Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 85: Nhỏ bé càng cần hơn tiến bộ

Trầm mặc ít nói Nhan Diệc Chân cũng thật chậm rãi đi tới. “Khởi bẩm quân phụ, học sinh muốn tiến giai chân nguyên cảnh.” Nhan Diệc Chân ngữ khí thanh lãnh bình tĩnh. Cái này muốn lên cấp? Thật không hổ là Vô Cực Thánh thể, tốc độ tu luyện không thể tưởng tượng nổi. Tiêu Mục vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tán thưởng nhìn mỹ thiếu nữ một chút. “Quá tốt rồi, triều đình sẽ giúp ngươi chuẩn bị tất cả tài nguyên.” Tiêu Mục đảm nhiệm nhiều việc nói ra. Xem ra chính mình cũng phải bắt gấp tu luyện mới được, nếu không mãi mãi cũng chỉ là cái thẻ kẹt nhỏ. Chứng kiến qua những tồn tại không thể tưởng tượng nổi, mới có vô tận động lực hướng lên. Trẫm quá muốn tiến bước! Đến chân nguyên cảnh, tạp linh căn cần hai ba mươi năm mới có thể đi vào một tầng. Song linh căn cần một hai chục năm. Vạn nhất kẹt tại bình cảnh bên trên, không chừng cả một đời cứ như vậy. 500 năm thọ nguyên, thật không đáng chú ý. Thiên linh căn mới có thể tám chín năm tiến một tầng, đây đã là tốc độ rất không tệ. Linh thể tiến một bước rút ngắn đến năm sáu năm, Thần Thể hai ba năm, Thánh thể cần một năm có thừa. Mà Tiêu Mục chính mình đoán chừng, khai khiếu 360 cái cũng cần hơn nửa năm mới có thể đi vào một tầng. “Học sinh bái tạ thánh ân.” Nhan Diệc Chân đẹp mắt, lóe lên một tia cảm động không dễ dàng phát giác. Nàng bất thiện ngôn từ, chỉ có thể đem ân tình khắc trong tâm khảm. Bị người vứt bỏ bé gái mồ côi, phảng phất như đang leo lên đỉnh núi. Tất cả những điều này, đều do quân phụ và nương nương ban tặng! Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, đại quân khải hoàn hồi triều...
Trở lại hoàng cung, Thiên Lưu Yên lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra bóng dáng Thất Sát Diêm Quân. Ngơ ngơ ngác ngác đi vào Trữ Tú Cung, lại phát hiện đã có người đang chờ nàng. Trong phòng, mỹ nhân mặc áo đỏ, dáng người lồi lõm đến cực điểm, dáng tươi cười đến nỗi ngay cả phụ nữ cũng khó mà cầm giữ được. Đôi chân dài nghịch thiên, thêm vào váy ngắn táo bạo đang mặc, cực kỳ thu hút người khác. “Thiên Lưu tỷ tỷ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Vân Nhiễm vẽ lên môi đỏ một vòng cong vui vẻ, mở lời chào trước. Năm đó Thiên Lưu Yên đi theo Vũ Hinh Chân Nhân trở lại tông môn sau, hai người từng gặp mặt một lần. Về sau Vân Nhiễm đi theo Chiêm Nhân Kiệt tới Lăng Vân Giới, không nghĩ tới vật đổi sao dời, hai người vậy mà lần nữa gặp mặt. “Vân Nhiễm muội muội đều hỗn thành chiêu dụng cụ rồi…! Ta thật hối hận khi đi Huyền Thiên Tông.” Thiên Lưu Yên có chút cảm giác muốn khóc, buồn bã tức giận nói. Vinh hoa phú quý không có còn chưa tính, mấu chốt là tu vi của nàng vậy mà cũng bị bỏ lại phía sau. Sau khi trở về mới phát hiện, các tỷ muội hậu cung ai nấy đều là tu sĩ, tu vi so với nàng chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Điều này đi đâu mà nói rõ lý lẽ cho được. “Đừng có nói những thứ vô dụng này nữa, chúng ta nên nghĩ xem làm sao lấy lòng bệ hạ! Đến lúc đó danh phận chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.” Vân Nhiễm vẫn là giọng điệu ngự tỷ, nói chuyện không thích vòng vo. “Chúng ta hậu cung Đại Hạ ganh đua sắc đẹp, muội muội đừng quá tự tin thì tốt hơn.” Thiên Lưu Yên giọng điệu xuống dốc đáp lại. Không phải nàng không tự tin, mà là mỹ nữ hậu cung Đại Hạ, đơn giản là không cho ai có đường sống. “Chậc chậc… Ta rất hiểu bệ hạ! Hắn thích ngự tỷ, vừa đúng lúc… Chúng ta đều là kiểu người hắn yêu thích nhất. Nếu là hai người chúng ta song kiếm hợp bích, mang đến gấp đôi khoái hoạt cho bệ hạ, ta cam đoan bệ hạ vui đến quên trời đất.” Vân Nhiễm nhướng mày, kiều mị mê hoặc nói. Gấp đôi khoái hoạt! Thiên Lưu Yên nhãn tình sáng lên, thật đúng là cảm thấy có thể thực hiện. Vốn dĩ trong hậu cung, người được sủng ái nhất là cái người phụ nữ ngực to mà không có não kia, vừa đúng lúc Ngu quý phi đang mang thai, hai người bọn họ lúc này trỗi dậy quả thật là thời cơ tốt nhất. “Muội muội quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” Thiên Lưu Yên xích lại gần, nhẹ nhàng kéo tay đại mỹ nữ nói. Thật bất ngờ, tính cách của các nàng vậy mà lại rất hợp nhau. Hai người yêu mị nhìn nhau chăm chú, cảm thấy tâm đầu ý hợp lạ thường. “Bệ hạ đêm nay sẽ đến chỗ ta.” Vân Nhiễm mạnh dạn ném ra cành ô liu. “Muội muội có hoan nghênh ta đêm nay ghé thăm không!” Thiên Lưu Yên càng nói càng hưng phấn. Hai người dương dương đắc ý cười ha ha…
Trong cung Diệu Tâm. Ngu quý phi nâng bụng bầu lớn, vẻ mặt tươi cười tận hưởng Ấu Lan xoa bóp vai. “Đứa nhỏ này có linh căn thì tốt nhất, nếu không thì thần thiếp muốn cho bệ hạ sinh thêm một đứa.” Ngu quý phi giọng điệu tươi vui nói. Tu sĩ sinh con cũng có hạn chế, chủ yếu là hạn chế ở nữ tu sĩ. Tế bào trứng của phụ nữ là một số lượng cố định, mỗi một lần rụng trứng thì sẽ mất đi một tế bào trứng. Cho nên khi phụ nữ đến một độ tuổi nào đó, liền không có biện pháp mang thai nữa. Tu sĩ cũng không có cách nào nghịch thiên cải mệnh, đây là thiên đạo, trừ khi tu vi thực sự quá kinh người, có thể nghịch chuyển sự ảo diệu của gen. “Yên tâm! Đứa nhỏ này chắc chắn có linh căn.” Tiêu Mục quả quyết chắc chắn đáp lời. Đây không phải là suy đoán, mà là điều mà thần thức đã dò xét được. Có hay không linh căn, chỉ cần dùng linh khí là có thể kiểm tra ra. Bất quá chưa trải qua khảo nghiệm linh căn, những việc như thế này không có cách nào khẳng định được. “Thần thiếp ngược lại thấy có phúc, an tâm dưỡng thai, tu luyện, đoán chừng không bao lâu nữa là có thể tiến giai chân nguyên cảnh rồi.” Ngu Diệu Tâm dương dương đắc ý khoe khoang. Nàng vốn là người thích náo nhiệt, nếu không phải đang mang thai, thì thật sự không có tâm tư khổ tu. “Trẫm dự định bế quan, nhưng ngươi yên tâm, trẫm bế quan là bế sống, mỗi ngày sẽ chỉ dành nửa ngày thời gian để tu luyện.” Tiêu Mục cười híp mắt nói. Nếu là bế tử quan thì chắc chỉ cần hơn nửa năm là có thể tiến một tầng. Nhưng dục tốc bất đạt, pháp thể khẳng định sẽ không theo kịp tiết tấu. Cơ thể cũng cần thời gian để thích ứng với sự tăng trưởng của sức mạnh. Thiên đạo vốn đã an bài, cực hạn của Thánh thể chính là một năm, Tiêu Mục dự định sẽ tiến bộ một cách vững vàng. Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tiêu Mục đứng dậy cáo từ. Ngu quý phi vẫn còn đang cao hứng bừng bừng. “Ấu Lan, bóc nho cho bản cung.” Ngu Diệu Tâm tràn đầy hứng khởi phân phó. “Vâng!” Ấu Lan ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong mắt đều lấp lánh ánh sáng. Nàng nhìn về phía quý phi ánh mắt tràn ngập yêu thương đầy mê hoặc. Tiêu Mục thoáng nhìn qua, chợt phát hiện mình có chút lo buồn. Tình yêu của Ấu Lan rất thuần túy duy mỹ, nàng chỉ cần nhìn thấy quý phi thôi là đã hài lòng thỏa mãn rồi…
Từ đó về sau, Tiêu Mục bắt đầu bế quan. Trừ mỗi tháng tham gia một lần hội nghị nội các, những chuyện khác gần như không nghe không hỏi. Đại Hạ bắt đầu thời kỳ bùng nổ khoa học kỹ thuật, có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất chưa từng có trước đây. Hoàng đế bế quan nửa năm sau, tiến sĩ Ngải Nhân phát biểu thuyết tương đối, bao hàm phương trình khối lượng. Phần luận văn khoa học kinh khủng này khẳng định rằng, hạt nhân nguyên tử khi bị tách ra sẽ mất đi khối lượng, bắn ra năng lượng vượt quá sức tưởng tượng. Năng lượng này siêu việt tu sĩ Nguyên Anh, đủ để sánh vai tu sĩ Hóa Thần. Lý luận này có hai căn cứ. Thứ nhất, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh có được Thái Dương Chân Hỏa, nhiệt độ của hạt nhân mặt trời là 15 triệu độ, trong khi nhiệt độ phản ứng phân hạch có thể đạt tới 200 triệu độ. Thứ hai, năng lượng phóng thích khi tách ra được hoàn thành trong nháy mắt, mà tu sĩ Nguyên Anh không có cách nào điều động chân nguyên toàn thân để tấn công một lần duy nhất. Khi nhìn thấy phần luận văn này, Tiêu Mục đã kích động đến rơi nước mắt. Dù không hiểu nhưng đó là đại thụ đang rung chuyển! Điều làm người khác khó tin hơn cả là phần luận văn này khẳng định rằng, nếu phản ứng phân hạch được thêm vào linh khí tạo thành sự thôi hóa, có thể khiến cho uy lực tăng lên gấp 10 lần. Đây mới chính là phương thức mở ra linh khí thiên địa chính xác nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận