏi vòng tay bệ hạ.
Hai vợ chồng thân mật hóa trang cho nhau. Theo yêu cầu của Tiêu Mục, ngoại hình chàng nhìn qua ước chừng ba bốn mươi tuổi. So với tuổi thật trẻ hơn mười tuổi, cái này mới có lý lẽ...
Điện chuyên cần chính sự.
Huyền Thiên Tông có chuẩn bị mà đến, lần này Chiêm Nhân Kiệt thức thời đứng sang một bên. Người cầm đầu là một nam tu sĩ trung niên, mắt sáng như đuốc, khí thế ngút trời. Cao thủ chân nguyên hơn cảnh giới dẫn khí một bậc, không thể so sánh được. Tiêu Mục vừa mới đối diện đã cảm giác ánh mắt đối phương như đao, dễ dàng nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của mình.
"Bệ hạ năm nay bao nhiêu tuổi?" Chiêm Đạo Thành đột ngột lên tiếng hỏi. Câu hỏi này quá bất ngờ lại rất thiếu lễ phép.
"Hổ thẹn, tại hạ đã 48 rồi!" Tiêu Mục ngượng ngùng cười nói, cố ý lộ vẻ kinh hãi lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Dưỡng sinh kiện thể mới là chính đạo, thanh xuân không thể cưỡng cầu." Chiêm Đạo Thành khịt mũi coi thường, châm chọc. Thì ra hắn nhìn ra hoàng đế hóa trang không sai, cho rằng Tiêu Mục nhờ vào trang điểm để trẻ ra. Ma quỷ mới biết, Tiêu Mục cố ý hóa già đi.
"Tiên nhân dạy bảo, tại hạ khắc ghi trong lòng." Tiêu Mục vô cùng thức thời, nói chuyện cung kính. Trông y hệt một con kiến cỏ biết điều!
"Thần Thể và Thánh Thể đâu? Ta phụng mệnh đến đón người." Chiêm Đạo Thành lười nói nhảm với con kiến, hờ hững đi thẳng vào vấn đề. Rất nhanh Tiêu Mục sai người đưa bọn nhỏ ra. Trải qua hai ngày sống trong cung, bọn chúng lột xác hoàn toàn, toàn thân đeo vàng bạc. Trông quý phái vô cùng.
"Vị này là Vô Cực Thánh Thể à? Ta nghe nói con bé vẫn chưa có tên." Chiêm Đạo Thành đổi sắc mặt, đầy nhiệt tình bước đến nói.
Khá lắm! Mới trở mặt nhanh như tắc kè hoa, gã này cũng đúng là nhân tài.
"Ta tên là Nhan Diệc Chân." Cô bé ngổ ngáo trở nên tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời.
"Nhan Diệc Chân...? Tên hay đấy. Chẳng trách người nhà của chúng ta, Kiệt, cứ nhớ mãi không quên." Chiêm Đạo Thành cười thần bí nói. Hắn chẳng hề để ý việc cô bé lấy tên, cũng chẳng quan tâm những chi tiết khác. Nhưng câu này lại khiến Tiêu Mục trừng mắt! Đám người này đúng là không biết xấu hổ, dám đánh chủ ý lên Diệc Chân. Nói thật, với nhan sắc của Nhan Diệc Chân thì có chỗ nào đáng để người ta nhớ mãi không quên? Câu nói này có quá nhiều thông tin, trực tiếp phơi bày dã tâm của nhà họ Chiêm. Bất quá, Nhan Diệc Chân nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn bệ hạ trên hoàng vị.
"Diệc Chân năm nay bao nhiêu tuổi?" Tiêu Mục đành phải nói rõ, tránh cho bọn chúng không biết xấu hổ.
"Thảo dân năm nay 13 tuổi." Nhan Diệc Chân ngơ ngác đáp.
Nhưng mà kẻ không biết xấu hổ, làm sao có thể dễ dàng buông tha? "Ở động thiên giới của chúng ta, 13 tuổi có thể đính hôn rồi đấy! Cô bé thấy Chiêm Nhân Kiệt nhà ta thế nào? Chi bằng lão phu làm chủ, giúp hai đứa định chuyện hôn sự." Chiêm Đạo Thành cười tít mắt, bắt đầu giật dây. Nếu như trước đây Tiêu Mục không biết Thánh Thể lợi hại ra sao, thì bây giờ đã cảm nhận sâu sắc. Đám cầm thú này đến chuyện này cũng làm được, chỉ để lợi dụng hơi Thánh Thể.
Nhan Diệc Chân cuống quýt, hoảng sợ nhìn Tiêu Mục. Trong tâm hồn bé nhỏ của nàng, chỉ có quân phụ mới che chở cho nàng.
"Ở Đại Hạ Triều, con gái 16 tuổi mới cập kê, 17-18 tuổi mới được phép kết hôn." Tiêu Mục nghiến răng nói.
"Làm càn! Ta hỏi ngươi hả? Ngươi là cái thứ gì, mà dám so đo với tu sĩ!" Chiêm Đạo Thành nổi giận quát lớn. Một luồng uy áp ập đến. Tiêu Mục ngồi trên hoàng vị, không kiềm chế được phải tựa người vào thành ghế. Quả nhiên cảnh giới chân nguyên quá mạnh.
"Quân phụ nói đúng, ta không muốn lấy chồng, đa tạ ý tốt của tiền bối." Nhan Diệc Chân sầm mặt lại, vô cùng khó chịu cự tuyệt. Thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn, còn chưa hiểu tình yêu là gì, càng không thể thích một tên Chiêm Nhân Kiệt hơn mình nhiều tuổi. Nhưng mà cái tên Chiêm Nhân Kiệt kia, vẻ ngoài lại không ra gì. Mỹ nam kế đã sử dụng rồi, chỉ tiếc Thánh Thể không chịu nhận tình.
"Chuyện này cũng không vội.... Còn nhiều thời gian." Chiêm Đạo Thành cân nhắc lại lời nói. Thật ra hắn chỉ muốn định chuyện hôn sự thôi, còn thành hôn đương nhiên phải chờ mấy năm sau. Chủ yếu là Thánh Thể quá giá trị, không ai muốn bỏ qua miếng mồi béo bở này.
"Nếu tiền bối đến đón người, vậy mấy vị thiên tài cứ theo tiền bối đi, đợi khi kiểm tra xong linh căn, trẫm sẽ cho người đưa tiễn." Tiêu Mục thở phào nhẹ nhõm nói.
"Như vậy cũng được...! Ta còn một chuyện muốn nói với bệ hạ." Chiêm Đạo Thành lại không vội rời đi, xoay chuyển lời nói. Bầu không khí bỗng chốc im lặng. Hai mắt Tiêu Mục khẽ nheo lại, cảm giác bất an.
"Tiền bối cứ nói đừng ngại." Tiêu Mục gượng cười nói.
"Nếu Chiêm gia và Tiêu gia kết thông gia, thì Chiêm gia chúng ta cũng muốn xin một tước vị, không bằng ban cho một cái Tấn Vương, đất phong ngay tại ngoại thành Kinh đô, phía đông quận huyện." Chiêm Đạo Thành bá đạo tuyên bố. Ai lại cầu phong vương kiểu ngang ngược vậy? Tiêu Mục trong lòng dâng lên sát ý, thấy rõ được dã tâm của Chiêm gia. Nói thẳng ra là muốn khống chế Đại Hạ, sau này thậm chí còn phái tu sĩ đến trấn thủ. Đến khi Vân Nhiễm sinh hạ hậu duệ, thì Tiêu Mục chỉ còn là một vị hoàng đế hữu danh vô thực. Còn chuyện kết thúc êm đẹp hay không thì còn tùy vào tâm trạng của Chiêm gia.
"Như vậy rất tốt, trẫm còn sợ các Tiên Nhân chướng mắt ấy chứ!" Tiêu Mục tùy tiện đồng ý.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười vang lên trong đại điện. Tiêu Mục trông giống như kẻ ngây ngô, còn người nhà họ Chiêm thì đang cười nhạo Tiêu Mục ngu ngốc. Lũ quy tôn này, càng ngày càng quá đáng.
Bọn trẻ ở trong cung đợi hai ngày, quan hệ tiến triển cực nhanh. Tiêu Mục còn chưa kịp vui mừng thì tin xấu đã liên tiếp kéo đến. Huyền Thiên Tông vậy mà phái cao thủ chân nguyên đến, nghe nói tên là Chiêm Đạo Thành. Nghe tên liền biết là cao thủ của nhà họ Chiêm. Có thể thấy, tông môn coi trọng Thần Thể và Thánh Thể đến mức nào. Tiêu Mục ở lại Diệu Tâm Cung, trong lòng rối bời như tơ vò.
"Bệ hạ lo lắng chuyện gì vậy?" Ngu Diệu Tâm hồn nhiên hỏi. Nàng cười rất tươi, căn bản không thấy đây là chuyện gì lớn lao.
"Cao thủ chân nguyên ngũ giác rất nhạy bén, ta sợ Chiêm Đạo Thành lên điện kiến giá, sẽ nhìn thấu tu vi của ta." Tiêu Mục thở dài thườn thượt nói. Đây không phải là lo lắng vu vơ. Chỉ là bề ngoài khó mà che giấu được. Nếu nói Chiêm Nhân Kiệt mắt cao hơn đầu, lừa gạt hắn một chút còn được, chứ cao thủ chân nguyên thì rất khó qua mặt, thị lực của họ hơn xa phàm nhân, có thể thấy rõ tuổi tác tu sĩ. Phàm nhân bốn năm mươi tuổi, làm sao có thể mang dáng vẻ hai mươi được?
"Còn tưởng chuyện gì to tát! Thần thiếp tinh thông trang điểm, chi bằng giúp bệ hạ hóa trang, nhất định có thể ‘man thiên quá hải’." Ngu Diệu Tâm vẫn hững hờ nói.
Trang điểm? Mắt Tiêu Mục sáng lên, khóe miệng vẽ ra một đường cong. Chàng không nhịn được ôm mỹ nữ vào lòng, hôn một cái thật sâu. "Nàng đúng là phúc tinh của trẫm, cứ theo lời Tâm Nhi mà làm." Tiêu Mục mừng rỡ vô cùng, thực sự thấy kế hoạch này khả thi. Mỹ nữ bị chọc cười không ngớt, liền nhõng nhẽo không chịu rời khỏi vòng tay bệ hạ.
Hai vợ chồng thân mật hóa trang cho nhau. Theo yêu cầu của Tiêu Mục, ngoại hình chàng nhìn qua ước chừng ba bốn mươi tuổi. So với tuổi thật trẻ hơn mười tuổi, cái này mới có lý lẽ...
Điện chuyên cần chính sự.
Huyền Thiên Tông có chuẩn bị mà đến, lần này Chiêm Nhân Kiệt thức thời đứng sang một bên. Người cầm đầu là một nam tu sĩ trung niên, mắt sáng như đuốc, khí thế ngút trời. Cao thủ chân nguyên hơn cảnh giới dẫn khí một bậc, không thể so sánh được. Tiêu Mục vừa mới đối diện đã cảm giác ánh mắt đối phương như đao, dễ dàng nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của mình.
"Bệ hạ năm nay bao nhiêu tuổi?" Chiêm Đạo Thành đột ngột lên tiếng hỏi. Câu hỏi này quá bất ngờ lại rất thiếu lễ phép.
"Hổ thẹn, tại hạ đã 48 rồi!" Tiêu Mục ngượng ngùng cười nói, cố ý lộ vẻ kinh hãi lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Dưỡng sinh kiện thể mới là chính đạo, thanh xuân không thể cưỡng cầu." Chiêm Đạo Thành khịt mũi coi thường, châm chọc. Thì ra hắn nhìn ra hoàng đế hóa trang không sai, cho rằng Tiêu Mục nhờ vào trang điểm để trẻ ra. Ma quỷ mới biết, Tiêu Mục cố ý hóa già đi.
"Tiên nhân dạy bảo, tại hạ khắc ghi trong lòng." Tiêu Mục vô cùng thức thời, nói chuyện cung kính. Trông y hệt một con kiến cỏ biết điều!
"Thần Thể và Thánh Thể đâu? Ta phụng mệnh đến đón người." Chiêm Đạo Thành lười nói nhảm với con kiến, hờ hững đi thẳng vào vấn đề. Rất nhanh Tiêu Mục sai người đưa bọn nhỏ ra. Trải qua hai ngày sống trong cung, bọn chúng lột xác hoàn toàn, toàn thân đeo vàng bạc. Trông quý phái vô cùng.
"Vị này là Vô Cực Thánh Thể à? Ta nghe nói con bé vẫn chưa có tên." Chiêm Đạo Thành đổi sắc mặt, đầy nhiệt tình bước đến nói.
Khá lắm! Mới trở mặt nhanh như tắc kè hoa, gã này cũng đúng là nhân tài.
"Ta tên là Nhan Diệc Chân." Cô bé ngổ ngáo trở nên tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời.
"Nhan Diệc Chân...? Tên hay đấy. Chẳng trách người nhà của chúng ta, Kiệt, cứ nhớ mãi không quên." Chiêm Đạo Thành cười thần bí nói. Hắn chẳng hề để ý việc cô bé lấy tên, cũng chẳng quan tâm những chi tiết khác. Nhưng câu này lại khiến Tiêu Mục trừng mắt! Đám người này đúng là không biết xấu hổ, dám đánh chủ ý lên Diệc Chân. Nói thật, với nhan sắc của Nhan Diệc Chân thì có chỗ nào đáng để người ta nhớ mãi không quên? Câu nói này có quá nhiều thông tin, trực tiếp phơi bày dã tâm của nhà họ Chiêm. Bất quá, Nhan Diệc Chân nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn bệ hạ trên hoàng vị.
"Diệc Chân năm nay bao nhiêu tuổi?" Tiêu Mục đành phải nói rõ, tránh cho bọn chúng không biết xấu hổ.
"Thảo dân năm nay 13 tuổi." Nhan Diệc Chân ngơ ngác đáp.
Nhưng mà kẻ không biết xấu hổ, làm sao có thể dễ dàng buông tha? "Ở động thiên giới của chúng ta, 13 tuổi có thể đính hôn rồi đấy! Cô bé thấy Chiêm Nhân Kiệt nhà ta thế nào? Chi bằng lão phu làm chủ, giúp hai đứa định chuyện hôn sự." Chiêm Đạo Thành cười tít mắt, bắt đầu giật dây. Nếu như trước đây Tiêu Mục không biết Thánh Thể lợi hại ra sao, thì bây giờ đã cảm nhận sâu sắc. Đám cầm thú này đến chuyện này cũng làm được, chỉ để lợi dụng hơi Thánh Thể.
Nhan Diệc Chân cuống quýt, hoảng sợ nhìn Tiêu Mục. Trong tâm hồn bé nhỏ của nàng, chỉ có quân phụ mới che chở cho nàng.
"Ở Đại Hạ Triều, con gái 16 tuổi mới cập kê, 17-18 tuổi mới được phép kết hôn." Tiêu Mục nghiến răng nói.
"Làm càn! Ta hỏi ngươi hả? Ngươi là cái thứ gì, mà dám so đo với tu sĩ!" Chiêm Đạo Thành nổi giận quát lớn. Một luồng uy áp ập đến. Tiêu Mục ngồi trên hoàng vị, không kiềm chế được phải tựa người vào thành ghế. Quả nhiên cảnh giới chân nguyên quá mạnh.
"Quân phụ nói đúng, ta không muốn lấy chồng, đa tạ ý tốt của tiền bối." Nhan Diệc Chân sầm mặt lại, vô cùng khó chịu cự tuyệt. Thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn, còn chưa hiểu tình yêu là gì, càng không thể thích một tên Chiêm Nhân Kiệt hơn mình nhiều tuổi. Nhưng mà cái tên Chiêm Nhân Kiệt kia, vẻ ngoài lại không ra gì. Mỹ nam kế đã sử dụng rồi, chỉ tiếc Thánh Thể không chịu nhận tình.
"Chuyện này cũng không vội.... Còn nhiều thời gian." Chiêm Đạo Thành cân nhắc lại lời nói. Thật ra hắn chỉ muốn định chuyện hôn sự thôi, còn thành hôn đương nhiên phải chờ mấy năm sau. Chủ yếu là Thánh Thể quá giá trị, không ai muốn bỏ qua miếng mồi béo bở này.
"Nếu tiền bối đến đón người, vậy mấy vị thiên tài cứ theo tiền bối đi, đợi khi kiểm tra xong linh căn, trẫm sẽ cho người đưa tiễn." Tiêu Mục thở phào nhẹ nhõm nói.
"Như vậy cũng được...! Ta còn một chuyện muốn nói với bệ hạ." Chiêm Đạo Thành lại không vội rời đi, xoay chuyển lời nói. Bầu không khí bỗng chốc im lặng. Hai mắt Tiêu Mục khẽ nheo lại, cảm giác bất an.
"Tiền bối cứ nói đừng ngại." Tiêu Mục gượng cười nói.
"Nếu Chiêm gia và Tiêu gia kết thông gia, thì Chiêm gia chúng ta cũng muốn xin một tước vị, không bằng ban cho một cái Tấn Vương, đất phong ngay tại ngoại thành Kinh đô, phía đông quận huyện." Chiêm Đạo Thành bá đạo tuyên bố. Ai lại cầu phong vương kiểu ngang ngược vậy? Tiêu Mục trong lòng dâng lên sát ý, thấy rõ được dã tâm của Chiêm gia. Nói thẳng ra là muốn khống chế Đại Hạ, sau này thậm chí còn phái tu sĩ đến trấn thủ. Đến khi Vân Nhiễm sinh hạ hậu duệ, thì Tiêu Mục chỉ còn là một vị hoàng đế hữu danh vô thực. Còn chuyện kết thúc êm đẹp hay không thì còn tùy vào tâm trạng của Chiêm gia.
"Như vậy rất tốt, trẫm còn sợ các Tiên Nhân chướng mắt ấy chứ!" Tiêu Mục tùy tiện đồng ý.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười vang lên trong đại điện. Tiêu Mục trông giống như kẻ ngây ngô, còn người nhà họ Chiêm thì đang cười nhạo Tiêu Mục ngu ngốc. Lũ quy tôn này, càng ngày càng quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận