Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 133: Trương sư huynh nhập đội

Chương 133: Trương sư huynh nhập đội
Vừa mới tiễn Quỷ Hỏa thiếu nữ đi, Hòe An đã vội vã chạy vào bẩm báo. “Bẩm bệ hạ, có tu sĩ Trúc Cơ cầu kiến, tự xưng là Trương Thủ Đạo của Huyền Thiên Tông.” Hòe An mồ hôi nhễ nhại, vô cùng lo lắng nói. Tu sĩ Trúc Cơ của Huyền Thiên Tông đến cầu kiến! Tiêu Mục đột ngột đứng dậy, hai mắt khẽ nheo lại, đuôi mắt lộ ra một tia hàn quang. Tên này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu lời Quỷ Hỏa thiếu nữ nói là thật, thì Trương Thủ Đạo này chính là Trương Sư Huynh, hắn gần như đã phản bội Huyền Thiên Tông rồi. Giết hại sư đệ đồng môn là tội lớn khi sư diệt tổ. “Tuyên!” Tiêu Mục cất giọng lạnh lẽo, chỉ nói một chữ. Hiện giờ hoàng cung có tám môn thiên tỏa trận bao phủ, hơn nữa lại dùng phương pháp khoa học để gia cố trận pháp. Chỉ cần hắn dám vào, sống chết liền hoàn toàn nằm trong tay triều đình. “Tuyên Trương Thủ Đạo yết kiến!” Ngoài điện vang lên tiếng thái giám cao giọng phụ xướng. Đại Hạ tuy đã rất tân tiến, nhưng vẫn còn giữ lại không ít truyền thống. Chỉ có điều bây giờ không còn người trẻ nào muốn vào cung làm thái giám, hơn ngàn thái giám trong hoàng thành đều là người cũ còn sót lại. Cộc cộc ~ cộc cộc! Bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân có tiết tấu. Người bước vào dáng đi oai vệ, ánh mắt kiên định. Trương Thủ Đạo này trông vô cùng chính phái, mày kiếm mắt sáng. Với tướng mạo như này, dù có đóng phim cũng khó lòng mà diễn được vai phản diện. Khí chất quả thực không chê vào đâu được! “Ta nên xưng hô vị đạo hữu kia...hay vẫn nên xưng hô là bệ hạ?” Trương Thủ Đạo chắp tay nhẹ, nói năng không hề kiêu ngạo mà cũng không hề hèn mọn. “Trương đạo hữu cứ tùy ý, cho dù là dân chúng Đại Hạ, gọi trẫm là đạo hữu, trẫm cũng sẽ bỏ qua.” Tiêu Mục nhướng mày, thản nhiên đáp lời. “Bệ hạ quản lý nhân gian thiên hạ thái bình, ta từ trước đến nay chưa từng thấy nhân gian nào phồn vinh đến vậy. Tất cả mọi người an cư lạc nghiệp, trên đường thậm chí không thấy một người lang thang ăn xin.” Trương Thủ Đạo nở một nụ cười bí ẩn nói. Mở đầu kiểu này quả thật hiếm ai có! Khiến Tiêu Mục như lọt vào sương mù, hoàn toàn không biết hắn muốn nói gì. “Đạo hữu đến từ Huyền Thiên Tông, không biết được truyền tống vào Lăng Vân Giới, hay là truyền tống đến hành tinh hỏa sát vách?” Tiêu Mục nhún vai, hỏi dò. Huyền Thiên Tông có khuy thiên kính là thần khí, hao tốn vài năm là có thể mở cổng truyền tống. Tiêu Mục vẫn luôn cảnh giác chuyện này. Bịch bịch ~ bịch bịch! Trương Thủ Đạo cười không nói, đột nhiên lấy ra một đống đầu người, rầm rầm lăn xuống trong đại điện. Trong đó có một cái đầu, Tiêu Mục đã từng gặp mặt. Chính là đặc sứ đàm phán của Huyền Thiên Tông, cũng là một trong số tàn dư lưu lại ở Lăng Vân Giới. “Trương đạo hữu đây là... Nhập đội?” Tiêu Mục mắt sáng lên hỏi. “Lần này Huyền Thiên Tông phái Hóa Thần lão tổ đến, mang theo gần 200 tu sĩ Trúc Cơ, thề phải hạ Lăng Vân Giới.” Trương Thủ Đạo nói một câu kinh người. Hóa Thần lão tổ! Tu sĩ kinh khủng như vậy cũng đến, quả thật như sấm sét giữa trời quang. Hóa Thần Hóa Thần... Đây chính là thần mà! Nhân gian cuối cùng đã đón một ngày này, chiến đấu với thần. “Đạo hữu cũng là một trong số đó?” Tiêu Mục vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã hoảng hốt. Làm hoàng đế bao nhiêu năm nay, tâm cơ ít nhiều gì cũng có chút sâu xa. “Ta đã cố gắng hết sức, thay bệ hạ giết hết tu sĩ lưu lại ở Lăng Vân Giới! Chỉ tiếc để một tu sĩ Trúc Cơ chạy thoát. Chắc hẳn giờ này hắn đã đến trước mặt Hóa Thần lão tổ bẩm báo rồi. Lăng Vân Giới lành ít dữ nhiều.” Trương Thủ Đạo nói năng vô cùng bình tĩnh, phảng phất không để tâm đến sống chết. Thật sự là quá kỳ lạ! Vắt óc cũng không nghĩ ra được lý do hắn phản bội. “Đạo hữu chẳng lẽ là tu tiên chán rồi? Định phát triển một phen ở nhân gian?” Tiêu Mục buông lời đùa giỡn không lớn không nhỏ. Ha ha! Trương Thủ Đạo khẽ cười một tiếng. “Bệ hạ không cần lo lắng! Ta đích xác không muốn về Huyền Thiên Tông. Lăng Vân Giới có tất cả những gì ta muốn.” Nụ cười trên mặt Trương Thủ Đạo dần trở nên phiền muộn. Lời này có thể tin được không? Tiêu Mục nhìn lướt qua đám đầu người dưới đất, mơ hồ cảm nhận được hướng đi đạo tâm của hắn. “Xem ra Trương đạo hữu là một người có nhiều chuyện xưa.” Tiêu Mục thử dò hỏi. “Nói đơn giản... ta hận tu sĩ, cho dù tu đạo hơn trăm năm, ta vẫn luôn coi mình là người phàm.” Trương Thủ Đạo thần sắc cô đơn tiếp lời. Nói đến mức này, Tiêu Mục đương nhiên biết phải nói tiếp như thế nào. “Đã như vậy, trẫm phong ngươi làm quốc sư, hi vọng đạo hữu có thể vui vẻ làm một người phàm tục ở Đại Hạ.” Tiêu Mục dùng chiêu trò hoàng đế thường dùng. Quốc sư là một chức quan nhàn hạ, rất thích hợp cho một người không có chí hướng như hắn. “Thần muốn cùng bệ hạ chung sức chống lại ngoại địch, tu sĩ Trúc Cơ của Huyền Thiên Tông sắp đến giết rồi, xin bệ hạ hãy tin lời ta nói.” Trương Thủ Đạo lại không đồng ý, mang theo giọng điệu thấy chết không sờn mà nói. Biết rõ chắc chắn phải chết mà vẫn nguyện ý lâm trận đầu hàng địch. Người như vậy, ngược lại đáng để tin! “Trương đạo hữu thứ tội... Trẫm rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi cũng cần phải cho ta lý do để tin.” Tiêu Mục nói thẳng, ánh mắt khóa chặt vào mặt hắn. Huyền Thiên Tông tiến công, liên quan đến sống chết của Lăng Vân Giới. Tuy Trương Thủ Đạo mang đầu người đến đầu quân, nhưng không thể không phòng khổ nhục kế. “Phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ ta đều chết trong tay tu sĩ. Nếu không phải ta có linh căn ưu tú, theo lý, ta cũng nên chết dưới tay tu sĩ rồi...” Trương Thủ Đạo cười khổ, kể lại câu chuyện của mình. Năm đó, cậu bé trốn trong hầm lò không thể thoát khỏi bàn tay của tu sĩ. Địa chủ Vương Gia Bàng muốn trảm thảo trừ căn. Sau đó Trương Thủ Đạo trốn thoát, vô tình rơi vào tay tu sĩ Huyền Thiên Tông. Ban đầu, hắn chỉ là một dược nhân, bị bắt về để thí nghiệm thuốc. Nhưng ông trời thương xót, cuối cùng có người phát hiện ra thiên linh căn của hắn, lúc này mới may mắn thoát chết. Sau này, hắn dần tu đạo có thành tựu, bái vào môn hạ chưởng môn Chân Quân, từ đó nhất phi trùng thiên. Hắn kể lại chuyện của mình bình thản, phảng phất những khổ sở kia đã quên hết. Nhưng trong đôi mắt kia lại lộ rõ sát ý, bán đứng đạo tâm của hắn. “Cho nên ngươi hận tu sĩ, thậm chí hận cả chính mình.” Tiêu Mục thấu hiểu đạo tâm của hắn, nhún vai nói. “Đúng vậy! Ta hận Huyền Thiên Tông, trước đây ta vẫn luôn muốn tu thành đại năng, phá tan hoàn toàn đạo thống truyền thừa của giới tu tiên. Chỉ tiếc, lực lượng của ta quá nhỏ yếu, muốn đạt được bước đó gần như là hy vọng xa vời. Nhưng bệ hạ lại khác... Tại Lăng Vân Giới, ta đã thấy được hy vọng.” Trương Thủ Đạo đột nhiên ngẩng đôi mắt, mang theo sự cuồng nhiệt mà nói. Ai cũng có lý do để căm hận đến cùng cực, đặc biệt là những người đã trải qua sinh ly tử biệt. Mỗi khi đêm xuống, người yên tĩnh, Trương Thủ Đạo lại tự hỏi bản thân, vì sao lúc phụ thân chết, mình lại yếu đuối như vậy, chỉ biết trốn trong hố lò run rẩy. Dù chuyện này hoàn toàn không thể trách một cậu bé yếu đuối như hắn, nhưng hắn vẫn không kìm lòng được mà căm hận sự nhu nhược của chính mình. “Trẫm bổ nhiệm ngươi làm thủ tướng, cùng ta cùng đi xuất chinh.” Tiêu Mục quyết định tin tưởng hắn, cuối cùng đã thay đổi ý định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận