Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 4: Vợ chồng vốn là chim cùng rừng
Chương 4: Vợ chồng vốn là chim cùng rừng
Nhan Tố Tố không chỉ là hoàng hậu, mà còn là mẹ đẻ của thái tử, đồng thời sinh ra hoàng tứ tử. Tiêu Mục có bảy người con, một gái, thái tử Tiêu gia cũng là con trai trưởng, năm nay hai mươi hai tuổi.
“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!”
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, một tuyệt sắc quý nữ quỳ gối hành lễ. Hình ảnh này quá đỗi tuyệt mỹ khiến Tiêu Mục nhất thời có chút hoảng hốt. Nữ nhân trước mắt ung dung hoa quý, lớp trang điểm hoàng hậu che đi vẻ ngự tỷ của nàng. Đôi mắt đẹp kia vẫn diễm lệ vô song như trước đây, trên mặt không thấy một vết nhăn nào. Đôi khi Tiêu Mục sẽ hoài nghi, năm tháng vô tình có phải hay không chỉ tàn nhẫn với mình, còn với Nhan Tố Tố lại đặc biệt ưu ái.
“Bình thân đi! Hoàng hậu của trẫm.”
Tiêu Mục vững chãi tiến lên, tự tay đỡ đại lão bà dậy. Ha ha! Nhan Tố Tố ôn nhu cười một tiếng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay bệ hạ. Gả cho bệ hạ hai mươi lăm năm, nàng vẫn giống như cô thiếu nữ mới cập kê, mang theo vẻ hiền lương thục đức của thế gia quý nữ.
“Thần thiếp đoán bệ hạ sẽ đến Phượng Tê Điện, đã chuẩn bị xong bữa tối.” Nhan Tố Tố cong mắt cười nói.
Ách.... Cái này..... Tiêu Mục vốn muốn đi thẳng vào chủ đề song tu, nhưng lão bà đã nói như vậy, cũng chỉ đành ngồi vào bàn ăn. Nói đến thì bụng cũng đã đói rồi.
“Bệ hạ thử món canh củ sen hoa trắng này xem, thần thiếp tự mình nấu đấy.” Nhan Tố Tố hiền huệ giúp Thịnh Năng nói. Hầu hạ phu quân dùng bữa chỉ là thao tác cơ bản của nữ nhân cổ đại. Lấy phu vi cương không phải là nói suông. Bất quá Đại Hạ cởi mở hơn nhiều, Tiêu Mục cũng không hoàn toàn theo phong tục mà nhân tính hóa nhiều thứ.
“Vẫn ngon như trước. Trẫm mãi không quên được năm đó đến Nhan gia cầu thân, năm đó nàng mới cập kê, từ sau tấm bình phong chậm rãi bước ra, trẫm lần đầu gặp đã kinh động như gặp thần tiên.” Tiêu Mục ngậm ngùi nói. Có lẽ người lớn tuổi rất dễ cảm khái.
Vị trí hoàng hậu của Nhan Tố Tố vững như thành đồng, dù hậu cung có bao nhiêu mỹ nữ tiến vào, cũng khó có khả năng uy hiếp được địa vị của nàng. Cho dù là Yên quý phi được sủng ái nhất hậu cung, nói cạn cả lời cũng vô dụng.
“Có thể được bệ hạ sủng hạnh, là phúc phận tu ba đời của thần thiếp.” Nhan Tố Tố mỉm cười ôn nhu nói. Nhìn người hoàng hậu hiền lương thục đức, Tiêu Mục trong lòng lén thầm nghĩ. Càng ngày càng không hiểu nổi nàng. Trong cuộc đấu tranh hậu cung kịch liệt, nàng đến cùng là chân tình thực cảm, hay chỉ là giả tạo? Quyền quý và vốn liếng khiến cho cuộc tranh đoạt hậu cung càng thêm nặng nề.
“Trẫm gần đây có được Linh Căn la bàn để kiểm tra, ta giúp nàng xem thử một chút.” Tiêu Mục đè xuống nghi ngờ trong lòng, mang theo nụ cười ấm áp nói. Nói rồi lấy ra la bàn. La bàn này chính là cái mà Vũ Hinh Chân Nhân dùng, phẩm chất tốt nhất, Tiêu Mục giữ lại bên người.
“Đa tạ bệ hạ.” Nhan Tố Tố nhu thuận đưa bàn tay ngọc ra. Vẫn cứ tinh tế tỉ mỉ như ngọc, cảm giác như chạm vào tơ lụa. Theo tay nhỏ của nàng đặt lên la bàn, pháp quang lập tức tăng vọt. Tiêu Mục trố mắt há mồm, cảnh tượng này thật quen thuộc, không khác gì Yên quý phi. Người trong hậu cung đều nói Yên quý phi đẹp như tiên, nhưng Tiêu Mục biết, nhan sắc hoàng hậu khi còn trẻ còn hơn một bậc. Xem ra người có Linh Căn tốt, nhìn tướng mạo liền biết mánh khóe.
“Thế nào bệ hạ? Thần thiếp có Linh Căn sao?” Nhan Tố Tố vẫn chậm rãi hỏi. Trên mặt nàng tràn đầy vẻ ôn nhu, nhưng Tiêu Mục không dám đoán lòng người phụ nữ. Chí ít nàng đã ổn định hậu cung hơn hai mươi năm, chưa từng thất thủ lần nào. Chỉ với điểm này, Tiêu Mục mơ hồ đoán ra được, sự ôn nhu của hoàng hậu cất giấu thứ gì đó như kim trong bông.
“Hoàng hậu muốn tu tiên à?” Tiêu Mục buồn bực hỏi. Nàng không chỉ có Linh Căn, mà còn là Băng Thiên Linh Căn trong truyền thuyết. Chẳng trách lúc nhỏ lại hút ngàn vạn linh khí vào người, hóa ra nàng vốn là tiên tử.
“Bệ hạ lo lắng thần thiếp sẽ đến Huyền Thiên Tông tu tiên sao?” Nhan Tố Tố ngạc nhiên hỏi ngược lại. Vợ chồng già nhiều năm như vậy, nàng rõ lòng phu quân như lòng bàn tay. Đã lâu rồi nàng không thấy phu quân cảm xúc hóa thế này.
“Hoàng hậu là người có Băng Thiên Linh Căn vạn người có một, loại tư chất này đủ để được nhận làm đệ tử chân truyền.” Tiêu Mục có chút suy tư, rồi quyết định nói thật. Mặc dù như vậy, đế quốc có thể mất đi hoàng hậu, hậu cung khó giữ được ổn định.
“Bệ hạ nếu lo lắng, vì sao còn muốn nói cho thần thiếp sự thật?” Nhan Tố Tố ánh mắt tối lại, yếu ớt hỏi.
“Trẫm đã từng nói, muốn đem những thứ tốt nhất cho nàng. Trẫm không quên lời thề.” Tiêu Mục cười khổ nói. Đây là lời thề khi hai người đính hôn. Lúc đó Tiêu Mục khí phách ngút trời, quật khởi thành một trong những thế lực tranh bá thiên hạ mạnh nhất. Nhan gia là một thế gia giàu có, để lôi kéo Tiêu Mục nhân tài mới nổi, mới dùng con gái thế gia kết thông gia. Đã bao năm, câu nói này khiến Nhan Tố Tố khi còn bé chung thân khó quên. Bây giờ nghe lại từ phu quân, nàng không nhịn được mà mắt đã đẫm lệ.
“Thần thiếp cũng nhớ kỹ, thiếp muốn cùng chàng bạc đầu giai lão! Phu quân là hoàng đế, thần thiếp là hoàng hậu, thần thiếp sẽ không đi Huyền Thiên Tông.” Nhan Tố Tố nghẹn ngào nói. Nắm tay nhau qua tháng năm, vợ chồng đã sớm thay đổi, nhưng vẫn cố chấp giữ vững lời thề.
Tiêu Mục xúc động nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Khụ khụ.... Hoàng hậu không cần buồn, trẫm có được bản tu tiên công pháp, chúng ta có thể cùng nhau tu tiên.” Tiêu Mục dường như biến về thành chàng thiếu niên nhiệt huyết năm xưa, kích động nói. Dựa theo thuyết pháp của «Tu Tiên Đại Điển», chỉ cần giải được vị trí khiếu huyệt thích hợp, sau đó dùng khiếu huyệt đẩy ngược công pháp, thích ứng với tư chất khác nhau. Chuyện này rất khó, nhưng vì lão bà, Tiêu Mục nhất định phải thử.
“Nếu là thuật pháp của tiên gia, mong phu quân dạy ta.” Nhan Tố Tố mắt sáng lên nói.
Ha ha....!
“Chuyện này không vội, nhiều nhất ba năm ngày, trẫm sẽ cho nàng công pháp.” Tiêu Mục vui mừng khôn xiết, giống như một chàng trai trẻ nhảy cẫng lên.
Đêm đó Tiêu Mục nghỉ ngơi ở Phượng Tê Điện.........
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Mục tinh thần sảng khoái kinh hỉ vạn phần.
“Phu quân trẻ ra rồi kìa....!” Nhan Tố Tố lười biếng dụi mắt nói. Phong tình vạn chủng, vũ mị đa tình. Sức sát thương của tiên nữ quả không thể nghi ngờ. Nàng quá đẹp, ta khóc mất thôi! Tiêu Mục suýt nữa thì hoa cả mắt, hoàng hậu bây giờ còn mê người hơn cả cô thiếu nữ xinh đẹp năm đó. Tan biến vẻ cao lãnh của thế gia quý nữ, Nhan Tố Tố quả thực là tiên nữ giáng trần, vừa thanh khiết lại vừa quyến rũ.
“Ta thích nàng gọi ta là phu quân, chúng ta về sau đừng khách sáo nữa. Ta về sau cũng gọi nàng Tố Tố, thế nào?” Tiêu Mục như sống lại với đầy đủ khí huyết. Bước tới chỗ Tố Tố trang điểm trước gương, trong gương là gương mặt trẻ trung đã lâu không thấy. Tiêu Mục nhất thời hoa mắt. Tu sĩ dẫn khí cảnh có tuổi thọ 200 năm, khó trách trẻ lại. Điều này cũng có thể chứng minh một phần, hôm qua hắn thực sự tu luyện thành công. Nhưng Vũ Hinh Chân Nhân không phải đã nói Ngũ Hành tạp linh căn cả đời không có hy vọng sao? 「Ân! Vũ Hinh Chân Nhân nhất định là muốn thúc ép ta cố gắng, nhất định là như vậy!」Tiêu Mục bùi ngùi, luôn cảm thấy lời của Vũ Hinh Chân Nhân rất sâu xa.
“Phu quân tu luyện thành công, thần thiếp thích lắm đó....” Nhan Tố Tố nũng nịu nói.
Nũng nịu! Tiêu Mục có chút muốn khóc, đã rất nhiều năm rồi hắn không nghe thấy hoàng hậu nũng nịu như vậy.
Nhan Tố Tố không chỉ là hoàng hậu, mà còn là mẹ đẻ của thái tử, đồng thời sinh ra hoàng tứ tử. Tiêu Mục có bảy người con, một gái, thái tử Tiêu gia cũng là con trai trưởng, năm nay hai mươi hai tuổi.
“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!”
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, một tuyệt sắc quý nữ quỳ gối hành lễ. Hình ảnh này quá đỗi tuyệt mỹ khiến Tiêu Mục nhất thời có chút hoảng hốt. Nữ nhân trước mắt ung dung hoa quý, lớp trang điểm hoàng hậu che đi vẻ ngự tỷ của nàng. Đôi mắt đẹp kia vẫn diễm lệ vô song như trước đây, trên mặt không thấy một vết nhăn nào. Đôi khi Tiêu Mục sẽ hoài nghi, năm tháng vô tình có phải hay không chỉ tàn nhẫn với mình, còn với Nhan Tố Tố lại đặc biệt ưu ái.
“Bình thân đi! Hoàng hậu của trẫm.”
Tiêu Mục vững chãi tiến lên, tự tay đỡ đại lão bà dậy. Ha ha! Nhan Tố Tố ôn nhu cười một tiếng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay bệ hạ. Gả cho bệ hạ hai mươi lăm năm, nàng vẫn giống như cô thiếu nữ mới cập kê, mang theo vẻ hiền lương thục đức của thế gia quý nữ.
“Thần thiếp đoán bệ hạ sẽ đến Phượng Tê Điện, đã chuẩn bị xong bữa tối.” Nhan Tố Tố cong mắt cười nói.
Ách.... Cái này..... Tiêu Mục vốn muốn đi thẳng vào chủ đề song tu, nhưng lão bà đã nói như vậy, cũng chỉ đành ngồi vào bàn ăn. Nói đến thì bụng cũng đã đói rồi.
“Bệ hạ thử món canh củ sen hoa trắng này xem, thần thiếp tự mình nấu đấy.” Nhan Tố Tố hiền huệ giúp Thịnh Năng nói. Hầu hạ phu quân dùng bữa chỉ là thao tác cơ bản của nữ nhân cổ đại. Lấy phu vi cương không phải là nói suông. Bất quá Đại Hạ cởi mở hơn nhiều, Tiêu Mục cũng không hoàn toàn theo phong tục mà nhân tính hóa nhiều thứ.
“Vẫn ngon như trước. Trẫm mãi không quên được năm đó đến Nhan gia cầu thân, năm đó nàng mới cập kê, từ sau tấm bình phong chậm rãi bước ra, trẫm lần đầu gặp đã kinh động như gặp thần tiên.” Tiêu Mục ngậm ngùi nói. Có lẽ người lớn tuổi rất dễ cảm khái.
Vị trí hoàng hậu của Nhan Tố Tố vững như thành đồng, dù hậu cung có bao nhiêu mỹ nữ tiến vào, cũng khó có khả năng uy hiếp được địa vị của nàng. Cho dù là Yên quý phi được sủng ái nhất hậu cung, nói cạn cả lời cũng vô dụng.
“Có thể được bệ hạ sủng hạnh, là phúc phận tu ba đời của thần thiếp.” Nhan Tố Tố mỉm cười ôn nhu nói. Nhìn người hoàng hậu hiền lương thục đức, Tiêu Mục trong lòng lén thầm nghĩ. Càng ngày càng không hiểu nổi nàng. Trong cuộc đấu tranh hậu cung kịch liệt, nàng đến cùng là chân tình thực cảm, hay chỉ là giả tạo? Quyền quý và vốn liếng khiến cho cuộc tranh đoạt hậu cung càng thêm nặng nề.
“Trẫm gần đây có được Linh Căn la bàn để kiểm tra, ta giúp nàng xem thử một chút.” Tiêu Mục đè xuống nghi ngờ trong lòng, mang theo nụ cười ấm áp nói. Nói rồi lấy ra la bàn. La bàn này chính là cái mà Vũ Hinh Chân Nhân dùng, phẩm chất tốt nhất, Tiêu Mục giữ lại bên người.
“Đa tạ bệ hạ.” Nhan Tố Tố nhu thuận đưa bàn tay ngọc ra. Vẫn cứ tinh tế tỉ mỉ như ngọc, cảm giác như chạm vào tơ lụa. Theo tay nhỏ của nàng đặt lên la bàn, pháp quang lập tức tăng vọt. Tiêu Mục trố mắt há mồm, cảnh tượng này thật quen thuộc, không khác gì Yên quý phi. Người trong hậu cung đều nói Yên quý phi đẹp như tiên, nhưng Tiêu Mục biết, nhan sắc hoàng hậu khi còn trẻ còn hơn một bậc. Xem ra người có Linh Căn tốt, nhìn tướng mạo liền biết mánh khóe.
“Thế nào bệ hạ? Thần thiếp có Linh Căn sao?” Nhan Tố Tố vẫn chậm rãi hỏi. Trên mặt nàng tràn đầy vẻ ôn nhu, nhưng Tiêu Mục không dám đoán lòng người phụ nữ. Chí ít nàng đã ổn định hậu cung hơn hai mươi năm, chưa từng thất thủ lần nào. Chỉ với điểm này, Tiêu Mục mơ hồ đoán ra được, sự ôn nhu của hoàng hậu cất giấu thứ gì đó như kim trong bông.
“Hoàng hậu muốn tu tiên à?” Tiêu Mục buồn bực hỏi. Nàng không chỉ có Linh Căn, mà còn là Băng Thiên Linh Căn trong truyền thuyết. Chẳng trách lúc nhỏ lại hút ngàn vạn linh khí vào người, hóa ra nàng vốn là tiên tử.
“Bệ hạ lo lắng thần thiếp sẽ đến Huyền Thiên Tông tu tiên sao?” Nhan Tố Tố ngạc nhiên hỏi ngược lại. Vợ chồng già nhiều năm như vậy, nàng rõ lòng phu quân như lòng bàn tay. Đã lâu rồi nàng không thấy phu quân cảm xúc hóa thế này.
“Hoàng hậu là người có Băng Thiên Linh Căn vạn người có một, loại tư chất này đủ để được nhận làm đệ tử chân truyền.” Tiêu Mục có chút suy tư, rồi quyết định nói thật. Mặc dù như vậy, đế quốc có thể mất đi hoàng hậu, hậu cung khó giữ được ổn định.
“Bệ hạ nếu lo lắng, vì sao còn muốn nói cho thần thiếp sự thật?” Nhan Tố Tố ánh mắt tối lại, yếu ớt hỏi.
“Trẫm đã từng nói, muốn đem những thứ tốt nhất cho nàng. Trẫm không quên lời thề.” Tiêu Mục cười khổ nói. Đây là lời thề khi hai người đính hôn. Lúc đó Tiêu Mục khí phách ngút trời, quật khởi thành một trong những thế lực tranh bá thiên hạ mạnh nhất. Nhan gia là một thế gia giàu có, để lôi kéo Tiêu Mục nhân tài mới nổi, mới dùng con gái thế gia kết thông gia. Đã bao năm, câu nói này khiến Nhan Tố Tố khi còn bé chung thân khó quên. Bây giờ nghe lại từ phu quân, nàng không nhịn được mà mắt đã đẫm lệ.
“Thần thiếp cũng nhớ kỹ, thiếp muốn cùng chàng bạc đầu giai lão! Phu quân là hoàng đế, thần thiếp là hoàng hậu, thần thiếp sẽ không đi Huyền Thiên Tông.” Nhan Tố Tố nghẹn ngào nói. Nắm tay nhau qua tháng năm, vợ chồng đã sớm thay đổi, nhưng vẫn cố chấp giữ vững lời thề.
Tiêu Mục xúc động nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Khụ khụ.... Hoàng hậu không cần buồn, trẫm có được bản tu tiên công pháp, chúng ta có thể cùng nhau tu tiên.” Tiêu Mục dường như biến về thành chàng thiếu niên nhiệt huyết năm xưa, kích động nói. Dựa theo thuyết pháp của «Tu Tiên Đại Điển», chỉ cần giải được vị trí khiếu huyệt thích hợp, sau đó dùng khiếu huyệt đẩy ngược công pháp, thích ứng với tư chất khác nhau. Chuyện này rất khó, nhưng vì lão bà, Tiêu Mục nhất định phải thử.
“Nếu là thuật pháp của tiên gia, mong phu quân dạy ta.” Nhan Tố Tố mắt sáng lên nói.
Ha ha....!
“Chuyện này không vội, nhiều nhất ba năm ngày, trẫm sẽ cho nàng công pháp.” Tiêu Mục vui mừng khôn xiết, giống như một chàng trai trẻ nhảy cẫng lên.
Đêm đó Tiêu Mục nghỉ ngơi ở Phượng Tê Điện.........
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Mục tinh thần sảng khoái kinh hỉ vạn phần.
“Phu quân trẻ ra rồi kìa....!” Nhan Tố Tố lười biếng dụi mắt nói. Phong tình vạn chủng, vũ mị đa tình. Sức sát thương của tiên nữ quả không thể nghi ngờ. Nàng quá đẹp, ta khóc mất thôi! Tiêu Mục suýt nữa thì hoa cả mắt, hoàng hậu bây giờ còn mê người hơn cả cô thiếu nữ xinh đẹp năm đó. Tan biến vẻ cao lãnh của thế gia quý nữ, Nhan Tố Tố quả thực là tiên nữ giáng trần, vừa thanh khiết lại vừa quyến rũ.
“Ta thích nàng gọi ta là phu quân, chúng ta về sau đừng khách sáo nữa. Ta về sau cũng gọi nàng Tố Tố, thế nào?” Tiêu Mục như sống lại với đầy đủ khí huyết. Bước tới chỗ Tố Tố trang điểm trước gương, trong gương là gương mặt trẻ trung đã lâu không thấy. Tiêu Mục nhất thời hoa mắt. Tu sĩ dẫn khí cảnh có tuổi thọ 200 năm, khó trách trẻ lại. Điều này cũng có thể chứng minh một phần, hôm qua hắn thực sự tu luyện thành công. Nhưng Vũ Hinh Chân Nhân không phải đã nói Ngũ Hành tạp linh căn cả đời không có hy vọng sao? 「Ân! Vũ Hinh Chân Nhân nhất định là muốn thúc ép ta cố gắng, nhất định là như vậy!」Tiêu Mục bùi ngùi, luôn cảm thấy lời của Vũ Hinh Chân Nhân rất sâu xa.
“Phu quân tu luyện thành công, thần thiếp thích lắm đó....” Nhan Tố Tố nũng nịu nói.
Nũng nịu! Tiêu Mục có chút muốn khóc, đã rất nhiều năm rồi hắn không nghe thấy hoàng hậu nũng nịu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận