Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 34: Chân nguyên tu sĩ trận tiêu diệt
Chương 34: Trận tiêu diệt tu sĩ chân nguyên Hắc Thủy Trấn, động không đáy. Số lượng lớn quân đội triều đình đã bao vây xung quanh, bên cạnh còn có mấy chục khẩu súng máy Gatling. Tiêu Mục đã sớm chạy tới động không đáy, đợi không lâu liền thấy ba cao thủ chân nguyên từ chân trời bay tới. Rút kiếm, đáp xuống đất, một mạch dứt khoát. Động tác không thể nói là không đẹp mắt! “Bái kiến tu sĩ đại nhân.” Tiêu Mục mắt sáng lên, vô cùng hiểu chuyện tiến lên đón chào. Ba cao thủ chân nguyên đều liếc nhìn động không đáy, lúc này mới đánh giá bốn phía. “Mấy thứ kỳ quái này là cái gì?” Chiêm Đạo Thành liếc qua súng Gatling, hờ hững hỏi. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. “Tiên nhân đừng giận.... Đều là vật trang trí thôi, là đội nghi trượng của Đại Hạ chúng ta!” Tiêu Mục mặt không đổi sắc giải thích một cách không đáng tin cậy. Đội nghi trượng? Ba người im lặng bĩu môi, cũng không nói gì thêm. “Ta và Vương sư đệ xuống dưới, Chiêm sư huynh ở trên này trấn giữ là được rồi.” Nam tu cầm đầu đi thẳng vào vấn đề nói. Pháp trận truyền tống linh khí đã mấy trăm năm không vận hành, lần này bọn hắn chỉ đi dò đường. Nếu có thể khởi động pháp trận thì mọi việc sẽ đại cát. Nếu không thì có lẽ cần phải có cao thủ pháp trận đến xem xét. Thấy Chiêm Đạo Thành sắp gật đầu, Tiêu Mục vội vàng tiến lên. “Động không đáy này rất tà môn, các tiên nhân nhất định phải cẩn thận. Không phải cao thủ tuyệt thế thì xuống dưới có khi lại toi mạng.” Tiêu Mục gan to bằng trời dùng phép khích tướng. Vừa dứt lời, sắc mặt của Chiêm Đạo Thành liền không kìm được nữa. Hắn đột nhiên phát hiện, các tướng sĩ xung quanh đều nhìn về phía hắn. Ánh mắt kia..... Dường như đều đang âm thầm chế giễu, dường như hắn là một tên gà mờ vậy. “Không sao! Ta cùng các ngươi xuống dưới, chỉ là phàm tục, không làm khó được chúng ta.” Chiêm Đạo Thành kiêu ngạo, nào chịu được loại cảm giác này. Không chút nghĩ ngợi, hắn liền lạnh lùng quyết định. “Cũng tốt! Thêm một người sẽ thêm một phần lực.” Nam tu cầm đầu không nói nhảm, phối hợp nhảy vào động không đáy. Hai người còn lại không cam lòng yếu thế, cũng đi theo nhảy xuống. Ầm ầm ầm! Người xung quanh xúm lại. Tiêu Mục tận mắt nhìn mấy tên tướng sĩ cẩn thận nâng hai túi thuốc nổ khổng lồ tiến lên. Mỗi túi thuốc nổ còn được buộc thêm một túi trữ vật bên trên. Hai túi thuốc nổ được nối với nhau bằng một sợi dây, cách nhau khoảng hai mươi trượng. “Hai quả bom này đủ chứ?” Tim Tiêu Mục như lên đến cổ họng, không khỏi hỏi. “Yên tâm đi! Mỗi quả đều tương đương với ngàn tấn TNT. Quả dưới nổ trước, quả trên nổ chậm hơn một nhịp, sẽ nén năng lượng hướng xuống đáy động. Thần tiên đến cũng phải quỳ.” Tiến sĩ Ngải Nhân tự tin nói. Tiêu Mục và mọi người vội vàng rút lui, chỉ để lại một tráng hán chuẩn bị ném bom. Vừa ném xong, hắn liền thúc ngựa chạy nhanh. Bom rơi xuống khoảng ba mươi nhịp thở, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt. Người ném bom nhảy vọt vào hố tránh bom đã chuẩn bị sẵn. Ầm ầm ~~ ầm ầm! Hai tiếng nổ long trời lở đất truyền đến. Trên mặt đất trào lên những đám mây hình nấm, vụ nổ dữ dội đã gây ra rung chuyển núi đất xung quanh. Uy lực mạnh đến mức phát rồ. Phía trên động không đáy, bị nổ tung thành một cái hố to đường kính mấy chục trượng. Bầu trời đều bị khói bụi che phủ. “Ngọa tào.... Uy lực lớn như vậy.” Tiêu Mục kích động đứng lên khỏi hố tránh bom, nhìn đám mây hình nấm khổng lồ ở bên ngoài vài dặm mà kêu lên. “Thần cũng đã nói rồi, thần tiên đến cũng không sống nổi.” Tiến sĩ Ngải Nhân đắc ý cười nói. Lần này đúng là lập công lớn. Nhưng mà còn chưa đợi hai người cao hứng, trong màn hắc vụ mịt mù, bỗng nhiên bay ra một bóng người. Choang! Một cái Kim Chung Tráo tàn tạ rơi trên mặt đất, bóng đen bay lên không trung mấy chục trượng. “Đồ chó hoang nào gây ra vụ nổ, lão phu nhất định phải giết chết ngươi.” Chiêm Đạo Thành giận dữ hét lớn. Âm thanh xen lẫn chân nguyên linh lực, lực xuyên thấu cực mạnh, vùng mười dặm xung quanh đều có thể nghe thấy. Nguyên lai hắn có Kim Chung Tráo dạng này bảo vật phòng thân, lại thêm hộ thân chân nguyên và bùa hộ mệnh. Vậy mà lại thành công sống sót. Chỉ bất quá bộ dáng của hắn quá thảm hại. Không chỉ gãy mất hai chân, cơ thể gần như đều bị cháy xém. Pháp thể của tu sĩ chân nguyên, sức sống ngoan cường thật khó tin. “Anh em, giết chết hắn.” Tiêu Mục hét lớn một tiếng, dẫn đầu giơ súng Gatling lên. Cộc cộc ~~ cộc cộc! Quân lệnh như núi, mấy chục khẩu Gatling đồng loạt khai hỏa. Đạn dày đặc tạo thành tuyến, tựa như muốn chém nát bầu trời. Tính ra hàng trăm luồng đạn đạo, lập tức bắn trúng Chiêm Đạo Thành trên bầu trời. Sắc mặt hắn chợt biến đổi, chân nguyên hộ thân trên người lung lay sắp đổ. Lúc này mới phát hiện, những đội nghi trượng này mạnh đến đáng sợ, lại có khả năng chém giết tu sĩ chân nguyên. Chiêm Đạo Thành quá sợ hãi, định tăng độ cao để tránh đạn. Ý nghĩ rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện, chân nguyên trong cơ thể đã sớm hỗn loạn, kinh mạch vô cùng rối bời. “Bệ hạ! Tất cả dễ thương lượng.” Chiêm Đạo Thành sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ. “Xuống địa phủ mà thương lượng với tổ tông ngươi đi! Khai hỏa!” Tiêu Mục khàn giọng, giận dữ ra lệnh. Vô số viên đạn bắn trúng Chiêm Đạo Thành, chân nguyên hộ thân của hắn cuối cùng bị phá. Thân thể gần như ngay lập tức bị xé nát, bị vô số viên đạn cuồng bạo đánh thành thịt vụn. “Ha ha ha ha! Tiên nhân cũng chỉ có thế thôi.” “Hừ! Để ngươi ngông cuồng, bệ hạ của chúng ta là Chiến Thần, tu tiên giả đến cũng không làm gì được.” “Bệ hạ vạn tuế, bệ hạ uy vũ!” Các tướng sĩ phát ra tiếng hoan hô vang dội. Tiêu Mục ngửa mặt lên trời cười to, bước nhanh tới. Nhặt chiếc nhẫn trữ vật trên mặt đất lên. Lần này thu hoạch rất phong phú, đúng là gia sản của một tu sĩ chân nguyên. Chỉ tiếc là nhẫn trữ vật của hai tu sĩ đã chết còn lại rất khó tìm. Bất quá Tiêu Mục việc đầu tiên, lại là đang tìm phù triện của hắn. Thủ đoạn của tu sĩ phi thường tà môn, đồng tâm phù, Sinh Tử Phù, đều có thể cảm ứng sinh tử lẫn nhau. May mắn là trong nhẫn trữ vật của Chiêm Đạo Thành, không phát hiện thấy loại phù triện nào giống lần trước. Điểm này Tiêu Mục đã sớm đoán được. Tu sĩ cấp cao tuyệt sẽ không giao đồng tâm phù cho tu sĩ cấp thấp, bọn hắn đứng ở một độ cao khác. Ngược lại, Sinh Tử Phù của tu sĩ cấp thấp, có khả năng tồn tại ở chỗ tu sĩ cấp cao. “Bệ hạ, có thu được đồ luyện khí, luyện đan không?” Tiến sĩ Ngải Nhân hưng phấn lại gần hỏi. Mấy thứ này đều là tài liệu cần thiết cho Thái Học Viện. “Về rồi chỉnh lý sau hãy nói, lần này các ngươi lập công lớn, tiến sĩ Ngải Nhân cứ chờ mà nhận tước vị.” Tiêu Mục cười lớn nói. Nói xong vừa nhìn về phía các tướng sĩ, ánh mắt dừng lại ở người dũng sĩ ném bom. “Các ngươi đều được ghi đại công, cứ chờ lĩnh thưởng.” Tiêu Mục hào khí ngút trời đảm bảo. “Vạn tuế!” Tiếng hoan hô như sấm dậy, vang vọng tận mây xanh. Đại Hạ rốt cục đã loại bỏ được một mối lo. Sau đó, sẽ đến lượt đám người Chiêm Nhân Kiệt phải trả giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận