Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 31: Lôi kéo đế quốc hy vọng

Một bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ. Nhan Tố Tố mang theo dã nha đầu tiến vào Phượng Tê Cung, chuẩn bị cho nàng trang điểm thật xinh đẹp một phen. Các thiếu niên lang đi theo Tiêu Mục. Hoàng đế bệ hạ đích thân mang bọn hắn đi thăm khôi giáp và đao kiếm của mình. Thái độ này còn hơn cả cha ruột mang con trai. “Bệ hạ năm đó đập nồi dìm thuyền, chính là dùng trường thương này sao?” Ngu Hạo Nhiên mặt đầy hưng phấn, tiến lên vuốt ve trường thương trên giá binh khí hỏi. Thiếu niên nào cũng có những mộng tưởng tương tự, ra sa trường lập công danh, gần như là chuyện nằm mơ cũng thấy. Đại Hạ giáo dục rất thành công, lý tưởng của bọn nhỏ phần lớn rất cao cả, tam quan trung quân ái quốc rất chính. “Ngươi cầm lên thử xem một chút.” Tiêu Mục ôn hòa khích lệ nói. Ngu Hạo Nhiên thật lấy binh khí xuống, vờn qua vờn lại ra dáng. Vừa nhìn liền biết là quý công tử thế gia giáo dục mà ra, có thể văn có thể võ, thong dong bình tĩnh. “Về sau các ngươi trở thành tu sĩ, vậy còn mạnh hơn làm tướng quân nhiều.” Tiêu Mục thăm dò nói. Một phen lại làm cho cả ba thiếu niên bĩu môi. “Thảo dân sinh ra ở Đại Hạ, chịu ơn sinh dưỡng của cha mẹ, chịu ơn giáo dục của triều đình. Cho dù là đi tiên sơn tu luyện, một ngày nào đó cũng muốn trở về báo đáp ân tình.” Ngu Hạo Nhiên chắp tay đáp lời. Nam nhi tốt, nên như vậy! Tiêu Mục vô cùng thưởng thức mấy thiếu niên lang này, bọn họ thuần túy như vậy, cũng không bị tam quan của giới tu tiên làm ô nhiễm. “Không hổ là binh sĩ tốt của Đại Hạ, trẫm xin thay Đại Hạ cảm ơn các ngươi có ơn tất báo.” Tiêu Mục cười ha hả nói. “Không dám!” Ba thiếu niên đều chắp tay hành lễ. “Hôm nay hơi trễ, các ngươi cứ nghỉ ngơi ở bên ngoài điện. Hạo Nhiên đi theo ta, trẫm dẫn ngươi đi thăm hỏi cô cô một chút.” Tiêu Mục không thể nào hài lòng hơn, cười híp mắt nói. Đây là thời điểm để liên lạc tình cảm một chút. Đám thiên tài tuyệt thế này, nếu thật sự bị Huyền Thiên Tông mang đi, về sau Đại Hạ chỉ còn lại chút hy vọng mong manh. Đừng nhìn lần này có thể chọn lựa ra 20.000 tu sĩ, nhưng linh căn tốt nhất chỉ có hơn ngàn người. Ngu Hạo Nhiên tất cung tất kính, theo bệ hạ tới trắc điện. Ngu Diệu Tâm đã sớm nhận được thánh chỉ, đang ở thiên điện chờ đợi. Nhìn thấy bệ hạ dẫn theo một tên đầu xanh tiến điện, ánh mắt Ngu quý phi sáng lên. “Đây chính là chất nhi của bản cung sao? Dáng vẻ thật anh minh thần võ! Ngẩng đầu lên, để cô cô nhìn xem.” Ngu Diệu Tâm vô cùng nhiệt tình. Nàng có lẽ lâu rồi không gặp người trong nhà. Trước kia là lười biếng gặp, hiện tại lại không có thời gian gặp. “Chất nhi....Bái kiến cô cô.” Ngu Hạo Nhiên nói chuyện cũng không được lưu loát, ánh mắt dường như là dán chặt trên người Ngu quý phi. Sức hấp dẫn của tuyệt thế vưu vật là không thể nghi ngờ! Cho dù đã qua gần hai mươi năm, Sở Nam Châu vẫn còn truyền thuyết về vẻ đẹp của nàng. Trong dân gian, mọi người đều nói: Tuy đẹp, nhưng liệu có thể đẹp hơn Ngu quý phi? “Tới tới tới, đều là người trong nhà, ngồi xuống nói chuyện.” Tiêu Mục cười híp mắt bảo thiếu niên ngồi. Trong điện rất nhanh truyền đến tiếng cười vui vẻ. …… Phượng Tê Điện. Nhan Tố Tố hài lòng nhìn dã nha đầu vừa tắm rửa thay quần áo xong. Mặc dù mặt nàng đầy sẹo, nhưng Hoàng hậu nương nương làm như không thấy, thần thái không hề thay đổi chút nào. “Những vết sẹo này là chuyện gì?” Nhan Tố Tố nhỏ nhẹ hỏi. Dã nha đầu rõ ràng mím môi, trong ánh mắt lộ ra một tia ảm đạm. Đầy người vết sẹo chính là nỗi đau vĩnh viễn của nàng. Từ nhỏ đến lớn đều bị người gọi là quái dị, thậm chí không có mấy người nguyện ý tới gần nàng. “Thảo dân sinh ra đã là bộ dạng này, ngay cả cha mẹ đẻ cũng ghét bỏ, một tuổi đã bị đưa đến viện mồ côi.” Dã nha đầu trầm thấp nói từng chữ. Thân thế của nàng đáng thương, từ nhỏ đến lớn ngay cả chó cũng ghét bỏ. Vô Cực Thánh thể là tư chất cực hạn, cái gọi là vật cực tất phản. Linh căn mạnh đến cực điểm, lại khiến nàng đầy mình vết sẹo. “Hài tử đáng thương.” Nhan Tố Tố giọng nói ôn nhu, ngữ khí thương cảm. Nhưng sự thương cảm của đại mỹ nữ, lại khiến dã nha đầu vô cùng cảm động. Một mỹ nhân hậu cung xinh đẹp như vậy, lại không hề ghét bỏ nàng! “Thảo dân không đáng thương, có thể được triều đình chăm sóc, lúc này mới giữ được một cái mạng. Nương nương mẫu nghi thiên hạ, viện mồ côi đều là lấy danh nghĩa của nương nương mà xây, thảo dân cảm động đến rơi nước mắt.” Dã nha đầu nói chuyện trôi chảy hơn, chắp tay cảm tạ. Viện mồ côi của Đại Hạ đều do triều đình xây, đều lấy danh nghĩa hoàng đế và hoàng hậu. “Về sau chờ ngươi tu tiên, thân thể vết sẹo này sẽ biến mất. Đại Hạ chúng ta có thể có được thiên tài như ngươi, viện mồ côi xem như không uổng công xây dựng.” Nhan Tố Tố nhịn không được bật cười. “Thảo dân có một yêu cầu quá đáng, nương nương có thể cho ta một cái tên không? Thảo dân cũng biết chữ, chỉ có điều tên thì quân thân sư mới có thể đặt.” Dã nha đầu mang vẻ chờ đợi hỏi. Hài tử có thể có ý đồ xấu gì đâu. Một nguyện vọng mộc mạc như vậy, nàng đều đã đợi mấy chục năm. “Viện mồ côi không dạy học?” Nhan Tố Tố kinh ngạc hỏi lại. Theo chính sách giáo dục của bệ hạ, gần như mỗi đứa trẻ của Đại Hạ đều phải biết chữ. Dù là gia đình nghèo nhất, con cái cũng ít nhất phải đi học ba năm. “Lão sư ở viện mồ côi không phải là ân sư của thảo dân, bọn họ đều lấy danh nghĩa của bệ hạ mà tùy theo khả năng đến đâu dạy đến đấy.” Lúc này dã nha đầu mới ấp úng giải thích. Loại chi tiết này, hoàng hậu thật sự không biết. “Ngươi về sau theo họ của ta, liền gọi Nhan Diệc Chân.” Nhan Tố Tố suy nghĩ một hồi, đặt cho nàng một cái tên mang tính trung hòa. “Nhan Diệc Chân....?” Dã nha đầu ngạc nhiên đọc lại tên của mình. Vừa dứt lời, nàng liền quỳ rạp xuống đất, ba quỳ chín lạy hành đại lễ. Nhan Tố Tố vội vàng tiến lên đỡ nàng. “Ngươi về sau là tu sĩ, không cần phải quỳ lạy những phàm nhân như chúng ta nữa.” Nhan Tố Tố trong mắt lóe lên ánh sáng mờ, dặn dò. Nhưng dã nha đầu cũng rất kiên trì, nhất định phải hoàn thành lễ tiết ba quỳ chín lạy. “Bệ hạ đã từng nói, hắn chính là quân phụ, là quân cũng là cha... tất cả bách tính Đại Hạ đều có thể nhận hắn là cha. Nương nương là thê tử của bệ hạ, chính là mẹ của trẻ mồ côi cả thiên hạ. Thảo dân bái phụ mẫu, đó là thiên kinh địa nghĩa.” Nhan Diệc Chân nói chuyện lưu loát. Sau khi gạt bỏ đi căng thẳng trong lòng, nàng có bản tính rất gan dạ cố chấp. “Thật là hài tử ngoan! Bản cung nhìn kỹ một chút…” Nhan Tố Tố vui mừng khôn xiết, lần này thật sự là nhặt được bảo rồi. Vợ chồng đồng lòng, phu quân muốn làm cái gì, nàng đương nhiên biết rõ. Nhờ hơi được những thiên tài tuyệt thế này, đối với triều đình Đại Hạ vô cùng trọng yếu. “Chờ khi vết sẹo trên mặt ngươi biến mất, nhất định sẽ là một đại mỹ nữ.” Nhan Tố Tố thân mật vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng nói. Thật sự quá ôn nhu! Khiến Nhan Diệc Chân cũng sắp bị mê chết. Ai lại không thích mỹ nữ dán dán cơ chứ! “Nếu có được một phần xinh đẹp của nương nương, thảo dân chết cũng không tiếc.” Nhan Diệc Chân cảm động nói năng lộn xộn. “Vậy cũng không nhất định…! Chờ vết sẹo của ngươi khỏi hẳn, khẳng định còn đẹp hơn ta.” Nhan Tố Tố má lúm đồng tiền như hoa, giọng nói càng thêm nhu hòa. Trong cung điện vui vẻ hòa thuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận