Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 109: Đánh một đêm bài poker

Chương 109: Đánh một đêm bài poker.
Các quan thần ngạc nhiên nhìn nhau, Mộc vương gia có chút chắp tay: “Khuyển nữ Mộc Thiên Thiên trời sinh tính ngang bướng, tư chất ngu dốt, xin bệ hạ hao tổn nhiều tâm trí.”
Mộc vương gia cung kính nói tiếp.
Cộc cộc… cộc cộc!
Tiêu Mục tay trái, có tiết tấu gõ trên lan can tạo ra tiếng vó ngựa. Chuyện này không dễ làm nha! Mộc vương phủ người có tư chất tốt nhất chính là Mộc Thiên Thiên, lại là đích nữ của vương gia, từ nhỏ được sủng ái. Có thể để nàng đến kết thông gia, có thể thấy được Mộc vương phủ chân tâm thật ý. Nếu cự tuyệt, khó tránh khỏi bị nghi kỵ.
“Ái khanh tọa trấn Đông Nam, dốc hết tâm huyết lo cho triều đình, trẫm lòng rất an ủi. Mộc gia và Tiêu gia có thể thông gia, tuyệt đối là chuyện tốt trời định.” Tiêu Mục mỉm cười, miệng đầy đáp ứng.
Vừa nghĩ tới cái vị quận chúa ăn chơi trác táng kia, Tiêu Mục liền có chút đau đầu. Làm hoàng đế có đôi khi cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi. Hai người vui vẻ trò chuyện vài câu, sau đó liền để Khâm Thiên Giám chọn thời gian...
Một tháng sau, trời trong gió nhẹ vào lúc hoàng hôn, đại kiệu tám người khiêng mang tới hoàng cung. Sau những nghi thức rườm rà, Tiêu Mục ở hậu cung gặp được Mộc Thiên Thiên trang điểm đậm. Lễ phục tân hôn màu đỏ rực, vị quận chúa này tràn đầy nguyên khí. Nàng có tính cách quá hoạt bát, đến mức khiến người ta sẽ quên nàng có một nhan sắc tuyệt thế.
“Oa… Ha ha ha ha! Bản cung bây giờ là nương nương, sau này nữ nhân khác gặp bản cung, có phải sẽ phải hành lễ không?” Quận chúa vừa thấy bệ hạ, liền phối hợp đứng dậy cười nói. Chẳng lẽ nàng vào cung chỉ vì chuyện này?
“Ngươi còn chưa phải là nương nương, chỉ là Chiêu Nghi.” Tiêu Mục dở khóc dở cười đáp lời. Chiêu Nghi là tước vị của quý nữ, chỉ có tước vị quý nữ trở lên mới xưng nương nương.
“Bản quận chúa đã sớm nghe ngóng rồi! Ngày mai liền có thể thăng quý nữ, bệ hạ cũng đừng hòng gạt ta.” Mộc Thiên Thiên chu môi đỏ, ngạo kiều nói tiếp. Đối với loại nữ hài có tính cách này, Tiêu Mục quá quen thuộc. Tính cách của nàng giống hệt Vạn Vinh công chúa, trước khi xuất giá, Vạn Vinh công chúa vẫn luôn là hòn ngọc quý được sủng ái trong hậu cung.
“Ngày mai có thể thăng quý nữ hay không, còn phải xem biểu hiện của quận chúa, trẫm không thể đảm bảo chuyện này.” Tiêu Mục tuy bận rộn nhưng vẫn thản nhiên nắm giữ quyền chủ động.
Biểu hiện gì? Quận chúa nghi hoặc nhìn bệ hạ.
“Bệ hạ muốn thần thiếp biểu hiện thế nào? Nếu không phải phụ vương cầu ta hồi lâu, bản quận chúa sẽ không thèm vào cung…” Mộc Thiên Thiên lẩm bẩm nói.
Trong cung điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, những ma ma và thị nữ đi theo, tất cả đều bị dọa đến run rẩy. Tiểu tổ tông nhà bọn họ, ăn nói thật quá đại nghịch bất đạo.
“Bệ hạ thứ tội... Nô tỳ xin giúp Chiêu Nghi cởi lễ phục.” Tùy thân ma ma mặt mày luống cuống, run run rẩy rẩy đứng ra nói.
“Không cần, các ngươi lui xuống đi! Trẫm giúp quận chúa cởi lễ phục.” Tiêu Mục sắc mặt bình tĩnh nói.
Đế tâm khó dò, tất cả mọi người đều không biết Tiêu Mục đang vui hay giận. Trong cung điện nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại vị quận chúa mặt đầy vui sướng, cùng Tiêu Mục vẻ mặt bình thản.
Mộc Thiên Thiên ban đầu muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Tiêu Mục đã đưa tay ôm lấy vòng eo thon của nàng.
“Đừng lộn xộn.” Tiêu Mục khẽ thổi vào tai nàng rồi nói.
Giọng điệu giống như đang nỉ non của người yêu, khiến Mộc Thiên Thiên mềm người sững sờ. Mặt bỗng nhiên nóng lên, trong lòng bỗng dưng bối rối.
Nhưng Tiêu Mục lại rất nghiêm túc, cẩn thận giúp nàng tháo bỏ bộ lễ phục nặng nề, hoa lệ.
“Thật nhàm chán nha! Chúng ta tìm gì đó làm đi!” Mộc Thiên Thiên nhảy ra như một con mèo nghịch ngợm, gãi đầu nói.
“Vậy thì ngươi tìm đúng người rồi, trẫm phát minh ra một loại trò chơi đánh bài, ta dạy cho ngươi chơi.” Tiêu Mục cười khà khà nói.
Nói xong, liền lấy ra một bộ bài poker, đường đường chính chính bắt đầu dạy quận chúa đánh bài. Các hoạt động giải trí của hậu cung rất phong phú, phần lớn đều do Tiêu Mục nghĩ ra những món đồ chơi mới lạ. Vị quận chúa có tâm hồn ham chơi kia mắt sáng rỡ, vui vẻ hăm hở học theo. Hai người cứ thế đánh bài poker cả đêm.
Đến tận ngày thứ hai, Tiêu Mục đi nội các tảo triều hội nghị...
Tùy thân ma ma vội vàng xông vào, chạy nhanh đến bên giường, cẩn thận kiểm tra một lần. Sạch sẽ, không có dấu vết gì! Nàng suýt nữa hoa mắt chóng mặt, vội vàng tiến đến bên cạnh quận chúa.
“Chủ tử tối qua đã làm những gì?” Ma ma là người hiểu chủ tử nhà mình nhất, vội vàng hỏi han.
Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thân nô tỳ như nàng khẩn trương vô cùng.
“Tối qua bệ hạ dạy ta đánh bài, rất thú vị… A ~! Bản quận chúa buồn ngủ rồi, ngủ trước đã.” Mộc Thiên Thiên ngáp một cái, hờ hững đáp.
Ách… Cái này… Ma ma hoa mắt chóng mặt thêm lần nữa!
“Quận chúa không làm theo những gì ta đã dạy cho cô sao?” Ma ma tức giận đến mặt trắng bệch, vội vàng truy vấn.
“Ừm! Ngươi nói cái đó à! Bản quận chúa không nhớ rõ chuyện này. Hơn nữa... bệ hạ ngồi đối diện mà! Làm sao ta có thể tiến vào lồng ngực hắn.” Mộc Thiên Thiên xem thường đáp lời.
Dạy thì không tiện nói rõ, nghe thì lại hoàn toàn hiểu sai.
“Ôi ôi… Tiểu tổ tông của ta, hôm qua là đêm tân hôn, thế mà cô lại chơi cả đêm, nô tỳ làm việc bất lợi, chỉ sợ không còn mặt mũi nào quay về gặp quận vương phi.” Ma ma cuống lên dậm chân, trách cứ kẻ không biết cố gắng.
“Được rồi! Được rồi! Bản quận chúa biết rồi… Phiền chết đi được! Tối nay bệ hạ còn sẽ tới, bản quận chúa thử xem một chút.” Mộc Thiên Thiên khó chịu đuổi nàng đi.
Nói xong, nàng liền tùy ý lên giường ngủ tiếp, hoàn toàn không để ý gì...
Ban đêm, Tiêu Mục quả nhiên lại tới. Vừa bước vào cửa, hắn đã dùng ánh mắt mập mờ đánh giá quận chúa, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo. Trẫm còn trị không được ngươi à... nhóc con!
Hôm nay quận chúa rõ ràng là đã trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc vô cùng gợi cảm. Đoán chừng là do ma ma bên cạnh dụng tâm. Tiêu Mục, một tay chơi lâu năm, rất hài lòng, đương nhiên biết nàng có những lợi thế đáng gờm, đủ để làm mê đảo bất cứ người đàn ông nào. Chỉ là nàng không biết dùng thôi!
“Ái phi, hôm nay tiếp tục chơi bài sao?” Tiêu Mục mười phần tự tin nói.
Vốn định từ chối, nhưng quận chúa không nhịn được trong lòng có chút rung động.
“Khụ khụ…! Chơi bài gì chứ, chơi một chút là được rồi. Bệ hạ tối hôm qua thua cả đêm cơ mà.” Mộc Thiên Thiên dương dương đắc ý nói.
“Cho nên hôm nay trẫm đến báo thù, chúng ta tăng tiền đặt cược lên. Hôm nay ai thua, liền cởi một bộ y phục.” Tiêu Mục từ trong nhẫn trữ vật lấy ra bài poker, cười giống hệt một con sói xám.
“Cái này không được đâu…!” Mộc Thiên Thiên trừng lớn đôi mắt đẹp, bĩu môi nói.
“Quận chúa nếu sợ thua thì thôi vậy!” Tiêu Mục mang theo ngữ khí ngạo mạn nói.
“Bản quận chúa sợ thua…? Đến đây, bệ hạ đừng đổi ý.” Mộc Thiên Thiên tức giận ngồi vào bàn đánh bài nói.
Ha ha! Tiêu Mục nhướn mày, biết tối nay có thể được ăn ngon rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận