Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 43: Trẫm coi như một lần hôn quân

Chương 43: Trẫm coi như một lần hôn quân.
Đại quân khải hoàn hồi triều. Sách sử lại nên thêm vào một trang nổi bật: Thái tổ viễn chinh, chỉ dùng nửa tháng, liền triệt để chinh phục đại lục. Nhưng mà trở lại Hoàng Thành Tiêu Mục, ngay cả khôi giáp cũng không kịp cởi xuống, liền thấy một màn nhức đầu. Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử quỳ gối trước Long Tức Điện. Hai đứa tiểu tử thối ánh mắt quật cường, xem xét liền biết sẽ không tùy tiện thỏa hiệp. Đặc biệt là đại nhi tử Tiêu Gia Hạ, ánh mắt cố chấp đều giống Tiêu Mục như đúc.
"Quỳ mấy ngày rồi?" Tiêu Mục không quay đầu lại mà hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ.... Đã ba ngày." Hòe An thấp thỏm tiếp lời.
Cộc cộc! Tiếng bước chân ủng chiến nặng nề dừng lại trước mặt hai hoàng tử. Lúc này bọn hắn mới phản ứng, tai mũi sát đất bái xuống.
"Khẩn cầu phụ hoàng thứ tội! Mẫu thân u cư lãnh cung, nhi tử cảm động lây, cam nguyện thay thế mẫu thân chịu phạt!" Tiêu Gia Hạ khàn giọng khẩn cầu.
Đứa đại nhi tử này, cái gì cũng tốt, đáng tiếc không có linh căn.
"Đứng lên đi! Trẫm tự có kết luận." Tiêu Mục không thể không xuất ra uy nghiêm của người cha, nghiêm túc ra lệnh.
Đổi lại trước kia, hai đứa con trai hiếu thuận khẳng định không dám phản kháng. Nhưng bây giờ không giống trước kia, mẹ của bọn hắn đang chịu khổ, chỉ có thể mạo hiểm làm trái ý phụ thân.
"Xin phụ thân cho nhi tử thay thế mẫu thân chịu phạt." Tiêu Gia Hạ cố chấp nói tiếp.
"Tiểu tử thối." Tiêu Mục tức giận quá mà bật cười, nhịn không được cười mắng một tiếng. Nói xong cũng trực tiếp động thủ, chân nguyên linh lực trực tiếp phong bế khiếu huyệt của hắn. Hai đứa con trai tất cả đều xụi lơ trên mặt đất.
"Hòe An, gọi quận vương phi tới đón người, ngày kia tiến cung kiến giá." Tiêu Mục lúc này mới quay đầu phân phó.
Hiện tại Tiêu Gia Hạ đã bị giáng xuống làm quận vương, vợ hắn tự nhiên cũng thành quận vương phi. Về phần Tứ nhi tử còn chưa thành hôn, năm nay cũng mới 17 tuổi. Tình cảm huynh đệ bọn họ thâm hậu, giao cho tẩu tử hắn mang đi cũng không sao. Quăng xuống câu nói này, Tiêu Mục cũng không nén được nữa tình cảm trong nội tâm. Khôi giáp còn chưa cởi xuống, liền vô cùng lo lắng chạy tới lãnh cung...
Hoàng cung góc tây bắc, chính là lãnh cung hậu cung nghe mà biến sắc. Tuy nói như vậy, kỳ thật các phi tử bị đày vào lãnh cung cũng không nhiều, một bàn tay có thể đếm được. Mà bây giờ, Hoàng hậu nương nương đã từng mẫu nghi thiên hạ, cũng đang u cư trong đó.
Trong sân mộc mạc, Nhan Tố Tố ăn mặc phi thường giản dị, đang pha trà bằng lá rụng để uống. Tiêu Mục không báo trước, trực tiếp xông vào.
"Ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Đám tôi tớ bốn phía quỳ đầy. Lá rụng xào xạc, vị tiên tử khuynh thành giống như pho tượng, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn phu quân của mình một cái. Thẳng thắn nói thời gian ở lãnh cung cũng không khó chịu, chí ít không ai dám làm khó nàng. Thậm chí ngay cả những tôi tớ thân cận cũng đều đi theo tới.
"Tố Tố, nàng vẫn khỏe chứ?" Tiêu Mục nghẹn họng, nửa ngày mới nói ra mấy chữ như vậy. Bởi vì không ai gọi bình thân, cung nữ thái giám tất cả đều tai mũi sát đất, không ai dám tự tiện đứng dậy.
"Đều bình thân đi! Thay ta đưa bệ hạ ra ngoài." Nhan Tố Tố lạnh nhạt nói.
Lần này phiền phức lớn rồi! Cung nữ thái giám run lẩy bẩy, không biết nên đứng dậy hay không. Các vị đại lão đánh nhau, tai bay vạ gió. Người trong cung sợ nhất loại cục diện này.
Cộc cộc! Tiêu Mục không nhịn được nữa, bước lên trước, bá đạo ôm lấy đại lão bà. Sau đó sải bước hướng vào trong phòng.
"Tất cả chớ vào, trẫm cùng hoàng hậu nói chuyện." Tiêu Mục quen miệng gọi nàng là hoàng hậu.
Phanh! Cánh cửa lớn đóng sầm lại, người hầu ngoài phòng hai mặt nhìn nhau.
"Thả ta ra, tên bại hoại này." Nhan Tố Tố giãy dụa nhảy ra khỏi ngực, khuôn mặt ngọc khiết băng thanh của tiên tử rốt cục nổi lên nộ khí. Nhưng Tiêu Mục hiểu rất rõ nàng, căn bản không có ý định buông tay, ngược lại đưa nàng kabe-don lên tường. Sau đó hung hăng hôn một cái. Đến khi nàng không phản kháng nữa, hắn mới thở hổn hển nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Tố Tố ra ngoài đi! Lại không ra ngoài, hai đứa tiểu tử thối kia đều sắp khởi binh tạo phản rồi." Tiêu Mục cười khổ không thôi nói.
Đây không phải là thuần túy lo hão. Nhan gia cây lớn rễ sâu, thế lực của hai vị hoàng tử cành lá đan xen khó gỡ. Nếu không phải Tiêu Mục từ trước đến nay luôn khống chế binh quyền, dưới tình huống này thật đúng là có thể xảy ra sự cố.
"Ngươi rốt cục muốn làm hôn quân rồi sao? Mới qua không đến hai tháng, còn cách nửa năm xa đấy!" Nhan Tố Tố tức giận phản bác.
Tình hình Nhan gia hiện giờ tồi tệ, tất cả đều bị lưu đày tới Bắc Dương Châu. Lăng Vân Giới hiện tại phát hiện ba khối đại lục, Thần Châu đi thuyền về phía bắc chính là Bắc Dương Châu. Nơi đó cho dù là nơi gần phía nam nhất, trong vòng một năm cũng có sáu tháng băng giá. Môi trường tự nhiên khắc nghiệt, nhân khẩu cũng vô cùng ít ỏi. Triều đình khai thác nhiều năm, nơi đó cũng chỉ có mấy chục vạn người.
"Vì nàng... ta liền làm một lần hôn quân." Tiêu Mục nhẹ giọng nỉ non. Tay vẫn không thành thật, trêu đến Nhan Tố Tố vừa thẹn vừa giận.
"Cho Nhan gia một cơ hội, Bắc Dương Châu có rất nhiều mỏ, giao cho bọn họ đi khai thác." Nhan Tố Tố cũng không trực tiếp đáp ứng, ngược lại bắt đầu đàm phán. Từ sau khi xảy ra chuyện, hiện tại tất cả hy vọng của Nhan gia, tất cả đều đặt lên vai nàng.
"Khụ khụ.... Trẫm cũng không dễ nói chuyện như vậy, muốn lấy quyền khai thác quặng, vậy phải xem ái phi biểu hiện." Tiêu Mục mập mờ nhắc nhở.
Phốc phốc! Nhan Tố Tố nín khóc mỉm cười, rốt cục mặt đỏ bừng.
"Thần thiếp giúp bệ hạ cởi giáp." Nhan Tố Tố giọng điệu khôi phục ôn nhu.
Lãnh cung đơn sơ, bỗng nhiên trở nên ấm áp...
Tiêu Mục ở lãnh cung chờ cả ngày, lúc này mới hài lòng trở về Long Tức Điện. Lãnh cung lần nữa trở nên quạnh quẽ, Nhan Tố Tố mang theo một đoàn người đi tới một sân nhỏ nơi mỹ nhân ở lại. Lúc này thật sự là làm lại từ đầu, nàng phong hào biến thành mỹ nhân. Vẻn vẹn so với tú nữ cấp mười. Chỉ có điều người hầu thân cận vẫn đầy đủ, hay là theo quy cách của hoàng hậu 32 người. Sân nhỏ náo nhiệt vô cùng, cung nữ thái giám đều rất cao hứng.
"Đông Hoàng mẹ kế giá lâm!"
Theo từng lớp người phụ xướng vang lên. La Lỵ mang theo nghi trượng của hoàng hậu, mặt mày hớn hở đi tới sân nhỏ. Sân nhỏ vốn ồn ào, bỗng trở nên trầm mặc đến đinh tai nhức óc.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương." Nhan Tố Tố hít sâu một hơi, má lúm đồng tiền như hoa quỳ xuống hành lễ.
"Ôi nha.... Tỷ tỷ chiết sát ta, mau dậy đi." La Lỵ đắc ý rung rung lông mày. Kiêu ngạo gần như tràn ra khỏi màn hình! Nàng rốt cuộc cũng đợi được ngày này, đem Nhan Tố Tố cao cao tại thượng đè xuống một đầu.
"Nương nương vào phòng ngồi." Nhan Tố Tố sắc mặt không hề gợn sóng, đưa tay ra hiệu nói.
Oa.... Ha ha ha ha! La Lỵ dương dương tự đắc, dẫn đầu đi vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận