Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 118: Ta liền hỏi ngươi tin hay không 【 Cầu ngũ tinh khen ngợi 】
Chương 118: Ta liền hỏi ngươi tin hay không 【 Cầu đánh giá năm sao 】 Trơ trọi cô độc trong không gian vũ trụ, một lão già thở hổn hển, thở hồng hộc lê bước. Ngắn ngủi mười năm, hắn đã lết từ sao Hỏa, đi được hơn nửa quãng đường đến Lăng Vân Giới. Ngay khi hắn nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị thi triển độn thuật lần tiếp theo, phù truyền tin lại sáng lên. Phù truyền tin của giới tu tiên không thể dùng chung với Lưu Ảnh Thạch, chỉ có thể nghe tiếng. Nếu không phải hắn đạt đến cảnh giới Hóa Thần, Huyền Thiên Tông thậm chí khó lòng tìm ra hắn.
"Chuyện gì?" Chiêm gia lão tổ cất giọng hỏi, thanh âm lạnh lùng.
Nhưng mà, đầu bên kia phù truyền tin lại truyền đến một âm thanh không ngờ tới.
"Chiêm Sư Huynh, xin đừng tạo thêm sát nghiệt! Sự việc ở Lăng Vân Giới, đã có manh mối."
Đầu kia phù truyền tin, lại là Tạ Vũ Hinh, người đã tiến giai thành công lên Nguyên Anh. Giới tu tiên trọng thực lực, nếu cả hai cùng là tu vi Nguyên Anh, cách xưng hô cũng sẽ thay đổi theo.
"Chúc mừng....Sư muội đã tiến giai Nguyên Anh. Tạ gia thật là khó lường, một nhà có ba Nguyên Anh, còn có lão tổ Hóa Thần tọa trấn. Bất quá.... Tạ Sư Muội quản hơi rộng rồi, việc của bản tọa không cần đến ngươi dạy, hừ!"
Chiêm gia lão tổ đè nén lửa giận, nói. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cự phách, tự mang theo một cỗ cuồng ngạo khí chất.
"Ở Lăng Vân Giới có tu sĩ của tông môn may mắn sống sót, bọn họ đã xây dựng Khuy Thiên Bích, bẩm báo tình huống với triều đình Đại Hạ. Nói đơn giản là.... Tiêu Mục này được xem là một nhân kiệt, hắn dùng chân nguyên linh lực chế tạo ra pháp bảo không tưởng tượng nổi để đối kháng tông môn."
Tạ Vũ Hinh không hề tức giận, đem thông tin mình nhận được nói cho hắn. Mà nói đến... Đại điển tu tiên là do nàng đưa cho Tiêu Mục nên mới liên tưởng đến chuyện này. Bản bí tịch không thể tưởng tượng nổi này, năm đó nàng cũng từng suy nghĩ đến một lần. Trong đại điển tu tiên từng có ghi chép, về việc tưởng tượng ra cách tạo giáp chiến bằng động lực chân nguyên. Khi ấy Tạ Vũ Hinh chỉ coi nó như trò cười mà thôi, không ngờ Tiêu Mục thật sự làm được.
"Ha ha ha ha! Thảo nào sư muội lại bị cẩu Hoàng Đế xoay vòng vòng, loại chuyện này mà ngươi cũng tin sao? Chắc là mấy tên phế vật của tông môn kia bị Tiêu Mục bắt được rồi, sau đó tiết lộ bí mật của Khuy Thiên Kính." Chiêm gia lão tổ không nhịn được cười ha hả đầy ngạo nghễ.
Mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao hắn nhất định là không tin! Chỉ có cơ duyên đạp gió Tiên Quân, mới có thể giải thích hoàn hảo tất cả chuyện này.
"Chuyện này ta đã bẩm báo với Hóa Thần Đạo Quân, tông môn đã quyết định bàn bạc kỹ hơn, nếu có thể cùng Tiêu Mục thỏa đàm, thì cũng không cần thiết phải chém tận giết tuyệt."
Tạ Vũ Hinh không hề để ý đến vẻ cuồng ngạo của hắn, kiên nhẫn tiếp tục khuyên nhủ. Huyền Thiên Tông cũng không phải là bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người hứng thú với chuyện này. Nếu tông môn có thể nắm giữ kỹ thuật của Lăng Vân Giới, có lẽ sẽ nâng tông môn lên một bước. Với thực lực tuyệt đối, việc đàm phán chắc chắn sẽ nghiêng về một phía, Lăng Vân Giới không có mấy lựa chọn.
"Hoang đường! Biết bao nhiêu đệ tử của tông môn đã chết dưới tay hôn quân, chỉ là những phàm nhân như sâu kiến, bản tọa không cho phép chúng làm càn."
Chiêm gia lão tổ tức giận phản bác. Tuy có pháp chỉ của Hóa Thần Đạo Quân, nhưng Chiêm gia lão tổ rất rõ ràng, vị lão tổ Hóa Thần này chắc chắn là người của Tạ gia. Chiêm gia cũng không phải là không có lão tổ Tán Thần.
"Chiêm Sư Huynh muốn cả một giới diện chúng sinh phải chôn cùng, việc này làm cho đất trời oán giận, mong sư huynh hãy suy nghĩ lại."
Tạ Vũ Hinh không thể nhịn được tính nóng nảy, lạnh lùng quát lên.
"Câm miệng! Việc bản tọa làm không cần phải xem sắc mặt ngươi?"
Chiêm gia lão tổ giận đến điên người, cười lạnh rồi nói tiếp. Nói xong, hắn trực tiếp bóp tắt phù truyền tin. Trong lòng đã quyết, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Từ tông môn truyền tống đến sao Hỏa mất hai năm rưỡi, rồi đi đường lại mất mười năm, hắn đã có chút mất kiên nhẫn. Nửa quãng đường còn lại, hắn quyết định phải gia tốc.........
Tây Sở hào và Nam Sở hào, lại tốn thêm 433 ngày, cuối cùng cũng khải hoàn trở về Lăng Vân Giới. Vũ trụ thực sự quá rộng lớn, bọn họ căn bản không biết rằng, trên đường đi có một lão già Nguyên Anh đang đuổi theo.
Hoàng cung giăng đèn kết hoa, hoan nghênh hoàng đế đế quốc trở về. Sau một phen náo nhiệt cùng quần thần, Tiêu Mục vội vã đi đến Long Tức Điện.
"Nhi thần cung nghênh phụ hoàng!" Tiêu Hạ Lân dẫn theo mấy người em linh căn, dập đầu hành lễ với phụ hoàng.
"Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!" Hậu cung oanh oanh yến yến, quỳ xuống nghênh đón.
Tiêu Mục nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hi Lam, mặt mày tươi cười bước vào Long Tức Điện. Tiêu Hi Lam khi đi vẫn còn là một nha đầu, lúc trở lại đã là một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn.
"Ái phi bình thân, đều đứng lên cả đi!" Tiêu Mục ôn hòa như gió xuân, tự tay đỡ La Lỵ và Ngu Diệu Tâm đứng dậy.
"Ái nha! Tử La nhà chúng ta đã lớn lên rồi này!" Tiêu Mục không nhịn được mà trêu ghẹo.
Mộ Dung Tử La mặt đỏ lên, suýt nữa không kìm chế được trước mặt mọi người. Câu này chỉ mình nàng mới hiểu, đâu phải là khen, rõ ràng là đang trêu ghẹo nàng. Mỗi lần thị tẩm, phu quân đều sẽ nói như vậy, rồi sau đó thừa dịp kiểm tra cơ thể nàng một chút.
Long Tức Điện sớm đã bày tiệc rượu, không khí vô cùng náo nhiệt. Tiêu Mục ngồi ở vị trí chủ vị, hai bên lần lượt là Đông Hoàng Hậu và Tây Hoàng Hậu.
"Lân Nhi tu vi thế nào rồi?" Tiêu Mục cười tủm tỉm hỏi.
Thật ra thần thức của hắn quét qua đã sớm thấy rõ tu vi của Tiêu Hạ Lân rồi. Hỏi vậy, chỉ là để khen con một câu thôi!
"Nhi thần.... dẫn khí cảnh tầng bốn." Tiêu Hạ Lân chắp tay trả lời, cử chỉ đúng mực.
Xem ra Ngu Diệu Tâm dạy không sai, Ngu gia hẳn là rất dụng tâm chuyện này. Dù sao cũng là trưởng tử mang linh căn của hoàng gia, sau này rất có thể sẽ được Đế sủng.
"Con ta...có tư chất của Đại Đế!" Tiêu Mục không hề keo kiệt lời khen ngợi. Câu nói này nghe sao mà sảng khoái vậy!
Tiêu Hạ Lân mười bốn tuổi, tuấn tú lịch sự, nghe vậy vô cùng vui mừng, tiến lên hành đại lễ.
"Bệ hạ, thần thiếp có việc khởi bẩm."
La Lỵ nghe vậy thì bĩu môi, cắt ngang cuộc đối thoại của hai cha con.
"Ái phi cứ nói đừng ngại." Tiêu Mục hơi nhíu mày, nhưng không hề giận dữ.
Nói đến La Lỵ cũng là vận khí không tốt, thị tẩm liên tục mà chẳng có động tĩnh gì. Ngược lại Mộ Dung Uyển Như lại sinh được con trai có linh căn, bây giờ đã từ Vân Mộng Cung dọn ra thành hoàng phi.
"Huyền Thiên Tông phái người đưa tin, nói muốn cùng triều đình đàm phán, thương lượng việc Lăng Vân Giới nhập vào Huyền Thiên Tông."
Mộ Dung Tử La nói một câu khiến người kinh ngạc, một câu nói trực tiếp làm Tiêu Mục ngơ ngác.
Tin tức của Huyền Thiên Tông! Chuyện này có thể quá ly kỳ.
Nhưng ngẫm kỹ lại một hồi thì cũng có lý, dù sao năm đó tu sĩ đến cũng quá nhiều, căn bản không thể chém tận giết tuyệt hết được. Cho dù là sau này bao vây Miêu Trại, vẫn có người thừa dịp hỗn loạn đào thoát được.
"Trả lời... cứ từ từ nói chuyện."
Đôi mắt Tiêu Mục khẽ nheo lại, lộ rõ vẻ của một kiêu hùng. Lăng Vân Giới rất cần thời gian, bọn họ nguyện ý đàm luận, triều đình đương nhiên vui lòng phụng bồi. Dù sao thì cứ rao giá trên trời, trả giá tại chỗ, tốt nhất là cứ đàm luận mấy chục năm cho khỏe.
Đại điện rất nhanh khôi phục lại náo nhiệt, Tiêu Mục tâm tình rất tốt, cùng các mỹ nữ chuyện trò vui vẻ. Còn về mấy việc vặt vãnh liên quan đến bản nguyên Ngũ Hành, đương nhiên là giao cho Liễu Chí Vũ bọn người đi làm. Đến khi ăn uống no say xong, Tiêu Mục vẫn như thường lệ đi đến tẩm cung của Nhan Tố.
【 Xin hãy cho quyển sách này một đánh giá năm sao ở phần cuối trang sách hoặc khu bình luận, để lại những ý kiến quý báu của bạn! 】
"Chuyện gì?" Chiêm gia lão tổ cất giọng hỏi, thanh âm lạnh lùng.
Nhưng mà, đầu bên kia phù truyền tin lại truyền đến một âm thanh không ngờ tới.
"Chiêm Sư Huynh, xin đừng tạo thêm sát nghiệt! Sự việc ở Lăng Vân Giới, đã có manh mối."
Đầu kia phù truyền tin, lại là Tạ Vũ Hinh, người đã tiến giai thành công lên Nguyên Anh. Giới tu tiên trọng thực lực, nếu cả hai cùng là tu vi Nguyên Anh, cách xưng hô cũng sẽ thay đổi theo.
"Chúc mừng....Sư muội đã tiến giai Nguyên Anh. Tạ gia thật là khó lường, một nhà có ba Nguyên Anh, còn có lão tổ Hóa Thần tọa trấn. Bất quá.... Tạ Sư Muội quản hơi rộng rồi, việc của bản tọa không cần đến ngươi dạy, hừ!"
Chiêm gia lão tổ đè nén lửa giận, nói. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cự phách, tự mang theo một cỗ cuồng ngạo khí chất.
"Ở Lăng Vân Giới có tu sĩ của tông môn may mắn sống sót, bọn họ đã xây dựng Khuy Thiên Bích, bẩm báo tình huống với triều đình Đại Hạ. Nói đơn giản là.... Tiêu Mục này được xem là một nhân kiệt, hắn dùng chân nguyên linh lực chế tạo ra pháp bảo không tưởng tượng nổi để đối kháng tông môn."
Tạ Vũ Hinh không hề tức giận, đem thông tin mình nhận được nói cho hắn. Mà nói đến... Đại điển tu tiên là do nàng đưa cho Tiêu Mục nên mới liên tưởng đến chuyện này. Bản bí tịch không thể tưởng tượng nổi này, năm đó nàng cũng từng suy nghĩ đến một lần. Trong đại điển tu tiên từng có ghi chép, về việc tưởng tượng ra cách tạo giáp chiến bằng động lực chân nguyên. Khi ấy Tạ Vũ Hinh chỉ coi nó như trò cười mà thôi, không ngờ Tiêu Mục thật sự làm được.
"Ha ha ha ha! Thảo nào sư muội lại bị cẩu Hoàng Đế xoay vòng vòng, loại chuyện này mà ngươi cũng tin sao? Chắc là mấy tên phế vật của tông môn kia bị Tiêu Mục bắt được rồi, sau đó tiết lộ bí mật của Khuy Thiên Kính." Chiêm gia lão tổ không nhịn được cười ha hả đầy ngạo nghễ.
Mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao hắn nhất định là không tin! Chỉ có cơ duyên đạp gió Tiên Quân, mới có thể giải thích hoàn hảo tất cả chuyện này.
"Chuyện này ta đã bẩm báo với Hóa Thần Đạo Quân, tông môn đã quyết định bàn bạc kỹ hơn, nếu có thể cùng Tiêu Mục thỏa đàm, thì cũng không cần thiết phải chém tận giết tuyệt."
Tạ Vũ Hinh không hề để ý đến vẻ cuồng ngạo của hắn, kiên nhẫn tiếp tục khuyên nhủ. Huyền Thiên Tông cũng không phải là bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người hứng thú với chuyện này. Nếu tông môn có thể nắm giữ kỹ thuật của Lăng Vân Giới, có lẽ sẽ nâng tông môn lên một bước. Với thực lực tuyệt đối, việc đàm phán chắc chắn sẽ nghiêng về một phía, Lăng Vân Giới không có mấy lựa chọn.
"Hoang đường! Biết bao nhiêu đệ tử của tông môn đã chết dưới tay hôn quân, chỉ là những phàm nhân như sâu kiến, bản tọa không cho phép chúng làm càn."
Chiêm gia lão tổ tức giận phản bác. Tuy có pháp chỉ của Hóa Thần Đạo Quân, nhưng Chiêm gia lão tổ rất rõ ràng, vị lão tổ Hóa Thần này chắc chắn là người của Tạ gia. Chiêm gia cũng không phải là không có lão tổ Tán Thần.
"Chiêm Sư Huynh muốn cả một giới diện chúng sinh phải chôn cùng, việc này làm cho đất trời oán giận, mong sư huynh hãy suy nghĩ lại."
Tạ Vũ Hinh không thể nhịn được tính nóng nảy, lạnh lùng quát lên.
"Câm miệng! Việc bản tọa làm không cần phải xem sắc mặt ngươi?"
Chiêm gia lão tổ giận đến điên người, cười lạnh rồi nói tiếp. Nói xong, hắn trực tiếp bóp tắt phù truyền tin. Trong lòng đã quyết, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Từ tông môn truyền tống đến sao Hỏa mất hai năm rưỡi, rồi đi đường lại mất mười năm, hắn đã có chút mất kiên nhẫn. Nửa quãng đường còn lại, hắn quyết định phải gia tốc.........
Tây Sở hào và Nam Sở hào, lại tốn thêm 433 ngày, cuối cùng cũng khải hoàn trở về Lăng Vân Giới. Vũ trụ thực sự quá rộng lớn, bọn họ căn bản không biết rằng, trên đường đi có một lão già Nguyên Anh đang đuổi theo.
Hoàng cung giăng đèn kết hoa, hoan nghênh hoàng đế đế quốc trở về. Sau một phen náo nhiệt cùng quần thần, Tiêu Mục vội vã đi đến Long Tức Điện.
"Nhi thần cung nghênh phụ hoàng!" Tiêu Hạ Lân dẫn theo mấy người em linh căn, dập đầu hành lễ với phụ hoàng.
"Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!" Hậu cung oanh oanh yến yến, quỳ xuống nghênh đón.
Tiêu Mục nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hi Lam, mặt mày tươi cười bước vào Long Tức Điện. Tiêu Hi Lam khi đi vẫn còn là một nha đầu, lúc trở lại đã là một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn.
"Ái phi bình thân, đều đứng lên cả đi!" Tiêu Mục ôn hòa như gió xuân, tự tay đỡ La Lỵ và Ngu Diệu Tâm đứng dậy.
"Ái nha! Tử La nhà chúng ta đã lớn lên rồi này!" Tiêu Mục không nhịn được mà trêu ghẹo.
Mộ Dung Tử La mặt đỏ lên, suýt nữa không kìm chế được trước mặt mọi người. Câu này chỉ mình nàng mới hiểu, đâu phải là khen, rõ ràng là đang trêu ghẹo nàng. Mỗi lần thị tẩm, phu quân đều sẽ nói như vậy, rồi sau đó thừa dịp kiểm tra cơ thể nàng một chút.
Long Tức Điện sớm đã bày tiệc rượu, không khí vô cùng náo nhiệt. Tiêu Mục ngồi ở vị trí chủ vị, hai bên lần lượt là Đông Hoàng Hậu và Tây Hoàng Hậu.
"Lân Nhi tu vi thế nào rồi?" Tiêu Mục cười tủm tỉm hỏi.
Thật ra thần thức của hắn quét qua đã sớm thấy rõ tu vi của Tiêu Hạ Lân rồi. Hỏi vậy, chỉ là để khen con một câu thôi!
"Nhi thần.... dẫn khí cảnh tầng bốn." Tiêu Hạ Lân chắp tay trả lời, cử chỉ đúng mực.
Xem ra Ngu Diệu Tâm dạy không sai, Ngu gia hẳn là rất dụng tâm chuyện này. Dù sao cũng là trưởng tử mang linh căn của hoàng gia, sau này rất có thể sẽ được Đế sủng.
"Con ta...có tư chất của Đại Đế!" Tiêu Mục không hề keo kiệt lời khen ngợi. Câu nói này nghe sao mà sảng khoái vậy!
Tiêu Hạ Lân mười bốn tuổi, tuấn tú lịch sự, nghe vậy vô cùng vui mừng, tiến lên hành đại lễ.
"Bệ hạ, thần thiếp có việc khởi bẩm."
La Lỵ nghe vậy thì bĩu môi, cắt ngang cuộc đối thoại của hai cha con.
"Ái phi cứ nói đừng ngại." Tiêu Mục hơi nhíu mày, nhưng không hề giận dữ.
Nói đến La Lỵ cũng là vận khí không tốt, thị tẩm liên tục mà chẳng có động tĩnh gì. Ngược lại Mộ Dung Uyển Như lại sinh được con trai có linh căn, bây giờ đã từ Vân Mộng Cung dọn ra thành hoàng phi.
"Huyền Thiên Tông phái người đưa tin, nói muốn cùng triều đình đàm phán, thương lượng việc Lăng Vân Giới nhập vào Huyền Thiên Tông."
Mộ Dung Tử La nói một câu khiến người kinh ngạc, một câu nói trực tiếp làm Tiêu Mục ngơ ngác.
Tin tức của Huyền Thiên Tông! Chuyện này có thể quá ly kỳ.
Nhưng ngẫm kỹ lại một hồi thì cũng có lý, dù sao năm đó tu sĩ đến cũng quá nhiều, căn bản không thể chém tận giết tuyệt hết được. Cho dù là sau này bao vây Miêu Trại, vẫn có người thừa dịp hỗn loạn đào thoát được.
"Trả lời... cứ từ từ nói chuyện."
Đôi mắt Tiêu Mục khẽ nheo lại, lộ rõ vẻ của một kiêu hùng. Lăng Vân Giới rất cần thời gian, bọn họ nguyện ý đàm luận, triều đình đương nhiên vui lòng phụng bồi. Dù sao thì cứ rao giá trên trời, trả giá tại chỗ, tốt nhất là cứ đàm luận mấy chục năm cho khỏe.
Đại điện rất nhanh khôi phục lại náo nhiệt, Tiêu Mục tâm tình rất tốt, cùng các mỹ nữ chuyện trò vui vẻ. Còn về mấy việc vặt vãnh liên quan đến bản nguyên Ngũ Hành, đương nhiên là giao cho Liễu Chí Vũ bọn người đi làm. Đến khi ăn uống no say xong, Tiêu Mục vẫn như thường lệ đi đến tẩm cung của Nhan Tố.
【 Xin hãy cho quyển sách này một đánh giá năm sao ở phần cuối trang sách hoặc khu bình luận, để lại những ý kiến quý báu của bạn! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận