Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 108: Khoa học kỹ thuật cùng tu tiên cộng sinh
Chương 108: Khoa học kỹ thuật và tu tiên cùng tồn tại
Tiêu Mục vốn định bế quan, nhưng cũng mất hai tháng mới hoàn toàn tiêu hóa ân tình của mỹ nhân. Đã đến lúc tăng lên một chút cảnh giới tu luyện, đây cũng là thủ đoạn tự vệ quan trọng. Sau hai năm rưỡi bế quan, tu vi của Tiêu Mục đã tăng lên tới chân nguyên cảnh tầng thứ sáu. Mỗi ngày đều là ban ngày tu luyện, ban đêm ân ái cùng phi tần.
Long Tức Điện. Sau khi kết thúc một ngày tu luyện, Tiêu Mục đang định đi tìm La Lỵ. Nhưng Hòe An lại vội vàng chạy tới.
“Bẩm báo bệ hạ, tiến sĩ Ngưu Đôn của Thái Học Viện đang cầu kiến bệ hạ. Tiến sĩ khẩn cầu bệ hạ đến Thái Học Viện, nói là có phát hiện trọng đại.” Hòe An một năm một mười bẩm báo.
Loại tin tức này lẽ ra phải bẩm báo vào ban ngày, chỉ có điều Tiêu Mục bế quan vào ban ngày, cho nên mới kéo tới ban đêm.
"Trẫm đi xem một chút." Tiêu Mục hứng thú nói.
Đã lâu không đến Thái Học Viện cũng nên đến xem các hạng mục tiến triển thế nào.
"Bệ hạ! Bây giờ là giờ cơm tối, hay là để hôm khác ạ?" Hòe An cẩn thận đề nghị.
"Ngươi đúng là không hiểu rồi, người Thái Học Viện vẫn đang tăng ca đấy!" Tiêu Mục nhếch miệng cười nói.
Cũng là vất vả mọi người, đặc biệt là sau khi có được ngọc giản của Đạp Gió Tiên Quân, tất cả mọi người như phát điên.
"Ngươi chuẩn bị một chút, mang một ít đồ ăn ngon đến khao mọi người ở Thái Học Viện." Tiêu Mục nghĩ nghĩ, tiện thể nói thêm một câu.
Bỏ ra công sức sẽ có thu hoạch, Đại Hạ đối đãi các nhà khoa học vô cùng hào phóng. Không hề khoa trương, mọi người ở Thái Học Viện đều là phú hào.
Lúc Tiêu Mục chạy tới nơi, Ngưu Đôn và những người khác quả nhiên vẫn đang làm việc.
“Bái kiến bệ hạ!” Tất cả mọi người dừng lại, chắp tay hành lễ nói.
“Bình thân! Ngưu Đôn ái khanh tìm trẫm có chuyện gì?” Tiêu Mục đưa tay đỡ mọi người đứng lên, cười híp mắt nói.
“Mô hình kiểm chứng linh khí có chút vấn đề, thần thức của những người dẫn khí cảnh không đạt yêu cầu….” Tiến sĩ Ngưu Đôn dùng vài lời ngắn gọn giải thích một lần.
Muốn sử dụng linh khí, đối với tu vi và thần thức đều có yêu cầu. Tu vi thì dễ nói, sử dụng trận pháp khu động chân nguyên đã tinh luyện là được. Thần thức mới không dễ giải quyết! Cho dù là Đại Hạ tìm được người có thần thức thiên phú dị bẩm, nhưng bị hạn chế ở tu vi, cường độ thần thức vẫn không đạt yêu cầu.
"Trẫm đến thử xem." Tiêu Mục hơi nhíu mày nói.
Người có thần thức mạnh nhất Đại Hạ, chính là hoàng đế. Điểm này người của Thái Học Viện đều biết, dù sao khi luyện chế khôi giáp động lực, bọn họ đã từng kiểm nghiệm thần thức.
"Cường độ thần thức không đủ, thì không có cách nào khu động tất cả các trận văn trên linh khí, khiến uy năng linh khí giảm xuống, nghiêm trọng hơn là không có cách nào sử dụng." Tiến sĩ Ngưu Đôn thở dài nói.
Có thể thấy, bọn họ đã bị vấn đề này làm khó rất lâu. Tiêu Mục theo đám người đến phòng thí nghiệm. Dùng để thí nghiệm linh khí là một cái hộp vuông vức, bên trên khắc đầy đường vân trận pháp. Tiêu Mục tế ra chân nguyên, thần thức hướng về phía hộp bao trùm qua. Quả nhiên cảm thấy không bình thường, trận văn lúc ẩn lúc hiện, không hề giống pháp khí, tất cả đều sáng lên.
Ong ong… Theo linh khí chậm rãi bay lên, bốn phía truyền đến tiếng chấn động. Thức hải của Tiêu Mục tê rần, bỗng nhiên cảm thấy linh khí nặng như Thái Sơn đè xuống, chân nguyên rốt cuộc không khống chế được linh khí.
Cạch! Linh khí lại rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
"Bệ hạ đã là người thí nghiệm thành công nhất, những người khác thậm chí không có cách nào khiến linh khí bay lên được, nói cách khác cường độ thần thức còn không đủ để bao trùm trận văn phản trọng lực." Tiến sĩ Ngưu Đôn ngược lại mừng rỡ nói.
Ngay cả cố gắng miễn cưỡng như vậy cũng được tính là thành công, Tiêu Mục cũng cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng.
“Vậy việc này làm thế nào để phá giải?” Tiêu Mục dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Cách đơn giản nhất là Đại Hạ có thể bồi dưỡng được tu sĩ Trúc Cơ! Nếu không chỉ có thể chờ khoa học kỹ thuật về thần thức có được đột phá mang tính cách mạng.” Tiến sĩ Ngưu Đôn phân tích một cách không mấy lạc quan.
Chiến sĩ Đại Hạ hiện tại, đều là dựa vào chân nguyên nhập thể miễn cưỡng đạt đến dẫn khí cảnh. Sau đó lại dùng chân nguyên trùng kích huyệt thức hải, từ đó thu được năng lực thần thức. Muốn bọn họ đột phá Trúc Cơ, trong thời gian ngắn đều là vọng tưởng. Khoa học kỹ thuật thần thức đột phá càng là xa vời, cho dù đến thời đại trí tuệ nhân tạo, nhân loại còn chưa chắc đã làm rõ ràng được nguyên lý của đại não, huống chi điều kiện hiện tại.
“Theo tiến độ hiện tại, khi nào Đại Hạ chế tạo được phi thuyền thăm dò Mộc Tinh?” Tiêu Mục không vội trả lời, mà bắt đầu hỏi thăm những chi tiết khác.
“Trong vòng ba năm sẽ có cơ sở kiểm chứng, trong vòng năm năm kỹ thuật có thể thành thục, đến lúc đó sẽ có phi thuyền chính cùng phi thuyền dự bị. Đại Hạ ít nhất cần hai tu sĩ Trúc Cơ.” Tiến sĩ Ngưu Đôn như có thần giao cách cảm đáp.
Tính toán như vậy, Tiêu Mục ngạc nhiên phát hiện, chỉ có mình và Nhan Diệc thật sự có hy vọng. Huyền Thiên Tông tựa như thanh kiếm treo trên đầu, không ai biết nó rơi xuống khi nào. Nắm giữ Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang là rất cần thiết! Đạn hạt nhân và bom Hydro đương nhiên cũng rất tốt, nhưng hai loại vũ khí này không thể so với bí pháp, sử dụng tương đối vụng về. Coi như bom Hydro có thể nổ chết tu sĩ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Nguyên Anh không thể ngu ngốc đứng đó chịu đòn, một cái độn thuật là có thể phá tan công kích của bom Hydro.
"Kỹ thuật thu thập bản nguyên Ngũ Hành thế nào rồi?" Tiêu Mục nhìn xung quanh, không thấy tiến sĩ Dương Chấn đâu, chỉ có thể hỏi tiến sĩ Ngưu Đôn.
Việc nghiên cứu lực lượng bản nguyên Ngũ Hành, một mực do tiến sĩ Dương Chấn phụ trách.
"Thần lần trước có đến xem, phương án của tiến sĩ Dương Chấn vô cùng xảo diệu. Hắn dự định dùng lực lượng Ngũ Hành chế tạo thiết bị thu thập, để chúng trôi nổi trong tầng khí quyển của Mộc Tinh. Phi thuyền định kỳ thu về những thiết bị thu thập này là được.” Tiến sĩ Ngưu Đôn mắt sáng lên, không ngớt lời tán thán nói.
“Chúng ta liền định hẹn năm năm, đến lúc đó trẫm cho các ngươi hai tu sĩ Trúc Cơ, các ngươi cho trẫm hai chiếc phi thuyền.” Tiêu Mục hạ quyết tâm nói.
Khoa học kỹ thuật và tu tiên cùng tồn tại, mới là con đường tương lai của Đại Hạ…
Tiêu Mục ở lại đến tận đêm khuya, đến khi trời tờ mờ sáng ngày hôm sau mới hồi cung. Tu luyện không thể ngừng một ngày, chuyện trong tay thì quá nhiều. Bên trong Thiên Cấm Điện, Tiêu Mục gặp một người không ngờ tới. Mộc Vương Gia vậy mà đã vào kinh, trông có vẻ phong trần mệt mỏi.
"Ái khanh vào kinh thăm trẫm, trẫm rất vui mừng." Tiêu Mục cười híp mắt nói.
Vào mười năm trước, vương gia không có thánh chỉ thì không được vào kinh. Nhưng sau khi binh quyền đã hoàn toàn thu vào tay, lệnh cấm này cũng tiện thể bỏ đi.
“Thần lần này… là muốn cầu duyên! Thần có con gái vừa đến tuổi cập kê, cả nhà tâm tâm niệm niệm đều muốn để nó mở mang kiến thức sự phồn hoa của Đế Kinh, mong bệ hạ khai ân, cho tiểu nữ vào cung làm bạn.” Mộc Vương Gia kiên quyết nói.
Nếu là trước kia, Mộc Vương Phủ không dám kết thông gia với hoàng tộc, để tránh làm thực lực Mộc Vương Phủ ngày càng phát triển lớn mạnh hơn. Nhưng lúc này đã khác, đặc biệt là sau khi bệ hạ phổ biến cải cách tư pháp, Mộc Vương Phủ vô cùng hoảng loạn. Lo lắng bệ hạ sẽ tiếp tục tước đoạt lãnh địa. Mộc Vương Phủ đã là thịt nằm trên thớt rồi, bọn họ không dám không nghe theo.
“Nữ nhi nhà ngươi… không phải là Mộc Thiên Thiên đấy chứ!” Tiêu Mục khóe miệng co giật, da đầu tê dại hỏi.
Tiêu Mục vốn định bế quan, nhưng cũng mất hai tháng mới hoàn toàn tiêu hóa ân tình của mỹ nhân. Đã đến lúc tăng lên một chút cảnh giới tu luyện, đây cũng là thủ đoạn tự vệ quan trọng. Sau hai năm rưỡi bế quan, tu vi của Tiêu Mục đã tăng lên tới chân nguyên cảnh tầng thứ sáu. Mỗi ngày đều là ban ngày tu luyện, ban đêm ân ái cùng phi tần.
Long Tức Điện. Sau khi kết thúc một ngày tu luyện, Tiêu Mục đang định đi tìm La Lỵ. Nhưng Hòe An lại vội vàng chạy tới.
“Bẩm báo bệ hạ, tiến sĩ Ngưu Đôn của Thái Học Viện đang cầu kiến bệ hạ. Tiến sĩ khẩn cầu bệ hạ đến Thái Học Viện, nói là có phát hiện trọng đại.” Hòe An một năm một mười bẩm báo.
Loại tin tức này lẽ ra phải bẩm báo vào ban ngày, chỉ có điều Tiêu Mục bế quan vào ban ngày, cho nên mới kéo tới ban đêm.
"Trẫm đi xem một chút." Tiêu Mục hứng thú nói.
Đã lâu không đến Thái Học Viện cũng nên đến xem các hạng mục tiến triển thế nào.
"Bệ hạ! Bây giờ là giờ cơm tối, hay là để hôm khác ạ?" Hòe An cẩn thận đề nghị.
"Ngươi đúng là không hiểu rồi, người Thái Học Viện vẫn đang tăng ca đấy!" Tiêu Mục nhếch miệng cười nói.
Cũng là vất vả mọi người, đặc biệt là sau khi có được ngọc giản của Đạp Gió Tiên Quân, tất cả mọi người như phát điên.
"Ngươi chuẩn bị một chút, mang một ít đồ ăn ngon đến khao mọi người ở Thái Học Viện." Tiêu Mục nghĩ nghĩ, tiện thể nói thêm một câu.
Bỏ ra công sức sẽ có thu hoạch, Đại Hạ đối đãi các nhà khoa học vô cùng hào phóng. Không hề khoa trương, mọi người ở Thái Học Viện đều là phú hào.
Lúc Tiêu Mục chạy tới nơi, Ngưu Đôn và những người khác quả nhiên vẫn đang làm việc.
“Bái kiến bệ hạ!” Tất cả mọi người dừng lại, chắp tay hành lễ nói.
“Bình thân! Ngưu Đôn ái khanh tìm trẫm có chuyện gì?” Tiêu Mục đưa tay đỡ mọi người đứng lên, cười híp mắt nói.
“Mô hình kiểm chứng linh khí có chút vấn đề, thần thức của những người dẫn khí cảnh không đạt yêu cầu….” Tiến sĩ Ngưu Đôn dùng vài lời ngắn gọn giải thích một lần.
Muốn sử dụng linh khí, đối với tu vi và thần thức đều có yêu cầu. Tu vi thì dễ nói, sử dụng trận pháp khu động chân nguyên đã tinh luyện là được. Thần thức mới không dễ giải quyết! Cho dù là Đại Hạ tìm được người có thần thức thiên phú dị bẩm, nhưng bị hạn chế ở tu vi, cường độ thần thức vẫn không đạt yêu cầu.
"Trẫm đến thử xem." Tiêu Mục hơi nhíu mày nói.
Người có thần thức mạnh nhất Đại Hạ, chính là hoàng đế. Điểm này người của Thái Học Viện đều biết, dù sao khi luyện chế khôi giáp động lực, bọn họ đã từng kiểm nghiệm thần thức.
"Cường độ thần thức không đủ, thì không có cách nào khu động tất cả các trận văn trên linh khí, khiến uy năng linh khí giảm xuống, nghiêm trọng hơn là không có cách nào sử dụng." Tiến sĩ Ngưu Đôn thở dài nói.
Có thể thấy, bọn họ đã bị vấn đề này làm khó rất lâu. Tiêu Mục theo đám người đến phòng thí nghiệm. Dùng để thí nghiệm linh khí là một cái hộp vuông vức, bên trên khắc đầy đường vân trận pháp. Tiêu Mục tế ra chân nguyên, thần thức hướng về phía hộp bao trùm qua. Quả nhiên cảm thấy không bình thường, trận văn lúc ẩn lúc hiện, không hề giống pháp khí, tất cả đều sáng lên.
Ong ong… Theo linh khí chậm rãi bay lên, bốn phía truyền đến tiếng chấn động. Thức hải của Tiêu Mục tê rần, bỗng nhiên cảm thấy linh khí nặng như Thái Sơn đè xuống, chân nguyên rốt cuộc không khống chế được linh khí.
Cạch! Linh khí lại rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
"Bệ hạ đã là người thí nghiệm thành công nhất, những người khác thậm chí không có cách nào khiến linh khí bay lên được, nói cách khác cường độ thần thức còn không đủ để bao trùm trận văn phản trọng lực." Tiến sĩ Ngưu Đôn ngược lại mừng rỡ nói.
Ngay cả cố gắng miễn cưỡng như vậy cũng được tính là thành công, Tiêu Mục cũng cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng.
“Vậy việc này làm thế nào để phá giải?” Tiêu Mục dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Cách đơn giản nhất là Đại Hạ có thể bồi dưỡng được tu sĩ Trúc Cơ! Nếu không chỉ có thể chờ khoa học kỹ thuật về thần thức có được đột phá mang tính cách mạng.” Tiến sĩ Ngưu Đôn phân tích một cách không mấy lạc quan.
Chiến sĩ Đại Hạ hiện tại, đều là dựa vào chân nguyên nhập thể miễn cưỡng đạt đến dẫn khí cảnh. Sau đó lại dùng chân nguyên trùng kích huyệt thức hải, từ đó thu được năng lực thần thức. Muốn bọn họ đột phá Trúc Cơ, trong thời gian ngắn đều là vọng tưởng. Khoa học kỹ thuật thần thức đột phá càng là xa vời, cho dù đến thời đại trí tuệ nhân tạo, nhân loại còn chưa chắc đã làm rõ ràng được nguyên lý của đại não, huống chi điều kiện hiện tại.
“Theo tiến độ hiện tại, khi nào Đại Hạ chế tạo được phi thuyền thăm dò Mộc Tinh?” Tiêu Mục không vội trả lời, mà bắt đầu hỏi thăm những chi tiết khác.
“Trong vòng ba năm sẽ có cơ sở kiểm chứng, trong vòng năm năm kỹ thuật có thể thành thục, đến lúc đó sẽ có phi thuyền chính cùng phi thuyền dự bị. Đại Hạ ít nhất cần hai tu sĩ Trúc Cơ.” Tiến sĩ Ngưu Đôn như có thần giao cách cảm đáp.
Tính toán như vậy, Tiêu Mục ngạc nhiên phát hiện, chỉ có mình và Nhan Diệc thật sự có hy vọng. Huyền Thiên Tông tựa như thanh kiếm treo trên đầu, không ai biết nó rơi xuống khi nào. Nắm giữ Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang là rất cần thiết! Đạn hạt nhân và bom Hydro đương nhiên cũng rất tốt, nhưng hai loại vũ khí này không thể so với bí pháp, sử dụng tương đối vụng về. Coi như bom Hydro có thể nổ chết tu sĩ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Nguyên Anh không thể ngu ngốc đứng đó chịu đòn, một cái độn thuật là có thể phá tan công kích của bom Hydro.
"Kỹ thuật thu thập bản nguyên Ngũ Hành thế nào rồi?" Tiêu Mục nhìn xung quanh, không thấy tiến sĩ Dương Chấn đâu, chỉ có thể hỏi tiến sĩ Ngưu Đôn.
Việc nghiên cứu lực lượng bản nguyên Ngũ Hành, một mực do tiến sĩ Dương Chấn phụ trách.
"Thần lần trước có đến xem, phương án của tiến sĩ Dương Chấn vô cùng xảo diệu. Hắn dự định dùng lực lượng Ngũ Hành chế tạo thiết bị thu thập, để chúng trôi nổi trong tầng khí quyển của Mộc Tinh. Phi thuyền định kỳ thu về những thiết bị thu thập này là được.” Tiến sĩ Ngưu Đôn mắt sáng lên, không ngớt lời tán thán nói.
“Chúng ta liền định hẹn năm năm, đến lúc đó trẫm cho các ngươi hai tu sĩ Trúc Cơ, các ngươi cho trẫm hai chiếc phi thuyền.” Tiêu Mục hạ quyết tâm nói.
Khoa học kỹ thuật và tu tiên cùng tồn tại, mới là con đường tương lai của Đại Hạ…
Tiêu Mục ở lại đến tận đêm khuya, đến khi trời tờ mờ sáng ngày hôm sau mới hồi cung. Tu luyện không thể ngừng một ngày, chuyện trong tay thì quá nhiều. Bên trong Thiên Cấm Điện, Tiêu Mục gặp một người không ngờ tới. Mộc Vương Gia vậy mà đã vào kinh, trông có vẻ phong trần mệt mỏi.
"Ái khanh vào kinh thăm trẫm, trẫm rất vui mừng." Tiêu Mục cười híp mắt nói.
Vào mười năm trước, vương gia không có thánh chỉ thì không được vào kinh. Nhưng sau khi binh quyền đã hoàn toàn thu vào tay, lệnh cấm này cũng tiện thể bỏ đi.
“Thần lần này… là muốn cầu duyên! Thần có con gái vừa đến tuổi cập kê, cả nhà tâm tâm niệm niệm đều muốn để nó mở mang kiến thức sự phồn hoa của Đế Kinh, mong bệ hạ khai ân, cho tiểu nữ vào cung làm bạn.” Mộc Vương Gia kiên quyết nói.
Nếu là trước kia, Mộc Vương Phủ không dám kết thông gia với hoàng tộc, để tránh làm thực lực Mộc Vương Phủ ngày càng phát triển lớn mạnh hơn. Nhưng lúc này đã khác, đặc biệt là sau khi bệ hạ phổ biến cải cách tư pháp, Mộc Vương Phủ vô cùng hoảng loạn. Lo lắng bệ hạ sẽ tiếp tục tước đoạt lãnh địa. Mộc Vương Phủ đã là thịt nằm trên thớt rồi, bọn họ không dám không nghe theo.
“Nữ nhi nhà ngươi… không phải là Mộc Thiên Thiên đấy chứ!” Tiêu Mục khóe miệng co giật, da đầu tê dại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận