Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 254: Gan to bằng trời Tạ Vũ hinh
**Chương 254: Tạ Vũ Hinh gan to bằng trời**
Văn phòng Ngự Thư Phòng sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn xuống phong cảnh tươi đẹp của Hồng Vũ Tinh.
Tiêu Mục cầm điện thoại di động, kết nối một cuộc trò chuyện cực kỳ quan trọng.
"Gặp qua bệ hạ! Bao nhiêu năm không gặp?"
Đầu dây bên kia, âm thanh của Tạ Vũ Hinh không hiểu sao lại mang một cảm giác u buồn.
Đại mỹ nữ nói năng tinh tế tỉ mỉ, nhưng lại ẩn chứa nỗi sầu bi.
"Hẳn là hai mươi sáu năm!"
Tiêu Mục cười ha hả, đưa ra một khoảng thời gian chính xác.
Có thể cảm nhận rõ ràng, đầu dây bên kia Vũ Hinh Chân Quân khựng lại ngữ khí.
Nàng có nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, Tiêu Mục vậy mà lại nói như vậy, hơn nữa thật sự nhớ kỹ bao nhiêu năm không gặp.
"Mấy năm nay ta du lãm phong tục dân tình Đại Hạ, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt."
Tạ Vũ Hinh bỗng nhiên chuyển đề tài.
Nàng đương nhiên không thể vào nhân gian, nhưng có thể thông qua ánh mắt người khác để quan sát.
Đại Hạ khoa học kỹ thuật phát đạt, nàng cũng có được lưu ảnh cơ.
Có đôi khi nàng thậm chí hoài nghi, Đại Hạ phồn vinh chỉ là một giấc mộng, thậm chí không tiếc tự mình đuổi tới ngoài không gian nhân gian, thông qua pháp bảo cuốn theo thần thức để nghiệm chứng thật giả.
"Rất vinh hạnh nếu ngươi có thể yêu thích."
Tiêu Mục mang theo phong cách hậu hiện đại mà nói, vậy mà cũng có thể giao tiếp với nàng một cách không trở ngại.
Có thể thấy, Tạ Vũ Hinh đã tiến bộ.
Cái gọi là 「 Tận mắt nhìn thấy 」 của nàng có độ tin cậy vô cùng cao.
"Bản tọa đưa ra một kết luận, dù là Huyền Thiên Tông thông thiên linh mạch không có khô kiệt, một ngày nào đó cũng sẽ bại bởi Đại Hạ!"
Tạ Vũ Hinh nói ra lời kinh người.
Cô nương này rất đáng mến! (Có thể ở chung được)
Nàng đích xác không coi phàm nhân như sâu kiến.
"Trở lại chuyện chính! Trẫm biết Tạ gia cảnh ngộ gian khổ, trẫm nguyện ý ra tay giúp đỡ, mọi người cùng nhau phát triển, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tiêu Mục lười vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện quan trọng như vậy, bản tọa muốn gặp mặt trực tiếp cùng ngươi đàm luận."
Tạ Vũ Hinh lại không trực tiếp trả lời, ngược lại bình tĩnh thỉnh cầu.
Lời vừa dứt, Tiêu Mục khẽ híp hai mắt.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của Ngự Thư Phòng, có thể thấy rõ ràng một bóng người lơ lửng trên bầu trời.
Mặc dù ở xa ngoài mấy chục dặm, nhưng tu sĩ tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Vèo!
Bóng người lóe lên, đã bay đến phía trước Hoàng thành hơn ngàn trượng.
Người đến chính là Tạ Vũ Hinh, nàng vẫn mặc bạch sắc tiên bào của Huyền Thiên Tông.
Gió nhẹ thổi nhè nhẹ, tiên váy phấp phới, tựa như tiên nữ.
Hoàng thành được bao phủ trong trận pháp, nếu là Nguyên Anh tu sĩ muốn phá trận, không mất mấy ngày thì không thể làm được.
Hơn nữa Hoàng thành phòng ngự nghiêm mật, không thể nào để nàng tùy ý phá trận.
Trong trận pháp an toàn không ngại!
"Đợi chút, trẫm sẽ gặp ngươi trên sân thượng ngự hoa viên."
Tiêu Mục ngữ khí ôn hòa, miệng đầy đáp ứng.
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Mục vẫn gọi cấm vệ đến cảnh giới.
Sân thượng trên nóc Ngự Thư Phòng, khắp nơi trồng linh dược tiên thảo, hương hoa vô cùng mê người.
Cộc cộc!
Tiêu Mục mặc cơ giáp hạng nặng, chậm rãi bước đến trên đài.
Lúc này vòng bảo hộ trên bầu trời mới mở ra, mắt thấy Tạ Vũ Hinh bay vào.
Nàng thật sự tới, hoàn toàn không có phòng bị!
Nữ nhân này gan to bằng trời, vậy mà dám một mình đi gặp.
Tiến vào trận pháp, cho dù là Nguyên Anh cũng là thân hãm hiểm cảnh, dù sao tòa trận pháp này chính là đại trận cấp bậc Nguyên Anh.
"Bệ hạ quen thuộc với việc tiếp kiến khách nhân như vậy sao?"
Tạ Vũ Hinh cười duyên, nhíu mày nói.
"Không! Trẫm chỉ có khi gặp mỹ nữ, mới có thể toàn thân vũ trang. Miễn cho bị mỹ nữ câu mất hồn."
Tiêu Mục đương nhiên tiếp được loại lời trêu ghẹo này.
Hai người nhìn nhau cười, không nói về đề tài này nữa.
"Tạ gia nắm giữ hơn phân nửa điển tịch của Huyền Thiên Tông, luyện đan, luyện khí, công pháp nhiều vô số kể, nguyện ý dùng những thứ này đổi lấy một đường sinh cơ nơi tiên giới."
Tạ Vũ Hinh nói chắc như đinh đóng cột.
Rất thẳng thắn!
Phong cách hào hiệp, khiến Tiêu Mục nhớ lại lần đầu gặp mặt.
Lúc đó Tạ Vũ Hinh bỗng nhiên xuất hiện tại hoàng cung, Tiêu Mục còn tưởng rằng nàng là thần côn lừa đảo chào hàng 「 Tiên Đan 」.
Không nghĩ tới cứ như vậy mà đi lên con đường tu tiên.
"Vậy vấn đề đặt ra.... Tạ gia nguyện ý dung hợp với Đại Hạ ở mức độ nào? Là giữ lại tông môn đạo thống, hay là trở thành một bộ phận của Đại Hạ?"
Tiêu Mục rất thích thái độ thẳng thắn của nàng, dứt khoát ném ra át chủ bài đàm phán của mình.
Không giống với lần đàm phán cách vách đá dò xét bầu trời trước đó, lần này hai người thong dong, chân thành hơn rất nhiều.
"Bệ hạ còn nguyện ý cưới ta?"
Khóe môi đỏ của Tạ Vũ Hinh thoáng lộ ra một chút hương vị thuần khiết mê đắm.
Ách.... Cái này.....
Khóe miệng Tiêu Mục co rút, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
May mắn mặc cơ giáp, có thể ngăn cách ngũ giác cùng thần thức điều tra, không lo lắng bị nàng xem thấu biểu cảm.
Tạ Vũ Hinh trước mắt giống như vừa mới hạ phàm từ chín tầng trời.
Nàng có tướng mạo tiêu chuẩn của đỉnh núi tiên tử, thanh lãnh cao khiết không vướng bụi trần.
Nhưng mà dáng người lại có lồi có lõm, chỗ nên lớn thì rất lớn, chỗ nên nhỏ thì không đầy một nắm tay.
Vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, đỉnh phong của loại hình Thánh nữ.
"Trẫm đang nghe."
Tiêu Mục chỉ có thể treo lên Thái Cực nói.
"Ta gả cho ngươi, bệ hạ cho ta một cái bảo tọa hoàng hậu! Đạo thống Huyền Thiên Tông giao cho bệ hạ, còn có thể hỗ trợ bệ hạ bố trí Bảo Hộ Tinh Đại Trận. Bất quá.... ta chỉ muốn hư danh, Tạ gia sẽ chọn một thiếu nữ tuổi xuân khác cho bệ hạ sinh con dưỡng cái."
Tạ Vũ Hinh một hơi nói ra dự định của mình.
Nếu như nàng là quan đàm phán, chắc chắn không phải là một quan đàm phán đủ tư cách.
Vừa lên tới liền lộ ra ngay lá bài tẩy của mình.
Vấn đề là Tiêu Mục rất muốn tin tưởng nàng!
Nếu như vậy, Đại Hạ thắng lớn, Bảo Hộ Tinh Đại Trận, tông môn điển tịch, tất cả đều là thứ Đại Hạ cần thiết nhất.
Đương nhiên Tạ gia cũng biết nhờ đó quật khởi, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.
Điều duy nhất cần chính là sự tin tưởng!
"Tiên tử không nghĩ tới việc tìm người Hạo Thiên Giới thử xem sao?"
Tiêu Mục cũng không lập tức đáp ứng, ngược lại truy vấn.
"Đã thử qua! Cái giá phải trả là Tạ gia c·hết mấy trăm tu sĩ, Hạo Thiên Giới ăn thịt người không nhả xương, căn bản không dung nạp nổi đám dê béo chúng ta."
Tạ Vũ Hinh buồn bã thở dài.
Không phải nói đã thử qua việc thông gia, mà là Tạ gia đã từng muốn dựa vào đạo thống truyền thừa, đi Hạo Thiên Giới tìm người hợp tác.
Kết quả là bị người ta lừa một vố đau, suýt chút nữa mất mạng.
"Vậy vì sao tiên tử lại tin tưởng nhân gian?"
Tim Tiêu Mục đập thình thịch, chuẩn bị nắm lấy cơ hội này.
"Bệ hạ quá khiêm nhường! Nếu như nói Đại Hạ là phàm nhân hoàng triều, vậy nhất định là phàm nhân hoàng triều cường đại nhất toàn bộ vũ trụ."
Tạ Vũ Hinh dở khóc dở cười đáp lời.
"Trẫm có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần một điều kiện tiên quyết, trước tiên phải bố trí xong Bảo Hộ Tinh Đại Trận."
Tiêu Mục cuối cùng đưa ra quyết định.
Chỉ cần bày ra Bảo Hộ Tinh Đại Trận, người Tạ gia sẽ rất khó thoát khỏi lòng bàn tay Đại Hạ.
Có thể nói là biện pháp thu hoạch tín nhiệm cấp tiến nhất.
Dù là đến lúc đó người Tạ gia đổi ý, Đại Hạ cũng tuyệt đối không thể đem Bảo Hộ Tinh Đại Trận trả lại cho bọn hắn.
"Bảo Hộ Tinh Đại Trận của Huyền Thiên Tông tên là Cửu Tiêu Tinh La Tỏa Thiên Trận, bệ hạ cần bố trí ba ngàn trận nhãn trên tinh cầu, hạch tâm trận pháp phải kết nối được với thông thiên linh mạch. Thần.... Nguyện ý hiệp trợ bệ hạ bày trận."
Tạ Vũ Hinh vô cùng thành khẩn nói.
"Ngươi không sợ trẫm gài bẫy ngươi sao?"
Tiêu Mục kinh ngạc hỏi ngược lại.
Nói nàng thánh mẫu đi! Làm việc lại rất kiên quyết.
Nói nàng quả quyết đi! Luôn cảm giác làm việc rất trẻ con.
"Ngươi sẽ không, hoàng đế yêu dân như con, nhất định là người nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tạ Vũ Hinh lời thề son sắt nói.
Một câu nói khiến Tiêu Mục dở khóc dở cười.....
Từ đầu tới đuôi hoàng đế Đại Hạ đều là nhân quân, chưa từng sát phu đoạt thê, vây ba thiếu một, yêu dân như con.
Hóa ra một người thành tín, một ngày nào đó sẽ có thu hoạch.
Tiêu Mục cười một tiếng, lần này cười rất vui vẻ.
Văn phòng Ngự Thư Phòng sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn xuống phong cảnh tươi đẹp của Hồng Vũ Tinh.
Tiêu Mục cầm điện thoại di động, kết nối một cuộc trò chuyện cực kỳ quan trọng.
"Gặp qua bệ hạ! Bao nhiêu năm không gặp?"
Đầu dây bên kia, âm thanh của Tạ Vũ Hinh không hiểu sao lại mang một cảm giác u buồn.
Đại mỹ nữ nói năng tinh tế tỉ mỉ, nhưng lại ẩn chứa nỗi sầu bi.
"Hẳn là hai mươi sáu năm!"
Tiêu Mục cười ha hả, đưa ra một khoảng thời gian chính xác.
Có thể cảm nhận rõ ràng, đầu dây bên kia Vũ Hinh Chân Quân khựng lại ngữ khí.
Nàng có nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, Tiêu Mục vậy mà lại nói như vậy, hơn nữa thật sự nhớ kỹ bao nhiêu năm không gặp.
"Mấy năm nay ta du lãm phong tục dân tình Đại Hạ, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt."
Tạ Vũ Hinh bỗng nhiên chuyển đề tài.
Nàng đương nhiên không thể vào nhân gian, nhưng có thể thông qua ánh mắt người khác để quan sát.
Đại Hạ khoa học kỹ thuật phát đạt, nàng cũng có được lưu ảnh cơ.
Có đôi khi nàng thậm chí hoài nghi, Đại Hạ phồn vinh chỉ là một giấc mộng, thậm chí không tiếc tự mình đuổi tới ngoài không gian nhân gian, thông qua pháp bảo cuốn theo thần thức để nghiệm chứng thật giả.
"Rất vinh hạnh nếu ngươi có thể yêu thích."
Tiêu Mục mang theo phong cách hậu hiện đại mà nói, vậy mà cũng có thể giao tiếp với nàng một cách không trở ngại.
Có thể thấy, Tạ Vũ Hinh đã tiến bộ.
Cái gọi là 「 Tận mắt nhìn thấy 」 của nàng có độ tin cậy vô cùng cao.
"Bản tọa đưa ra một kết luận, dù là Huyền Thiên Tông thông thiên linh mạch không có khô kiệt, một ngày nào đó cũng sẽ bại bởi Đại Hạ!"
Tạ Vũ Hinh nói ra lời kinh người.
Cô nương này rất đáng mến! (Có thể ở chung được)
Nàng đích xác không coi phàm nhân như sâu kiến.
"Trở lại chuyện chính! Trẫm biết Tạ gia cảnh ngộ gian khổ, trẫm nguyện ý ra tay giúp đỡ, mọi người cùng nhau phát triển, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tiêu Mục lười vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện quan trọng như vậy, bản tọa muốn gặp mặt trực tiếp cùng ngươi đàm luận."
Tạ Vũ Hinh lại không trực tiếp trả lời, ngược lại bình tĩnh thỉnh cầu.
Lời vừa dứt, Tiêu Mục khẽ híp hai mắt.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của Ngự Thư Phòng, có thể thấy rõ ràng một bóng người lơ lửng trên bầu trời.
Mặc dù ở xa ngoài mấy chục dặm, nhưng tu sĩ tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Vèo!
Bóng người lóe lên, đã bay đến phía trước Hoàng thành hơn ngàn trượng.
Người đến chính là Tạ Vũ Hinh, nàng vẫn mặc bạch sắc tiên bào của Huyền Thiên Tông.
Gió nhẹ thổi nhè nhẹ, tiên váy phấp phới, tựa như tiên nữ.
Hoàng thành được bao phủ trong trận pháp, nếu là Nguyên Anh tu sĩ muốn phá trận, không mất mấy ngày thì không thể làm được.
Hơn nữa Hoàng thành phòng ngự nghiêm mật, không thể nào để nàng tùy ý phá trận.
Trong trận pháp an toàn không ngại!
"Đợi chút, trẫm sẽ gặp ngươi trên sân thượng ngự hoa viên."
Tiêu Mục ngữ khí ôn hòa, miệng đầy đáp ứng.
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Mục vẫn gọi cấm vệ đến cảnh giới.
Sân thượng trên nóc Ngự Thư Phòng, khắp nơi trồng linh dược tiên thảo, hương hoa vô cùng mê người.
Cộc cộc!
Tiêu Mục mặc cơ giáp hạng nặng, chậm rãi bước đến trên đài.
Lúc này vòng bảo hộ trên bầu trời mới mở ra, mắt thấy Tạ Vũ Hinh bay vào.
Nàng thật sự tới, hoàn toàn không có phòng bị!
Nữ nhân này gan to bằng trời, vậy mà dám một mình đi gặp.
Tiến vào trận pháp, cho dù là Nguyên Anh cũng là thân hãm hiểm cảnh, dù sao tòa trận pháp này chính là đại trận cấp bậc Nguyên Anh.
"Bệ hạ quen thuộc với việc tiếp kiến khách nhân như vậy sao?"
Tạ Vũ Hinh cười duyên, nhíu mày nói.
"Không! Trẫm chỉ có khi gặp mỹ nữ, mới có thể toàn thân vũ trang. Miễn cho bị mỹ nữ câu mất hồn."
Tiêu Mục đương nhiên tiếp được loại lời trêu ghẹo này.
Hai người nhìn nhau cười, không nói về đề tài này nữa.
"Tạ gia nắm giữ hơn phân nửa điển tịch của Huyền Thiên Tông, luyện đan, luyện khí, công pháp nhiều vô số kể, nguyện ý dùng những thứ này đổi lấy một đường sinh cơ nơi tiên giới."
Tạ Vũ Hinh nói chắc như đinh đóng cột.
Rất thẳng thắn!
Phong cách hào hiệp, khiến Tiêu Mục nhớ lại lần đầu gặp mặt.
Lúc đó Tạ Vũ Hinh bỗng nhiên xuất hiện tại hoàng cung, Tiêu Mục còn tưởng rằng nàng là thần côn lừa đảo chào hàng 「 Tiên Đan 」.
Không nghĩ tới cứ như vậy mà đi lên con đường tu tiên.
"Vậy vấn đề đặt ra.... Tạ gia nguyện ý dung hợp với Đại Hạ ở mức độ nào? Là giữ lại tông môn đạo thống, hay là trở thành một bộ phận của Đại Hạ?"
Tiêu Mục rất thích thái độ thẳng thắn của nàng, dứt khoát ném ra át chủ bài đàm phán của mình.
Không giống với lần đàm phán cách vách đá dò xét bầu trời trước đó, lần này hai người thong dong, chân thành hơn rất nhiều.
"Bệ hạ còn nguyện ý cưới ta?"
Khóe môi đỏ của Tạ Vũ Hinh thoáng lộ ra một chút hương vị thuần khiết mê đắm.
Ách.... Cái này.....
Khóe miệng Tiêu Mục co rút, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
May mắn mặc cơ giáp, có thể ngăn cách ngũ giác cùng thần thức điều tra, không lo lắng bị nàng xem thấu biểu cảm.
Tạ Vũ Hinh trước mắt giống như vừa mới hạ phàm từ chín tầng trời.
Nàng có tướng mạo tiêu chuẩn của đỉnh núi tiên tử, thanh lãnh cao khiết không vướng bụi trần.
Nhưng mà dáng người lại có lồi có lõm, chỗ nên lớn thì rất lớn, chỗ nên nhỏ thì không đầy một nắm tay.
Vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, đỉnh phong của loại hình Thánh nữ.
"Trẫm đang nghe."
Tiêu Mục chỉ có thể treo lên Thái Cực nói.
"Ta gả cho ngươi, bệ hạ cho ta một cái bảo tọa hoàng hậu! Đạo thống Huyền Thiên Tông giao cho bệ hạ, còn có thể hỗ trợ bệ hạ bố trí Bảo Hộ Tinh Đại Trận. Bất quá.... ta chỉ muốn hư danh, Tạ gia sẽ chọn một thiếu nữ tuổi xuân khác cho bệ hạ sinh con dưỡng cái."
Tạ Vũ Hinh một hơi nói ra dự định của mình.
Nếu như nàng là quan đàm phán, chắc chắn không phải là một quan đàm phán đủ tư cách.
Vừa lên tới liền lộ ra ngay lá bài tẩy của mình.
Vấn đề là Tiêu Mục rất muốn tin tưởng nàng!
Nếu như vậy, Đại Hạ thắng lớn, Bảo Hộ Tinh Đại Trận, tông môn điển tịch, tất cả đều là thứ Đại Hạ cần thiết nhất.
Đương nhiên Tạ gia cũng biết nhờ đó quật khởi, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.
Điều duy nhất cần chính là sự tin tưởng!
"Tiên tử không nghĩ tới việc tìm người Hạo Thiên Giới thử xem sao?"
Tiêu Mục cũng không lập tức đáp ứng, ngược lại truy vấn.
"Đã thử qua! Cái giá phải trả là Tạ gia c·hết mấy trăm tu sĩ, Hạo Thiên Giới ăn thịt người không nhả xương, căn bản không dung nạp nổi đám dê béo chúng ta."
Tạ Vũ Hinh buồn bã thở dài.
Không phải nói đã thử qua việc thông gia, mà là Tạ gia đã từng muốn dựa vào đạo thống truyền thừa, đi Hạo Thiên Giới tìm người hợp tác.
Kết quả là bị người ta lừa một vố đau, suýt chút nữa mất mạng.
"Vậy vì sao tiên tử lại tin tưởng nhân gian?"
Tim Tiêu Mục đập thình thịch, chuẩn bị nắm lấy cơ hội này.
"Bệ hạ quá khiêm nhường! Nếu như nói Đại Hạ là phàm nhân hoàng triều, vậy nhất định là phàm nhân hoàng triều cường đại nhất toàn bộ vũ trụ."
Tạ Vũ Hinh dở khóc dở cười đáp lời.
"Trẫm có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần một điều kiện tiên quyết, trước tiên phải bố trí xong Bảo Hộ Tinh Đại Trận."
Tiêu Mục cuối cùng đưa ra quyết định.
Chỉ cần bày ra Bảo Hộ Tinh Đại Trận, người Tạ gia sẽ rất khó thoát khỏi lòng bàn tay Đại Hạ.
Có thể nói là biện pháp thu hoạch tín nhiệm cấp tiến nhất.
Dù là đến lúc đó người Tạ gia đổi ý, Đại Hạ cũng tuyệt đối không thể đem Bảo Hộ Tinh Đại Trận trả lại cho bọn hắn.
"Bảo Hộ Tinh Đại Trận của Huyền Thiên Tông tên là Cửu Tiêu Tinh La Tỏa Thiên Trận, bệ hạ cần bố trí ba ngàn trận nhãn trên tinh cầu, hạch tâm trận pháp phải kết nối được với thông thiên linh mạch. Thần.... Nguyện ý hiệp trợ bệ hạ bày trận."
Tạ Vũ Hinh vô cùng thành khẩn nói.
"Ngươi không sợ trẫm gài bẫy ngươi sao?"
Tiêu Mục kinh ngạc hỏi ngược lại.
Nói nàng thánh mẫu đi! Làm việc lại rất kiên quyết.
Nói nàng quả quyết đi! Luôn cảm giác làm việc rất trẻ con.
"Ngươi sẽ không, hoàng đế yêu dân như con, nhất định là người nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tạ Vũ Hinh lời thề son sắt nói.
Một câu nói khiến Tiêu Mục dở khóc dở cười.....
Từ đầu tới đuôi hoàng đế Đại Hạ đều là nhân quân, chưa từng sát phu đoạt thê, vây ba thiếu một, yêu dân như con.
Hóa ra một người thành tín, một ngày nào đó sẽ có thu hoạch.
Tiêu Mục cười một tiếng, lần này cười rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận