Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 54: Mộ Dung Tử la dã tâm
Từ Thái Học Viện trở lại hoàng cung, Tiêu Mục trực tiếp đi Vân Mộng Cung. La Lỵ hẹn nhau, mặt mũi vẫn là phải cho. "Bệ hạ Thánh An!" La Lỵ dẫn theo một đám oanh oanh yến yến, quỳ gối hành lễ nói. Nàng hôm nay ăn mặc đặc biệt lộng lẫy, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, trông chẳng khác nào búp bê Barbie. Không khí trong cung điện vẫn náo nhiệt vui vẻ như trước. Tâm tình Tiêu Mục cũng nhờ vậy mà tốt lên. Người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tiêu Mục thừa nhận điều này. La Lỵ xinh xắn có một nét quyến rũ đặc biệt, không ai sánh bằng. "Tử La hôm nay chắc là muốn cho trẫm kinh hỉ gì đây?" Tiêu Mục cười mập mờ nói. Với một La Lỵ xinh đẹp thế này, Tiêu Mục nóng lòng muốn cùng nàng song tu. "Thần thiếp đã làm một bộ y phục, bệ hạ giúp ta xem thử nhé." La Lỵ cười thần bí nói. Nói xong liền dẫn hoàng đế về hướng phòng thay quần áo. Lại còn có chuyện tốt này sao? La Lỵ khai khiếu rồi à? Nàng thực sự rất sợ phải chơi trò này mới đúng, dù sao cũng không chịu nổi quá nhiều hoan ái. Tiêu Mục vui vẻ đi tới, nhưng vừa bước vào phòng thay đồ, nụ cười trên môi liền tắt ngấm. Trên kệ áo bỗng dưng treo một chiếc váy dài màu đỏ chót của thiếu nữ. Quan trọng nhất là, trên bộ y phục mơ hồ có thể thấy Thất Thải Phượng Hoàng. Đây là y phục chỉ có chính cung hoàng hậu mới được mặc, Thất Thải Phượng Hoàng và thất thải Kim Long là biểu tượng của Đế Hậu. "Bệ hạ thấy bộ y phục này thế nào? Con chim chu tước này có giống phượng hoàng không?" La Lỵ vội vàng hấp tấp ám chỉ. Nếu mà không nhìn ra tâm tư nhỏ nhặt này của nàng, thì Tiêu Mục làm hoàng đế nhiều năm nay chỉ uổng phí. "Ngươi không mặc thử xem, sao trẫm nhìn ra được." Tiêu Mục hờ hững nói. Sự tức giận trong lòng không hề lộ ra ngoài. La Lỵ ngày càng lớn gan, bây giờ cũng dám công khai đưa tay với hoàng đế. Nếu không chèn ép khí diễm ngông cuồng của nàng một chút, thì Mộ Dung gia sớm muộn gì cũng bay lên trời. "Vậy sao....mau đến đây, thay cho bản cung." La Lỵ mừng rỡ, không hề nhận ra tâm trạng tồi tệ của bệ hạ. Sau tấm bình phong, bóng người lay động, một bóng dáng uyển chuyển chậm rãi bước ra. Hôm nay Mộ Dung Uyển Như ăn mặc vô cùng gợi cảm. Chiếc váy ngắn đang thịnh hành, để lộ đôi chân dài. Vóc dáng xinh đẹp, đường cong ẩn hiện dưới lớp váy, vô cùng quyến rũ. Mỹ nhân kế! Tiêu Mục nhíu mày, nhìn ra mánh khóe của La Lỵ. Trải qua bao năm tranh đấu trong cung, nàng thực sự không có chút tiến bộ nào. La Lỵ như vậy, tuyệt đối không thể làm chính cung nương nương, người nắm quyền hành mẫu nghi thiên hạ, cần phải là bậc vương giả có tâm cơ trí tuệ mới được. Mộ Dung Uyển Như đang giúp La Lỵ thay đồ, sắp sửa mặc chiếc váy dài phượng hoàng vào. Không thể nhẫn nhịn được nữa, Tiêu Mục rốt cuộc cũng ra tay, từ phía sau tấm bình phong tiến tới. Một tay ôm La Lỵ vào trong ngực. "Trẫm vẫn cảm thấy, Tử La không mặc gì vẫn đẹp hơn." Tiêu Mục cười đùa trêu chọc nói. "A....? Uy uy uy.... Bệ hạ ngươi thả ta ra." Mộ Dung Tử La giãy dụa muốn thoát thân, không phục kêu lên. Nhưng sao Tiêu Mục có thể để nàng thoát khỏi ma chưởng được. Tiện tay lôi kéo Mộ Dung Uyển Như, cùng nhau đi về phía tẩm cung. Lần này phải hảo hảo trừng phạt La Lỵ, ngầm mang theo ý muốn đè ép La Lỵ lại… ... Trời đã tờ mờ sáng, Tiêu Mục kéo quần rời đi. Còn chuyện phong nàng làm chính cung hoàng hậu, nửa chữ cũng không hề nhắc tới. Trên giường, Phượng La Lỵ tức giận thở phì phò. Quay đầu nhìn vào trong chăn, càng tức đến mức không biết làm gì. "Ta thấy đêm qua ngươi rất hưởng thụ, chính sự thì chẳng đoái hoài gì." La Lỵ không hài lòng chất vấn. "Thần thiếp quên mất." Mộ Dung Uyển Như vẻ mặt mờ mịt, bĩu môi rụt vào trong chăn. "Quên...? Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng quên được? Vậy ngươi nhớ được cái gì?" La Lỵ hoàn toàn cạn lời, vừa xấu hổ vừa tức giận quát lên. Nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. "Thần thiếp giúp nương nương làm vừa lòng bệ hạ, lúc đó ai còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện khác nữa chứ, nương nương không khen còn chưa tính, lại còn trách cứ ta là ý gì?" Mộ Dung Uyển Như tùy tiện đáp lại, tính tiểu thư nổi lên. Hai người cứ thế mà cãi nhau... Tiêu Mục không có nhiều tâm trí ở hậu cung, lại tiếp tục đến Thái Học Viện. Sau khi đã tinh luyện xong chân nguyên linh lực, hôm nay sẽ bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể sống, tốc độ cũng không chậm. Trong phòng thí nghiệm, chuột bạch và khỉ đều đã chuẩn bị xong. Theo cách nói của giới tu tiên, bất kỳ vật sống nào cũng đều có Đan Điền Khí Hải, động vật thành tinh, dã thú thành yêu cũng không hiếm thấy. Tiến sĩ Ngải Nhân, cẩn thận từng li từng tí rót chân nguyên đã tinh luyện vào trong cơ thể chuột. "Phân lượng chỉ có một đơn vị, theo lý thuyết chuột có thể chịu được." Tiến sĩ Ngải Nhân thở phào nhẹ nhõm nói. Phụt! Vừa dứt lời, chiếc lồng thủy tinh đựng chuột đã nổ tung. Bụng con chuột nổ banh xác, máu thịt be bét. Thật là lúng túng! "Có lẽ là chưa khai khiếu." Tiêu Mục trầm tư, đại khái đoán được mánh khóe. Quan trọng nhất của Dẫn khí cảnh chính là khai khiếu, khi Đan Điền Khí Hải được khai mở, mới có thể coi là tu sĩ Dẫn khí cảnh tầng một. "Bệ hạ nói khai khiếu.... Rốt cuộc là ý gì?" Tiến sĩ Ngải Nhân nhíu mày hỏi ngược lại. Hắn không có linh căn, đối với việc tu luyện chỉ có thể lý thuyết suông. Nhưng Tiêu Mục thì khác, chuyện trùng kích khiếu huyệt, rõ mồn một trước mắt. "Hay là thế này, cứ tiếp tục rót linh lực vào Thiên Linh mạch, để nó tự trùng kích khiếu huyệt, biết đâu lại thành công." Tiêu Mục cân nhắc đề nghị. Chân nguyên linh lực đã được tinh luyện, về mặt lý thuyết cũng có thể trùng kích khiếu huyệt. Thiên linh mạch là kinh mạch chủ yếu, nối thẳng tới Đan Điền Khí Hải. "Hình thể chuột quá nhỏ, lần này sẽ dùng khỉ để thí nghiệm." Tiến sĩ Ngải Nhân chấp nhận đề nghị này. Rất nhanh tầm mắt của mọi người lại tập trung. Khi Ngải Nhân bắt đầu rót chân nguyên, con khỉ trở nên đặc biệt sống động. Nó nhảy nhót tránh né, nhảy tới nhảy lui trong lồng. Không chết! Nhưng cũng không thành công. Tiêu Mục kiểm tra con khỉ một chút, phát hiện khí hải đan điền của nó vững như bàn thạch, căn bản không hề mở ra. "Tiếp tục rót vào không ngừng." Tiêu Mục nhìn ra manh mối, tiếp tục hạ lệnh. Khi chân nguyên lần nữa rót vào, con khỉ càng trở nên nóng nảy hơn. Phanh! Con khỉ lại nổ tung, bụng máu thịt be bét. Ba Bỉ Q nhìn mà thấy hết hy vọng. Tiêu Mục tiến lên kiểm tra một chút, ánh mắt ngày càng sáng lên. "Đan Điền Khí Hải đã mở ra, nhưng phản ứng bài dị rất nghiêm trọng, cho nên khí hải nổ tung." Tiêu Mục bừng tỉnh ngộ ra. Suy cho cùng, đây không phải chân nguyên do con khỉ tự mình tu luyện, rất khó để thích ứng với đan điền khí hải của nó. "Thần sẽ chiết xuất lại, cuộc thí nghiệm này có lẽ phải dừng lại thôi." Tiến sĩ Ngải Nhân có chút tiếc nuối nói. "Lần này đã có tiến bộ rất lớn, chỉ cần giải quyết được phản ứng bài dị, nhất định có thể thành công." Tiêu Mục động viên một phen. Phản ứng bài dị? Cái từ này lại kích thích tiến sĩ Ngải Nhân, hắn bỗng nhiên mừng rỡ nhìn bệ hạ. "Chân nguyên linh lực còn có một đặc tính, đó chính là có thể hòa tan tâm đầu huyết. Có lẽ phản ứng bài dị có liên quan đến điều này, thử dung nhập tâm đầu huyết, nhất định có thể giải quyết được phản ứng bài dị." Tiến sĩ Ngải Nhân kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận