Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 12: Mang theo đội ngũ đi tìm bảo

Từ Hoàng Thành đến Tần Phong Lĩnh ước chừng sáu trăm dặm. Tiêu Mục dẫn theo một đội thị vệ tinh nhuệ, cưỡi ngựa chạy liên tục hai ngày liền đến nơi. Đội quân này đều được trang bị súng đạn trận văn, sức chiến đấu rất đáng kinh ngạc. Dù cho Yến Song Ưng đến, cũng phải mang mấy vết đạn trở về. “Nếu bệ hạ đến, chúng ta liền bắt đầu tìm bảo đi!” Hoài Nhu đạo cô tươi cười ôn hòa nói. Người phụ nữ này rất nhẫn nại, không hề nóng vội. Cho đến hiện tại, Tiêu Mục rất thưởng thức nàng. Tiêu Mục vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía nơi được gọi là chỗ ở ẩn. Trước mắt là một thung lũng nhỏ trên núi, một ngôi nhà nhỏ rách nát, trơ trọi đứng sừng sững ở trên sườn núi. Chỉ có thể nói Thanh Thư đạo trưởng đúng là biết hưởng thụ cái nghèo khó này! “Chẳng lẽ cao nhân lánh đời đều có cái loại ham mê này sao?” Tiêu Mục nhướng mày, kinh ngạc hỏi. Ha ha! Hoài Nhu đạo cô cười không nói, tiến lên tế ra chân nguyên. Theo trận bàn trong tay nàng phát ra pháp quang, cảnh vật trước mắt thay đổi lớn. Ngôi nhà nhỏ rách nát biến thành một sân rộng gạch xanh ngói đen, trông có vẻ khá, tuyệt đối không nghèo khó. “Đây là ảo thuật, dùng để che mắt những phàm phu tục tử kia.” Hoài Nhu đạo cô cười giải thích nói. Chiêu thức đạo pháp này khiến Tiêu Mục không ngừng hâm mộ, nhìn thì vô cùng thần kỳ. Không còn cách nào khác, mình cái gì cũng không biết. Quyển « Tu Tiên Đại Điển » kia cái gì cũng tốt, chỉ là không có ghi chép pháp thuật. “Quốc sư đúng là người trong chốn thần tiên.” Tiêu Mục tán thưởng nói. Chiêu này quá đẹp trai, khiến người ta hướng đến việc tu tiên. “Thần có một việc không biết có nên nói hay không?” Hoài Nhu đạo cô bỗng nhiên ấp úng mở miệng nói. Cách nói này, nghe như lời này đã khẳng định là câu hỏi. “Đạo cô cứ nói đừng ngại.” Tiêu Mục hiểu ý tiếp lời. Hai người vừa đi vừa nói, trong nháy mắt đã tiến vào trong sân. Thanh Thư đạo trưởng bố trí vô cùng tao nhã, trong sân còn trồng rất nhiều hoa cỏ. Mùi thuốc xộc vào mũi, cũng không biết là trồng loại linh dược gì. Dù sao Tiêu Mục cũng không nhìn ra loại gì, dứt khoát quay đầu đánh giá sắc mặt của Hoài Nhu đạo cô. Quả nhiên thấy trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia kinh hỉ! “Thần xem mặt đoán chuyện, bệ hạ có phải không thể sinh con nhiều năm không? Chắc hẳn là do phục dụng Thần Long cỏ màu vàng mà dẫn đến, bệ hạ chính là nhục thai phàm thể, hư không thể nhận nhiều dưỡng chất, loại linh dược này dùng ít thì tốt hơn.” Hoài Nhu đạo cô hảo ý nhắc nhở nói. Thì ra là vậy! Tiêu Mục cuối cùng cũng hiểu..... Từ hơn mười năm trước bắt đầu, vì cùng mỹ nữ tốt đẹp, thiếu nữ vui đùa t*ửu trì nh*c lâm, đúng là có dùng Thần Long cỏ. Tráng dương bổ thận, hàng đêm hát ca! Không nghĩ đến hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, thân thể hao tổn không ít. Xem ra về phải trị tội mấy tên ngự y, bọn cháu trai này đúng là chỉ nói một nửa sự thật. “Đa tạ đạo cô giải thích! Không biết những linh dược này là gì?” Tiêu Mục chắp tay nói cảm ơn, ánh mắt ra hiệu nhìn về hướng linh thảo trong sân. “Đều là mấy thứ không đáng tiền, bệ hạ cầm cũng vô dụng.” Hoài Nhu đạo cô không lộ vẻ gì tiếp lời. Ách....Cái này..... Xem ra nàng đã dự tính tham hết đám linh dược này. Đã nói chia 5:5, đây chẳng phải là khinh người quá đáng sao? “Chúng ta đi xem di vật của Thanh Thư đạo trưởng trước đi!” Tiêu Mục không vạch trần nàng, chuyển chủ đề nói. Đây mới là chương trình quan trọng nhất. Tiêu Mục kỳ thật cái gì cũng không muốn, chỉ muốn lấy được điển tịch pháp thuật. Tốt nhất là có điển tịch luyện khí, luyện đan, sau này giữ lại làm tư liệu nghiên cứu khoa học. Súng trường tuy là làm từ tinh cương, nhưng muốn chế tạo súng pháo mạnh hơn, không phải cần vật liệu cấp bậc pháp khí mới được. Ngoài dự liệu. Trong phòng trống trơn, không có gì cả. “Bệ hạ đừng hoảng sợ, tu sĩ phần lớn đều ở trong động phủ tu hành.” Hoài Nhu đạo cô thần bí cười nói. Nói xong liền tế ra chân nguyên, trên tay tỏa ra một đám sương trắng. Sương trắng theo mặt đất trôi, rất nhanh tìm đến khe nứt chui xuống dưới lòng đất. Mấy chiêu thủ đoạn nhỏ của tu sĩ thật không ít. Bịch! Hoài Nhu đạo cô nhấc một miếng đá lát sàn, lộ ra thông đạo đen ngòm dưới lòng đất. “Dưới đó nguy hiểm trùng trùng, nếu bệ hạ tin được ta, không bằng các ngươi ở trên chờ đi.” Hoài Nhu đạo cô ánh mắt tối sầm lại nói. Lục lục lục! Người phụ nữ này đúng là không nói được lời nào. Muốn nuốt riêng linh dược linh thảo thì coi như xong, đến cả cơ duyên cũng muốn chiếm hết. Dùng mông nghĩ cũng biết, nàng xuống dưới lấy được cơ duyên, đến lúc đó cũng chỉ lọt lại chút canh thừa thịt nguội cho bọn họ. “Nếu nguy hiểm, sao dám để đạo cô một mình mạo hiểm. Ta mang mấy tướng sĩ xuống, cũng có thể giúp một tay.” Tiêu Mục không chút do dự cự tuyệt nói. “Bệ hạ muốn đến thì đến đi!” Hoài Nhu đạo cô thờ ơ nói. Khi quay mặt đi, đuôi mắt lại hiện lên một tia sát ý. Phàm phu tục tử căn bản không hiểu được sự đen tối của giới tu tiên. Một đoàn người nhanh chóng theo thông đạo tiến vào trong động phủ. Nơi này rất rộng, phòng khách liền có mấy trăm mét vuông, bốn phía tường đá đều rất quy tắc. Trên mặt đất bày đầy ngọc thạch vuông vức, dùng từ xa hoa vô độ để hình dung cũng không quá đáng. “Bệ hạ những thân binh này, trên tay cầm thứ gì vậy?” Hoài Nhu đạo cô mang theo nghi hoặc hỏi. Súng trường nhìn hình thù kỳ quái. “Nha....! Chỉ là để cho đẹp, ta để mọi người đều mang theo đội nghi trượng thiêu hỏa côn, gặp nguy hiểm cũng có thể chống đỡ.” Tiêu Mục lông mày cũng không nhíu một cái, không chút do dự giải thích. Phốc phốc! Hoài Nhu đạo cô bị sự ngu xuẩn của phàm nhân làm cho bật cười. Vừa mới cười xong, hàn quang trong tay đã lóe lên, tế ra phi kiếm. Phàm nhân sâu kiến, nàng g*iết nhiều rồi, cũng không thiếu bảy tám tên này. Đây chính là cơ duyên của tu sĩ chân nguyên, đủ để cho tu sĩ liều mạng. “Địch tập, cầm súng bắn!” Tiêu Mục đã sớm đề phòng nàng, vội vàng tế ra hộ thuẫn màu bạc. Cái đồ chơi này lấy được từ một cây cổ phong cầm, miễn cưỡng còn có thể dùng. Phanh! Hộ thuẫn đón gió căng phồng lên, vừa vặn ngăn cản tất sát một kiếm. “Ngươi lại là tu sĩ!” Hoài Nhu đạo cô quá kinh hãi quát. Phanh phanh ~~ phanh phanh! Các tướng sĩ không chút do dự nổ súng, đạn khắc trận văn gào thét mà đi. Tốc độ quá nhanh, vô số đạn lập tức đánh trúng chân nguyên hộ thân của Hoài Nhu. “Con mẹ nó..đồ khốn! Dám giở trò với lão tử, đi c*hết!” Tiêu Mục nổi giận gầm lên một tiếng, cầm súng lên liền bắn. Hoài Nhu đạo cô bị bắn thành tổ ong vò vẽ, khắp người toàn là máu. Chân nguyên hộ thân cũng phát huy tác dụng, đạn chỉ có thể đánh xuyên vào pháp thể, không gây ra vết thương chí mạng. Bất quá nhiêu đó cũng đủ, bảy tám khẩu súng trường, hỏa lực quá mạnh. “Đạo hữu....tha mạng.” Hoài Nhu đạo cô thất kinh bò trên mặt đất. Quá tàn bạo, toàn thân đều là máu tươi. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, đám thiêu hỏa côn kia lại mạnh đến đáng sợ như vậy. Thật là hố. “Nếu là ngươi, cũng sẽ không tha cho chúng ta, hắc hắc!” Tiêu Mục rút phi kiếm ra, tiến lên cho nàng một nhát thống khoái. Ha ha ha ha! “Tu tiên giả cũng chỉ đến thế thôi.” Lãnh binh đại tướng Liễu tướng quân cười lớn nói. Tất cả mọi người ngưỡng mộ nhìn bệ hạ, nam nhân này chính là thần của quân đội. Khai triều Thái Tổ đương nhiên đều rất biết đánh nhau, nhưng Tiêu Mục đánh thì có khi là thần thoại rồi. “Các huynh đệ cẩn thận một chút, nơi này có chút tà môn.” Tiêu Mục khoát tay nói. Lúc này mới tiến lên, nhặt lấy túi trữ vật của Hoài Nhu đạo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận