Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 219: Khai hỏa danh tiếng phàm nhân

**Chương 219: Khai hỏa danh tiếng phàm nhân**
Hạo Thiên đại thế giới, đúng là rộng lớn vô ngần.
Mỗi một vũ trụ trong tinh hệ, ít nhất đều có một đại thế giới.
Nơi đây quy tắc vũ trụ, vượt xa phạm vi hiểu biết của phàm nhân.
Hạo Thiên đại thế giới nằm gần tinh hệ hắc động, diện tích bề mặt lớn khoảng 1 ức lần diện tích Địa Cầu.
Diện tích lục địa có thể cư trú vào khoảng 3 ức ức km², diện tích hải dương vào khoảng 4 ức ức km².
Ở đây không còn là quay quanh hằng tinh xoay tròn, ngược lại có bốn khỏa hằng tinh vây quanh Hạo Thiên giới xoay tròn.
Bốn khỏa hằng tinh có quỹ tích cố định, phân bố ở bốn phương tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, nhanh chóng xoay quanh Hạo Thiên giới.
Cho nên khí hậu mỗi một góc trên đại địa đều giống nhau.
Chất lượng cơ hồ vô hạn của tinh hệ hắc động, vì Hạo Thiên giới cung cấp lực bảo hộ giới diện, đồng thời còn có thể điều chỉnh độ chênh lệch nhiệt độ bốn mùa trong ngày.
Giới diện chi lực khổng lồ, có thể hữu hiệu điều chỉnh trọng lực thế lực bá chủ thế giới, để cho chúng sinh có thể sinh sống và phát triển.
Đây là thế giới hoàn mỹ được Đạo Tổ sủng ái!
Trong đó, đứng sừng sững ở phương bắc là Linh Vũ tiên triều, thế lực vô cùng khổng lồ, nắm trong tay địa giới hơn trăm ức km².
Trong Đông Cung, kinh thành Linh Vũ tiên triều.
Thái tử Đường Thiếu Vũ, người mặc đầy tiên bào, đang nhàn nhã ngắm mỹ nhân khiêu vũ.
Để thể hiện rõ sự chuyên cần chính sự của mình, hắn cố ý đem mấy trăm Hồn Đăng Kim Đan xuất chinh, bày ra trong đại điện.
"Lui ra... mặc nhiều như vậy có gì đáng xem?"
Đường Thiếu Vũ mất hứng phất tay, không nhịn được nói.
Những mỹ nhân còn đang khiêu vũ, đều nhanh chóng ủy khuất đến c·hết.
Các nàng mặc váy múa, đến độ gần như không che được những chỗ quan trọng, lại còn bị chê là bảo thủ.
"Điện hạ anh minh thần võ... chúng tướng sĩ một lòng trung thành tuyệt đối, lần này lao sư viễn chinh nhân gian, chắc chắn là dễ như trở bàn tay."
Trong đại điện còn có những hồ bằng cẩu hữu của tiên triều khác, nghe vậy liền phấn khởi nịnh hót.
Ha ha ha ha!
Cũng chỉ có Đường Thiếu Vũ là tưởng thật, bá khí đứng lên cười to.
"Chỉ là đám sâu kiến phàm nhân, không đáng nhắc tới."
Đường Thiếu Vũ lãnh ngạo đáp lời.
"Bản tọa thế nhưng là nghe nói, tên phàm nhân này rất phi phàm, khiến cho Huyền Thiên tông đều phải chịu thiệt."
Bên cạnh hồ bằng cẩu hữu rất hiểu chuyện tiếp nhận chủ đề, tiếp tục thổi phồng.
"Chỉ là một Hố Thiên Giới tông môn, đương nhiên không làm được gì."
Đường Thiếu Vũ khịt mũi khinh bỉ, cười lạnh nói.
Bầu không khí thay đổi tốt hơn một cách rõ rệt, mọi người đều ra sức tâng bốc.
Ngay cả thái giám thân cận bên cạnh cũng nhanh nhạy.
"Nô tài cảm thấy là bệ hạ anh minh thần võ, mới có thể tiêu diệt đám sâu kiến không nghe lời kia. Điện hạ phái đi thiên binh thiên tướng, còn không phải dọa c·hết đám con kiến hôi kia sao? Đến tận ngày nay, Hồn Đăng vẫn còn sáng....."
Thái giám tự nhận là có khẩu tài cao minh, nói chuyện trôi chảy.
Nhưng mà nói đến đây lại dừng lại, hắn kinh hãi nhìn về phía Hồn Đăng.
Chỉ thấy ba trăm Kim Đan Hồn Đăng, nhanh chóng vụt tắt.
Điệu bộ này, phảng phất như tên ăn mày đi vào chương trình "Phi thành vật nhiễu" (Không thành thật chớ quấy rầy), theo kịp tốc độ tắt đèn của các cô gái.
Trong đại điện lập tức lâm vào tĩnh mịch... tên thái giám nịnh hót toàn thân đều đang run rẩy.
May mắn còn có một Hồn Đăng còn sót lại, lẻ loi vô cùng đáng thương.
"Nô tài... cảm thấy, Trương Đan tướng quân chắc chắn lật ngược thế cờ..."
Thái giám nói chuyện đều mang theo tiếng nức nở, run rẩy tiếp tục tự mình lấp liếm.
Bĩu!
Lời vừa dứt, Hồn Đăng Trương Đan cũng tắt.
Trong khiếp sợ Đường Thiếu Vũ, cuối cùng lấy lại tinh thần, hung bạo trừng tên thái giám c·hết bầm.
"Đem cái miệng quạ đen này ra ngoài cho chó ăn! Tức c·hết ta rồi...!"
Đường Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét.
Đám bạn xấu ngồi cùng, nhao nhao vụng trộm nháy mắt, rất nhanh tốp năm tốp ba cáo từ rời đi.
Lần này nhân gian nghịch tập, đã định trước sẽ chấn động thiên hạ, phá vỡ truyền thống từ xưa tới nay.
Phàm nhân... muốn nghịch thiên!
...
Thiên Vân Giới, Đại Hạ hoàng cung.
Tiêu Mục cuối cùng khải hoàn hồi triều, ngày đầu tiên liền đi tìm Mộ Dung Tử La.
"Thần thiếp cung nghênh hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ!"
La lỵ vô cùng nhanh nhẹn hành lễ cười nói.
Trong cung bầu không khí vẫn vui sướng như trước.
Để nghênh đón bệ hạ, nàng thậm chí còn mặc vào bộ Lolita hoa lệ mà gợi cảm, đích xác rất có phong tình.
"Thật biết điều, hôn một cái."
Tiêu Mục ào ào nở nụ cười, đem nàng ôm lên, hai chân cách mặt đất.
Ba!
Sau đó hung hăng hôn một cái.
Cung nữ thái giám phụ cận, toàn bộ đều che miệng cười trộm.
"Bệ hạ mời uống trà!"
Mộ Dung cũng rất hiểu chuyện, tự mình bưng trà dâng nước.
Tiêu Mục đương nhiên vui vẻ hưởng thụ, ung dung ngồi trên ghế sô pha, hưởng thụ mỹ nhân vây quanh vui vẻ.
"Lần này bệ hạ chiếm được 4 ức km² thổ địa, Đại Hạ chúng ta đã chân chính thống nhất Thiên Vân Giới."
La lỵ kiều diễm nịnh nọt nói.
"Trẫm lúc nào nói qua đã chiếm được châu nam cực đại lục?"
Tiêu Mục nhịn không được cười lên.
Đã nhìn ra, hai tiểu tâm tư của hai đại mỹ nữ này, giấu cũng không giấu được.
"Bệ hạ không phải thắng sao? Thần thiếp ngay cả sách đấu thầu đường sắt đều đã mô phỏng xong, còn tưởng rằng bệ hạ đã nắm chắc trong tay!"
Mộ Dung Tử La kinh ngạc đáp lời.
Thiên Vân Giới là nhân gian lớn nhất, ước chừng có 9 ức km², diện tích thích hợp cư trú vào khoảng 80 lần Trung Quốc.
Nhân gian nhỏ nhất là Lăng Vân Giới, chỉ có diện tích có thể cư trú bằng 3 lần Trung Quốc.
Phiên Vân giới ước chừng là 20 lần Trung Quốc, diện tích có thể cư trú, Lạc Vân Giới và Phiên Vân giới không khác biệt lắm.
"Sách đấu thầu của ái phi, rất nhanh sẽ cần dùng đến! Bất quá có thể trúng thầu hay không, còn phải xem biểu hiện tối nay của ái phi."
Tiêu Mục mập mờ ám chỉ.
Phương thức vận hành của Đại Hạ, so với America còn mục nát hơn.
Bây giờ dựa vào việc mở rộng không giới hạn thổ địa, những vấn đề này đều không lộ rõ mà thôi!
Bất quá Tiêu Mục cũng đang bắt tay vào cải thiện quy định, ít nhất cũng phải đem hệ thống liêm khiết đưa vào.
Một câu nói khiến cho hai mỹ nữ Mộ Dung gia đều đỏ mặt!
Màn đêm buông xuống!
...
Lãnh lãnh thanh thanh Nhan Diệc Chân tối nay lại định trước không cách nào ngủ được.
Văn phòng đèn đuốc sáng choang, vẫn như cũ người ra kẻ vào.
Có thể đi vào người của phòng làm việc của Nhan Diệc Chân, tất cả đều là lương đống đang nắm đại quyền.
"Khởi bẩm Nữ vương điện hạ, 20 vạn tù binh đã bắt, toàn bộ đều đưa tới quặng mỏ cùng nhà máy."
Vào cửa đại tướng quân, chắp tay bẩm báo nói.
Nhan Diệc Chân đã phong vương, mà lại là người rất được sủng ái bên cạnh bệ hạ, hắn đương nhiên kính sợ.
"Còn lại những binh lính đào ngũ giải tán thì sao?"
Nhan Diệc Chân đầu cũng không ngẩng lên một chút, nhàn nhạt truy vấn.
Quân đội Đại Hạ cũng không có cố ý g·iết hại phàm nhân, cho nên phàm nhân ngược lại sống sót không ít.
"Thám tử đã có tin tức, đám đào binh này... phần lớn đi đầu quân cho di dân của Thiên Mỹ hoàng triều, rất nhiều người liền mai danh ẩn tích ở lại."
Đại tướng quân không nhịn được ý cười trả lời.
Đám người này vậy mà không có ý định trở về!
Cuộc sống ở Đại Hạ thật sự là quá tốt, di dân lén qua tới đã lên tới hàng trăm vạn.
"Bệ hạ sớm đã có pháp chỉ, không cần bắt những vị khách lén qua sông, cứ để mặc bọn hắn!"
Nhan Diệc Chân nghĩ nghĩ, chợt hạ lệnh.
Những việc này, bệ hạ toàn quyền giao cho nàng xử trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận