Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 52: Chim cùng rừng ở giữa giao dịch

Chương 52: Giao dịch giữa chim và rừng Thị vệ quân Nội Đình trước mắt chỉ có hai mươi hai người, tất cả đều là cung nữ có linh căn. Sau khi tan họp, Tiêu Mục trực tiếp đến viện của Nhan Tố Tố. Vừa mới ngồi xuống, Nhan Tố Tố đã mỉm cười, đoán được mục đích của hoàng đế. “Bệ hạ định đưa sản nghiệp gì cho ta?” Nhan Tố Tố một câu đoán trúng suy nghĩ trong lòng Tiêu Mục. Nếu nói trên đời này có người có thể đoán đúng ý của hoàng đế, Nhan Tố Tố tuyệt đối xứng đáng. “Nhan gia ở Bắc Dương Châu tìm được tài nguyên khoáng sản rồi sao?” Tiêu Mục nhịn không được bật cười. Nói là tìm kiếm, nhưng thật ra là Tiêu Mục đưa cho nàng quà tặng. Đại Hạ vẫn không hề từ bỏ việc khảo sát Bắc Dương Châu, và đã tìm được không ít thứ tốt. Thứ có giá trị nhất chính là dầu hỏa. Chỉ tiếc rằng kỹ thuật lọc dầu hiện tại chưa thành thục, kỹ thuật khai thác cũng chỉ mới bắt đầu. “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, tìm được dầu hỏa.” Nhan Tố Tố cong mắt cười, cuối cùng không còn giận dỗi phu quân nữa. Còn ân cần giúp phu quân rót trà, đưa nước. “Vậy thì chúc mừng Nhan Tố Tố thăng chức làm Tiệp Dư.” Tiêu Mục mang theo chút hài hước, nói một cách đường hoàng. Phì cười! Cuối cùng cũng khiến Nhan Tố Tố bật cười. “Chỉ là một Tiệp Dư nhỏ bé, xem ra thần thiếp phải lấy chút bản lĩnh hồ ly tinh ra mới được.” Nhan Tố Tố cười giả lả nói. Tiên nữ kiều mị, phong cách thay đổi đột ngột. Tiêu Mục có chút không chịu nổi, thực sự thích kiểu diễn xuất này của nàng. “Đợi khi nàng mang thai, còn có thể thăng một cấp, sinh ra hài tử lại tăng cấp một! Tin rằng Tố Tố có thể lập công, đến lúc đó nàng sẽ là hoàng phi.” Tiêu Mục có chút hổ thẹn an ủi. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi thiên sứ gãy cánh lại vội vàng bay. Gặp phải loại trắc trở này, với bất kỳ ai mà nói đều quá khó chịu, may mắn Tố Tố là người có tính cách kiên cường. “Rồi hãy nói! Hoàng hậu ta không nghĩ đến, ai thích làm thì người đó làm. Bất quá... Thần thiếp đối với việc làm ăn của bệ hạ cảm thấy rất hứng thú.” Nhan Tố Tố thờ ơ nói. Nhìn trạng thái của nàng liền biết, ở trong hoàng cung cũng không tệ. Ngu Quý phi nổi tiếng là bao che cho con, hiện tại đã thân với nàng như tỷ muội. “Tố Tố muốn ngành nghề nào, ta liền cho nàng ngành nghề đó.” Tiêu Mục hào khí ngút trời đáp lời. Điều này rất khảo nghiệm tầm nhìn. Các mặt hàng xa xỉ như đồ chơi, trang phục, châu báu, đồ dùng trong nhà, đồ trang điểm,...đều được cả. “Thần thiếp muốn kinh doanh châu báu, bệ hạ thấy thế nào?” Nhan Tố Tố đã sớm nghĩ kỹ đáp án, không chút do dự đáp lời. Phải nói rằng lựa chọn của nàng không sai, theo đánh giá của người trước mắt mà xem, châu báu đích thực là đáng giá kinh doanh nhất. Nhưng mà Tiêu Mục lại chậm rãi lắc đầu. “Tại sao không thử một chút son phấn, bột nước?” Tiêu Mục trừng mắt, thần bí đề nghị. Nếu dùng con mắt vượt mức bình thường mà đánh giá, đồ trang điểm còn hơn một bậc. Liên quan đến ngành hóa chất, tiêu chuẩn kỹ thuật chắc chắn sẽ dẫn đầu trong một thời gian dài. Mà lại, lợi nhuận của ngành hóa chất cũng không phải ngành nào sánh bằng. Huống chi, Nhan gia hiện đang khai thác dầu hỏa ở Bắc Dương Châu, quả thực là con đường trời chọn. “Tốt, vậy nghe theo bệ hạ.” Nhan Tố Tố thậm chí không hề do dự, cười tít mắt nói ra. Ách.... Cái này... Nguyên bản định ra vẻ với Tiêu Mục, hắn kinh ngạc nhìn đại lão bà. “Nàng không hỏi lý do sao?” Tiêu Mục kinh ngạc hỏi ngược lại. “Không có gì! Ta tin vào ánh mắt của bệ hạ, càng tin tưởng bệ hạ sẽ cho ta điều tốt nhất.” Nhan Tố Tố ôn nhu và kiên định nói ra. Phụ nữ biết cách nói chuyện, vài ba câu liền có thể làm rung động trái tim của đàn ông. Tiêu Mục có chút lệ mục, đột nhiên cảm thấy mình thua thiệt nàng rất nhiều. “Khụ khụ... Nếu Tố Tố tin tưởng ta như vậy, trẫm không thể không thẳng thắn... Gần đây ta học được một bộ thủ pháp bó xương, không bằng giúp ái phi thử một chút xem.” Tiêu Mục cười dâm đãng xoa xoa đôi tay. A?? Mặt nhỏ của Nhan Tố Tố đỏ bừng, đứng dậy muốn né ra. “Đang nói chuyện tốt... Tại sao lại nói đến chuyện này vậy?” Tiên nữ yếu ớt kháng nghị nói. Nhưng mà nàng căn bản trốn không thoát, đã rơi vào trong ngực bệ hạ. Màn đêm buông xuống...
Vân Mộng Cung, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng. La Lỵ tức giận ngồi trên chủ vị, mắt to thỉnh thoảng liếc nhìn Mộ Dung Uyển Như. Càng nhìn cháu gái này càng thấy khó chịu. “Ta nói ngươi có thể cố gắng thêm chút nữa không? Cứ tiếp tục thế này, bệ hạ sắp quên cả mặt ngươi rồi đấy.” La Lỵ tức giận quát. “Ta cũng không còn cách nào, bệ hạ đâu phải muốn gặp là có thể gặp.” Mộ Dung Uyển Như ủy khuất vô cùng, vành mắt đỏ bừng phản bác. Nàng cũng không quá sợ La Lỵ, tính cách của cô nàng thì nàng đã hiểu rõ. Lớn lên giống như đứa bé, tính cách cũng giống như vậy. “Ngày mai ngươi mặc đẹp vào một chút, ta sẽ gọi bệ hạ đến.” La Lỵ hạ quyết tâm, nói một cách trịnh trọng. “Thần thiếp mặc bộ này...chẳng lẽ không được sao?” Mộ Dung Uyển Như yếu ớt hỏi. Bốp ~! La Lỵ quay đầu nhìn thoáng qua, liền bất lực nhắm mắt, vỗ trán. “Ngươi mặc nhiều như vậy, là thật sự sợ lạnh hay là chết đầu óc rồi? Có biết mị hoặc không hả....Đời này ta hận nhất, chính là không cách nào so được dáng người với những hồ ly tinh kia, ngươi có dáng người đẹp như thế này, che đậy kỹ càng như thế thì có ích gì?” La Lỵ giận dữ mắng không biết cố gắng. Cháu gái đẹp như tiên nữ, nhưng đầu óc thì không được thông minh cho lắm. “Thế gia quý nữ, không phải đều mặc như vậy sao?” Mộ Dung Uyển Như cố ý muốn chọc La Lỵ tức chết, nhỏ giọng nói tiếp. Nàng cũng không thích mặc như vậy, chỉ là đối với hoàng cung có lòng kính sợ, những bộ y phục thiếu nữ đang thịnh hành kia căn bản nàng không dám mặc ra. Đúng là đừng nói, nữ nhân trong cung khi rời nhà đều mặc rất kín đáo. Bất quá khi trước mặt bệ hạ, đều hận không thể mặc ít đi một chút. Chỉ có nàng là tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không hiểu. “Ta thật sự là bị ngươi đánh bại....! Học một chút người ta Liễu Thiền Nhi, thanh thuần như thiếu nữ tuổi trăng tròn nhưng vẫn có thể khóa chặt trái tim của bệ hạ.” La Lỵ tức giận đến lồng ngực phập phồng không ngừng. Nếu có thể, nàng rất muốn trả Mộ Dung gia về nơi sản xuất. Cháu gái đẹp như bình hoa này, cái gì cũng không được. “Nàng....? Ta không thèm để ý mấy con hồ ly tinh kia, nói chuyện cứ như lúc nào cũng có thể tắt thở.” Mộ Dung Uyển Như thản nhiên nói. Nhìn ra được, đại mỹ nữ không để trong lòng. Tê tê! La Lỵ rốt cuộc tức đến mức không nói ra lời. Hụt hơi suýt chút nữa ngã xuống, nàng bưng chén trà lên ực một ngụm, lúc này mới xoa dịu cơn giận trong lòng. “Tóm lại ngày mai ngươi đến đây, y phục ta sẽ chuẩn bị cho ngươi đầy đủ, lần này dù thế nào cũng phải để bệ hạ nhớ kỹ ngươi.” La Lỵ lười biếng nói, chỉ có thể bực dọc phân phó. “Vâng.” Mộ Dung Uyển Như nhún vai, thờ ơ nói. “Mau biến mất đi...Ta còn muốn sống thêm vài năm.” La Lỵ không nhịn được phất tay. Mộ Dung Uyển Như vô tâm vô phế, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhảy chân sáo rời khỏi cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận