Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 107: Vô cùng quý hiếm hoàng đế

Chương 107: Hoàng đế vô cùng quý hiếm Từ Thái Học Viện trở về hoàng cung, Tiêu Mục việc đầu tiên là đi gặp đại lão bà. Thói quen này đã duy trì rất nhiều năm, cho dù nàng bây giờ không còn là hoàng hậu nữa.
“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.” Nhan Tố Tố vẫn hoàn toàn như trước đây, má lúm đồng tiền nở rộ như hoa, nụ cười tiên tử thấm vào lòng người.
“Tố Tố đoán xem, ta mang cho nàng vật gì tốt?” Tiêu Mục mang theo giọng điệu thiếu niên, cao hứng nói.
Đã đoán trước được, Nhan Tố Tố cong mắt cười một tiếng.
“Bệ hạ mang về rất nhiều cơ duyên, thần thiếp nghe nói trong đó có cả cỏ chu nhan dây leo cùng hạt giống, lại duy chỉ không thấy bệ hạ lấy ra cỏ chu nhan ngàn năm. Chẳng lẽ… bệ hạ định dành cho thần thiếp kinh hỉ?” Nhan Tố Tố cực kỳ thông minh, vậy mà đoán được mánh khóe. Lần này lên mặt trăng không có ai tiết lộ quá trình, nhưng cũng không cố ý giấu giếm. Thực tế là ngay từ khi còn ở trên mặt trăng, Tiêu Mục đã gửi rất nhiều tư liệu qua phù truyền tống. Cho nên việc tìm được thứ gì trên mặt trăng, người trong hoàng cung đều biết. Biết là một chuyện, nhưng suy đoán ra lại là chuyện khác.
“Ta thích nhất dáng vẻ thông minh của nàng, tiếp đó trẫm sẽ khiến nàng bất ngờ.” Tiêu Mục cười gian xảo nói. Nói xong cũng lấy ra định nhan quả. Quả đỏ rực, mọng nước, tỏa ra ánh sáng huyền ảo như ảo mộng.
“Định nhan quả… lại là định nhan quả!” Vẻ bình tĩnh của tiên tử cuối cùng cũng biến mất, giọng Nhan Tố Tố mang theo sự kinh hỉ lớn lao. Dung nhan không già, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đẹp nhất, đó là cơ duyên mà bao nhiêu người phụ nữ tha thiết mơ ước.
“Trẫm cố ý chọn cho nàng quả lớn, Tố Tố tính cảm tạ ta như thế nào đây?” Tiêu Mục dịu dàng đến gần tai nàng nói.
Cao lĩnh chi hoa đột nhiên đỏ mặt, vì quả này, Nhan Tố Tố có thể bỏ ra tất cả.
“Bệ hạ muốn thế nào, thần thiếp đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nhan Tố Tố thở ra như lan, dụi vào trong ngực bệ hạ nỉ non nói.
Ha ha ha ha! Tiêu Mục tâm tình sung sướng, ôm nàng đi vào tẩm cung… Chỉ mới ba ngày bệ hạ trở về, hoàng cung đã náo nhiệt hẳn lên. Tam cung lục viện đâu đâu cũng trồng đầy cỏ chu nhan dây leo, hơn nữa linh khí hoàng cung dồi dào, rất thích hợp cho cỏ chu nhan sinh trưởng. Các phi tần tranh nhau lấy lòng bệ hạ càng đạt đến đỉnh điểm chưa từng có. Không chút ngoa dụ, dù Tiêu Mục có đi một vòng Ngự Hoa viên cũng sẽ gặp vài ba mỹ nữ đưa mắt đưa tình.
Tin tức bị tiết lộ. Vân Nhiễm nói cho Thiên Lưu Yên, Nhan Tố Tố nói cho Ngu Diệu Tâm. Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua, rất nhanh hậu cung đều biết bệ hạ có thánh phẩm dưỡng nhan. Về phần cụ thể là gì, thì lại chẳng mấy ai biết rõ.
Vũ Mộng Cung.
Ngu Diệu Tâm mặc một bộ váy đỏ của vũ nương, cười đến đặc biệt rạng rỡ.
“Bệ hạ! Thần thiếp học được chút vũ đạo, mong bệ hạ xem qua.” Ngu Hoàng Hậu nói chuyện mềm mại, quyến rũ đến mức có thể tan chảy cả lòng người. Dáng người Mị Ma mặc vào váy đỏ vũ nương, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.
Tiêu Mục giả vờ như không thấy gì cả.
“Khụ khụ... Ái phi nói đùa, con nhà thế gia quý tộc sao lại đi học nhảy múa?” Tiêu Mục suýt không nhịn được cười nói.
Ngu gia là thế gia ngàn năm, Ngu gia quý nữ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng tuyệt đối sẽ không học múa. Đại Hạ tuy đã khai sáng, nhưng truyền thống kéo dài vẫn chưa bị hoàn toàn vứt bỏ. Vũ đạo thể hiện đường cong cơ thể đẹp đẽ, nói chung đều là tài nghệ của nữ tử có địa vị thấp.
“Bệ hạ có muốn xem thử hay không?” Ngu Diệu Tâm không chịu thua làm nũng nói.
Xiêm y rực rỡ làm say đắm lòng người, hầu hạ phu quân, nhảy múa cũng không làm tổn hại đến phong hóa.
“Trẫm xem thử...” Khóe miệng Tiêu Mục vẽ ra một vòng cười chắc chắn đạt được ý muốn. Thực ra hắn muốn xem nàng vì giữ mãi thanh xuân mà có thể làm tới mức độ nào. Thực ra, Tiêu Mục đã sớm chuẩn bị xong một viên cho nàng, sở dĩ giữ lại, đơn giản là muốn trêu chọc nàng.
Dáng vẻ thướt tha lồi lõm, đường cong quyến rũ hút hồn. Nhảy xong một bài, vũ đạo bình thường, nhưng cũng đủ làm mê đắm lòng người.
“Bệ hạ thấy thế nào?” Ngu Diệu Tâm mắt to giấu một tia đắc ý, tiến lại gần hỏi.
“Trẫm... cảm thấy cũng được!” Tiêu Mục sờ lên chóp mũi, nói mập mờ.
“Nếu bệ hạ thấy có thể, có phải hay không ban thưởng cho thần thiếp một chút?” Ngu Diệu Tâm phồng má nói. Nàng đúng là một tuyệt thế vưu vật, làm người ta mê mẩn. Không thể nhịn được nữa, Tiêu Mục lấy ra định nhan quả. Có thể thấy rõ ràng trong đôi mắt đẹp của Ngu Diệu Tâm mang theo ánh mắt vui mừng tột độ.
Ngay lúc nàng muốn lấy thì bị Tiêu Mục chặn ngang ôm lấy, đi về phía tẩm cung.
Đến rạng sáng, Tiêu Mục mới dỗ Ngu Diệu Tâm ngủ, đi tới trắc điện gian phòng.
Ấu Lan đang nhạy cảm, vội vàng ngồi dậy từ trong chăn. Nàng là thống lĩnh đội tơ bông vệ, Tiêu Mục từ trước đến nay rất coi trọng.
“Bệ hạ, nương nương ở ngay bên vách, nô tỳ không dám...” Ấu Lan cắn răng định cự tuyệt. Nhưng Tiêu Mục vung ra Vương Tạc, lấy ra định nhan quả trong lòng bàn tay.
“Ngươi cũng không muốn thấy người mình trở nên già nua, mà nương nương thì vẫn trẻ đẹp như hoa như ngọc đấy chứ!” Tiêu Mục mang theo ý cười tinh quái nói.
Ấu Lan cắn chặt môi, váy ngủ trên vai trượt xuống, lộ ra làn da trắng mịn… Hai ngày sau, trong cung Ân Xu Nhi.
Ân Phi vẫn ôn nhu như nước, mang theo nụ cười hài lòng.
“Đừng bóc vỏ nho nữa, trẫm không ăn hết nhiều như vậy đâu.” Tiêu Mục đưa tay nắm tay nhỏ của nàng, không nhịn được cười nói. Nếu như nói các phi tần khác có thể trêu đùa chút, thì tốt nhất không nên đùa với Ân Xu Nhi. Một người phụ nữ dịu dàng, chu đáo như vậy, rất dễ bị dọa sợ.
“Bệ hạ có muốn gặp Hi Lam một chút không, thần thiếp sẽ đi gọi tới.” Ân Xu Nhi cẩn thận dò hỏi.
Vừa dứt lời đã bị Tiêu Mục ôm vào lòng.
“Trẫm muốn gặp nàng một chút.” Tiêu Mục nâng cằm nàng lên, đơn giản trực tiếp nói.
Bá! Quả nhiên Ân Xu Nhi đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nên nhìn đi đâu.
“Mấy ngày nay... Ái phi không nghe ngóng gì về chuyện mỹ dung thánh phẩm sao?” Tiêu Mục nhỏ giọng hỏi han.
“Thần thiếp có nghe nói, bệ hạ được cơ duyên gì khó lường vậy ạ?” Ân Xu Nhi nhẹ nhàng áp mặt vào ngực bệ hạ, giọng nói ôn nhu đáp lời.
“Nghe nói rồi, sao không hỏi xin trẫm?” Khóe miệng Tiêu Mục khẽ nhếch hỏi ngược lại.
“Thần thiếp không dám, bệ hạ là trời của Đại Hạ, thần thiếp hết thảy đều nghe theo an bài của bệ hạ.” Ân Xu Nhi có chút hoảng hốt nói. Nàng giống như một con thỏ nhạy cảm, bất kỳ một chút xao động nào cũng khiến nàng chỉ muốn rút về.
Hưu!
Tiêu Mục mở lòng bàn tay, lấy ra một viên định nhan quả. Có thể thấy rõ ràng sắc mặt người phụ nữ trong lòng biến đổi. Dù nhút nhát như nàng, trong mắt cũng ánh lên niềm vui khó tin.
Tiêu Mục cười xấu xa.
“Ái phi thật sự cái gì cũng nghe ta sao?” “Thần thiếp đều nghe bệ hạ...” “Thật chứ?” “Thật ạ.” Tiêu Mục ôm nàng đi về phía tẩm cung, tiếng nói chuyện của hai người dần dần nhỏ đi.
Sau đó một thời gian, hoàng đế đơn giản không có biện pháp phân thân, các đại mỹ nữ hậu cung hao tâm tổn trí lấy lòng bệ hạ. Gần như đã đến mức dùng bất cứ thủ đoạn nào. Phi Yến Cung song bào thai định chế váy ngắn cung trang, Thiên Lưu Yên liên tục xuất hiện ở Vân Nhiễm Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận