Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 374: Xé chẵn ra lẻ đánh thọc sâu
**Chương 374: Xé lẻ đánh thọc sâu**
Cuối vạn trượng nguyên là dãy núi Khắc Lung Phong nguy nga.
Dãy núi có độ cao trên vạn mét so với mực nước biển, đỉnh núi quanh năm băng giá, bầu trời đầy rẫy cương phong và sương mù.
Hàng rào chắn này cũng hữu dụng đối với tu sĩ, tu sĩ cấp thấp muốn vượt qua có chút khó khăn.
Bây giờ Khắc Lung Phong lại càng là thảo mộc giai binh, trên đỉnh núi sát ý lượn lờ.
Dương Hạc uy chấn Bát Hoang, đã sớm bố trí hỏa vân liên thành trận pháp, muốn vượt qua đúng là người si nói mộng.
Ba vị đại tướng tiên phong oan gia đứng ngoài trăm dặm, nhìn chiến trận của Dương Hạc mà hít vào khí lạnh.
“Nếu đi đường vòng, Dương Hạc có thể tùy thời đánh gãy đường lui của chúng ta.” Khổng Bằng sắc mặt hơi biến, giật mình nói.
Huống chi Dương Hạc dựa vào uy năng quân trận, một kiếm có thể bao phủ phạm vi ngàn dặm.
Cho dù bay qua cũng phải đi theo quỹ đạo vũ trụ mới an toàn.
“Tiêu Mục đạo hữu bảo trọng.” Dương Mạnh Đức kiệm lời chắp tay nói.
“Cáo từ! Đợi ngày thắng lợi hội quân, ta sẽ cùng hai vị đạo hữu uống một trận.” Tiêu Mục cũng không nhiều lời, chắp tay rồi bay vút lên trời.
Nhìn từ không trung, trên đỉnh núi tuyết khắp nơi là lưu quang, đó là vết tích phi hành của tu sĩ.
Phòng tuyến này vững như thành đồng, Dương Hạc quả nhiên là danh tướng đương thời.
........
Quỹ đạo không trung.
Bên trong buồng chỉ huy của Thần long hào, các tướng sĩ tụ tập đông đủ.
Chỉ riêng bên trong Thần long hào đã có mấy chục vạn người, thực ra lần này Tiêu Mục mang theo không ít binh mã.
Nhưng đạo lý cây cao chịu gió lớn, không ai hiểu rõ hơn Tiêu Mục.
“Dựa theo pháp chỉ của trẫm mà chia nhóm, quân Đại Hạ chia làm mười hai đội, mỗi đội một ngàn người. Sau khi tiến vào địa giới quân địch, chuyên tấn công các huyện thành nhỏ, không cần đối đầu trực diện, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy.” Tiêu Mục mở bản đồ điện tử ba chiều, nói năng gọn gàng dứt khoát.
Tính cơ động của cánh quân cơ giáp rất mạnh, chỉ cần có thể điều động được binh lực quân địch, là có thể dùng kế mập kéo gầy, gầy kéo chết.
Đây cũng là chỗ dựa cho chiến thuật đánh thọc sâu xen kẽ của Tiêu Mục.
“Thần có một điều không rõ! Binh lực Đại Hạ sắc bén, nếu toàn lực tiến công, Dương Hạc chưa chắc đã đỡ nổi.” Nhan Diệc Chân do dự hỏi.
Nàng chính là đáng yêu và thẳng thắn như vậy.
Nghe vậy, Tiêu Mục không khỏi lộ ra nụ cười trìu mến.
“Nhiều khi, chiến tranh không nhất định phải đánh thắng, càng không cần thắng lợi hoàn toàn. Chúng ta chỉ là tiểu chư hầu, làm tốt bản phận của tiểu chư hầu là được rồi.” Tiêu Mục không nhịn được cười nói.
Loại đạo lý này, nói cho Nhan Diệc Chân nghe, tám chín phần mười là nàng khó mà lý giải được.
Quả nhiên, vẻ lo nghĩ trên mặt mỹ thiếu nữ vẫn không tiêu tan.
Vì tôn trọng và kính ngưỡng bệ hạ, Nhan Diệc Chân lựa chọn im lặng.
“Nói hay lắm! Bản tọa đi theo ngươi. Hầu Trại đi theo Nhan Diệc Chân.” Cửu Thiên Ngọc Nữ hoạt bát xen vào.
Nàng thật sự không yên tâm, chỉ sợ Tiêu Mục bỏ mạng nơi này.
Sự tình cứ quyết định như vậy đi!
........
Bên trong hư không của Bàn Cổ hắc động.
Hậu Thổ loli ngồi ngay ngắn trên hồng liên, chậm rãi mở mắt.
Không bao lâu, tam đại Thiên Tôn cuối cùng cũng đến đông đủ.
“Bắt đầu đi!” Loli nói với ngữ khí lạnh như băng.
Sự quả quyết và lạnh lùng như vậy ngược lại khiến Thái Sơ lộ vẻ không đành lòng.
“Ngươi thật sự định để Ngụy Thần đi chém giết chư tiên?” Thái Sơ Thiên Tôn cười khổ nói.
“Đám người kia không chịu bán mạng, phong thần vô lượng lượng kiếp làm sao phá giải?” Loli đạo tâm như sắt, thật không chút động lòng mà đáp lời.
“Chậc chậc.... đây mới là bản tính của ngươi à! Đại từ đại bi Hậu Thổ nương nương, đạo tâm lại lạnh như băng sơn ức vạn năm.” Đạo Vô Thiên Tôn không nhịn được châm chọc nói.
“Đạo pháp vô tình, xem chúng sinh như cỏ rác! Bản tọa tạo hóa chúng sinh, nói cho cùng cũng là vì lượng kiếp của vũ trụ.” Hậu Thổ nương nương thản nhiên nói.
“Bản tọa ngược lại tò mò... trong mười tám tầng Địa Ngục, Vô Gian Địa Ngục rốt cuộc ở đâu?” Bóng đen của Đạo Vô Thiên Tôn tỏa ra uy áp kinh người, hỏi.
Có lẽ ngửi thấy mùi vị của ngụy quân tử, Đạo Vô giờ khắc này hưng phấn khác thường.
Oanh ~~!
Bàn Cổ hắc động bỗng nhiên phát ra đạo vận, hai bên bộc phát ra luồng lửa đuôi diệt thế kinh khủng.
Khuôn mặt vốn rất đáng yêu của loli bỗng nhiên trở nên âm u, lạnh lẽo, uy nghiêm.
“Bản tọa.... chính là Vô Gian Địa Ngục! Kẻ làm loạn lòng ta.... giết! Kẻ nghịch đạo của ta.... giết! Vũ trụ tiêu tan chỉ trong một ý niệm, kẻ nào ngăn cản lượng kiếp, bản tọa nhất định chém kẻ đó. Lẽ nào ngươi muốn thử xem?” Hư ảnh của loli bỗng nhiên bung tỏa, sau lưng mọc ra Vạn Thiên Thủ Chưởng.
Hư ảnh đó nắm giữ sức mạnh không thể địch nổi.
Đạo Vô Thiên Tôn như nuốt phải thuốc đắng, lời muốn nói cũng không nói ra được.
“Giết bao nhiêu là phù hợp?” Thái Sơ Thiên Tôn vội vàng đứng ra hòa giải nói.
“Giết đến khi bọn chúng khai ngộ mới thôi, giết đến khi bọn chúng bão đoàn giành thắng lợi mới thôi. Cho dù có tận diệt Đại La Kim Tiên, bản tọa cũng không từ nan.” Ngữ khí của Hậu Thổ nương nương đã không còn chút hơi ấm nào.
Dứt lời, nàng phất tay áo.
Mấy vạn Ngụy Thần lập tức hiện ra, bọn hắn kinh ngạc nhìn quanh.
Uy áp Thiên Tôn kinh khủng như vậy khiến thân thể vốn bền chắc không thể gãy của bọn hắn phải chậm rãi quỳ xuống.
“Truyền pháp chỉ của bản tọa: Bắt đầu từ hôm nay, bản tọa giúp các ngươi luyện thành Bàn Cổ Kim Thân, thay bản tọa vào Hạo Thiên Giới chém giết Đại La Kim Tiên cùng Tạo Hóa Thánh Tôn.” Hậu Thổ nương nương nói ra lời kinh người.
Theo lý mà nói, nhiệm vụ đáng sợ như vậy căn bản không thể hoàn thành, chẳng khác nào đi chịu chết.
Việc này giống như bảo Bôn Ba Bá đi trừ khử thầy trò Đường Tăng vậy!
Nhưng trên mặt nhóm Ngụy Thần lại không thấy mảy may sợ hãi, bọn họ thành kính quỳ rạp dưới chân Hồng Liên.
“Lũ sâu kiến xin nghe pháp chỉ của Đạo Tổ, dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng nghĩa vô phản cố!” Nhóm Ngụy Thần đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Người không biết không sợ!
Bọn hắn đã chứng kiến uy năng của Đạo Tổ, biết rõ loại lực lượng này, dù cho bọn hắn tu luyện đến tận cùng vũ trụ cũng không thể nào siêu việt được.
Sâu kiến, phải có tự giác của sâu kiến.
Điểm này Cổ tộc nhân làm rất tốt, bọn hắn có ý thức bầy đàn.
Vì bảo vệ bầy đàn, cho dù thiêu đốt tính mệnh, cũng không từ nan.
Mà giờ khắc này, Hậu Thổ chính là Nữ Hoàng của bầy đàn.
Ong ong!
Bàn Cổ hắc động hơi rung động một chút, ngay sau đó bên trong hư không kim quang vạn trượng lấp lóe.
Nhóm Ngụy Thần kinh ngạc nhìn thân thể mình.
Pháp thể vốn được bao bọc bởi giáp xác, bây giờ bỗng nhiên trở nên rạng rỡ kim quang.
Bí pháp Tạo Hóa luyện thể, uy năng không thể tưởng tượng nổi.
“Loại lực lượng này.... Ha ha ha ha!” Thủ lĩnh Ngụy Thần không dám tin, ngửa mặt lên trời gào thét.
Ngay cả đạo tâm không thể lay chuyển của hắn cũng bị dao động bởi tu vi lúc này, vậy mà vui sướng đến rơi lệ.
“Đã như vậy, bản tọa cũng giúp ngươi một tay.” Đạo Vô Thiên Tôn không khỏi thở dài nói.
Trong bóng đen, bảy mươi hai bóng người chậm rãi xuất hiện.
Bọn họ giống như quỷ thần đến từ Địa Ngục, vừa xuất hiện liền khiến hư không bốn phía khẽ run rẩy.
“Bản tọa cũng có một trăm linh tám tiên linh, cứ giao cho Hậu Thổ đạo hữu xử lý.” Thái Sơ Thiên Tôn mặt mày sầu khổ, từ trong tay áo bay ra một áng mây.
Rất nhanh liền huyễn hóa thành một trăm linh tám đoàn linh vụ, cuối cùng hóa thành hình người.
“Bản tọa thôi diễn thiên cơ, chỉ cần chém giết ba ngàn Đại La Kim Tiên là có thể vượt qua đệ cửu quẻ lượng kiếp.” Ngữ khí của Hậu Thổ loli cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Một kình rơi, vạn vật sinh!
Vù vù!
Vô số lưu quang biến mất khỏi hư không, lao về phía Hạo Thiên Giới.
Cuối vạn trượng nguyên là dãy núi Khắc Lung Phong nguy nga.
Dãy núi có độ cao trên vạn mét so với mực nước biển, đỉnh núi quanh năm băng giá, bầu trời đầy rẫy cương phong và sương mù.
Hàng rào chắn này cũng hữu dụng đối với tu sĩ, tu sĩ cấp thấp muốn vượt qua có chút khó khăn.
Bây giờ Khắc Lung Phong lại càng là thảo mộc giai binh, trên đỉnh núi sát ý lượn lờ.
Dương Hạc uy chấn Bát Hoang, đã sớm bố trí hỏa vân liên thành trận pháp, muốn vượt qua đúng là người si nói mộng.
Ba vị đại tướng tiên phong oan gia đứng ngoài trăm dặm, nhìn chiến trận của Dương Hạc mà hít vào khí lạnh.
“Nếu đi đường vòng, Dương Hạc có thể tùy thời đánh gãy đường lui của chúng ta.” Khổng Bằng sắc mặt hơi biến, giật mình nói.
Huống chi Dương Hạc dựa vào uy năng quân trận, một kiếm có thể bao phủ phạm vi ngàn dặm.
Cho dù bay qua cũng phải đi theo quỹ đạo vũ trụ mới an toàn.
“Tiêu Mục đạo hữu bảo trọng.” Dương Mạnh Đức kiệm lời chắp tay nói.
“Cáo từ! Đợi ngày thắng lợi hội quân, ta sẽ cùng hai vị đạo hữu uống một trận.” Tiêu Mục cũng không nhiều lời, chắp tay rồi bay vút lên trời.
Nhìn từ không trung, trên đỉnh núi tuyết khắp nơi là lưu quang, đó là vết tích phi hành của tu sĩ.
Phòng tuyến này vững như thành đồng, Dương Hạc quả nhiên là danh tướng đương thời.
........
Quỹ đạo không trung.
Bên trong buồng chỉ huy của Thần long hào, các tướng sĩ tụ tập đông đủ.
Chỉ riêng bên trong Thần long hào đã có mấy chục vạn người, thực ra lần này Tiêu Mục mang theo không ít binh mã.
Nhưng đạo lý cây cao chịu gió lớn, không ai hiểu rõ hơn Tiêu Mục.
“Dựa theo pháp chỉ của trẫm mà chia nhóm, quân Đại Hạ chia làm mười hai đội, mỗi đội một ngàn người. Sau khi tiến vào địa giới quân địch, chuyên tấn công các huyện thành nhỏ, không cần đối đầu trực diện, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy.” Tiêu Mục mở bản đồ điện tử ba chiều, nói năng gọn gàng dứt khoát.
Tính cơ động của cánh quân cơ giáp rất mạnh, chỉ cần có thể điều động được binh lực quân địch, là có thể dùng kế mập kéo gầy, gầy kéo chết.
Đây cũng là chỗ dựa cho chiến thuật đánh thọc sâu xen kẽ của Tiêu Mục.
“Thần có một điều không rõ! Binh lực Đại Hạ sắc bén, nếu toàn lực tiến công, Dương Hạc chưa chắc đã đỡ nổi.” Nhan Diệc Chân do dự hỏi.
Nàng chính là đáng yêu và thẳng thắn như vậy.
Nghe vậy, Tiêu Mục không khỏi lộ ra nụ cười trìu mến.
“Nhiều khi, chiến tranh không nhất định phải đánh thắng, càng không cần thắng lợi hoàn toàn. Chúng ta chỉ là tiểu chư hầu, làm tốt bản phận của tiểu chư hầu là được rồi.” Tiêu Mục không nhịn được cười nói.
Loại đạo lý này, nói cho Nhan Diệc Chân nghe, tám chín phần mười là nàng khó mà lý giải được.
Quả nhiên, vẻ lo nghĩ trên mặt mỹ thiếu nữ vẫn không tiêu tan.
Vì tôn trọng và kính ngưỡng bệ hạ, Nhan Diệc Chân lựa chọn im lặng.
“Nói hay lắm! Bản tọa đi theo ngươi. Hầu Trại đi theo Nhan Diệc Chân.” Cửu Thiên Ngọc Nữ hoạt bát xen vào.
Nàng thật sự không yên tâm, chỉ sợ Tiêu Mục bỏ mạng nơi này.
Sự tình cứ quyết định như vậy đi!
........
Bên trong hư không của Bàn Cổ hắc động.
Hậu Thổ loli ngồi ngay ngắn trên hồng liên, chậm rãi mở mắt.
Không bao lâu, tam đại Thiên Tôn cuối cùng cũng đến đông đủ.
“Bắt đầu đi!” Loli nói với ngữ khí lạnh như băng.
Sự quả quyết và lạnh lùng như vậy ngược lại khiến Thái Sơ lộ vẻ không đành lòng.
“Ngươi thật sự định để Ngụy Thần đi chém giết chư tiên?” Thái Sơ Thiên Tôn cười khổ nói.
“Đám người kia không chịu bán mạng, phong thần vô lượng lượng kiếp làm sao phá giải?” Loli đạo tâm như sắt, thật không chút động lòng mà đáp lời.
“Chậc chậc.... đây mới là bản tính của ngươi à! Đại từ đại bi Hậu Thổ nương nương, đạo tâm lại lạnh như băng sơn ức vạn năm.” Đạo Vô Thiên Tôn không nhịn được châm chọc nói.
“Đạo pháp vô tình, xem chúng sinh như cỏ rác! Bản tọa tạo hóa chúng sinh, nói cho cùng cũng là vì lượng kiếp của vũ trụ.” Hậu Thổ nương nương thản nhiên nói.
“Bản tọa ngược lại tò mò... trong mười tám tầng Địa Ngục, Vô Gian Địa Ngục rốt cuộc ở đâu?” Bóng đen của Đạo Vô Thiên Tôn tỏa ra uy áp kinh người, hỏi.
Có lẽ ngửi thấy mùi vị của ngụy quân tử, Đạo Vô giờ khắc này hưng phấn khác thường.
Oanh ~~!
Bàn Cổ hắc động bỗng nhiên phát ra đạo vận, hai bên bộc phát ra luồng lửa đuôi diệt thế kinh khủng.
Khuôn mặt vốn rất đáng yêu của loli bỗng nhiên trở nên âm u, lạnh lẽo, uy nghiêm.
“Bản tọa.... chính là Vô Gian Địa Ngục! Kẻ làm loạn lòng ta.... giết! Kẻ nghịch đạo của ta.... giết! Vũ trụ tiêu tan chỉ trong một ý niệm, kẻ nào ngăn cản lượng kiếp, bản tọa nhất định chém kẻ đó. Lẽ nào ngươi muốn thử xem?” Hư ảnh của loli bỗng nhiên bung tỏa, sau lưng mọc ra Vạn Thiên Thủ Chưởng.
Hư ảnh đó nắm giữ sức mạnh không thể địch nổi.
Đạo Vô Thiên Tôn như nuốt phải thuốc đắng, lời muốn nói cũng không nói ra được.
“Giết bao nhiêu là phù hợp?” Thái Sơ Thiên Tôn vội vàng đứng ra hòa giải nói.
“Giết đến khi bọn chúng khai ngộ mới thôi, giết đến khi bọn chúng bão đoàn giành thắng lợi mới thôi. Cho dù có tận diệt Đại La Kim Tiên, bản tọa cũng không từ nan.” Ngữ khí của Hậu Thổ nương nương đã không còn chút hơi ấm nào.
Dứt lời, nàng phất tay áo.
Mấy vạn Ngụy Thần lập tức hiện ra, bọn hắn kinh ngạc nhìn quanh.
Uy áp Thiên Tôn kinh khủng như vậy khiến thân thể vốn bền chắc không thể gãy của bọn hắn phải chậm rãi quỳ xuống.
“Truyền pháp chỉ của bản tọa: Bắt đầu từ hôm nay, bản tọa giúp các ngươi luyện thành Bàn Cổ Kim Thân, thay bản tọa vào Hạo Thiên Giới chém giết Đại La Kim Tiên cùng Tạo Hóa Thánh Tôn.” Hậu Thổ nương nương nói ra lời kinh người.
Theo lý mà nói, nhiệm vụ đáng sợ như vậy căn bản không thể hoàn thành, chẳng khác nào đi chịu chết.
Việc này giống như bảo Bôn Ba Bá đi trừ khử thầy trò Đường Tăng vậy!
Nhưng trên mặt nhóm Ngụy Thần lại không thấy mảy may sợ hãi, bọn họ thành kính quỳ rạp dưới chân Hồng Liên.
“Lũ sâu kiến xin nghe pháp chỉ của Đạo Tổ, dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng nghĩa vô phản cố!” Nhóm Ngụy Thần đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Người không biết không sợ!
Bọn hắn đã chứng kiến uy năng của Đạo Tổ, biết rõ loại lực lượng này, dù cho bọn hắn tu luyện đến tận cùng vũ trụ cũng không thể nào siêu việt được.
Sâu kiến, phải có tự giác của sâu kiến.
Điểm này Cổ tộc nhân làm rất tốt, bọn hắn có ý thức bầy đàn.
Vì bảo vệ bầy đàn, cho dù thiêu đốt tính mệnh, cũng không từ nan.
Mà giờ khắc này, Hậu Thổ chính là Nữ Hoàng của bầy đàn.
Ong ong!
Bàn Cổ hắc động hơi rung động một chút, ngay sau đó bên trong hư không kim quang vạn trượng lấp lóe.
Nhóm Ngụy Thần kinh ngạc nhìn thân thể mình.
Pháp thể vốn được bao bọc bởi giáp xác, bây giờ bỗng nhiên trở nên rạng rỡ kim quang.
Bí pháp Tạo Hóa luyện thể, uy năng không thể tưởng tượng nổi.
“Loại lực lượng này.... Ha ha ha ha!” Thủ lĩnh Ngụy Thần không dám tin, ngửa mặt lên trời gào thét.
Ngay cả đạo tâm không thể lay chuyển của hắn cũng bị dao động bởi tu vi lúc này, vậy mà vui sướng đến rơi lệ.
“Đã như vậy, bản tọa cũng giúp ngươi một tay.” Đạo Vô Thiên Tôn không khỏi thở dài nói.
Trong bóng đen, bảy mươi hai bóng người chậm rãi xuất hiện.
Bọn họ giống như quỷ thần đến từ Địa Ngục, vừa xuất hiện liền khiến hư không bốn phía khẽ run rẩy.
“Bản tọa cũng có một trăm linh tám tiên linh, cứ giao cho Hậu Thổ đạo hữu xử lý.” Thái Sơ Thiên Tôn mặt mày sầu khổ, từ trong tay áo bay ra một áng mây.
Rất nhanh liền huyễn hóa thành một trăm linh tám đoàn linh vụ, cuối cùng hóa thành hình người.
“Bản tọa thôi diễn thiên cơ, chỉ cần chém giết ba ngàn Đại La Kim Tiên là có thể vượt qua đệ cửu quẻ lượng kiếp.” Ngữ khí của Hậu Thổ loli cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Một kình rơi, vạn vật sinh!
Vù vù!
Vô số lưu quang biến mất khỏi hư không, lao về phía Hạo Thiên Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận