Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 201: Có quyền thế nhất nữ nhân

**Chương 201: Nữ nhân quyền thế nhất**
Trong cung hoàng hậu, Nhan Tố Tố cười tươi như hoa.
Đứng bên cạnh nàng, Ấu Lan như ngồi trên đống lửa, không biết ứng đối ra sao với tình cảnh này.
Nhiều năm trước, từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Tố Tố, nàng đã không hiểu sao lại cảm thấy xa cách.
Dù là sau khi Nhan Tố Tố sa sút, đầu phục Ngu Diệu Tâm, Ấu Lan cũng không thể nào thân thiết nổi với nàng.
"Sổ sách đã đối chiếu rõ ràng, nô tỳ xin cáo lui."
Ấu Lan hạ thấp giọng, nét mặt cố tỏ ra bình tĩnh nói.
Hôm nay đến đây, chủ yếu là do người của ty Tơ Bông làm sai sổ sách.
Chuỗi sản nghiệp của Nhan gia vô cùng kinh người, loại sự tình này có thể lớn có thể nhỏ.
"Không vội, qua giờ cơm rồi! Bản cung hổ thẹn trong lòng, Ấu Lan cô cô dùng bữa tối rồi đi cũng không muộn."
Nhan Tố Tố cong mắt cười, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.
Không thể không nói, trong số những tiên nữ mang khí chất trong hậu cung, nàng vĩnh viễn là người độc nhất vô nhị, siêu phàm thoát tục.
Ngay cả Ấu Lan cũng có một khắc ngây người.
Lời từ chối không thốt ra được, các cung nữ đã hiểu chuyện bưng lên những món ăn trân quý mỹ vị.
Thị nữ bên cạnh đang định giúp hoàng hậu gắp thức ăn, Nhan Tố Tố lại giơ nhẹ tay ngọc, phẩy tay lui cung nữ và thái giám.
Rắc!
Trong cung điện đèn đuốc sáng chói, bỗng nhiên tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh nến.
"Ấu Lan cô cô thứ tội, bản cung thích loại không khí cổ điển này."
Nhan Tố Tố nói chuyện nhẹ nhàng thì thầm, từng chữ đều mang cảm giác thuần khiết mà quyến rũ.
Nghe nàng nói chuyện, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Ấu Lan không dám nhìn thẳng dung mạo tiên nữ của nàng, thuận theo ánh mắt, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn đối diện.
Vậy mà hôm nay Nhan Tố Tố dường như không giống bình thường.
Không chỉ nói chuyện hèn mọn ôn nhu, hơn nữa còn hết sức nhiệt tình.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, tự mình gắp thức ăn.
"Nô tỳ không dám!"
Ấu Lan vội vàng đứng dậy, quỳ gối hành lễ nói.
"Ngồi đi! Bản cung biết ngươi thích thịt bò tuyết Hoàng Linh Ngưu, thử xem món này... người nhà họ Nhan đưa vào cung. Nếu ngươi không thích, bản cung sẽ đi trị tội bọn họ."
Nhan Tố Tố khẽ cong đôi môi đỏ, giọng nói mang theo mị thái.
Nàng đỡ Ấu Lan dậy, mời nàng lên bàn.
"Đích thực là mỹ vị hiếm có, nô tỳ có lộc ăn."
Ấu Lan nếm thử một chút, từ tận đáy lòng tán thưởng nói.
Món ăn này là món nàng yêu thích nhất, cũng từng là món Ngu Diệu Tâm yêu thích nhất.
Mà bây giờ nàng vẫn như cũ yêu thích, Ngu Hoàng hậu cũng đã rất lâu không ăn.
"Ấu Lan cô cô thích, bản cung liền cao hứng."
Nhan Tố Tố tự mình gắp thức ăn, càng ngày càng ôn nhu.
Bầu không khí giữa hai người, dần dần trở nên nhẹ nhõm.
Ấu Lan nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, Nhan Tố Tố sẽ coi trọng nàng như vậy.
Vốn cho rằng, Nhan Tố Tố có thể không thích nàng, dù sao cũng khác biệt phe phái.
Ngu Hoàng hậu quyền khuynh hậu cung, phú giáp thiên hạ, phe cánh của Nhan Tố Tố khó tránh khỏi gặp vạ lây.
"Nương nương trách phạt ta! Nếu lại gọi ta là cô cô, nô tỳ thật sự không chịu nổi."
Ấu Lan rực rỡ nở nụ cười, cuối cùng buông lỏng tâm tư.
"Vậy ta.... Gọi ngươi là muội muội vừa vặn rất tốt? Ta vẫn luôn muốn gọi ngươi như vậy."
Nhan Tố Tố hơi thở như hoa lan, kề sát lại rất gần.
Mượn động tác gắp thức ăn, nàng cơ hồ tiến sát tới trước mắt Ấu Lan.
Hoàng hậu nương nương cành vàng lá ngọc, trên thân có mùi thơm đặc biệt, thấm vào tận ruột gan.
Tim Ấu Lan ngừng đập.
"Nô tỳ....."
Nàng bỗng nhiên bối rối đến mức không nói nên lời.
Cẩn thận từng li từng tí ở Đại Hạ hậu cung chờ đợi một giáp, Ấu Lan chưa từng đi sai bước nhầm.
Nàng e ngại Nhan Tố Tố nhưng đôi khi e ngại lại là lực hấp dẫn, đối với nữ nhân như nàng mà nói càng là như vậy.
Ấu Lan không có tiếp xúc thân mật với nữ nhân, nhưng nàng hiểu rõ, chính mình thích tỷ tỷ.
Đặc biệt là những tỷ tỷ không gì không thể!
"Gọi ta.... tỷ tỷ."
Trong mắt Nhan Tố Tố, lóe lên một vòng yêu diễm.
Oanh!
Đầu óc Ấu Lan trống rỗng, nàng hoảng sợ phát hiện, tay Nhan Tố Tố đã đặt ở nơi không nên đặt.
Cảm giác mộng ảo c·hết tiệt này, khiến nàng hoàn toàn không có phản kháng.
Ấu Lan cô cô nổi danh khắp thiên hạ, giờ khắc này giống như con mồi ngây ngốc như phỗng.
Nàng một chút cũng chống cự không được.
........
An Bắc Thành, phủ tướng quân.
Chiến thắng trở về Tiêu Mục, còn chưa có rảnh rỗi.
Bây giờ lại thêm một Linh Vũ tiên triều không hiểu từ đâu xuất hiện, Đại Hạ lần nữa bị nguy hiểm bao phủ.
Người của tu tiên giới cũng là một đám vương bát đản, không đâm đến đầu rơi máu chảy, bọn hắn căn bản sẽ không dừng tay.
Chuyện của Huyền Thiên tông còn rõ ràng trước mắt.
"Dương Chấn tiến sĩ, tình hình các hành tinh thích hợp để ở, giới thiệu cho đại gia một chút."
Tiêu Mục gọi một đám người đến họp, đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Trước đó Huyền Thiên tông đã từng lợi dụng những hành tinh khác để xâm lược, chuyện này không thể không phòng.
"Trong Thiên Vân Giới, có ba hành tinh thích hợp để ở, ngoại trừ Thiên Vân Giới của chúng ta, hai hành tinh bên cạnh vừa vặn nằm trước và sau quỹ đạo của hằng tinh, mỗi nơi một hành tinh."
Dương Chấn tiến sĩ bắt đầu thao thao bất tuyệt, thậm chí còn làm ra một bức sơ đồ hằng tinh.
"Để tiện, cứ gọi là Kiến Vũ số một và Kiến Vũ số hai."
Tiêu Mục thuận miệng nói.
"Viên nằm gần Thái Dương, mệnh danh là Kiến Vũ số một, viên còn lại mệnh danh là Kiến Vũ số hai."
Dương Chấn tiến sĩ gật đầu, biết nghe lời phải, sử dụng mệnh danh của bệ hạ.
"Nhiệt độ của Kiến Vũ số một lớn hơn nhiều so với Thiên Vân Giới, nhiệt độ xích đạo vào ban ngày có thể đạt đến 90 độ. Trước mắt, nồng độ CO2 trong tầng khí quyển quá lớn, cũng không thích hợp cho nhân tộc sinh sống và phát triển."
"Trẫm có xem qua ghi chép, hành tinh này trước kia từng tồn tại sinh mệnh, Huyền Thiên tông thậm chí còn ghi chép việc đến đó thu nhận đệ tử."
Tiêu Mục hứng thú nhìn hành tinh trên hình ảnh nói.
Kiến Vũ số một hoang phế cũng mới hơn vạn năm, chủ yếu do nồng độ CO2 tăng cao, tinh cầu không còn thích hợp để sinh sống.
Thật đáng tiếc!
Hành tinh này ước chừng có kích thước tương đương Địa Cầu.
"Đúng là như thế! Bất quá dựa theo thực lực khoa học kỹ thuật của Đại Hạ, cải tạo hành tinh này hẳn là có thể được."
Dương Chấn tiến sĩ mắt sáng lên, tràn đầy phấn khởi nói.
"A? Ngươi nói thử kế hoạch xem."
Tiêu Mục có chút hăng hái nói.
Không có bất kỳ hoàng đế nào, có thể cự tuyệt có thêm một mảnh đất lớn như vậy.
Ngay gần trước mắt, không lấy thì đáng tiếc.
"Thần cho rằng trước tiên dùng bom Hy-đrô oanh tạc, triệt để đốt cháy hết mê-tan trong tầng khí quyển, nhiệt độ của Kiến Vũ số một mới có khả năng giảm xuống. Sau đó lại cấy ghép các loại rong khí, đại lượng sinh sôi cung cấp dưỡng khí, làm giảm nhiệt độ thêm một bước....."
Dương Chấn tiến sĩ thẳng thắn nói.
Những người tham dự hội nghị tim đập thình thịch, đều gật đầu đồng ý.
"Chuyện này giao cho Thái Học Viện phê duyệt. Vậy còn Kiến Vũ số hai?"
Tiêu Mục cũng định cho hắn chút ngân sách.
Mặc kệ có thành công hay không, thử xem lúc nào cũng không sai, nhiều lắm là tốn chút tiền lãng phí, không chừng còn có thể thu hoạch được khoa học kỹ thuật mới.
"Kiến Vũ số hai nhỏ hơn Thiên Vân Giới một chút, vấn đề lớn nhất là.... không có lục địa."
Dương Chấn tiến sĩ khẽ nhíu mày đáp lời.
Không có lục địa, đương nhiên sẽ không có không gian sinh tồn cho người tộc.
"Dùng để nuôi cá được không?"
Tiêu Mục nói đùa một câu không lớn không nhỏ.
Ha ha ha ha!
Tất cả mọi người cười vang.
"Bệ hạ anh minh! Thần cho rằng có thể nuôi các loại Linh Ngư có giá trị."
Dương Chấn tiến sĩ lại không có cười, ngược lại không hiểu sao lại nhìn xung quanh.
Ách.... Cái này.....
Khoản đầu tư này còn nhỏ hơn, Tiêu Mục không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.
Dùng thuyền phi hành phản trọng lực đi mấy chuyến là được, dự toán nhiều lắm là 1000 vạn ngân tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận