Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 7: Đại Hạ hoàng triều nhỏ bé

Chương 7: Đại Hạ hoàng triều nhỏ bé
Hoài Nhu đạo cô có một phong thái tiên phong đạo cốt, rất tùy ý ngồi xuống vị trí bên trên. Tu sĩ tùy tâm tùy tính. Tiêu Mục hiện tại tin tưởng nàng vừa mới nói, là người ở núi không coi trọng lễ nghi.
“Xin hỏi đạo cô ở tòa tiên sơn nào tu luyện?” Tiêu Mục ngữ khí hòa ái dễ gần.
“Ta chính là đệ tử ngoại môn Huyền Thiên tông, tại tiên sơn tu luyện một giáp, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể trở về thế tục.” Hoài Nhu tiên tử buồn bã nói ra.
Người có phong thái tiên phong đạo cốt như thế, cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn. Huyền Thiên tông có quy định, nếu như tu luyện 60 năm không thể lên cấp chân nguyên cảnh, cũng chỉ có thể xuống núi trở về thế tục.
“Tu luyện khó như vậy sao?” Tiêu Mục trong lòng kinh ngạc hỏi.
Có vẻ như cũng không có gì khó khăn nhỉ! Tùy tiện lừa gạt một chút, liền đã dẫn khí cảnh một tầng. Vấn đề là nàng lăn lộn cả một đời, cũng chỉ là một đệ tử dẫn khí. Mình thật không có luyện sai sao? Có hệ thống cũng không dám nghĩ như vậy, huống chi mình không có hệ thống.
“Ta tư chất không tốt, một năm mới dẫn khí nhập thể, mười năm tu luyện tới dẫn khí cảnh tầng hai, tu cả một đời mới đến ba tầng cảnh giới. Đời này đoán chừng chỉ có thể đến dẫn khí cảnh tầng ba.” Hoài Nhu đạo cô buồn bực nói.
Nói không tiếc nuối là không thể nào, ai không muốn công tham tạo hóa, trường sinh bất tử chứ?
“Thật không dám giấu giếm, ta cũng có Ngũ Hành tạp linh căn, đạo cô cảm thấy ta có thể hay không dẫn khí nhập thể?” Tiêu Mục đương nhiên sẽ không lộ ra át chủ bài, giả vờ nghi hoặc nói.
“Bệ hạ đã qua thời gian tu luyện tốt nhất, thật không dám giấu giếm, đời này rất khó dẫn khí nhập thể. Nếu là có cơ duyên thâm hậu, ta đoán chừng cũng chỉ có thể một tầng đến đỉnh.” Hoài Nhu đạo cô dở khóc dở cười tiếp lời.
Nhìn ra được, nàng nói rất nghiêm túc! Lần này Tiêu Mục coi như không vây lại, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra, nếu không sẽ bị xem như gấu trúc để nghiên cứu.
“Ta ít hiểu biết, rất muốn biết Huyền Thiên tông là thần thánh phương nào, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định phải đến tiên sơn bái phỏng.” Tiêu Mục dời đi chủ đề, lặng lẽ mèo con nắm chặt tay nhỏ của hoàng hậu. Vợ chồng đồng tâm, Nhan Tố Tố tinh ý, lập tức hiểu ý của bệ hạ. Nàng đương nhiên lựa chọn ngậm miệng không nói về tu luyện.
“Bệ hạ vị trí tên là Lăng Vân giới, chính là một trong 3000 nhân gian của chúng ta ở hạo thiên thế giới. Trừ cái đó ra còn có 36 động thiên giới, thập đại U Minh giới cùng hạo thiên đại thế giới.” Hoài Nhu đạo cô không keo kiệt những tin tức này, kỹ càng cùng hai người giải thích một lần.
Cái gọi là động thiên thế giới, chính là nơi các tông môn đỉnh cấp chiếm cứ. Cũng giống như Huyền Thiên tông, chiếm cứ sáu mươi bí cảnh nhân gian. Lăng Vân giới chỉ là một trong các nhân gian, ước chừng có kích thước lớn bằng Trái Đất. Tiêu Mục đã từng phái người đo vẽ bản đồ qua địa đồ, phát hiện Đại Hạ vị trí là một khối đại lục đơn độc, ước chừng có diện tích bằng Trung Quốc. Phái người hướng bắc đi thuyền, có thể phát hiện một khối đại lục tuyết trắng mênh mông. Đi về phía nam đi thuyền cũng có thể phát hiện một khối đại lục nhiệt đới to lớn, nơi đó không có Nhân tộc, chỉ có rừng rậm nguyên thủy. Hướng đông vòng quanh trái đất đi thuyền, có thể nghiệm chứng Lăng Vân giới là một hành tinh.
“Đa tạ đạo cô giải đáp, ta muốn phong đạo cô là quốc sư.” Tiêu Mục rất hiểu chuyện đứng dậy chắp tay nói ra. Nàng trở về thế tục, đi đến Lăng Vân giới hẻo lánh này, đương nhiên là muốn cả một đời vinh hoa phú quý. Theo thực lực của Đại Hạ hiện tại, bất kỳ tu sĩ nào tới, Tiêu Mục đều dự định phụng làm khách quý. Quốc sư chỉ là cái chức danh suông, thích hợp nhất với những tu sĩ không có lý tưởng.
“Thần đa tạ bệ hạ thưởng thức, những đồ chơi nhỏ này, coi như là một chút tâm ý của thần.” Hoài Nhu đạo cô vui vẻ ra mặt, tiến lên đưa mấy viên ngọc thạch sáng lấp lánh.
Đây chẳng lẽ là….Linh thạch? Tiêu Mục cầm viên ngọc thạch nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận vuốt nhẹ mấy lần. Có thể cảm giác được bên trong ngọc thạch có linh khí.
“Đây là linh thạch, tu tiên giới dùng nó để giao dịch hàng hóa, bệ hạ có thể dùng linh thạch thử tu hành, nói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích.” Hoài Nhu đạo cô cười tủm tỉm giải thích.
Quả nhiên là linh thạch. Tiêu Mục cất ba viên linh thạch vào, tâm tình không thể nào tốt hơn.
“Cũng không biết những linh thạch này từ đâu mà ra?” Tiêu Mục tiếp tục dò hỏi.
“Linh thạch là từ các linh mạch trong mỏ móc ra, những nơi có động thiên phúc địa được trời ưu ái, linh khí phong bạo cũng có thể hình thành linh thạch.” Hoài Nhu đạo cô cười nói. Nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, biết nhân gian kiến thức có hạn, huống chi Lăng Vân giới đã bế quan mấy trăm năm.
Nghe xong đạo cô giải thích, Tiêu Mục lòng tràn đầy hâm mộ. Đào quặng liền có thể lấy được linh thạch, thật đúng là có nơi chết đói, nơi no đủ mà! Về phần cái gọi là linh khí phong bạo, đó càng không cần nghĩ, nhân gian chỉ có bão, tuyệt không có khả năng xuất hiện linh khí phong bạo.
“Lăng Vân giới của chúng ta e là không có mỏ linh mạch rồi!” Tiêu Mục linh cơ khẽ động nói.
Cho dù chỉ một cái cũng được mà! Chỉ cần có thể đào ra linh thạch, về sau tu luyện cũng không cần lo.
“Bệ hạ nói vậy sai rồi! Bất kỳ thế giới nào đều có linh mạch, chỉ bất quá linh mạch nhân gian ẩn rất sâu thôi!” Hoài Nhu đạo cô cười vô cùng tự tin nói. Nàng cũng muốn tìm được linh mạch, nếu triều đình có thể giúp đỡ thì tốt hơn.
“Trẫm lát nữa sẽ hạ chỉ tìm kiếm linh mạch.” Tiêu Mục nghe hiểu ý nàng, nói chắc như đinh đóng cột bảo đảm nói.
“Bệ hạ có biết nơi tu sĩ ẩn cư không? Lăng Vân giới mấy trăm năm trước đó, vẫn luôn có tu sĩ ra vào. Nếu có thể tìm được ghi chép của tiền bối, nói không chừng có thể tìm được linh mạch.” Hoài Nhu đạo cô nói ra một tin kinh người. Lăng Vân giới bế quan ước chừng 500 năm, trước đó cũng có tu sĩ ra vào.
Quả nhiên là một ý kiến hay. Các tiền bối khẳng định đã sớm tìm kiếm linh mạch, chỉ cần có thể tìm được ghi chép của họ, tự nhiên sẽ có thể tìm thấy linh mạch. Vấn đề là trải qua mấy trăm năm chiến loạn, rất nhiều điển tịch đều bị thất lạc. Giống như tàng thư của tiền triều, mấy chục vạn sách điển tịch, bị phản quân đốt sạch. Tiêu Mục hiện tại cũng có chút đau đầu, không biết làm sao biên soạn lịch sử tiền triều. Các loại thần thoại, truyền thuyết còn có dã sử loạn cả lên, ghi chép của tu sĩ thì đều không thấy đâu.
“Quốc sư có biết tu sĩ nào từng ghi chép không?” Tiêu Mục mắt sáng lên, nhìn về hướng đạo cô hỏi. Nàng nếu mở lời như vậy, nói không chừng biết tin tức xác thực.
“Tông môn chúng ta sẽ đăng ký các tu sĩ ra vào. Trong điển tịch tông môn có nói, có hai vị tiền bối chân nguyên cảnh đến Lăng Vân giới ẩn cư. Một người là tiền bối của tông môn Thanh Thư đạo trưởng, một người khác là tán tu, cung phụng linh thạch cho tông môn mới được tiến đến, tên là Biệt Tản Nhân.” Hoài Nhu đạo cô đã sớm chuẩn bị, ngay sau đó liền đi thẳng vào vấn đề nói.
Tiêu Mục giật mình. Lại là tiền bối chân nguyên cảnh! Có thể thấy gia thế của bọn họ phi thường kinh người, tìm được thì sẽ phát tài. Tu sĩ chân nguyên cảnh có thọ nguyên 500 năm, dựa theo thời gian mà tính, bọn họ đã sớm tọa hóa.
“Quốc sư có biết Thanh Thư đạo trưởng đã ẩn cư ở đâu?” Tiêu Mục mơ hồ đoán được ý nàng, dứt khoát thuận theo ý nàng truy hỏi.
“Thanh Thư đạo trưởng đã từng trở lại tông môn… để lại tin tức nói là… hắn từng ẩn cư ở Tần Phong lĩnh.” Hoài Nhu đạo cô ánh mắt lấp lánh nói.
Thì ra là thế! Tần Phong lĩnh trải dài hơn trăm dặm, không có sự trợ giúp của triều đình, muốn tìm người ẩn cư ở đó thì chẳng khác nào kẻ ngốc nằm mộng. Trách không được nàng lại nói ra.
Tiêu Mục trong lòng hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận