Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 368: Thay đổi triều đại cố nhân vong

Chương 368: Thay đổi triều đại cố nhân vong
Hoàng thành huyễn cảnh thiên lao.
Đường Thiếu Vũ bọn người đã sớm là giai hạ chi tù, trong đại lao giam đầy người của hậu cung.
Cung nữ, thái giám, phi tần, công chúa, hoàng tử các loại.
Sau ba ngày đợi chờ trong lo lắng bất an, bọn hắn cuối cùng cũng đón nhận sự thẩm phán cuối cùng.
Tiêu Mục dẫn theo mấy vị trọng thần, chậm rãi đi vào hành lang thiên lao.
Đám người lập tức xao động!
“Bệ hạ tha mạng! Thần thiếp chỉ là bị Đường Thiếu Vũ ép buộc vào cung, khẩn cầu bệ hạ giơ cao đánh khẽ.” “Thần thiếp hận nhất chính là tên gian tặc Đường Thiếu Vũ này, hắn ép buộc thần thiếp vào cung.” “Thần thiếp thân liễu yếu đào tơ, nguyện ý làm trâu làm ngựa cho bệ hạ.” “Bệ hạ.... vào đây chơi nha!” Phong cách của đám người này thật khác lạ, đại đa số mỹ nữ đều chỉ cầu được sống.
Những phi tần được cưng chiều trong hậu cung, phần lớn cũng là tu sĩ.
Bây giờ các nàng hận không thể bán Đường Thiếu Vũ đi.
“Đem những nữ nhân cầu xin tha thứ này, hết thảy ban thưởng đi, để cho các tướng quân chọn lựa.” Tiêu Mục vung tay lên, vân đạm phong khinh xử trí mấy chục mỹ nữ.
Nhà tù đang ríu rít, lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Những mỹ nữ được an bài như vậy, thật cũng không mấy người không phục, có thể sống chính là cơ duyên lớn nhất.
Tiêu Mục chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng đã tới trước cửa phòng giam của Đường Thiếu Vũ.
Đường Thiếu Vũ mà hắn gặp hai ngày trước vẫn còn áo mũ chỉnh tề, bây giờ đã tiều tụy rách nát, rõ ràng là đã nếm đủ khổ sở trong huyễn cảnh.
“Việc đã đến nước này, mời ta ăn một bữa cơm đi!” Khóe miệng Đường Thiếu Vũ nhếch lên, lại là người tỉnh táo nhất.
Có lẽ là do đã ở ngôi cao đã lâu, hắn hiếm thấy giữ vững phong độ.
Cái gọi là mời ăn cơm, đương nhiên là chặt đầu cơm.
“Đường đạo hữu không trách ta sao?” Tiêu Mục nhịn không được cười nói.
Hừ......
Đường Thiếu Vũ khịt mũi cười khẩy.
Khó có thể tin, hắn đã từng là tên hoàn khố nổi tiếng thiên hạ.
“Không có gì để oán trách! Sinh ở đế Vương gia, sinh ra chính là tranh quyền đoạt lợi mệnh! Ta xem qua Đại Hạ hồng trần thế giới, thẳng thắn nói ngươi là tốt hoàng đế, đời ta không thể nào làm được như ngươi loại này trình độ.” Đường Thiếu Vũ thờ ơ đáp.
Đây là đạo lý mà đạo tâm hắn lĩnh ngộ được, biết rõ Nhân Hoàng thiên mệnh là sự tồn tại thế nào.
“Đạo hữu muốn ăn gì?” Tiêu Mục bỗng nhiên không còn hứng thú hỏi nữa.
Chế nhạo người đang lâm vào tuyệt cảnh, loại chuyện này Tiêu Mục xưa nay đều khinh thường không làm.
“Tiên trì Linh Ngư, mục thần bông tuyết linh ngưu.... Những thứ này ta đều không cần, ta chỉ muốn uống một chén cháo hoa.” Đường Thiếu Vũ thần sắc ảm đạm nói.
Vào thời điểm thực sự đối mặt với cái chết, hắn vậy mà lại muốn biết cảm nhận của phàm nhân.
Có lẽ hắn thật sự biết lỗi rồi, chỉ tiếc là quá muộn.
“Trùng hợp như vậy! Ta thật sự có mang theo cháo hoa.” Khóe miệng Tiêu Mục nhếch lên một nụ cười ý vị, nói.
Nói xong, hắn quả thật lấy ra một bát cháo hoa nóng hổi từ trong trữ vật giới chỉ.
“Ngươi đây là.... đang làm gì?” Đường Thiếu Vũ kinh ngạc hỏi lại.
Chính vì nó quá đỗi bình thường, nên mới càng tỏ ra thần kỳ.
Một tu sĩ Nguyên Anh đường đường, lại mang theo một bát cháo hoa để làm gì?
“Ta dự định mở kho phóng lương, nên trước tiên cho bá tánh nếm thử. Sau này Đại Hạ sẽ phát cháo cho bá tánh, loại cháo đó sẽ giống hệt như chén này.” Tiêu Mục nhún vai giải thích.
“Ta bại không oan! Thần dân chính là căn cơ của Nhân Hoàng, phàm nhân chính là căn cơ của tu sĩ! Linh Vũ tiên triều bỏ gốc lấy ngọn, dân số sụt giảm, tu sĩ tự nhiên cũng khó phát triển.” Đường Thiếu Vũ tự giễu cười nói.
Xem ra hắn thật sự đã hiểu! Chỉ tiếc là lĩnh ngộ quá muộn.
Tiêu Mục không phản đối, quay người định rời đi.
Từ lao tù sát vách lại truyền đến một tiếng gọi kiều mị.
“Bệ hạ! Cứ để thần thiếp phục dịch ngươi đi!” Trong phòng giam tối tăm, truyền đến tiếng thì thầm yêu mị.
Từ góc độ này nhìn sang, vừa vặn làm cho thân ảnh yêu diễm của hắn càng thêm mê người.
Ánh sáng và bóng tối tạo nên những đường cong kinh tâm động phách, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, loại vưu vật này trên giường sẽ mê người đến mức nào.
Nhưng đuôi mắt Tiêu Mục lại loé lên một tia lãnh quang.
“Trẫm không có hứng thú với nam nhân.” Tiêu Mục hơi quay đầu lại đáp.
Hắn đã nhận ra thân phận người trong phòng giam, chính là Huyền Tố năm đó.
Không ngờ lần nữa gặp mặt, lại thấy một vưu vật bất nam bất nữ.
“Bệ hạ muốn ta làm nam nhân, ta chính là nam nhân! Bệ hạ muốn nữ nhân, ta chính là nữ nhân trong nữ nhân.” Huyền Tố không chút nào hoảng sợ, chậm rãi đến gần cửa nhà lao.
Gương mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành kia, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.
Toàn bộ Ngự Lâm quân đi theo đều cất tiếng thán phục.
Vưu vật như vậy, đích xác mê người.
“Người đâu, chém hắn.” Tiêu Mục lại không chút do dự hạ lệnh.
Người này là dư nghiệt cuối cùng của Huyền Thiên Tông, rất cần phải trảm thảo trừ căn.
Ha ha ha ha!
Đường Thiếu Vũ uống xong cháo hoa, phá lên cười như điên dại.
Dường như đang chế giễu Huyền Tố, lại giống như đang cười nhạo chính hắn.
Tiếng cười im bặt, hắn đã tự kết liễu tính mệnh, toàn thân chảy máu mà chết.
“Phong Dương đế, hậu táng.” Tiêu Mục tuân theo truyền thống, nhàn nhạt hạ lệnh.
Hoàng đế tiền triều, cần có một thụy hiệu để kết thúc.
Linh Vũ tiên triều cuối cùng đi vào sử sách, hạ màn.
........
Tâm tình thả lỏng, Tiêu Mục cuối cùng lần đầu tiên đi vào hậu cung hoàng thành Hạo Thiên Tinh.
Trong cung điện, Ngu Diệu Tâm phá lệ mê người, nàng rất hợp với bộ cung trang gợi cảm.
“Thần thiếp bái kiến bệ hạ!” Ngu Diệu Tâm cong mắt cười nói.
“Trẫm thấy ái phi không mặc thư ký trang, thấy có chút không quen.” Tiêu Mục mập mờ trêu đùa.
“Bệ hạ là ưa thích chỉ đen sao! Ai.... bây giờ chiếm được giang sơn lớn như thế, tỷ muội trong hậu cung lại muốn tăng lên rồi.” Ngu Diệu Tâm ưỡn bộ ngực đầy đặn, ra vẻ than thở nói.
“Lần này sẽ không tăng lên đâu, trẫm đã không cần thông gia nữa, ái phi cứ yên tâm.” Tiêu Mục thấy trong lòng nóng lên, cười híp mắt đáp lời.
Hai tay vô cùng tự nhiên ôm lấy vòng eo thon của nàng.
Bây giờ hệ thống công nghiệp của Đại Hạ đã vô cùng hoàn chỉnh, không cần thiết phải dẫn vào các lợi ích đoàn thể mới.
Các Tu Tiên thế gia của Linh Vũ tiên triều, rất có thể sẽ suy tàn.
Đám gia hỏa ăn thịt người này cũng không đáng được tha thứ.
Ăn thịt người theo đúng nghĩa đen!
Linh Vũ tiên triều luyện chế Thọ Nguyên Nhục Đan, chính là để nuôi dưỡng tập đoàn Tu Sĩ khổng lồ này.
“Bệ hạ! Thần thiếp muốn thương lượng với ngài một chuyện.” Ngu Diệu Tâm bỗng nhiên trở nên cực kỳ dịu dàng, tay ngọc choàng qua cổ bệ hạ, thổ khí như lan nói.
Theo như Tiêu Mục hiểu về nàng, dịu dàng như vậy chắc chắn là đang đào hầm.
Đại mỹ nữ Hùng Đại vô não, tâm tư thật sự là quá dễ đoán.
“Chỉ cần tối nay ngươi biểu hiện tốt, trẫm sẽ đáp ứng ngươi.” Tiêu Mục nhìn đôi môi đỏ của nàng rồi nói ra.
“Thần thiếp muốn tiến cử Hầu Trại thượng tiên, người này am hiểu quân trận, bệ hạ có thể đại dụng người này.” Ngu Diệu Tâm nói điều bất ngờ.
Lần này ngay cả Tiêu Mục cũng kinh ngạc, vốn cho rằng nàng muốn nói về lợi ích của Ngu gia.
Vạn lần không ngờ tới, nàng vậy mà lại tiến cử một thượng tiên của Hậu Thổ giáo.
“Ồ? Ái phi quen biết người này sao?” Tiêu Mục kinh ngạc hỏi lại.
“Đương nhiên quen biết, Hầu Trại thượng tiên đã cưới đích tằng tôn nữ nhà ta mà!” Ngu Diệu Tâm dương dương đắc ý khoe khoang nói.
Ờ.... Cái này.....
Tu vi của Hầu Trại thượng tiên đã sớm công tham tạo hóa, vậy mà lại làm ra loại chuyện này?
Tiêu Mục nhất thời không phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận