Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 20: Mỹ thiếu nữ người trong mộng
Chương 20: Mỹ thiếu nữ người trong mộng Diệu Liên Cung. Dưới ánh nến lãng mạn, Tiêu Mục cùng giáo hoa tuyệt mỹ cùng nhau dùng bữa tối. Thời đại điện khí vẫn chưa đến, lại có một phong vị khác biệt. Liễu Thiền Nhi ăn uống vô cùng tao nhã, thậm chí không thấy cả động tác nơi khóe miệng nàng. Chỉ nhìn thôi cũng biết nàng đã trải qua giáo dục gia tộc tốt đẹp, đúng là thiên kim tiểu thư thực thụ. Ăn không nói là huấn thị cổ xưa, thực tế thì Đại Hạ không xem trọng lễ tiết này. "Ngươi không cần câu nệ như vậy, hoàng cung so với bên ngoài thoáng cởi mở hơn chút." Tiêu Mục không nhịn được bật cười. Chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ vẻ non nớt của cô thiếu nữ đơn thuần. Nói cho cùng, đây cũng là lần đầu nàng cùng một người đàn ông xa lạ ăn cơm chung mà! "Đã sớm nghe nói bệ hạ nhân đức vũ dũng, ý chí cái thế. Thần thiếp thất lễ." Liễu Thiền Nhi cong mắt cười một tiếng, tâm tình căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. "Năm nay ngươi cập kê rồi sao?" Tiêu Mục chuyển hướng đề tài, dịu dàng hỏi. Theo truyền thống của Lăng Vân Giới, nữ tử 15 tuổi cập kê. Sau khi cập kê liền có thể kết hôn sinh con. Sau khi Đại Hạ Triều được thành lập, Tiêu Mục cố ý hạ lệnh, đẩy tuổi cập kê lên 16. "Khởi bẩm bệ hạ, sang năm thần thiếp mới cập kê." Liễu Thiền Nhi vừa mới thả lỏng, tim lại một lần nữa treo lên. Vốn năm ngoái nàng đã muốn nhập cung, nhưng vì tuổi còn nhỏ, đành phải nuôi dưỡng ở nhà. Hiện tại bệ hạ hỏi vậy, nàng lại nghĩ bệ hạ ghét bỏ nàng tuổi còn nhỏ. "Trẫm thích mỹ thiếu nữ." Tiêu Mục không nhịn được trêu chọc một câu. Chỉ thấy giáo hoa tuyệt mỹ đối diện, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Đôi môi đỏ mọng, thậm chí đang run rẩy bất an. Thật là đáng yêu! "Bệ hạ là bậc anh hùng cái thế, thiếu nữ trêи đời này ai mà chẳng muốn vào cung hầu hạ ngài!" Liễu Thiền Nhi tim đập thình thịch, nhỏ nhẹ đáp lại. Đây không phải nịnh nọt, mà là sự thật. Ngoài chuyện Tiêu Mục tranh bá thiên hạ như thần thoại ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là chế độ chủ nghĩa tư bản dựa vào váy áo. Không lọt vào vòng tư bản cốt lõi hoàng gia thì không thể được coi là quý tộc hàng đầu tại Đại Hạ. "Ta thấy ngươi nói quá sự thật rồi, ha ha!" Tiêu Mục thoải mái cười lớn. Ngược lại có thể hiểu được tâm trạng của thiếu nữ. Không ngờ giáo hoa tuyệt mỹ đối diện đặt chén đũa xuống, chăm chú nhìn về phía bệ hạ. "Thần thiếp không dám nói dối, từ mười hai lộ chư hầu cần vương, ba lần bắt Lưu Chí Cao, liên trảm mười tám tướng, đến chuyện bệ hạ tay cầm quạt lông, lấy khăn buộc đầu, màn trướng ngàn dặm, thần thiếp đều đã nghe quen thuộc!" Liễu Thiền Nhi trịnh trọng nói. Những câu chuyện này đều là thời khắc hào quang của Tiêu Mục, qua ngòi bút của các văn nhân tô vẽ thần thoại. Thẳng thắn mà nói, luận về khoản trang bức thì Tiêu Mục nắm chắc trong tay. Rất nhiều cuộc chiến tranh đều sắp đạt tới màu sắc thần thoại. "Hả? Ngươi ngược lại hiểu rõ lịch sử hơn cả ta." Tiêu Mục mỉa mai trêu ghẹo nói. Sự sùng bái đến từ mỹ thiếu nữ khiến lòng người cũng thư sướng. "Che chở một phương! Dọc ngang tung hoành, quân lính đánh đâu thắng đó! Đã có một người tâm… Ngựa thả Nam Sơn, nhìn nhau thần nhan tóc tuyết! Bệ hạ hào tình tráng chí, người trong thiên hạ đều ghi nhớ trong lòng." Liễu Thiền Nhi mặt nóng lên, khẽ đọc lại thơ của Tiêu Mục. Đặc biệt là câu "đã có một người tâm, ngựa thả Nam Sơn, nhìn nhau thần nhan tóc tuyết!" khiến bao nữ nhân thiên hạ mê đắm. "Khụ khụ! Chuyện đã qua rồi. Ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm thôi." Tiêu Mục cười gượng đáp lời. Không ngờ vì tán gái mà nói những lời nhảm nhí kia, bây giờ lại thành kinh điển danh ngôn. Lúc trước vì lấy được tình cảm của Ngu Diệu Tâm, vắt óc suy nghĩ mới làm ra được một bài từ như vậy. Hiệu quả ư....! Chỉ có thể nói có chút ít còn hơn không......... Sau khi tắm rửa thay quần áo. Từ phía sau tấm bình phong, Liễu Thiền Nhi chậm rãi bước ra, đẹp đến kinh ngạc tựa như gặp thiên tiên. Cho dù là Tiêu Mục từng trải nơi sa trường, cũng suýt chút nữa trố mắt kinh ngạc. Khí chất thanh thuần tuyệt mỹ của nàng, sau khi cởi bỏ triều phục trang điểm, lực sát thương trực tiếp tăng cao. Dáng người thon dài quyến rũ, mang theo nét đẹp non nớt vừa mới phát dục. Đôi mắt to ngấn nước, mỗi lần chớp mắt đều toát lên hương vị thuần khiết. Ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân, da thịt trắng mịn như ngọc. "Ngươi ở nhà chỉ học chút lịch sử thôi sao?" Tiêu Mục tìm đề tài nói chuyện. "Thần thiếp vừa mới vào học Hoàng Gia Nghệ thuật Học Viện, cũng biết một ít về cầm kỳ thư họa." Liễu Thiền Nhi khẽ mở đôi môi đỏ nói. Nền giáo dục Đại Hạ đã hoàn thiện, nhưng nói đến công bằng thì chưa. Như thiên kim tiểu thư như nàng, căn bản không cần thi cử, trực tiếp có thể vào học đại học quý tộc. "Trẫm có la bàn trắc linh căn, đã ngươi nhập cung, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra linh căn một chút." Tiêu Mục rất hài lòng với cô gái này, cười híp mắt nói. Vừa dứt lời liền lấy ra la bàn, đưa tay về phía mỹ thiếu nữ. Quả nhiên nàng lại đỏ mặt. Tay nhỏ bé non mịn run rẩy đưa ra. Có thể thấy rõ ràng làn da như ngọc của nàng ửng lên một tầng đỏ ửng. La bàn lập tức sáng lên hào quang, không ngoài dự liệu là có linh căn. Linh căn Thủy Mộc, tư chất Mộc linh căn tốt nhất cũng chỉ có sáu thành. Nhưng Tiêu Mục lại hơi nhíu mày. La bàn lại phát ra pháp quang màu hồng phấn. Điều này có nghĩa nàng mang trong mình tư chất đặc thù: Thuần âm ngự thể. Loại thể chất đặc biệt này vô cùng thích hợp để song tu. "Ngươi cứ dựa theo linh căn Thủy Mộc mà tu hành, trẫm sẽ giúp ngươi chuẩn bị công pháp chu toàn." Tiêu Mục kín đáo che giấu thể chất của nàng. Tốt nhất là giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt. Một quý nữ không hiểu sự đời như nàng, không chừng một ngày nào đó sẽ bị người khác dụ dỗ mà nói ra sự thật. Bất quá thánh thể song tu không thể lãng phí, đã đến lúc chuẩn bị chút công pháp song tu rồi. "Thần thiếp thật sự có thể tu tiên sao?" Liễu Thiền Nhi cuối cùng cũng xua tan vẻ ngượng ngùng, đôi mắt to ánh lên vẻ ngạc nhiên hỏi. "Đương nhiên là có thể! Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, trẫm đi trước." Tiêu Mục bị nàng chọc cười, thân mật cười cười. Thiếu nữ thuần mỹ thế này, khiến người ta không nỡ ngủ cùng nàng. Chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn. "Bệ hạ.... Thần thiếp sợ! Đăng đồ tử kia dạo gần đây xuất quỷ nhập thần, ở nhà đều là huynh trưởng che chở ta." Liễu Thiền Nhi lấy hết can đảm nói. Âm thanh lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, suýt chút nữa đến chính nàng cũng không nghe rõ. Ngụ ý rất mơ hồ, Tiêu Mục lại hiểu ra. Ngay cả ánh mắt nàng vô tình nhìn về phía ma ma bên cạnh cũng bị Tiêu Mục thu hết vào tầm mắt. Câu nói này rõ ràng là do tỳ nữ thân cận chuẩn bị cho nàng. "Trẫm ở cùng ngươi." Tiêu Mục nhún vai, cười có chút mờ ám. Hai người hơi có vẻ lạnh nhạt đi về hướng tẩm cung. Nằm thẳng trên chiếc giường lớn xa hoa, Liễu Thiền Nhi ngượng ngùng đến mức không dám mở miệng. Nửa ngày trôi qua, nàng vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc màn che phía trêи. "Bệ hạ.... vậy có tính là thần thiếp thị tẩm, là nữ nhân của bệ hạ rồi sao…?" Liễu Thiền Nhi không dám nhìn bệ hạ, yếu ớt hỏi. Sao có thể đơn thuần đến thế! Tiêu Mục không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía chiếc cổ thon dài như thiên nga của nàng. "Chuyện này không thể tính như vậy, ta sẽ cho ngươi biết thị tẩm như thế nào." Tiêu Mục cười gian một tiếng, cuối cùng cũng xoay người đứng lên. Đêm tối buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận