Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 39: Chim cùng rừng cũng biết tan cuộc
Chương 39: Chim trong rừng cũng biết lúc tan đàn
Lăng Vân Giới đã đóng lại, Vân Nhiễm muốn ra ngoài cũng không thể. “Ta không có năng lực báo thù, nếu chém giết được con cầm thú nhỏ kia, cũng coi như cho mẹ ta trên trời có linh thiêng một chút an ủi.” Vân Nhiễm cô đơn nói. “Chẳng lẽ đạo hữu tư chất không tốt?” Tiêu Mục kinh ngạc hỏi ngược lại. Với tính cách cố chấp như nàng, việc buông bỏ cừu hận thật khác thường. Người phụ nữ này toàn thân gai góc, là kiểu hoa hồng dại khơi gợi ham muốn chinh phục ở đàn ông. “Ta vốn là mộc hỏa linh thể, lão cầm thú vì dập tắt ý định báo thù của ta, tốn bao tâm tư để ta tu luyện Khô Vinh Quyết, đời này tu luyện coi như vô vọng.” Vân Nhiễm buồn bã tiếp lời. Mộc có thể sinh hỏa, mộc hỏa linh thể nếu tu luyện công pháp hệ Hỏa, chắc chắn sẽ tiến triển rất nhanh. Nhưng tu luyện linh căn Mộc lại có hiệu quả kém, Hắc Hỏa Linh Căn ngược lại trở thành vướng víu. Trong giới tu tiên rất nhiều công pháp có xung đột, việc tu luyện sau đó thường khiến tu sĩ không có đường lui. Khô Vinh Quyết chính là một trong số đó. Nếu hiện giờ Vân Nhiễm đổi sang tu công pháp hệ Hỏa, đan điền khí hải trong cơ thể lập tức sẽ nổi xung đột, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. “Đạo hữu sau này có dự định gì?” Trong đầu Tiêu Mục lóe lên một tia linh quang, nhưng cũng nhanh chóng dẹp xuống. Nếu dựa theo công pháp thôi diễn của tu tiên đại điển, tình huống của nàng thật ra vẫn có thể cứu vãn. Bất quá, bí mật kinh người như vậy, Tiêu Mục không định chia sẻ với người không quen. “Bệ hạ thật sự chướng mắt dung mạo của ta? Mấy người đàn ông kia gặp ta đều ước gì được âu yếm. Lão cầm thú thậm chí phải nhốt ta lại, tránh việc ta đi hái hoa ngắt cỏ....” Vân Nhiễm cười quyến rũ, giọng điệu mang theo âm cuối kéo dài. Ngữ điệu ngự tỷ thật mê người! “Nếu đạo hữu muốn ở lại hoàng cung, ta đương nhiên hoan nghênh.” Tiêu Mục dở khóc dở cười tiếp lời. Nàng dám đưa, ta thật sự không dám nhận. Hậu cung của Đại Hạ không phải ai cũng vào được, sự an toàn của các lão bà rất quan trọng. Nhưng tình cảnh của Vân Nhiễm, thả nàng ra cũng không ổn. Một khi thoát khốn, nàng chẳng khác gì cá về biển lớn. Quỷ mới biết nàng có gây sóng gió ở Đại Hạ không. Không thể nhận mà cũng không thể thả, chỉ đành tạm thời nuôi nàng trong hoàng cung, đợi quen thuộc rồi tính sau. “Chậc chậc... Ta thích nhất mấy người đàn ông các ngươi, ra vẻ đứng đắn đoan trang.” Đôi mắt to quyến rũ của Vân Nhiễm lóe lên ý cười không chút kiêng kỵ. Lục lục lục...! Bụi hoa lão thủ chạy trối chết. Trong cung điện vang lên tiếng cười lớn không chút kiêng kỵ của nàng........Tiêu Mục theo sát phía sau đi tới Phượng Tê Điện, vẻ mặt trở nên do dự. Ngay cả cánh cửa này cũng không quá muốn bước vào. Ai! Sau tiếng thở dài bất đắc dĩ, Tiêu Mục kiên quyết vào trong. Đại lão bà đang lúm đồng tiền như hoa ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Có thể thấy Nhan Tố Tố đã chuẩn bị rất dụng tâm. Tắm rửa thay quần áo, đồ ăn ngon miệng. “Tố Tố...” Nhưng yết hầu của Tiêu Mục như bị nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra được. Đến khi nụ cười của Nhan Tố Tố dần biến mất. “Triều đình dọn dẹp chiến trường, phát hiện trong túi trữ vật của Chiêm nhân kiệt có bằng chứng quyền quý cấu kết với Chiêm gia.” Tiêu Mục quyết tâm liều mạng, lấy dũng khí nói ra. Vợ chồng đồng lòng, Nhan Tố Tố bỗng biến sắc. “Ngươi nói quyền quý, chẳng lẽ là chỉ Nhan gia?” Nhan Tố Tố tái mặt, không dám tin nói. Ánh mắt hai vợ chồng như dán vào nhau, im lặng hồi lâu. “Là Trấn Quốc công! Chính Trấn Quốc công đã tiết lộ chuyện về Gatling cho Chiêm nhân kiệt, nên hắn mới nhận ra binh khí của Đại Hạ.” Tiêu Mục cười khổ nói. Trấn Quốc công là anh trai ruột của Nhan Tố Tố, một trong những nhà tư bản quyền quý mạnh nhất Đại Hạ. Cha của Tố Tố qua đời ba năm trước, tước vị Trấn Quốc công cũng được truyền cho con trưởng. Bịch! Mặt mày Nhan Tố Tố trở nên nhợt nhạt, đến mức không còn chút máu, chiếc bát trong tay và đôi đũa vô thức rơi xuống đất. Tiêu Mục thấy vậy cũng đau lòng. Mình hiểu rõ người phụ nữ của mình nhất! Chuyện này Trấn Quốc công chắc chắn là tự ý làm chủ, nếu không Tố Tố đã không phản ứng muộn như vậy. Khi chém giết Chiêm nhân kiệt, Tố Tố cũng ra sức ủng hộ. “Ta không tin.” Nhan Tố Tố thất thần nói tiếp. Ai! Tiêu Mục thở dài bất lực, đưa cho nàng một chồng thư lớn. Nhan gia thật sự muốn tung bay, vậy mà lại mưu tính chuyện thay triều đổi đại. Đã vậy còn mơ tưởng đến cả vốn liếng cốt lõi, mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương. Thư rất nhiều, bằng chứng chất như núi. “Tố Tố… Ta biết chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng trẫm là hoàng đế Đại Hạ. Chuyện này không thể không xử lý.” Tiêu Mục không biết phải nói gì. “Bệ hạ định xử lý Nhan gia như thế nào?” Nhan Tố Tố vành mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi. Nàng khóc! Hơn hai mươi năm khống chế hậu cung, chưa từng thấy hoàng hậu yếu đuối đến vậy. “Trấn Quốc công cấu kết với kẻ phản nghịch, tước đoạt tước vị quốc công, lập tức chém đầu. Nhan gia liên đới, tịch thu tài sản lưu đày. Chính cung hoàng hậu thiếu trách nhiệm giám sát... Đày vào lãnh cung, tước đoạt danh hiệu hoàng hậu. Tần vương giáng làm Tây Tần quận vương.” Tiêu Mục nắm chặt tay, từng chữ từng câu nói. Lúc này chỉ mong mình là một hôn quân! Khi làm tổn thương người phụ nữ mình yêu, tim Tiêu Mục cũng đau đến rỉ máu. “Đồ bại hoại.... Hạ Nhi cũng là con của ngươi, dựa vào đâu mà liên lụy Hạ Nhi. Ô ô....!” Nước mắt Nhan Tố Tố tuôn trào, nhào vào lòng phu quân, giáng xuống một quyền nặng nề. Nước mắt rất nhanh làm ướt vạt áo của bệ hạ. “Ta biết... Ta đều biết.” Tiêu Mục chỉ có thể ôm chặt đại lão bà, nhẹ nhàng vỗ về lưng an ủi. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, giờ khắc này lại tựa như sắp tan đàn xẻ nghé. Nhan Tố Tố khóc mãi không thôi. “Tạ ơn bệ hạ... Lưu tình.” Giọng Nhan Tố Tố khàn đặc nghẹn ngào, cuối cùng cũng khôi phục lại tỉnh táo. Phản quốc tạo phản, đây là trọng tội tru cửu tộc. Mặc dù triều đình đã bãi bỏ hình phạt tru cửu tộc, nhưng việc liên lụy Nhan gia là điều không hề có chút vấn đề. Tiêu Mục tuyệt đối đã hạ thủ lưu tình, thậm chí không tính toán tiếp tục điều tra. Nếu chuyện này bị tra đến cùng, Nhan gia chắc chắn sẽ tan cửa nát nhà. Hiện tại chỉ chém đầu Trấn Quốc công một người, những người khác bị lưu đày, có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chuyện lớn như vậy, không thể nào chỉ có một mình Trấn Quốc công tham gia. “Nàng phải vào lãnh cung đợi một thời gian, trẫm đảm bảo với nàng, nhiều nhất nửa năm sẽ thả nàng ra. Chúng ta làm lại từ đầu, Tố Tố.... Ta vẫn yêu nàng.” Tiêu Mục ghé tai nàng nỉ non nói. Nhan gia xong rồi! Thực tế, cả hai đều rất rõ, Nhan Tố Tố không bao giờ có thể đứng lên đỉnh cao lần nữa. Trấn Quốc công là công thần khai quốc, cho nên mới được phong thưởng tước vị quốc công. Hiện tại là thời thái bình thịnh thế, Nhan gia dựa vào cái gì để được phong thưởng lần nữa? “Ta không muốn gặp lại ngươi, đi đi! Bệ hạ.” Ánh mắt Nhan Tố Tố không còn chút ánh sáng như con rối bị giật dây nỉ non. Tiêu Mục im lặng, chậm rãi quay người rời đi. 「Ta muốn khai sáng vạn thế thái bình, trước hết là từ tư bản chủ nghĩa mà lập nghiệp, phát triển khoa học kỹ thuật, kiến tạo một thế giới bình đẳng! Đợi đến mấy trăm năm sau, tên của ta sẽ được khắc trên sách sử, khi đó thế giới không còn áp bức phong kiến, trẻ con được đọc sách trong phòng học sáng sủa sạch sẽ, người trưởng thành làm việc tại những tòa nhà cao tầng....」 Ước mơ của chàng thiếu niên áo trắng dường như đang dần từng bước hiện thực.
Lăng Vân Giới đã đóng lại, Vân Nhiễm muốn ra ngoài cũng không thể. “Ta không có năng lực báo thù, nếu chém giết được con cầm thú nhỏ kia, cũng coi như cho mẹ ta trên trời có linh thiêng một chút an ủi.” Vân Nhiễm cô đơn nói. “Chẳng lẽ đạo hữu tư chất không tốt?” Tiêu Mục kinh ngạc hỏi ngược lại. Với tính cách cố chấp như nàng, việc buông bỏ cừu hận thật khác thường. Người phụ nữ này toàn thân gai góc, là kiểu hoa hồng dại khơi gợi ham muốn chinh phục ở đàn ông. “Ta vốn là mộc hỏa linh thể, lão cầm thú vì dập tắt ý định báo thù của ta, tốn bao tâm tư để ta tu luyện Khô Vinh Quyết, đời này tu luyện coi như vô vọng.” Vân Nhiễm buồn bã tiếp lời. Mộc có thể sinh hỏa, mộc hỏa linh thể nếu tu luyện công pháp hệ Hỏa, chắc chắn sẽ tiến triển rất nhanh. Nhưng tu luyện linh căn Mộc lại có hiệu quả kém, Hắc Hỏa Linh Căn ngược lại trở thành vướng víu. Trong giới tu tiên rất nhiều công pháp có xung đột, việc tu luyện sau đó thường khiến tu sĩ không có đường lui. Khô Vinh Quyết chính là một trong số đó. Nếu hiện giờ Vân Nhiễm đổi sang tu công pháp hệ Hỏa, đan điền khí hải trong cơ thể lập tức sẽ nổi xung đột, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. “Đạo hữu sau này có dự định gì?” Trong đầu Tiêu Mục lóe lên một tia linh quang, nhưng cũng nhanh chóng dẹp xuống. Nếu dựa theo công pháp thôi diễn của tu tiên đại điển, tình huống của nàng thật ra vẫn có thể cứu vãn. Bất quá, bí mật kinh người như vậy, Tiêu Mục không định chia sẻ với người không quen. “Bệ hạ thật sự chướng mắt dung mạo của ta? Mấy người đàn ông kia gặp ta đều ước gì được âu yếm. Lão cầm thú thậm chí phải nhốt ta lại, tránh việc ta đi hái hoa ngắt cỏ....” Vân Nhiễm cười quyến rũ, giọng điệu mang theo âm cuối kéo dài. Ngữ điệu ngự tỷ thật mê người! “Nếu đạo hữu muốn ở lại hoàng cung, ta đương nhiên hoan nghênh.” Tiêu Mục dở khóc dở cười tiếp lời. Nàng dám đưa, ta thật sự không dám nhận. Hậu cung của Đại Hạ không phải ai cũng vào được, sự an toàn của các lão bà rất quan trọng. Nhưng tình cảnh của Vân Nhiễm, thả nàng ra cũng không ổn. Một khi thoát khốn, nàng chẳng khác gì cá về biển lớn. Quỷ mới biết nàng có gây sóng gió ở Đại Hạ không. Không thể nhận mà cũng không thể thả, chỉ đành tạm thời nuôi nàng trong hoàng cung, đợi quen thuộc rồi tính sau. “Chậc chậc... Ta thích nhất mấy người đàn ông các ngươi, ra vẻ đứng đắn đoan trang.” Đôi mắt to quyến rũ của Vân Nhiễm lóe lên ý cười không chút kiêng kỵ. Lục lục lục...! Bụi hoa lão thủ chạy trối chết. Trong cung điện vang lên tiếng cười lớn không chút kiêng kỵ của nàng........Tiêu Mục theo sát phía sau đi tới Phượng Tê Điện, vẻ mặt trở nên do dự. Ngay cả cánh cửa này cũng không quá muốn bước vào. Ai! Sau tiếng thở dài bất đắc dĩ, Tiêu Mục kiên quyết vào trong. Đại lão bà đang lúm đồng tiền như hoa ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Có thể thấy Nhan Tố Tố đã chuẩn bị rất dụng tâm. Tắm rửa thay quần áo, đồ ăn ngon miệng. “Tố Tố...” Nhưng yết hầu của Tiêu Mục như bị nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra được. Đến khi nụ cười của Nhan Tố Tố dần biến mất. “Triều đình dọn dẹp chiến trường, phát hiện trong túi trữ vật của Chiêm nhân kiệt có bằng chứng quyền quý cấu kết với Chiêm gia.” Tiêu Mục quyết tâm liều mạng, lấy dũng khí nói ra. Vợ chồng đồng lòng, Nhan Tố Tố bỗng biến sắc. “Ngươi nói quyền quý, chẳng lẽ là chỉ Nhan gia?” Nhan Tố Tố tái mặt, không dám tin nói. Ánh mắt hai vợ chồng như dán vào nhau, im lặng hồi lâu. “Là Trấn Quốc công! Chính Trấn Quốc công đã tiết lộ chuyện về Gatling cho Chiêm nhân kiệt, nên hắn mới nhận ra binh khí của Đại Hạ.” Tiêu Mục cười khổ nói. Trấn Quốc công là anh trai ruột của Nhan Tố Tố, một trong những nhà tư bản quyền quý mạnh nhất Đại Hạ. Cha của Tố Tố qua đời ba năm trước, tước vị Trấn Quốc công cũng được truyền cho con trưởng. Bịch! Mặt mày Nhan Tố Tố trở nên nhợt nhạt, đến mức không còn chút máu, chiếc bát trong tay và đôi đũa vô thức rơi xuống đất. Tiêu Mục thấy vậy cũng đau lòng. Mình hiểu rõ người phụ nữ của mình nhất! Chuyện này Trấn Quốc công chắc chắn là tự ý làm chủ, nếu không Tố Tố đã không phản ứng muộn như vậy. Khi chém giết Chiêm nhân kiệt, Tố Tố cũng ra sức ủng hộ. “Ta không tin.” Nhan Tố Tố thất thần nói tiếp. Ai! Tiêu Mục thở dài bất lực, đưa cho nàng một chồng thư lớn. Nhan gia thật sự muốn tung bay, vậy mà lại mưu tính chuyện thay triều đổi đại. Đã vậy còn mơ tưởng đến cả vốn liếng cốt lõi, mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương. Thư rất nhiều, bằng chứng chất như núi. “Tố Tố… Ta biết chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng trẫm là hoàng đế Đại Hạ. Chuyện này không thể không xử lý.” Tiêu Mục không biết phải nói gì. “Bệ hạ định xử lý Nhan gia như thế nào?” Nhan Tố Tố vành mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi. Nàng khóc! Hơn hai mươi năm khống chế hậu cung, chưa từng thấy hoàng hậu yếu đuối đến vậy. “Trấn Quốc công cấu kết với kẻ phản nghịch, tước đoạt tước vị quốc công, lập tức chém đầu. Nhan gia liên đới, tịch thu tài sản lưu đày. Chính cung hoàng hậu thiếu trách nhiệm giám sát... Đày vào lãnh cung, tước đoạt danh hiệu hoàng hậu. Tần vương giáng làm Tây Tần quận vương.” Tiêu Mục nắm chặt tay, từng chữ từng câu nói. Lúc này chỉ mong mình là một hôn quân! Khi làm tổn thương người phụ nữ mình yêu, tim Tiêu Mục cũng đau đến rỉ máu. “Đồ bại hoại.... Hạ Nhi cũng là con của ngươi, dựa vào đâu mà liên lụy Hạ Nhi. Ô ô....!” Nước mắt Nhan Tố Tố tuôn trào, nhào vào lòng phu quân, giáng xuống một quyền nặng nề. Nước mắt rất nhanh làm ướt vạt áo của bệ hạ. “Ta biết... Ta đều biết.” Tiêu Mục chỉ có thể ôm chặt đại lão bà, nhẹ nhàng vỗ về lưng an ủi. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, giờ khắc này lại tựa như sắp tan đàn xẻ nghé. Nhan Tố Tố khóc mãi không thôi. “Tạ ơn bệ hạ... Lưu tình.” Giọng Nhan Tố Tố khàn đặc nghẹn ngào, cuối cùng cũng khôi phục lại tỉnh táo. Phản quốc tạo phản, đây là trọng tội tru cửu tộc. Mặc dù triều đình đã bãi bỏ hình phạt tru cửu tộc, nhưng việc liên lụy Nhan gia là điều không hề có chút vấn đề. Tiêu Mục tuyệt đối đã hạ thủ lưu tình, thậm chí không tính toán tiếp tục điều tra. Nếu chuyện này bị tra đến cùng, Nhan gia chắc chắn sẽ tan cửa nát nhà. Hiện tại chỉ chém đầu Trấn Quốc công một người, những người khác bị lưu đày, có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chuyện lớn như vậy, không thể nào chỉ có một mình Trấn Quốc công tham gia. “Nàng phải vào lãnh cung đợi một thời gian, trẫm đảm bảo với nàng, nhiều nhất nửa năm sẽ thả nàng ra. Chúng ta làm lại từ đầu, Tố Tố.... Ta vẫn yêu nàng.” Tiêu Mục ghé tai nàng nỉ non nói. Nhan gia xong rồi! Thực tế, cả hai đều rất rõ, Nhan Tố Tố không bao giờ có thể đứng lên đỉnh cao lần nữa. Trấn Quốc công là công thần khai quốc, cho nên mới được phong thưởng tước vị quốc công. Hiện tại là thời thái bình thịnh thế, Nhan gia dựa vào cái gì để được phong thưởng lần nữa? “Ta không muốn gặp lại ngươi, đi đi! Bệ hạ.” Ánh mắt Nhan Tố Tố không còn chút ánh sáng như con rối bị giật dây nỉ non. Tiêu Mục im lặng, chậm rãi quay người rời đi. 「Ta muốn khai sáng vạn thế thái bình, trước hết là từ tư bản chủ nghĩa mà lập nghiệp, phát triển khoa học kỹ thuật, kiến tạo một thế giới bình đẳng! Đợi đến mấy trăm năm sau, tên của ta sẽ được khắc trên sách sử, khi đó thế giới không còn áp bức phong kiến, trẻ con được đọc sách trong phòng học sáng sủa sạch sẽ, người trưởng thành làm việc tại những tòa nhà cao tầng....」 Ước mơ của chàng thiếu niên áo trắng dường như đang dần từng bước hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận