Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 87: Quy định dẫn đầu là vương đạo
Ha ha ha ha! Tiêu Mục mừng rỡ như điên thu hồi áo giáp. Bộ áo giáp trận pháp uy phong lẫm liệt ban đầu, nhanh chóng thu nhỏ lại, được cất vào trong nhẫn trữ vật. Nhưng mà cánh tay phải lại bật ra ngoài. “Chuyện gì xảy ra?” Tiêu Mục ngạc nhiên hỏi. “Mỗi bộ khôi giáp đều trang bị không gian trữ vật, căn cứ nguyên lý trận pháp không gian, giữa chúng không thể chồng chất lên nhau, cho nên bệ hạ không thể thu cánh tay phải vào được.” Dương Chấn Bác Sĩ lúc này mới giải thích nói. Việc khôi giáp trang bị không gian trữ vật rất cần thiết, tương đương với có được nguồn năng lượng và đạn vô hạn. Trong giới tu tiên xem đây như túi trữ vật bình thường, nhưng đã đạt tới một tầm cao mới. “Nguyên vật liệu làm không gian trữ vật có đủ không?” Tiêu Mục lúc này mới nhớ ra chuyện này. Túi trữ vật của giới tu tiên, phần lớn làm từ dạ dày yêu thú. Yêu thú vì nuốt con mồi nên trong cơ thể sẽ có trận pháp không gian. Sau này, vô tình phát hiện ra thủ pháp luyện chế nhẫn trữ vật, nguyên vật liệu chính là nạp nguyên thạch trong linh mạch ở mỏ. “Sản lượng nạp nguyên thạch cực kỳ ít, Đại Hạ khai thác 100.000 linh thạch, cũng chỉ lấy ra được khoảng 80 cân nạp nguyên thạch. Mỗi một chiếc nhẫn trữ vật cần tiêu hao khoảng 50 khắc. Hiện tại có thể luyện chế 1600 không gian trữ vật.” Dương Chấn đưa ra con số chính xác, cái đầu của hắn thật không phải tầm thường. “Trẫm sẽ lưu ý chuyện này, về sau khoáng nạp nguyên thạch, ưu tiên cung cấp cho Thái Học viện.” Tiêu Mục ưu tiên cung cấp cho khôi giáp động lực, trực tiếp lên tiếng nói. Nếu nói phản ứng phân hạch là giới hạn cao nhất, thì khôi giáp động lực này là bảo vệ giới hạn. “Quá tốt rồi! Bệ hạ vừa mới dùng đạn, đã tuyên khắc phá cấm pháp văn linh châu, đủ để săn giết tu sĩ Kim Đan. Khoa học kỹ thuật của Đại Hạ là thứ mà đám người nguyên thủy kia không hiểu được, chúng ta rất tự tin.” Dương Chấn vừa hòa giải, vừa cười chân thành nói. Lời này rõ ràng là để cho Ngải Nhân tiến sĩ một bậc thang đi xuống. Hắn nghe hiểu, thần sắc ấp úng đi đến trước mặt bệ hạ. “Thần vô cùng kính nể bệ hạ, không có chế độ của Đại Hạ, thì không thể sáng tạo ra những kỳ tích khoa học. Thần dựa vào lí lẽ biện luận là bệ hạ vinh quang. Vì thần rất tán thành lý niệm của bệ hạ, không phải là thứ mà đám tu sĩ được gọi là có thể so sánh được.” Ngải Nhân tiến sĩ cung kính xin lỗi. Đúng vậy! Cuộc cạnh tranh giữa người và đám người, cuối cùng vẫn là cạnh tranh chế độ. Tiêu Mục cảm thấy rất tán đồng. Chế độ dẫn trước, có thể khiến đám người man rợ an phận một chỗ, dễ như trở bàn tay đánh bại các quốc gia văn minh cổ xưa mấy ngàn năm. Yếu không phải là chướng ngại của sự sinh tồn, ngạo mạn mới là! “Đi thôi! Đi ăn cơm, bữa cơm này Ngải Nhân tiến sĩ mời khách.” Tiêu Mục chế nhạo nói thêm. Ha ha ha ha! Mọi người cùng nhau cười phá lên...
...
Hoàng thành, Vũ Mộng Cung. Việc đầu tiên khi Tiêu Mục về đến nhà chính là đi xem con trai. Con trai của Tây Hoàng Hậu Ngu Diệu Tâm, cũng là hoàng tử đầu tiên có linh căn. Sau khi sinh con, Ngu Diệu Tâm cũng thuận lý thành chương trở thành Tây Hoàng Hậu. “Tiểu tử này nếu có thể có được một nửa tư chất của mẫu thân hắn thì trẫm nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.” Tiêu Mục ôm con trai, vừa trêu chọc vừa nói. Đứa bé được mấy tháng tuổi, chỉ có thể đo ra là có linh căn, vẫn không có cách nào nhìn ra tư chất chính xác. Linh căn phải đến 12 tuổi mới có thể trưởng thành, hài tử bình thường phải bảy, tám tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện. “Bệ hạ đã nghĩ xong tên cho con ta chưa?” Ngu Diệu Tâm hoàng hậu cong mắt cười nói. Nàng lần đầu làm mẹ, yêu đứa con của mình muốn chết đi sống lại. “Thì gọi Tiêu Hạ Lân.” Tiêu Mục đã nghĩ xong từ trước, buột miệng nói ra. Nhưng cái tên này lại khiến Ngu Hoàng Hậu bĩu môi đỏ lên. “Sao lại không phải gia chữ lót?” Ngu Hoàng Hậu phồng má kháng nghị. Còn tưởng bệ hạ làm khó dễ con trai. “Trẫm đã sớm nghĩ rồi, sau này sẽ theo quy tắc gia tộc tu tiên mà làm! Hài tử có linh căn thì xếp bối phận riêng, còn hài tử không có linh căn.... thì chỉ có thể phong tước vị, hưởng vinh hoa phú quý cả đời.” Tiêu Mục thất vọng mất mát nói ra. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cách làm bất công như vậy, làm phụ thân cũng đau lòng. Nhưng không còn cách nào khác, đây là một thế giới khác nhau khi sinh ra, ai cũng phải thích ứng. “Vậy Lân Nhi chẳng phải là hoàng trưởng tử của bệ hạ?” Ngu Diệu Tâm mắt sáng lên, tùy tiện nói. Những lời vô não thế này, thật hợp để nói trước mặt hoàng đế mà? Tiêu Mục nhịn không được liếc qua bộ ngực đầy đặn của nàng, trong đầu thoáng qua bốn chữ: "ngực to mà không có não". “Đúng vậy! Hắn chính là hoàng trưởng tử, sau này đợi cải chế thành Tiên Triều, hắn sẽ là Đế tử.” Tiêu Mục dở khóc dở cười nói. Các hoàng triều tu sĩ trong giới tu tiên, thường cao hơn một bậc so với hoàng đế thế tục. Bản thân hoàng đế được gọi là Đại Đế, con trai có linh căn thì là Đế tử, còn con gái thì là Đế Cơ. “Ấu Lan... Nhanh ghi xuống đi, bản cung sợ quên mất.” Ngu Diệu Tâm lớn tiếng nói. Ha ha! Tiêu Mục nhìn mà không nhịn được cười. “Ái phi còn không đi tắm rửa thay quần áo, đêm nay nàng cần phải thị tẩm.” Tiêu Mục lo lắng nói. Mỗi lần nhìn thấy Ngu Diệu Tâm, hắn đều có loại xúc động muốn lên giường. Nàng đúng là có ma lực này. “Thần thiếp tối nay ôm con ngủ, bệ hạ....xin lỗi.” Ngu Diệu Tâm nói ra lời khiến người ta kinh ngạc. Ấu Lan đứng bên cạnh nghe được, hai bàn tay nhỏ run rẩy. Nàng thật muốn khóc chết! Tiêu Mục kinh ngạc không thôi, chợt biến thành bất đắc dĩ. Khi một người phụ nữ quá đơn thuần, thường sẽ có vẻ đáng yêu một cách lạ thường. Dù cho có cự tuyệt hoàng đế, dường như cũng không phải là không thể chấp nhận được...
Tiêu Mục cũng không miễn cưỡng, đành đi sang cung của Nhan Tố Tố. Nàng cũng sinh một đứa con trai, nhưng trong cung lại đầy vẻ ảm đạm. Nhan Tố Tố đang dưỡng sức sau sinh, khi thấy bệ hạ đến thì cố đè nén nỗi cay đắng trong mắt, nở một nụ cười có má lúm đồng tiền như hoa. “Bệ hạ đã nghĩ xong tên cho con trai chưa?” Nhan Tố Tố cười hiền hòa hỏi. “Tố Tố thấy Tiêu Gia Bác thế nào?” Tiêu Mục tiến đến cầm tay nhỏ của nàng, nói. Vận mệnh đôi khi quá bất công, đối đãi với nàng tiên nữ như mỹ nhân này quá cay nghiệt. Từ đầu đến cuối, Nhan Tố Tố không phạm phải sai lầm gì, lại bị vận mệnh vùi vào trong vũng bùn. Cũng là sinh con trai, nhưng Tiêu Gia Bác lại không có linh căn. “Rất hợp với nó đó!” Nhan Tố Tố vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. Nhưng trong lòng Tiêu Mục lại thấy đau xót, từ nụ cười của nàng hắn đọc ra một sự thê lương. Nhan gia đặt gánh nặng lên vai nàng, bờ vai non nớt kia sao có thể chịu nổi gánh nặng này. “Trẫm muốn phong nương tử làm quý phi, xin Tố Tố đừng từ chối.” Trong lòng Tiêu Mục hơi động, cuối cùng cũng không kìm được thuộc tính của Trụ Vương. Tiên nữ nằm trên giường rõ ràng là sững sờ. “Bệ hạ lại muốn làm hôn quân sao?” Nhan Tố Tố thất vọng nói. Nàng đã quen với việc cố gắng tranh thủ, còn những thứ có được dễ dàng lại không thích ứng được. Từ một Nhan gia khuê nữ huệ chất lan tâm, đi đến mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương, con đường nàng đi quá gian khổ. Khi vinh quang vừa mới đến, vận mệnh lại mở ra một trò đùa lớn, lại khiến nàng mất hết tất cả. “Vì nàng, ta nguyện ý.” Thanh âm của Tiêu Mục có chút nghẹn ngào. Nói xong những lời này, hắn liền đứng dậy đi luôn, để không nghe được câu trả lời từ chối. Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của bệ hạ khuất sau tầm mắt, tiên nữ trên giường mới khóc òa lên.
...
Hoàng thành, Vũ Mộng Cung. Việc đầu tiên khi Tiêu Mục về đến nhà chính là đi xem con trai. Con trai của Tây Hoàng Hậu Ngu Diệu Tâm, cũng là hoàng tử đầu tiên có linh căn. Sau khi sinh con, Ngu Diệu Tâm cũng thuận lý thành chương trở thành Tây Hoàng Hậu. “Tiểu tử này nếu có thể có được một nửa tư chất của mẫu thân hắn thì trẫm nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.” Tiêu Mục ôm con trai, vừa trêu chọc vừa nói. Đứa bé được mấy tháng tuổi, chỉ có thể đo ra là có linh căn, vẫn không có cách nào nhìn ra tư chất chính xác. Linh căn phải đến 12 tuổi mới có thể trưởng thành, hài tử bình thường phải bảy, tám tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện. “Bệ hạ đã nghĩ xong tên cho con ta chưa?” Ngu Diệu Tâm hoàng hậu cong mắt cười nói. Nàng lần đầu làm mẹ, yêu đứa con của mình muốn chết đi sống lại. “Thì gọi Tiêu Hạ Lân.” Tiêu Mục đã nghĩ xong từ trước, buột miệng nói ra. Nhưng cái tên này lại khiến Ngu Hoàng Hậu bĩu môi đỏ lên. “Sao lại không phải gia chữ lót?” Ngu Hoàng Hậu phồng má kháng nghị. Còn tưởng bệ hạ làm khó dễ con trai. “Trẫm đã sớm nghĩ rồi, sau này sẽ theo quy tắc gia tộc tu tiên mà làm! Hài tử có linh căn thì xếp bối phận riêng, còn hài tử không có linh căn.... thì chỉ có thể phong tước vị, hưởng vinh hoa phú quý cả đời.” Tiêu Mục thất vọng mất mát nói ra. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cách làm bất công như vậy, làm phụ thân cũng đau lòng. Nhưng không còn cách nào khác, đây là một thế giới khác nhau khi sinh ra, ai cũng phải thích ứng. “Vậy Lân Nhi chẳng phải là hoàng trưởng tử của bệ hạ?” Ngu Diệu Tâm mắt sáng lên, tùy tiện nói. Những lời vô não thế này, thật hợp để nói trước mặt hoàng đế mà? Tiêu Mục nhịn không được liếc qua bộ ngực đầy đặn của nàng, trong đầu thoáng qua bốn chữ: "ngực to mà không có não". “Đúng vậy! Hắn chính là hoàng trưởng tử, sau này đợi cải chế thành Tiên Triều, hắn sẽ là Đế tử.” Tiêu Mục dở khóc dở cười nói. Các hoàng triều tu sĩ trong giới tu tiên, thường cao hơn một bậc so với hoàng đế thế tục. Bản thân hoàng đế được gọi là Đại Đế, con trai có linh căn thì là Đế tử, còn con gái thì là Đế Cơ. “Ấu Lan... Nhanh ghi xuống đi, bản cung sợ quên mất.” Ngu Diệu Tâm lớn tiếng nói. Ha ha! Tiêu Mục nhìn mà không nhịn được cười. “Ái phi còn không đi tắm rửa thay quần áo, đêm nay nàng cần phải thị tẩm.” Tiêu Mục lo lắng nói. Mỗi lần nhìn thấy Ngu Diệu Tâm, hắn đều có loại xúc động muốn lên giường. Nàng đúng là có ma lực này. “Thần thiếp tối nay ôm con ngủ, bệ hạ....xin lỗi.” Ngu Diệu Tâm nói ra lời khiến người ta kinh ngạc. Ấu Lan đứng bên cạnh nghe được, hai bàn tay nhỏ run rẩy. Nàng thật muốn khóc chết! Tiêu Mục kinh ngạc không thôi, chợt biến thành bất đắc dĩ. Khi một người phụ nữ quá đơn thuần, thường sẽ có vẻ đáng yêu một cách lạ thường. Dù cho có cự tuyệt hoàng đế, dường như cũng không phải là không thể chấp nhận được...
Tiêu Mục cũng không miễn cưỡng, đành đi sang cung của Nhan Tố Tố. Nàng cũng sinh một đứa con trai, nhưng trong cung lại đầy vẻ ảm đạm. Nhan Tố Tố đang dưỡng sức sau sinh, khi thấy bệ hạ đến thì cố đè nén nỗi cay đắng trong mắt, nở một nụ cười có má lúm đồng tiền như hoa. “Bệ hạ đã nghĩ xong tên cho con trai chưa?” Nhan Tố Tố cười hiền hòa hỏi. “Tố Tố thấy Tiêu Gia Bác thế nào?” Tiêu Mục tiến đến cầm tay nhỏ của nàng, nói. Vận mệnh đôi khi quá bất công, đối đãi với nàng tiên nữ như mỹ nhân này quá cay nghiệt. Từ đầu đến cuối, Nhan Tố Tố không phạm phải sai lầm gì, lại bị vận mệnh vùi vào trong vũng bùn. Cũng là sinh con trai, nhưng Tiêu Gia Bác lại không có linh căn. “Rất hợp với nó đó!” Nhan Tố Tố vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. Nhưng trong lòng Tiêu Mục lại thấy đau xót, từ nụ cười của nàng hắn đọc ra một sự thê lương. Nhan gia đặt gánh nặng lên vai nàng, bờ vai non nớt kia sao có thể chịu nổi gánh nặng này. “Trẫm muốn phong nương tử làm quý phi, xin Tố Tố đừng từ chối.” Trong lòng Tiêu Mục hơi động, cuối cùng cũng không kìm được thuộc tính của Trụ Vương. Tiên nữ nằm trên giường rõ ràng là sững sờ. “Bệ hạ lại muốn làm hôn quân sao?” Nhan Tố Tố thất vọng nói. Nàng đã quen với việc cố gắng tranh thủ, còn những thứ có được dễ dàng lại không thích ứng được. Từ một Nhan gia khuê nữ huệ chất lan tâm, đi đến mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương, con đường nàng đi quá gian khổ. Khi vinh quang vừa mới đến, vận mệnh lại mở ra một trò đùa lớn, lại khiến nàng mất hết tất cả. “Vì nàng, ta nguyện ý.” Thanh âm của Tiêu Mục có chút nghẹn ngào. Nói xong những lời này, hắn liền đứng dậy đi luôn, để không nghe được câu trả lời từ chối. Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của bệ hạ khuất sau tầm mắt, tiên nữ trên giường mới khóc òa lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận