Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 80: Chân lý nắm giữ tại văn minh
Chương 80: Chân lý nằm trong tay nền văn minh
Bóng đen vừa mới xông ra cao mấy trượng, đột nhiên đụng phải phòng không cấm chế. “Đáng chết cẩu hoàng đế, lão tử muốn giết ngươi.” Tên tu sĩ nam dẫn đầu nổi giận hét lớn. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời đêm. Lần này bọn hắn quá thảm rồi, chưa ra trận đã chết, cửa hang còn chưa đến đã chết mất một nửa tu sĩ. Chỉ là nhân gian thôi mà, kinh khủng như vậy sao! “Toàn thể nghe lệnh, hỏa lực rửa sạch.” Tiêu Mục tập trung tinh thần, trước tiên liền hạ quân lệnh. Cái gì đồ chứ.... Rửa sạch? Tên tu sĩ nam dẫn đầu ngạc nhiên sững sờ. Còn chưa kịp hoàn hồn, bốn phía bỗng nhiên nổi lên bạo tạc. Một trăm ổ đại pháo, đối với phạm vi mấy chục mét vuông, quả thực quá mãnh liệt. “Ngọa tào.... Cái mẹ nó....” Tên tu sĩ nam dẫn đầu chỉ kịp mắng nửa câu, đã bị hỏa lực che lấp. Thảm hại hơn chính là, hắn còn không kịp thông báo cho những người khác. Bóng đen liên tiếp nhô đầu ra. Thì ra bọn hắn vừa mới đang dọn dẹp đống bạo tạc vùi lấp cửa hang, thật vất vả mới chui ra được. Không ngờ nghênh đón bọn hắn lại là “chúng sinh bình đẳng pháo”. Trong chốc lát tiếng kêu cha gọi mẹ vang vọng cả bầu trời đêm. “Cái mẹ nó đây là phàm nhân giới sao?” “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi không?” “Thảo.... Vũ Hinh chân nhân hại ta, đây chắc chắn là Ma giới.” “Nếu đây là nhân gian, lão tử sẽ biểu diễn ăn cứt trước mặt mọi người.” Tiếng gào thét tức giận vang vọng khắp nơi. Chút chân nguyên hộ thân đáng thương của cảnh giới chân nguyên, hoàn toàn chính xác là không chống nổi được bao lâu. Còn chưa kịp xông phá phòng không cấm chế, bọn chúng đã nhao nhao bị tạc thành thịt nát. Ngược lại là tên tu sĩ nam dẫn đầu, mặc dù hứng chịu đạn pháo đầu tiên, nhưng tu vi của hắn là chân nguyên cảnh tầng 9, nên vậy mà chịu đựng được. Vút! Hắn cuối cùng cũng xông phá trận pháp cấm chế, trước khi chân nguyên hộ thân tiêu hao hết, nắm bắt được cơ hội. Vô số súng máy phun ra lửa, liên tục khóa chặt bóng dáng hắn. Nhưng mà trên người hắn có một cái hư ảnh chuông vàng, không gì phá nổi. Một đường hoa lửa mang theo tia điện, xông thẳng đến hướng Tiêu Mục. Lần này Tiêu Mục coi như bị dồn vào thế bí. “Chút tài mọn cũng dám múa rìu qua mắt thợ.... Đại Uy Thiên Long.... Đại La Pháp Chú.... Thế Tôn Địa Tạng.... Ngươi muốn ma ma dỗ dành à!” Trái tim trang bức đầy máu của Tiêu Mục sống lại, phóng lên tận trời đón lấy. Đã rất nhiều năm rồi hắn không được trang bức sung sướng như vậy. Lần trước được như vậy, hay là trận chiến cuối cùng nhất thống thiên hạ. “Cmn! Mẹ nó ngươi có Chân Long hộ thể? Như vậy thì chơi kiểu gì?” Tên tu sĩ nam dẫn đầu muốn tự tử cũng phải trợn mắt há mồm nỉ non nói. Lúc đầu còn định bắt giặc bắt vua trước, chuyển bại thành thắng, thay đổi chiến cuộc. Tuyệt đối không ngờ.... Phàm nhân hoàng đế không hề có võ đức như vậy, vậy mà được long mạch gia thân, Chân Long hộ thể. Tình huống này trong tu tiên giới là thế nào! Đại khái là vạn năm có một. Khổ cái hắn lại đụng phải. Thảm hại hơn chính là chân nguyên hộ thân của hắn dễ dàng sụp đổ, hiện tại đã không còn bao nhiêu sức phản kích. Ầm ầm! Một đầu Kim Long mang theo khí thế kinh khủng, bay lên không trung xông thẳng đến bóng đen kia. Bầu trời kim quang nổ tung, xung quanh sáng như ban ngày. Tên tu sĩ nam dẫn đầu thậm chí không kịp rên một tiếng, trực tiếp chuông vàng hư ảnh vỡ tan, trùng điệp nện xuống đất. Bốn phía bùng nổ tiếng hoan hô núi kêu biển gầm. “Vạn tuế! Bệ hạ chân mệnh thiên long, Đại Hạ vĩnh thế bất diệt!” “Ta lạy ông trời ơi, vạn tuế gia thật là hóa thân Kim Long.” “Hóa thân Kim Long gì chứ, bệ hạ chính là Chân Long.” Các tướng sĩ trợn mắt há mồm, lần này thật sự bị Tiêu Mục làm cho kinh ngạc. Mấy ngàn người thực sự tận mắt chứng kiến thần tích, mà không ghi vào sử sách thì mới là chuyện lạ. Tiêu Mục toàn thân kim quang lập lòe, chậm rãi rơi xuống trước mặt tên tu sĩ nam dẫn đầu. Tên này còn chưa tắt thở, bất quá cũng không khác nhau là mấy. “Chỉ là Huyền Thiên Tông mà cũng dám so găng với trẫm, trẫm căn bản không thèm để vào mắt.” Tiêu Mục diễn kỹ đã lên tầm, lạnh lùng nhìn hắn nói. “Ngươi không trang....sẽ chết....” Tên tu sĩ nam dẫn đầu cuối cùng cũng tắt thở, đúng là tức chết mà. Sau khi thu lại nhẫn trữ vật của tên này, Tiêu Mục dẫn các tướng sĩ dọn dẹp chiến trường. Một dọc đường đi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Tu sĩ pháp thể cường hãn, sức sống ương ngạnh, rất nhiều kẻ cụt tay gãy chân, vẫn như cũ còn sống. “Đạo hữu tha mạng.” Một tu sĩ chỉ còn lại có nửa thân dưới, thất kinh cầu xin tha thứ. Phụt! Tiêu Mục mắt cũng không chớp lấy một cái, đã sớm kết thúc sự đau khổ của hắn. Sau khi tuần tra một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra một kẻ còn sống. “Đừng giết ta, ta đầu hàng.....” Người nọ nói với vẻ tâm đã sụp đổ, kinh hãi quá độ thét lớn. Vút! Tiêu Mục tế ra Khốn Tiên Tác, trói chặt hắn. Tên này chỉ gãy mất hai tay, có thể sống được tiếp. Vừa hay phòng thí nghiệm của Thái Học Viện cần cơ thể sống, tu sĩ chân nguyên cảnh có thể gặp nhưng không thể cầu, coi như là có đóng góp cho khoa học cũng tốt. Biết đâu hắn thật có thể sống sót, các nhà khoa học gần như không giết người. “Các ngươi đến bao nhiêu người? Thành thật khai báo, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng.” Tiêu Mục lạnh lùng dò hỏi. Rất lâu sau, tên tu sĩ nam mới tỉnh táo lại. “Có 50 tu sĩ chân nguyên cảnh đến, 28 người chết vì vụ nổ, những người còn lại đều đi đời rồi.” Hắn rành mạch đáp lại. Xem ra hắn đúng là không có ý định che giấu. Hỏi cung theo một kiểu sáo lộ, Tiêu Mục quá quen thuộc. Một người nếu như tâm trí đã hỏng mất, về cơ bản hỏi gì đáp nấy, hắn không lo gì về sau. Tiêu Mục nhìn bốn phía, cẩn thận đếm, đại khái đã nắm rõ. Ngũ giác của tu sĩ cực tốt, vừa nãy có bao nhiêu bóng đen xông ra, Tiêu Mục hiểu rõ trong lòng. Tuy nói là vậy, nhưng quét dọn một lượt địch nhân vẫn là điều cần thiết. Nếu có con cá lọt lưới, về sau muốn tìm được thì phiền phức. “Cũng được, đi theo ta, chúng ta đi xuống xem một chút.” Tiêu Mục có chút suy nghĩ, sau đó quyết định tự mình dẫn đội. Đại Hạ duy nhất một tu sĩ chân nguyên cảnh chỉ có hoàng đế, mà người có khả năng đánh được một trận chỉ có Nhan cũng thật. Những người khác đi cũng vô dụng, trong lối đi hẹp chỉ có một con đường chết. Hai người dẫn đầu, phía sau là một tiểu đội chiến sĩ súng tiểu liên. Các tu sĩ đã sớm đào một con đường thông xuống, nối thẳng đến vách ngăn giới diện động không đáy. Vô cùng thuận lợi, đi thẳng đến vách ngăn giới diện, trên đường đi thông suốt. Mặt kia thông về phía Cửu Uyên, trên mặt gương đen có một tầng trận pháp ánh sáng. Trong trận pháp đứng sừng sững một bóng người đang run rẩy, hình như là người quen cũ. “Nha a.... Ái Phi, đã lâu không gặp.” Tiêu Mục cười nhạo nói. Không phải Thiên Lưu Yên thì còn có thể là ai! Nghĩ kỹ thì cũng thấy có lý. Huyền Thiên Tông chắc chắn là tìm nàng đến dẫn đường. “Bệ hạ...? Ngươi thắng rồi sao?” Yên quý phi trừng lớn đôi mắt đẹp, khó có thể tin hỏi ngược lại. Nàng nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, nhưng không nghĩ đến triều đình phàm nhân lại có thể đánh thắng. Đó là 50 tu sĩ chân nguyên cảnh đó nha! “Ái Phi quả nhiên lợi hại, vậy mà lại làm dẫn đường.” Tiêu Mục dở khóc dở cười, mỉa mai nói. “Bệ hạ, thần thiếp cũng là thân bất do kỷ.” Yên quý phi hoảng hốt, vội vàng giải thích. “Không cần giải thích.... Phản bội trẫm sẽ phải trả một cái giá rất lớn, xem ta trừng trị ngươi thế nào đây, hừ!” Mặt Tiêu Mục nghiêm lại, bước lên phía trước quát lớn. Dứt lời, liền thô bạo vác nàng lên vai, dẫn theo đội ngũ rút lui ra khỏi động không đáy.
Bóng đen vừa mới xông ra cao mấy trượng, đột nhiên đụng phải phòng không cấm chế. “Đáng chết cẩu hoàng đế, lão tử muốn giết ngươi.” Tên tu sĩ nam dẫn đầu nổi giận hét lớn. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời đêm. Lần này bọn hắn quá thảm rồi, chưa ra trận đã chết, cửa hang còn chưa đến đã chết mất một nửa tu sĩ. Chỉ là nhân gian thôi mà, kinh khủng như vậy sao! “Toàn thể nghe lệnh, hỏa lực rửa sạch.” Tiêu Mục tập trung tinh thần, trước tiên liền hạ quân lệnh. Cái gì đồ chứ.... Rửa sạch? Tên tu sĩ nam dẫn đầu ngạc nhiên sững sờ. Còn chưa kịp hoàn hồn, bốn phía bỗng nhiên nổi lên bạo tạc. Một trăm ổ đại pháo, đối với phạm vi mấy chục mét vuông, quả thực quá mãnh liệt. “Ngọa tào.... Cái mẹ nó....” Tên tu sĩ nam dẫn đầu chỉ kịp mắng nửa câu, đã bị hỏa lực che lấp. Thảm hại hơn chính là, hắn còn không kịp thông báo cho những người khác. Bóng đen liên tiếp nhô đầu ra. Thì ra bọn hắn vừa mới đang dọn dẹp đống bạo tạc vùi lấp cửa hang, thật vất vả mới chui ra được. Không ngờ nghênh đón bọn hắn lại là “chúng sinh bình đẳng pháo”. Trong chốc lát tiếng kêu cha gọi mẹ vang vọng cả bầu trời đêm. “Cái mẹ nó đây là phàm nhân giới sao?” “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi không?” “Thảo.... Vũ Hinh chân nhân hại ta, đây chắc chắn là Ma giới.” “Nếu đây là nhân gian, lão tử sẽ biểu diễn ăn cứt trước mặt mọi người.” Tiếng gào thét tức giận vang vọng khắp nơi. Chút chân nguyên hộ thân đáng thương của cảnh giới chân nguyên, hoàn toàn chính xác là không chống nổi được bao lâu. Còn chưa kịp xông phá phòng không cấm chế, bọn chúng đã nhao nhao bị tạc thành thịt nát. Ngược lại là tên tu sĩ nam dẫn đầu, mặc dù hứng chịu đạn pháo đầu tiên, nhưng tu vi của hắn là chân nguyên cảnh tầng 9, nên vậy mà chịu đựng được. Vút! Hắn cuối cùng cũng xông phá trận pháp cấm chế, trước khi chân nguyên hộ thân tiêu hao hết, nắm bắt được cơ hội. Vô số súng máy phun ra lửa, liên tục khóa chặt bóng dáng hắn. Nhưng mà trên người hắn có một cái hư ảnh chuông vàng, không gì phá nổi. Một đường hoa lửa mang theo tia điện, xông thẳng đến hướng Tiêu Mục. Lần này Tiêu Mục coi như bị dồn vào thế bí. “Chút tài mọn cũng dám múa rìu qua mắt thợ.... Đại Uy Thiên Long.... Đại La Pháp Chú.... Thế Tôn Địa Tạng.... Ngươi muốn ma ma dỗ dành à!” Trái tim trang bức đầy máu của Tiêu Mục sống lại, phóng lên tận trời đón lấy. Đã rất nhiều năm rồi hắn không được trang bức sung sướng như vậy. Lần trước được như vậy, hay là trận chiến cuối cùng nhất thống thiên hạ. “Cmn! Mẹ nó ngươi có Chân Long hộ thể? Như vậy thì chơi kiểu gì?” Tên tu sĩ nam dẫn đầu muốn tự tử cũng phải trợn mắt há mồm nỉ non nói. Lúc đầu còn định bắt giặc bắt vua trước, chuyển bại thành thắng, thay đổi chiến cuộc. Tuyệt đối không ngờ.... Phàm nhân hoàng đế không hề có võ đức như vậy, vậy mà được long mạch gia thân, Chân Long hộ thể. Tình huống này trong tu tiên giới là thế nào! Đại khái là vạn năm có một. Khổ cái hắn lại đụng phải. Thảm hại hơn chính là chân nguyên hộ thân của hắn dễ dàng sụp đổ, hiện tại đã không còn bao nhiêu sức phản kích. Ầm ầm! Một đầu Kim Long mang theo khí thế kinh khủng, bay lên không trung xông thẳng đến bóng đen kia. Bầu trời kim quang nổ tung, xung quanh sáng như ban ngày. Tên tu sĩ nam dẫn đầu thậm chí không kịp rên một tiếng, trực tiếp chuông vàng hư ảnh vỡ tan, trùng điệp nện xuống đất. Bốn phía bùng nổ tiếng hoan hô núi kêu biển gầm. “Vạn tuế! Bệ hạ chân mệnh thiên long, Đại Hạ vĩnh thế bất diệt!” “Ta lạy ông trời ơi, vạn tuế gia thật là hóa thân Kim Long.” “Hóa thân Kim Long gì chứ, bệ hạ chính là Chân Long.” Các tướng sĩ trợn mắt há mồm, lần này thật sự bị Tiêu Mục làm cho kinh ngạc. Mấy ngàn người thực sự tận mắt chứng kiến thần tích, mà không ghi vào sử sách thì mới là chuyện lạ. Tiêu Mục toàn thân kim quang lập lòe, chậm rãi rơi xuống trước mặt tên tu sĩ nam dẫn đầu. Tên này còn chưa tắt thở, bất quá cũng không khác nhau là mấy. “Chỉ là Huyền Thiên Tông mà cũng dám so găng với trẫm, trẫm căn bản không thèm để vào mắt.” Tiêu Mục diễn kỹ đã lên tầm, lạnh lùng nhìn hắn nói. “Ngươi không trang....sẽ chết....” Tên tu sĩ nam dẫn đầu cuối cùng cũng tắt thở, đúng là tức chết mà. Sau khi thu lại nhẫn trữ vật của tên này, Tiêu Mục dẫn các tướng sĩ dọn dẹp chiến trường. Một dọc đường đi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Tu sĩ pháp thể cường hãn, sức sống ương ngạnh, rất nhiều kẻ cụt tay gãy chân, vẫn như cũ còn sống. “Đạo hữu tha mạng.” Một tu sĩ chỉ còn lại có nửa thân dưới, thất kinh cầu xin tha thứ. Phụt! Tiêu Mục mắt cũng không chớp lấy một cái, đã sớm kết thúc sự đau khổ của hắn. Sau khi tuần tra một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra một kẻ còn sống. “Đừng giết ta, ta đầu hàng.....” Người nọ nói với vẻ tâm đã sụp đổ, kinh hãi quá độ thét lớn. Vút! Tiêu Mục tế ra Khốn Tiên Tác, trói chặt hắn. Tên này chỉ gãy mất hai tay, có thể sống được tiếp. Vừa hay phòng thí nghiệm của Thái Học Viện cần cơ thể sống, tu sĩ chân nguyên cảnh có thể gặp nhưng không thể cầu, coi như là có đóng góp cho khoa học cũng tốt. Biết đâu hắn thật có thể sống sót, các nhà khoa học gần như không giết người. “Các ngươi đến bao nhiêu người? Thành thật khai báo, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng.” Tiêu Mục lạnh lùng dò hỏi. Rất lâu sau, tên tu sĩ nam mới tỉnh táo lại. “Có 50 tu sĩ chân nguyên cảnh đến, 28 người chết vì vụ nổ, những người còn lại đều đi đời rồi.” Hắn rành mạch đáp lại. Xem ra hắn đúng là không có ý định che giấu. Hỏi cung theo một kiểu sáo lộ, Tiêu Mục quá quen thuộc. Một người nếu như tâm trí đã hỏng mất, về cơ bản hỏi gì đáp nấy, hắn không lo gì về sau. Tiêu Mục nhìn bốn phía, cẩn thận đếm, đại khái đã nắm rõ. Ngũ giác của tu sĩ cực tốt, vừa nãy có bao nhiêu bóng đen xông ra, Tiêu Mục hiểu rõ trong lòng. Tuy nói là vậy, nhưng quét dọn một lượt địch nhân vẫn là điều cần thiết. Nếu có con cá lọt lưới, về sau muốn tìm được thì phiền phức. “Cũng được, đi theo ta, chúng ta đi xuống xem một chút.” Tiêu Mục có chút suy nghĩ, sau đó quyết định tự mình dẫn đội. Đại Hạ duy nhất một tu sĩ chân nguyên cảnh chỉ có hoàng đế, mà người có khả năng đánh được một trận chỉ có Nhan cũng thật. Những người khác đi cũng vô dụng, trong lối đi hẹp chỉ có một con đường chết. Hai người dẫn đầu, phía sau là một tiểu đội chiến sĩ súng tiểu liên. Các tu sĩ đã sớm đào một con đường thông xuống, nối thẳng đến vách ngăn giới diện động không đáy. Vô cùng thuận lợi, đi thẳng đến vách ngăn giới diện, trên đường đi thông suốt. Mặt kia thông về phía Cửu Uyên, trên mặt gương đen có một tầng trận pháp ánh sáng. Trong trận pháp đứng sừng sững một bóng người đang run rẩy, hình như là người quen cũ. “Nha a.... Ái Phi, đã lâu không gặp.” Tiêu Mục cười nhạo nói. Không phải Thiên Lưu Yên thì còn có thể là ai! Nghĩ kỹ thì cũng thấy có lý. Huyền Thiên Tông chắc chắn là tìm nàng đến dẫn đường. “Bệ hạ...? Ngươi thắng rồi sao?” Yên quý phi trừng lớn đôi mắt đẹp, khó có thể tin hỏi ngược lại. Nàng nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, nhưng không nghĩ đến triều đình phàm nhân lại có thể đánh thắng. Đó là 50 tu sĩ chân nguyên cảnh đó nha! “Ái Phi quả nhiên lợi hại, vậy mà lại làm dẫn đường.” Tiêu Mục dở khóc dở cười, mỉa mai nói. “Bệ hạ, thần thiếp cũng là thân bất do kỷ.” Yên quý phi hoảng hốt, vội vàng giải thích. “Không cần giải thích.... Phản bội trẫm sẽ phải trả một cái giá rất lớn, xem ta trừng trị ngươi thế nào đây, hừ!” Mặt Tiêu Mục nghiêm lại, bước lên phía trước quát lớn. Dứt lời, liền thô bạo vác nàng lên vai, dẫn theo đội ngũ rút lui ra khỏi động không đáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận