Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 41: Vừa sinh mục gì sinh xa sao
Đêm khuya, trong đại doanh đèn đuốc sáng trưng. Trần Viễn An trằn trọc không ngủ, vẫn còn đang nhìn bản đồ suy nghĩ về chiến sự. Thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa! Đời này tung hoành ngang dọc, tiếc nuối duy nhất là chưa từng thắng nổi Tiêu Mục. Người đã già, chí hùng bá thiên hạ cũng đã phai nhạt. Nhưng mà nếu không thắng được Tiêu Mục một lần, hắn chết cũng khó mà nhắm mắt. “Không có lý nào! Thằng nhãi Tiêu Mục lại ngu xuẩn đến vậy sao?” Trần Viễn An nghĩ mãi vẫn không ra, nhìn sa bàn hồi lâu cuối cùng cũng lẩm bẩm nói. Người quen thuộc ngươi nhất, thường thường là đối thủ của ngươi. Vô số đêm ngày, hắn đều đặt mình vào vị trí Tiêu Mục để suy nghĩ từng cử động của hắn. Không hề khoa trương, cho dù chỉ là tin đồn dân gian về chuyện ăn uống đi vệ sinh của Tiêu Mục, hắn cũng sẽ cân nhắc một phen. Cũng bởi vì quá hiểu rõ, nên hắn mới không nghĩ ra vì sao Tiêu Mục lại dùng kế sách binh hành hiểm này. Trận chiến ở Long Môn khẩu, quân Đại Hạ không có chút cơ hội thắng nào. “Có phải là bởi vì.... ta nắm giữ vũ khí bí mật?” Trong đại trướng bỗng nhiên vang lên tiếng của Tiêu Mục. Với nụ cười gian xảo như hồ ly, thân ảnh hắn từ từ hiện ra. Chỉ dùng một tấm Ẩn Thân Phù nhỏ bé, hắn đã hạ gục 200.000 quân. Sức mạnh của tu sĩ, quả nhiên không phải phàm nhân có thể đối địch. “Có lý.... Thằng nhãi này....” Mắt Trần Viễn An sáng lên, vậy mà lại đáp lời. Chợt nhận ra, hắn vội quay người lại, kinh hãi nhìn người đối thủ cũ xuất hiện trong đại doanh của mình. Không khí trong trướng bỗng chìm vào im lặng như tờ. "Keng!" Trần Viễn An vội rút kiếm, nhưng động tác của hắn thật sự quá chậm. Hắn đã sớm không còn là đại tướng quân mạnh mẽ của hai mươi ba năm về trước, mái tóc đã bạc, thân thể suy yếu. Tiêu Mục chỉ loáng lên, đã đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn, lưỡi kiếm kề ngay cổ. Ha ha ha ha ~~! Trần Viễn An cười lớn đầy cay đắng, đến nước mắt cũng bật ra. Sau đó, hắn buông mình ngồi xuống ghế, ánh mắt đầy đau thương nhìn đối thủ cũ. Đánh cả một đời, hắn từ đầu đến cuối không thể vượt qua ngọn núi cao này. “Tiêu Mục tên vương bát đản nhà ngươi..... Đào than luyện thép, diễn tập sa bàn, súng ống đại pháo thành trận, những thứ này ta đều học được, hơn nữa tự nhận mình học không tệ. Ai ngờ.... Mẹ nó ngươi lại đi tu tiên.” Trần Viễn An vừa khóc vừa cười thở dài nói. Hắn thậm chí không gọi quân lính canh cửa, đã hoàn toàn nhìn rõ thế cục. Tam quân đoạt soái, bắt giặc bắt vua! Nguyên lai đây chính là vũ khí bí mật của Tiêu Mục. “Trần huynh từ khi chia tay đến giờ không có gì chứ, nếu có di ngôn gì, bây giờ có thể nói.” Tiêu Mục không vội giết hắn, vẫn cho đối thủ cũ chút tôn nghiêm cuối cùng. Lẽ ra hắn nên la hét ầm ĩ, nhưng hắn lại chọn cách trầm mặc chịu chết. Tiêu Mục vốn nên xuống tay giết ngay, lại cho hắn sự tôn trọng sau cùng. Tôn trọng đối thủ, cũng là tôn trọng chính mình. “Đối đãi tử tế với bách tính Tây Nam, cho tướng sĩ Tây Nam một con đường sống. Sao vừa sinh ta mà Hà Sinh? Đời này.... Ta tâm phục khẩu phục.” Trần Viễn An nhắm mắt, không hề giãy giụa vô ích. “Trẫm, tất cả đều đáp ứng ngươi! Trần huynh, vĩnh biệt.” Tiêu Mục ngậm ngùi thở dài nói. Trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm ra, một kiếm xuyên thủng tim hắn, rồi nhanh như chớp chặt đầu hắn xuống......... Tỉnh giấc, quân Tây Nam như trời sập. Đầu của tam quân chủ soái không cánh mà bay, doanh địa lập tức hỗn loạn. Trong đại trướng tranh cãi không ngừng. “Phụ soái đã chết, trận chiến này do ta dẫn dắt tam quân nghênh chiến, chư vị phải nghe theo hiệu lệnh của ta.” Trần công tử nói năng hùng hồn, thậm chí có chút hả hê. Cậu ấm sống trong nhung lụa, nào biết phụ soái đã gây dựng sự nghiệp gian khổ đến mức nào. Hắn vẫn luôn cho rằng cha già mà không chết, cản trở con đường thăng tiến của hắn. Bây giờ thì vừa vặn, đúng là ai binh tất thắng. “Tiêu Mục đánh đâu thắng đó, đánh chiếm giang sơn Đại Hạ, giờ lại thêm phồn vinh, quốc lực Đại Hạ như mặt trời ban trưa. Lão thần thấy rằng.... chi bằng cùng hắn hòa đàm.” Các lão tướng bên cạnh đều đã mất hết ý chí chiến đấu. Không thể so với đám thanh niên, bọn họ biết rõ sự lợi hại của Tiêu Mục. Nói trắng ra thì, Tây Nam chỉ là một vùng nhỏ, dựa vào cái gì mà cùng Đại Hạ quyết tử? Nếu Trần Viễn An còn tại vị, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo ý hắn. Quân Tây Nam chỉ có Trần Viễn An mới có thể giữ vững được nửa giang sơn này. “Hoang đường! Đồ tham sống sợ chết, hôm nay lão tử sẽ thanh lý môn hộ.” Trần công tử mặt mày tức giận, trừng mắt nhìn lão tướng quân. Đúng là nghé con không sợ cọp, một kiểu thuyết pháp khác của “lăng đầu xanh toàn cơ bắp”. “Nếu công tử không vừa mắt ta, mạt tướng hôm nay liền treo ấn từ chức, mời công tử mời người khác cao minh hơn.” Lão tướng quân không hề sợ hãi, thậm chí cũng không có ý định khuất phục trước cái đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa. Lão cha hắn nắm đấm thép, ai nấy đều phải phục. Thằng nhóc này thì có đức tài gì? “Còn muốn chạy.... Hôm nay ta sẽ chém chết ngươi đồ hèn nhát.” Trần công tử kích động đến đỏ mặt tía tai, định rút kiếm thật. Phập! Phập! Một vị đại tướng bên cạnh thấy không chịu nổi trực tiếp chém chết đứa con trai vừa rống hách vừa hách dịch. Phi! Ngay lập tức nhổ một bãi nước bọt vào người nó. “Bây giờ không ai ồn ào nữa rồi, lão tướng quân nên làm gì thì cứ làm.” Người vừa giết người thờ ơ nói. Còn có thể làm gì nữa? Nếu như ban đầu chỉ là muốn bàn chuyện hòa đàm, bây giờ thì chỉ còn nước đầu hàng. Lão tướng quân bất lực thở dài, cũng chẳng truy cứu tội giết người. Đám người chặt đầu Trần công tử, đội gai chịu tội đến đại doanh của Tiêu Mục. Thành ý mười phần, Tiêu Mục vui vẻ nhận. Quân Đại Hạ không đánh mà thắng, trực tiếp chiếm được Long Môn khẩu. Truyền thuyết về Chiến Thần vẫn tiếp diễn, thần thoại lại thêm một trang. Trong đại trướng của chủ soái, Tiêu Mục cười nhẹ nhàng nhìn đám đại tướng cởi trần đang quỳ rạp dưới đất. Bọn họ thành ý mười phần, đưa lên đầu của Trần công tử. Lại tự trói hai tay, lưng vác cành mận gai chờ lệnh. “Sao không đánh một trận....? Trẫm còn tưởng là phải đổ chút máu mới xong chuyện chứ.” Tiêu Mục hờ hững hỏi. “Tội thần không dám! Bệ hạ thiên mệnh sở quy, chúng thần không dám dựa vào hiểm địa chống lại.” Lão tướng quân đỏ mặt, giọng cũng có chút lớn. Ai! Tiêu Mục thở dài một tiếng nhàm chán, tiến lên đỡ đám người sót lại của những trận tranh bá loạn thế này. “Lão tướng quân cả đời cầm binh đánh trận, giờ lại hiến thành có công, trẫm phong ngươi tước Tử, các ngươi đều có thể giải giáp về quê dưỡng lão.” Tiêu Mục đóng vai Nhân Quân, không hề có ý định trách tội. Tước vị của triều đình Đại Hạ chia làm năm cấp bậc, mười ba đẳng cấp. Vương tước, công tước, hầu tước, bá tước cùng tử tước. “Tội thần cảm động đến rơi nước mắt, cam nguyện dẫn ngựa vào thành cho bệ hạ, mặc sức sai khiến.” Lão tướng quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nói ra. Người đầu hàng sợ nhất là bị nghi kỵ. Nếu như Tiêu Mục không ban thưởng, rất có thể bọn họ sẽ không thể bước ra khỏi đại trướng này. Dù có về, thì cũng chỉ nơm nớp lo sợ tiếp tục chiến đấu. Nếu phong thưởng quá cao, thì cũng không được, đó chính là chiêu thức “nâng lên để giết”. “Đều đứng lên đi! Trẫm không phải người thích giết chóc, chắc hẳn mọi người đều biết điểm này.” Tiêu Mục lắc đầu cười, giọng nói trở nên dị thường ôn hòa. Tranh bá thiên hạ, bao vây ba thiếu một mới là vương đạo. Tiêu Mục trước giờ không giết quân đầu hàng, cho nên mới có nhiều người đầu hàng như vậy. Điều này giống như việc vây thành, để lại một con đường cho đối phương bỏ chạy thì mới có thể khiến quân địch không đánh mà hàng. Vương sư không chiến mà thắng, tiếp tục tiến về thành Quế Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận