Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 23: Nhìn chằm chằm thịt béo lớn
Chương 23: Nhìn chằm chằm t·h·ị·t béo lớn
Nữ nhân thông minh, đã không hỏi vì sao, cũng không hề từ chối. Đại lão bà không hỏi, Tiêu Mục nhưng vẫn định nói rõ một chút.
“Tu tiên giới trọng yếu nhất là cái gì?”
Tiêu Mục dừng lại một chút, ngữ khí ôn hòa nói.
“Đương nhiên là nhân tài.”
Nhan Tố Tố quả là hồng nhan tri kỷ, một câu nói trúng tim đen. Đúng vậy! Dù là thế giới nào, trọng yếu nhất vẫn là nhân tài. Dân số Đại Hạ chính là tài nguyên trọng yếu nhất, đặc biệt là lần đầu tuyển chọn đệ tử linh căn, số lượng vô cùng lớn.
“Theo tính toán, lần này Đại Hạ có thể tìm ra gần 20.000 tu sĩ linh căn, trong đó người có linh căn ưu tú cũng hơn nghìn người. Nếu bọn họ đều vào Huyền t·h·i·ê·n Tông, Đại Hạ sẽ không còn cơ hội xoay người.”
Tiêu Mục trịnh trọng giải thích. Cơ cấu dân số Đại Hạ vô cùng trẻ. Sau chiến loạn, phần lớn dân số đều sinh ra trong khoảng hai mươi năm trở lại đây. Nhóm người này mà đi Huyền t·h·i·ê·n Tông chắc chắn sẽ kết thành bè phái, đây là một thế lực khổng lồ. Những thế gia tu tiên dựa vào Huyền t·h·i·ê·n Tông mà lên, ai cũng muốn chia phần, khống chế hoàn toàn cỗ thế lực mới mẻ này. Bởi vậy Tiêu Mục ngồi im, chỉ là đang chờ c·h·ế·t. Một khi có thế gia tu tiên nổi lòng tham, Đại Hạ nhất định đổi triều đại.
“Cho nên đường ra duy nhất của chúng ta, là g·i·ế·t đám người Huyền t·h·i·ê·n Tông, lần nữa đóng lại bí cảnh. Giữ lại đám tu sĩ linh căn này làm việc cho ta.”
Nhan Tố Tố dịu dàng tiếp lời. Nữ nhân này, đúng là người mà đế vương yêu thích nhất. Từ trước đến nay không phô trương, làm việc kín kẽ không chút sơ hở.
“Nếu không, Tiêu gia chắc chắn mất giang sơn, Nhan gia, Ngu gia và các huân quý khác cũng sẽ xuống thành dân thường. Cuộc sống hạnh phúc mà dân chúng Đại Hạ vất vả mới có được sẽ lại bị người chà đ·ạ·p thành sâu kiến.”
Tiêu Mục cười khổ giải thích. Không biết từ bao giờ, giang sơn và bách tính đã trở thành gánh nặng trên vai. Đôi khi còn khiến người ta không thở nổi. Có lẽ đây chính là cái giá của việc làm một hoàng đế giỏi!
“Vậy thì vấn đề là.... Bệ hạ có chắc chắn không?”
Nhan Tố Tố dịu dàng nhìn phu quân. Những từ này đều là học từ phu quân, nàng là người học nhanh nhất. Hai người nói chuyện không hề có chút trở ngại nào.
“Ta đã để Thái Học Viện nghiên cứu thuốc n·ổ có linh khí c·ự·c mạnh, hy vọng có thể đóng cửa bí cảnh. Còn đám quy tôn t·ử Chiêm Nhân Kiệt kia, tốt nhất nên đưa vào hoàng cung, dựa vào trận p·h·áp và Gatling mà g·i·ế·t bọn chúng.”
Tiêu Mục nói có chút do dự. Hai chuyện này phải hoàn thành đồng thời, thất bại ở bất kỳ việc nào cũng sẽ mất hết tất cả. Huyền t·h·i·ê·n Tông là loại quái vật khổng lồ, tùy tiện phái đến một hai tu sĩ chân nguyên cảnh thôi, Đại Hạ cũng khó mà đối phó được. Huống chi Huyền t·h·i·ê·n Tông nghe nói còn có tu sĩ Hóa Thần trấn giữ.
“Bệ hạ còn nhớ năm xưa đ·ậ·p nồi dìm thuyền không? Năm đó.... Thần thiếp vừa tròn mười tám! Hoảng loạn nhìn đại quân Trần Viễn An áp sát. Bệ hạ chỉ dùng 30.000 tinh nhuệ, đã hoàn toàn đ·á·n·h tan đối thủ lớn nhất. Từ đó, thần thiếp tin rằng, trong t·h·i·ê·n hạ không có chuyện gì mà bệ hạ không làm được.”
Ánh mắt Nhan Tố Tố lấp lánh, ngập nước nhìn vị Phu Quân anh tuấn an ủi. Lấy 30.000 người giao chiến với 200.000, trận chiến ấy quá mức oanh liệt. Nhớ lại chuyện xưa, lòng hào hùng của Tiêu Mục bỗng dưng trỗi dậy. Con đường này rất khó, rất khổ, nhưng chàng vẫn cứ bước tiếp. Tu tiên giả chẳng qua chỉ là một "Trần Viễn An" khác mà thôi!
“Vì nàng, ta sẽ đ·á·n·h bại bọn chúng.”
Tiêu Mục hào khí ngất trời khẳng định. Nói xong cũng tiện tay nắm lấy đôi gò bồng đảo của đại lão bà, nhẹ nhàng nắn bóp. Càng nhìn càng đẹp! Điểm này phụ nữ hiện đại không bao giờ có được. Thật là mâu thuẫn, phụ nữ dân gian coi Tiêu Mục là vị cứu tinh, hết mực nâng cao quyền lợi sinh tồn cho nữ giới. Nhưng Tiêu Mục lại thích những người phụ nữ truyền thống nhất.
“Khụ khụ.... Ta gần đây vừa sáng chế ra một bộ pháp môn song tu, Tố Tố cùng ta thử chút xem.”
Tiêu Mục nghĩ tới mỹ nhân, lời nói liền chuyển hướng. Chuyển hướng quá nhanh, Nhan Tố Tố vội vàng không kịp chuẩn bị. Mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.
“Đến một người tâm.... Ngựa thả Nam Sơn, nhìn nhau thần Nhan tóc tuyết....!”
Nhan Tố Tố nhỏ giọng đọc lên câu t·h·i từ nổi tiếng nhất Đại Hạ. Thật là lúng túng! Tiêu Mục cười gượng không biết nên nói sao. Câu nói này vốn viết cho Ngu Diệu Tâm, nhưng hiện thực luôn quá ư ma mị. Nhan Tố Tố và Mộ Dung Tử La đều cho rằng câu từ này viết cho các nàng. Mà các cô nương thích mơ mộng, đều tin rằng bệ hạ chưa có được "một người tâm" đó. Giống như Liễu Huân Nhi mới vào cung, cảm thấy lời này bệ hạ nói là đang chờ nàng.
“Trẫm tới nhìn một chút lòng nàng.”
Tiêu Mục chỉ có thể lờ mờ đoán rồi thừa nhận. Nếu đại lão bà biết chân tướng, khó mà chắc chắn nàng sẽ không bùng nổ. Dứt lời, cũng không thèm để ý đại lão bà kháng nghị, ôm nàng đi về tẩm cung. Trời còn chưa tối.......
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Mục đích thân tới Thái Học Viện. Đáng tiếc các học giả không mấy nể mặt, các đại lão khoa học đều thong thả đến muộn. Nhìn thấy bệ hạ chờ đợi, bọn họ cũng chẳng vội vàng. Về đối nhân xử thế, có thể nói Thái Học Viện gần như không biết gì. Khó có được là Tiêu Mục chí lớn, từ trước đến nay không làm khó những vị khoa học Thái Đẩu này.
“Nghiên cứu lối vào bí cảnh thế nào rồi?”
Đợi người đến đông đủ, Tiêu Mục lúc này mới cười hỏi. Chẳng hề gây áp lực, cố gắng để bọn họ tự do phát huy.
“Dựa vào mô hình vũ trụ mà ta tính ra.... Lăng Vân Giới phù hợp với định lý ba bốn tầng vũ trụ.....”
Ngải Nhân luyên thuyên một hồi những thứ linh tinh. Nghe mà Tiêu Mục cứ như lọt vào sương mù. Chỉ biết ngượng ngùng gật đầu phối hợp, làm ra vẻ mình hiểu biết.
“Nói đơn giản.... Lối vào Lăng Vân Giới chỉ là một trận p·h·á·p cổng truyền tống, thông qua kỹ t·h·u·ậ·t chồng chất không gian, có thể nối thẳng với thế giới động t·h·i·ê·n nơi Huyền t·h·i·ê·n Tông tọa lạc. Về nghiên cứu cổng truyền tống, xin mời tiến sĩ Dương Chấn bổ sung.”
Ngải Nhân cuối cùng ngừng luyên thuyên, chỉ vào một người trẻ tuổi sau lưng. Thế giới của t·h·i·ê·n tài, người bình thường không hiểu. Vị tiến sĩ Dương Chấn này, 18 tuổi đã giải được nan đề toán học làm khó Thái Học Viện, 22 tuổi đã hoàn t·h·iện định lý phương trình ma trận. T·h·i·ê·n tài cũng chỉ ngang hàng với bậc cửa của hắn, nan đề toán học làm người khác khốn đốn cả đời, hắn vài giờ đã giải quyết nhẹ nhàng. Nay giao nghiên cứu lối vào bí cảnh cho hắn, đúng là sử dụng đúng người tài.
“Dựa vào định luật vật lý về sự tăng Entropy vũ trụ, linh khí ở các thế giới đáng lẽ phải phân bổ đồng đều, nhưng Lăng Vân Giới lại thành nhân gian.....”
Tiến sĩ Dương Chấn đẩy kính mắt, lại bắt đầu một tràng lý luận. Mãi đến khi Tiêu Mục suýt nữa ngủ gật, hắn mới đưa ra một kết luận có tính bùng nổ.
“Huyền t·h·i·ê·n Tông dựa vào trận p·h·á·p, liên tục rút linh khí của các nhân gian, cho nên nó mới có thể thành tựu động t·h·i·ê·n thế giới. Còn Lăng Vân Giới vì cằn cỗi linh khí, triệt để biến thành nhân gian.”
Lời của tiến sĩ Dương Chấn không khiến người ta kinh ngạc thì c·h·ế·t cũng không thôi. Cái gì...? Tiêu Mục bỗng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn thiên tài toán học trẻ tuổi.
Nữ nhân thông minh, đã không hỏi vì sao, cũng không hề từ chối. Đại lão bà không hỏi, Tiêu Mục nhưng vẫn định nói rõ một chút.
“Tu tiên giới trọng yếu nhất là cái gì?”
Tiêu Mục dừng lại một chút, ngữ khí ôn hòa nói.
“Đương nhiên là nhân tài.”
Nhan Tố Tố quả là hồng nhan tri kỷ, một câu nói trúng tim đen. Đúng vậy! Dù là thế giới nào, trọng yếu nhất vẫn là nhân tài. Dân số Đại Hạ chính là tài nguyên trọng yếu nhất, đặc biệt là lần đầu tuyển chọn đệ tử linh căn, số lượng vô cùng lớn.
“Theo tính toán, lần này Đại Hạ có thể tìm ra gần 20.000 tu sĩ linh căn, trong đó người có linh căn ưu tú cũng hơn nghìn người. Nếu bọn họ đều vào Huyền t·h·i·ê·n Tông, Đại Hạ sẽ không còn cơ hội xoay người.”
Tiêu Mục trịnh trọng giải thích. Cơ cấu dân số Đại Hạ vô cùng trẻ. Sau chiến loạn, phần lớn dân số đều sinh ra trong khoảng hai mươi năm trở lại đây. Nhóm người này mà đi Huyền t·h·i·ê·n Tông chắc chắn sẽ kết thành bè phái, đây là một thế lực khổng lồ. Những thế gia tu tiên dựa vào Huyền t·h·i·ê·n Tông mà lên, ai cũng muốn chia phần, khống chế hoàn toàn cỗ thế lực mới mẻ này. Bởi vậy Tiêu Mục ngồi im, chỉ là đang chờ c·h·ế·t. Một khi có thế gia tu tiên nổi lòng tham, Đại Hạ nhất định đổi triều đại.
“Cho nên đường ra duy nhất của chúng ta, là g·i·ế·t đám người Huyền t·h·i·ê·n Tông, lần nữa đóng lại bí cảnh. Giữ lại đám tu sĩ linh căn này làm việc cho ta.”
Nhan Tố Tố dịu dàng tiếp lời. Nữ nhân này, đúng là người mà đế vương yêu thích nhất. Từ trước đến nay không phô trương, làm việc kín kẽ không chút sơ hở.
“Nếu không, Tiêu gia chắc chắn mất giang sơn, Nhan gia, Ngu gia và các huân quý khác cũng sẽ xuống thành dân thường. Cuộc sống hạnh phúc mà dân chúng Đại Hạ vất vả mới có được sẽ lại bị người chà đ·ạ·p thành sâu kiến.”
Tiêu Mục cười khổ giải thích. Không biết từ bao giờ, giang sơn và bách tính đã trở thành gánh nặng trên vai. Đôi khi còn khiến người ta không thở nổi. Có lẽ đây chính là cái giá của việc làm một hoàng đế giỏi!
“Vậy thì vấn đề là.... Bệ hạ có chắc chắn không?”
Nhan Tố Tố dịu dàng nhìn phu quân. Những từ này đều là học từ phu quân, nàng là người học nhanh nhất. Hai người nói chuyện không hề có chút trở ngại nào.
“Ta đã để Thái Học Viện nghiên cứu thuốc n·ổ có linh khí c·ự·c mạnh, hy vọng có thể đóng cửa bí cảnh. Còn đám quy tôn t·ử Chiêm Nhân Kiệt kia, tốt nhất nên đưa vào hoàng cung, dựa vào trận p·h·áp và Gatling mà g·i·ế·t bọn chúng.”
Tiêu Mục nói có chút do dự. Hai chuyện này phải hoàn thành đồng thời, thất bại ở bất kỳ việc nào cũng sẽ mất hết tất cả. Huyền t·h·i·ê·n Tông là loại quái vật khổng lồ, tùy tiện phái đến một hai tu sĩ chân nguyên cảnh thôi, Đại Hạ cũng khó mà đối phó được. Huống chi Huyền t·h·i·ê·n Tông nghe nói còn có tu sĩ Hóa Thần trấn giữ.
“Bệ hạ còn nhớ năm xưa đ·ậ·p nồi dìm thuyền không? Năm đó.... Thần thiếp vừa tròn mười tám! Hoảng loạn nhìn đại quân Trần Viễn An áp sát. Bệ hạ chỉ dùng 30.000 tinh nhuệ, đã hoàn toàn đ·á·n·h tan đối thủ lớn nhất. Từ đó, thần thiếp tin rằng, trong t·h·i·ê·n hạ không có chuyện gì mà bệ hạ không làm được.”
Ánh mắt Nhan Tố Tố lấp lánh, ngập nước nhìn vị Phu Quân anh tuấn an ủi. Lấy 30.000 người giao chiến với 200.000, trận chiến ấy quá mức oanh liệt. Nhớ lại chuyện xưa, lòng hào hùng của Tiêu Mục bỗng dưng trỗi dậy. Con đường này rất khó, rất khổ, nhưng chàng vẫn cứ bước tiếp. Tu tiên giả chẳng qua chỉ là một "Trần Viễn An" khác mà thôi!
“Vì nàng, ta sẽ đ·á·n·h bại bọn chúng.”
Tiêu Mục hào khí ngất trời khẳng định. Nói xong cũng tiện tay nắm lấy đôi gò bồng đảo của đại lão bà, nhẹ nhàng nắn bóp. Càng nhìn càng đẹp! Điểm này phụ nữ hiện đại không bao giờ có được. Thật là mâu thuẫn, phụ nữ dân gian coi Tiêu Mục là vị cứu tinh, hết mực nâng cao quyền lợi sinh tồn cho nữ giới. Nhưng Tiêu Mục lại thích những người phụ nữ truyền thống nhất.
“Khụ khụ.... Ta gần đây vừa sáng chế ra một bộ pháp môn song tu, Tố Tố cùng ta thử chút xem.”
Tiêu Mục nghĩ tới mỹ nhân, lời nói liền chuyển hướng. Chuyển hướng quá nhanh, Nhan Tố Tố vội vàng không kịp chuẩn bị. Mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.
“Đến một người tâm.... Ngựa thả Nam Sơn, nhìn nhau thần Nhan tóc tuyết....!”
Nhan Tố Tố nhỏ giọng đọc lên câu t·h·i từ nổi tiếng nhất Đại Hạ. Thật là lúng túng! Tiêu Mục cười gượng không biết nên nói sao. Câu nói này vốn viết cho Ngu Diệu Tâm, nhưng hiện thực luôn quá ư ma mị. Nhan Tố Tố và Mộ Dung Tử La đều cho rằng câu từ này viết cho các nàng. Mà các cô nương thích mơ mộng, đều tin rằng bệ hạ chưa có được "một người tâm" đó. Giống như Liễu Huân Nhi mới vào cung, cảm thấy lời này bệ hạ nói là đang chờ nàng.
“Trẫm tới nhìn một chút lòng nàng.”
Tiêu Mục chỉ có thể lờ mờ đoán rồi thừa nhận. Nếu đại lão bà biết chân tướng, khó mà chắc chắn nàng sẽ không bùng nổ. Dứt lời, cũng không thèm để ý đại lão bà kháng nghị, ôm nàng đi về tẩm cung. Trời còn chưa tối.......
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Mục đích thân tới Thái Học Viện. Đáng tiếc các học giả không mấy nể mặt, các đại lão khoa học đều thong thả đến muộn. Nhìn thấy bệ hạ chờ đợi, bọn họ cũng chẳng vội vàng. Về đối nhân xử thế, có thể nói Thái Học Viện gần như không biết gì. Khó có được là Tiêu Mục chí lớn, từ trước đến nay không làm khó những vị khoa học Thái Đẩu này.
“Nghiên cứu lối vào bí cảnh thế nào rồi?”
Đợi người đến đông đủ, Tiêu Mục lúc này mới cười hỏi. Chẳng hề gây áp lực, cố gắng để bọn họ tự do phát huy.
“Dựa vào mô hình vũ trụ mà ta tính ra.... Lăng Vân Giới phù hợp với định lý ba bốn tầng vũ trụ.....”
Ngải Nhân luyên thuyên một hồi những thứ linh tinh. Nghe mà Tiêu Mục cứ như lọt vào sương mù. Chỉ biết ngượng ngùng gật đầu phối hợp, làm ra vẻ mình hiểu biết.
“Nói đơn giản.... Lối vào Lăng Vân Giới chỉ là một trận p·h·á·p cổng truyền tống, thông qua kỹ t·h·u·ậ·t chồng chất không gian, có thể nối thẳng với thế giới động t·h·i·ê·n nơi Huyền t·h·i·ê·n Tông tọa lạc. Về nghiên cứu cổng truyền tống, xin mời tiến sĩ Dương Chấn bổ sung.”
Ngải Nhân cuối cùng ngừng luyên thuyên, chỉ vào một người trẻ tuổi sau lưng. Thế giới của t·h·i·ê·n tài, người bình thường không hiểu. Vị tiến sĩ Dương Chấn này, 18 tuổi đã giải được nan đề toán học làm khó Thái Học Viện, 22 tuổi đã hoàn t·h·iện định lý phương trình ma trận. T·h·i·ê·n tài cũng chỉ ngang hàng với bậc cửa của hắn, nan đề toán học làm người khác khốn đốn cả đời, hắn vài giờ đã giải quyết nhẹ nhàng. Nay giao nghiên cứu lối vào bí cảnh cho hắn, đúng là sử dụng đúng người tài.
“Dựa vào định luật vật lý về sự tăng Entropy vũ trụ, linh khí ở các thế giới đáng lẽ phải phân bổ đồng đều, nhưng Lăng Vân Giới lại thành nhân gian.....”
Tiến sĩ Dương Chấn đẩy kính mắt, lại bắt đầu một tràng lý luận. Mãi đến khi Tiêu Mục suýt nữa ngủ gật, hắn mới đưa ra một kết luận có tính bùng nổ.
“Huyền t·h·i·ê·n Tông dựa vào trận p·h·á·p, liên tục rút linh khí của các nhân gian, cho nên nó mới có thể thành tựu động t·h·i·ê·n thế giới. Còn Lăng Vân Giới vì cằn cỗi linh khí, triệt để biến thành nhân gian.”
Lời của tiến sĩ Dương Chấn không khiến người ta kinh ngạc thì c·h·ế·t cũng không thôi. Cái gì...? Tiêu Mục bỗng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn thiên tài toán học trẻ tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận