Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 16: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ
Chương 16: Từng trải biển cả khó làm nước Quan hệ hai người tựa như là kẻ thù. Nhưng mà dù Tiêu Mục có giải thích thế nào, cũng không thể làm tan chảy trái tim băng giá của nàng. “Chuyện năm đó.... Thật không phải ta giết Đường Minh Hải, là hắn chọc giận đám binh lính trong quân doanh, bị người ngộ sát.” Tiêu Mục không thể không nhắc lại chuyện cũ. Vừa thốt ra lời này, đại mỹ nữ lập tức phản ứng dữ dội, tức giận đứng lên. “Hắn vốn là vị hôn phu của ta, là ngươi cướp đi ta. Cái này coi như xong, vì sao còn muốn giết người cho hả giận? Xem hắn như cái cầu để đá?” Ngu Diệu Tâm tức giận khóc kể lể. Không có gì ngạc nhiên, sự việc lần nữa rơi vào thế bế tắc. Kỳ thực Tiêu Mục rất hiểu nàng, Ngu Diệu Tâm căn bản không phải yêu nam nhân kia, mà là Đường Minh Hải chết quá thảm. Đường gia và Ngu gia là thế giao, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã. Ngu gia đích nữ khuynh quốc khuynh thành, trong loạn thế chính là tai họa ngầm lớn nhất. Sau này Tiêu Mục công thành đoạt đất, bước đầu tiên là tìm đến Ngu gia cầu hôn. Trong tình huống đó, Ngu gia không còn cách nào khác, chỉ có thể hủy hôn với Đường gia, gả tuyệt thế Yêu Cơ cho Tiêu Mục. Sau mấy năm làm vợ chồng, Ngu Diệu Tâm đã bất giác yêu Tiêu Mục. Nhưng mà oái oăm ở chỗ, Đường Minh Hải không quên được nàng, tìm đến quân doanh của Tiêu Mục. Sau đó nam nhân kia chết ở bên ngoài trướng lớn của Tiêu Mục. Nói Tiêu Mục không giết hắn, ngay cả Tiêu Mục cũng cảm thấy khó tin. “Ta nguyện ý để ngươi tu tiên.... Nếu ngươi thực sự có thể chém ta, vậy cứ thử xem.” Tiêu Mục cay đắng nói. Người phụ nữ này theo mình hai mươi năm, nếu như ngay cả cơ hội cho nàng cũng không dám, vậy thì quá hèn. Giọng điệu thẳng thắn, khiến cho Ngu Diệu Tâm đang đau khổ gần chết cũng chấn kinh. Nàng cắn chặt môi đỏ, không nói một lời.
Haiz! Tiêu Mục buồn bã thở dài, tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nhẹ nhàng đặt lên trên la bàn. Rất nhanh la bàn truyền đến chấn động dữ dội, màu trắng cùng hào quang màu xanh lam, suýt chút nữa làm mù mắt người. Tiêu Mục mở to mắt, khó tin nhìn vào mặt nàng. Băng sương Thần Thể! Không hổ là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, tư chất khiến phàm phu tục tử xấu hổ. Nàng thật sự có khả năng chém giết Tiêu Mục, thần thể chi uy, không phải chuyện tầm thường. “Ta sẽ chuẩn bị công pháp cho ngươi, cố gắng sống sót.” Tiêu Mục thu lại suy nghĩ miên man trong lòng, dứt khoát không nhắc gì đến tư chất với nàng. Ngu Diệu Tâm đang ngơ ngác, lúc này mới lấy lại tinh thần, lại tức giận ngồi về giường. “Bệ hạ cần phải đi.” Ngu Diệu Tâm lại khôi phục vẻ thanh lãnh. “Ta không đi! Hôm nay cứ ở trong cung của ngươi ngồi đấy.” Tiêu Mục thành công bị nàng chọc cười. Hai người tựa như trẻ con tùy hứng. Tiêu Mục vòng qua bình phong, bắt đầu tỉnh tọa. Phụ nữ của mình mình hiểu! Tiêu Mục tuyệt không tin nàng có thể thí quân.
Tĩnh tọa, Tiêu Mục đã vận hành công pháp thần thức tu luyện. Rất nhanh không có âm thanh, trong thức hải đột nhiên nổi lên mưa to gió lớn. Vì lơ là, lần này Tiêu Mục đã tính sai. Đạo tâm bất ổn, cảm xúc lên xuống thất thường, tuyệt đối không thích hợp tu luyện thần thức. Đây chính là hạ tràng của việc không có sư tôn. Phù! Trong lúc tu luyện thân thể Tiêu Mục ngã xuống đất, ngay cả bình phong gió cũng bị chấn động mà dịch chuyển vị trí. Ngu Diệu Tâm vốn đang ngồi ngay ngắn vội vàng đứng dậy, chạy qua bình phong. Bệ hạ đã ngã xỉu trên đất, sống chết chưa rõ. Mặt nàng biến đổi, đột nhiên hai con ngươi hiện lên một tia băng lãnh, từ trên mặt bàn bên cạnh cầm lên một chiếc kéo. Tim Ngu Diệu Tâm đập mạnh, nàng chưa bao giờ sát sinh, hôm nay lại muốn giết người. Thấy chiếc kéo sắp hướng đến cổ bệ hạ. Bịch! Ngu Diệu Tâm bỗng nhiên gục xuống, chiếc kéo bị nàng ném ra ngoài. Đại mỹ nữ khuynh thành tuyệt thế, nước mắt rơi trên mặt bệ hạ. “Ngươi đáng chết.... Tên hỏng bét. Thế nhưng ta lại không nỡ.... Ta lại yêu tên đại phôi đản này. Ô ô....!” Ngu Diệu Tâm suy sụp khóc nức nở, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bệ hạ. Một hồi lâu nàng mới ngừng thút thít, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Tiêu Mục. “Có phải ngươi sắp chết không? Rất tốt! Vậy chúng ta cùng chết!” Ngu Diệu Tâm nỉ non nói. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất, cừu hận của nàng cuối cùng cũng tan biến.
“Ngươi không thể chết, nữ nhân của ta, tuyệt đối không thể chết.” Tiêu Mục bỗng mở to mắt, thất thần tiếp lời. Ngu Diệu Tâm trong ngực giật mình, vội vàng đứng lên. Trái tim nàng đập loạn nhịp, nhìn đôi mắt khác lạ của Tiêu Mục. Tu luyện thần thức gặp rủi ro, thức hải của Tiêu Mục đã mất đi phòng hộ của tâm trí, biến thành một con rối bị giật dây. Cho nên, dù Ngu Diệu Tâm hỏi bất cứ điều gì, hắn đều sẽ trả lời dựa theo bản tâm. Trạng thái quỷ dị khiến cho Ngu Diệu Tâm phàm phu tục tử kinh ngạc không thôi. Nàng chợt phát hiện, trên trán Tiêu Mục, phảng phất có pháp quang đang dao động. Ngu Diệu Tâm chậm rãi tiến sát đầu vào trán Tiêu Mục, những suy nghĩ hỗn độn lập tức biến mất trong đầu nàng. Thần thức tràn ra ngoài. Nhưng tu vi của Tiêu Mục chỉ có dẫn khí cảnh, nên phải tiếp xúc thân thể mới có thể chạm đến thần thức. Ngu Diệu Tâm dán trán vào hắn, vừa hay đọc được ký ức trong thần thức Tiêu Mục. Có thể cảm nhận rõ Tiêu Mục lúc này muốn cái gì. “Trái tim.... Ta muốn ngươi.....” Trong thức hải của Tiêu Mục, suy nghĩ chuyện vô cùng dâm đãng. Ngu Diệu Tâm vừa mới đọc được ký ức, trong chốc lát đã xấu hổ đỏ bừng mặt. Nàng nhìn thấy những hình ảnh trên giường, khi đó Tiêu Mục vô cùng trầm mê thân thể nàng. Mỗi lần đều sủng hạnh cả đêm. “Lúc Đường Minh Hải chết, ngươi đang làm gì?” Ngu Diệu Tâm chợt nảy ra một ý, phát hiện đây là một cơ hội tuyệt vời, có thể biết rõ sự việc năm đó. Nếu bệ hạ thực sự giết Đường Minh Hải, cả đời này nàng đều không có ý định tha thứ cho hắn. Vừa nghĩ đến thanh mai trúc mã tài tử, đầu bị Tiêu Mục dùng làm cầu đá, nàng liền cảm thấy suy sụp. “Ngày đó, ta đang nghiên cứu binh pháp.....” Đôi mắt Tiêu Mục đờ đẫn, bắt đầu nhớ lại ký ức ngày đó. Khi đó, thiên hạ tranh bá tiến vào hồi cuối, tám chín phần mười thiên hạ đã rơi vào thế lực của Tiêu Mục...
Trong đại trướng nghiên cứu binh pháp, Tiêu Mục đón một vị khách không mời mà đến. Đường Minh Hải nổi trận lôi đình đến tìm. “Tiêu Mục.... trả Diệu Tâm lại cho ta.” Đường Minh Hải dường như đã say, vừa vào cửa đã hét lên. Lạch cạch! Tiêu Mục thờ ơ ném quyển binh thư xuống bàn, liếc mắt nhìn hắn. “Có phải ngươi muốn ăn đòn không? Ngu Diệu Tâm là nữ nhân của ta, con cũng có rồi, ngươi đòi người với ta sao?” Tiêu Mục cười lạnh tiếp lời. Thực tế mà nói, tuy rằng Ngu Diệu Tâm là bị ép buộc, nhưng trong loạn thế Tiêu Mục đã che chở cho nàng. Cũng có thể tính là một minh ước, dù sao Ngu gia cũng nguyện ý thông gia. “Diệu Tâm căn bản không yêu ngươi, cưỡng ép trâu uống nước không ngọt.” Đường Minh Hải điên cuồng giận dữ hét. Nàng là một hồng nhan nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần nhìn một lần, liền không cách nào quên được nữa. Công tử thế gia ít khi có kẻ si tình, nhưng Đường Minh Hải không có nàng thì không được. Mất đi Diệu Tâm, hắn thà chết còn hơn.
Haiz! Tiêu Mục buồn bã thở dài, tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nhẹ nhàng đặt lên trên la bàn. Rất nhanh la bàn truyền đến chấn động dữ dội, màu trắng cùng hào quang màu xanh lam, suýt chút nữa làm mù mắt người. Tiêu Mục mở to mắt, khó tin nhìn vào mặt nàng. Băng sương Thần Thể! Không hổ là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, tư chất khiến phàm phu tục tử xấu hổ. Nàng thật sự có khả năng chém giết Tiêu Mục, thần thể chi uy, không phải chuyện tầm thường. “Ta sẽ chuẩn bị công pháp cho ngươi, cố gắng sống sót.” Tiêu Mục thu lại suy nghĩ miên man trong lòng, dứt khoát không nhắc gì đến tư chất với nàng. Ngu Diệu Tâm đang ngơ ngác, lúc này mới lấy lại tinh thần, lại tức giận ngồi về giường. “Bệ hạ cần phải đi.” Ngu Diệu Tâm lại khôi phục vẻ thanh lãnh. “Ta không đi! Hôm nay cứ ở trong cung của ngươi ngồi đấy.” Tiêu Mục thành công bị nàng chọc cười. Hai người tựa như trẻ con tùy hứng. Tiêu Mục vòng qua bình phong, bắt đầu tỉnh tọa. Phụ nữ của mình mình hiểu! Tiêu Mục tuyệt không tin nàng có thể thí quân.
Tĩnh tọa, Tiêu Mục đã vận hành công pháp thần thức tu luyện. Rất nhanh không có âm thanh, trong thức hải đột nhiên nổi lên mưa to gió lớn. Vì lơ là, lần này Tiêu Mục đã tính sai. Đạo tâm bất ổn, cảm xúc lên xuống thất thường, tuyệt đối không thích hợp tu luyện thần thức. Đây chính là hạ tràng của việc không có sư tôn. Phù! Trong lúc tu luyện thân thể Tiêu Mục ngã xuống đất, ngay cả bình phong gió cũng bị chấn động mà dịch chuyển vị trí. Ngu Diệu Tâm vốn đang ngồi ngay ngắn vội vàng đứng dậy, chạy qua bình phong. Bệ hạ đã ngã xỉu trên đất, sống chết chưa rõ. Mặt nàng biến đổi, đột nhiên hai con ngươi hiện lên một tia băng lãnh, từ trên mặt bàn bên cạnh cầm lên một chiếc kéo. Tim Ngu Diệu Tâm đập mạnh, nàng chưa bao giờ sát sinh, hôm nay lại muốn giết người. Thấy chiếc kéo sắp hướng đến cổ bệ hạ. Bịch! Ngu Diệu Tâm bỗng nhiên gục xuống, chiếc kéo bị nàng ném ra ngoài. Đại mỹ nữ khuynh thành tuyệt thế, nước mắt rơi trên mặt bệ hạ. “Ngươi đáng chết.... Tên hỏng bét. Thế nhưng ta lại không nỡ.... Ta lại yêu tên đại phôi đản này. Ô ô....!” Ngu Diệu Tâm suy sụp khóc nức nở, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bệ hạ. Một hồi lâu nàng mới ngừng thút thít, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Tiêu Mục. “Có phải ngươi sắp chết không? Rất tốt! Vậy chúng ta cùng chết!” Ngu Diệu Tâm nỉ non nói. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất, cừu hận của nàng cuối cùng cũng tan biến.
“Ngươi không thể chết, nữ nhân của ta, tuyệt đối không thể chết.” Tiêu Mục bỗng mở to mắt, thất thần tiếp lời. Ngu Diệu Tâm trong ngực giật mình, vội vàng đứng lên. Trái tim nàng đập loạn nhịp, nhìn đôi mắt khác lạ của Tiêu Mục. Tu luyện thần thức gặp rủi ro, thức hải của Tiêu Mục đã mất đi phòng hộ của tâm trí, biến thành một con rối bị giật dây. Cho nên, dù Ngu Diệu Tâm hỏi bất cứ điều gì, hắn đều sẽ trả lời dựa theo bản tâm. Trạng thái quỷ dị khiến cho Ngu Diệu Tâm phàm phu tục tử kinh ngạc không thôi. Nàng chợt phát hiện, trên trán Tiêu Mục, phảng phất có pháp quang đang dao động. Ngu Diệu Tâm chậm rãi tiến sát đầu vào trán Tiêu Mục, những suy nghĩ hỗn độn lập tức biến mất trong đầu nàng. Thần thức tràn ra ngoài. Nhưng tu vi của Tiêu Mục chỉ có dẫn khí cảnh, nên phải tiếp xúc thân thể mới có thể chạm đến thần thức. Ngu Diệu Tâm dán trán vào hắn, vừa hay đọc được ký ức trong thần thức Tiêu Mục. Có thể cảm nhận rõ Tiêu Mục lúc này muốn cái gì. “Trái tim.... Ta muốn ngươi.....” Trong thức hải của Tiêu Mục, suy nghĩ chuyện vô cùng dâm đãng. Ngu Diệu Tâm vừa mới đọc được ký ức, trong chốc lát đã xấu hổ đỏ bừng mặt. Nàng nhìn thấy những hình ảnh trên giường, khi đó Tiêu Mục vô cùng trầm mê thân thể nàng. Mỗi lần đều sủng hạnh cả đêm. “Lúc Đường Minh Hải chết, ngươi đang làm gì?” Ngu Diệu Tâm chợt nảy ra một ý, phát hiện đây là một cơ hội tuyệt vời, có thể biết rõ sự việc năm đó. Nếu bệ hạ thực sự giết Đường Minh Hải, cả đời này nàng đều không có ý định tha thứ cho hắn. Vừa nghĩ đến thanh mai trúc mã tài tử, đầu bị Tiêu Mục dùng làm cầu đá, nàng liền cảm thấy suy sụp. “Ngày đó, ta đang nghiên cứu binh pháp.....” Đôi mắt Tiêu Mục đờ đẫn, bắt đầu nhớ lại ký ức ngày đó. Khi đó, thiên hạ tranh bá tiến vào hồi cuối, tám chín phần mười thiên hạ đã rơi vào thế lực của Tiêu Mục...
Trong đại trướng nghiên cứu binh pháp, Tiêu Mục đón một vị khách không mời mà đến. Đường Minh Hải nổi trận lôi đình đến tìm. “Tiêu Mục.... trả Diệu Tâm lại cho ta.” Đường Minh Hải dường như đã say, vừa vào cửa đã hét lên. Lạch cạch! Tiêu Mục thờ ơ ném quyển binh thư xuống bàn, liếc mắt nhìn hắn. “Có phải ngươi muốn ăn đòn không? Ngu Diệu Tâm là nữ nhân của ta, con cũng có rồi, ngươi đòi người với ta sao?” Tiêu Mục cười lạnh tiếp lời. Thực tế mà nói, tuy rằng Ngu Diệu Tâm là bị ép buộc, nhưng trong loạn thế Tiêu Mục đã che chở cho nàng. Cũng có thể tính là một minh ước, dù sao Ngu gia cũng nguyện ý thông gia. “Diệu Tâm căn bản không yêu ngươi, cưỡng ép trâu uống nước không ngọt.” Đường Minh Hải điên cuồng giận dữ hét. Nàng là một hồng nhan nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần nhìn một lần, liền không cách nào quên được nữa. Công tử thế gia ít khi có kẻ si tình, nhưng Đường Minh Hải không có nàng thì không được. Mất đi Diệu Tâm, hắn thà chết còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận