Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 6: Ta dự phán ngươi dự phán

“Khởi bẩm bệ hạ, Vạn Vinh công chúa điện hạ cũng có tin vui, các thái y đều đến phủ công chúa rồi, bây giờ phòng thủ ngự y chỉ sợ không có tác dụng lớn.” Hòe An mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cúi đầu nói. Vạn Vinh công chúa là con gái duy nhất của bệ hạ, từ nhỏ đã được hưởng sự sủng ái và đãi ngộ của hoàng cung. Bây giờ nàng đã gả đi nhưng sự ân sủng của hoàng đế không hề suy giảm. Tiêu Mục ngạc nhiên nhìn về phía Hòe An. “Cho trẫm đưa chút quà đến phủ công chúa.” Tiêu Mục nghiêm mặt nói. Phủ công chúa cũng ở kinh thành, mấy canh giờ là có thể đi về. “Tiểu Đức tử, Tiểu Lý tử, nhanh đi làm việc.” Hòe An không hổ là kẻ cáo già, trực tiếp đá quả bóng trách nhiệm này đi, ném nhiệm vụ nguy hiểm này ra ngoài. Khá lắm! Tiêu Mục trừng mắt, suýt chút nữa bị lão thái giám này chọc cười tức. Con hàng này thật sự biến hậu cung thành trò chơi sinh tồn. Hiện tại loại cục diện này, sách lược tốt nhất đương nhiên là không thèm đếm xỉa tới. Chính cung hoàng hậu, Đông Hoàng sau và cả Vạn Vinh công chúa, mấy người phụ nữ này đều có quyền khuynh triều chính. Đối với các thái giám cung nữ mà nói, bị cuốn vào vòng xoáy này rất có thể sẽ mất cái mạng nhỏ. “Khoan đã! Bản cung giữ lại Trương thái y chờ lệnh, không cần đi làm phiền Vạn Vinh.” Nhan Tố Tố tung ra con át chủ bài. Ba bích Q! Tiêu Mục khóe miệng co giật, mặt mày cứng ngắc nhìn xem màn đấu phép của vương giả hậu cung. Chiêu dự đoán này làm nổi bật đẳng cấp vương giả của Nhan Tố Tố, không hổ danh là người chiến thắng cuối cùng trong cung đấu. Bầu không khí trong đại điện như đóng băng, tất cả mọi người im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Không bao lâu, Trương thái y run run rẩy rẩy bước vào cung điện. Sắc mặt ông ta như tro tàn, tựa như một cái xác không hồn. Chỉ là tiến đến bắt mạch thôi, mà lão đầu này trông như mang quyết tâm vào quan tài. “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Hoàng hậu nương nương! Đúng là hỉ mạch, có điềm tốt lớn, phúc phận dài lâu.” Trương thái y máy móc niệm hết lời thoại, vẻ mặt tràn đầy sự tuyệt vọng. Phim truyền hình xem ra còn diễn quá hiền! Làm ngự y trong hoàng cung, công việc này quá khó. Không có bảo hiểm còn chưa tính, mấu chốt là rất dễ bị bỏ mạng. Gặp phải chủ tử nào tâm tình không tốt, không chừng lại lôi thái y ra tế cờ. “Đa tạ tỷ tỷ yêu mến! Bệ hạ.... Thần thiếp muốn sinh cho ngươi một nàng công chúa!” Mộ Dung Tử La cười tự nhiên trêu đùa nói. Kỹ năng diễn xuất đã đạt đến đỉnh cao, khiến Mạn Ngọc cũng phải xấu hổ, Củng Lợi xem cũng rơi lệ! “Khoan đã, nhà mẹ đẻ của thần thiếp gần đây có quen một vị Tiên Nhân, am hiểu nhất việc điều dưỡng sinh cơ, dưỡng thai hộ mạch. Nếu muội muội có cốt nhục của bệ hạ, vừa hay có thể tuyên vị cao nhân này đến xem.” Nhan Tố Tố bất động như núi, sắc mặt lạnh lùng nói. Ta dự đoán ngươi dự đoán! Chiêu này thật sự kinh thiên động địa. Sắc mặt Mộ Dung Tử La cứng đờ, cả người đều không ổn. “Không cần... Không cần, tu tiên giả có thể sẽ làm muội muội hoảng sợ chuyện nhỏ này, sao có thể dùng đến tu tiên giả.” Mộ Dung Tử La khẩn trương đến mức tay chân luống cuống, vội vàng cự tuyệt. Ngay cả Tiêu Mục cũng nhìn ra sự chột dạ của nàng. Trong lòng không khỏi thở dài, xem ra cô em la lỵ này lại thua một ván rồi. Chỉ mong lần này hậu cung đừng xuất hiện xác chết vô danh, cả hoàng cung mà như gặp ma quỷ thì thật đáng sợ. Tiêu Mục lặng lẽ liếc Hòe An, phát hiện con hàng này đang trốn trong đám người. Đôi khi phải học hỏi kinh nghiệm từ mấy chuyên gia sinh tồn. Tiêu Mục lặng lẽ men theo, hận không thể giấu mình đi. Nhưng Nhan Tố Tố lại không có ý định bỏ qua chuyện này, ánh mắt như radar chính xác tìm thấy Tiêu Mục đang ẩn nấp trong đám người. “Bệ hạ đã hơn mười năm không sinh nở vừa hay để vị tiên tử này cùng nhau xem xét. Bệ hạ thấy thế nào?” Nhan Tố Tố hờ hững nói, nhẹ nhàng kéo Tiêu Mục trở lại vòng cung đấu. Ha ha! Còn có thể thấy thế nào? Chỉ còn biết nhắm mắt cho qua! Trẫm đã trốn trong đám người rồi mà các nàng vẫn không chịu buông tha trẫm. Tiêu Mục dở khóc dở cười nhẹ gật đầu. “Tuyên, Hoài Nhu tiên tử yết kiến!” “Tuyên, Hoài Nhu tiên tử yết kiến!” Ngoài điện tiếng thái giám xướng theo vang lên không nhanh không chậm, rất nhanh một nữ tu sĩ chậm rãi bước đến. Bước vào là một nữ tu sĩ trung niên, dáng người rắn rỏi, đôi mắt rất linh động. Nhìn qua cũng không đoán ra được tuổi thật của nàng. “Thảo dân Hoài Nhu đạo nhân, bái kiến bệ hạ, bái kiến các vị nương nương.” Hoài Nhu tiên tử ngữ khí ôn hòa, không hề có vẻ cao ngạo của tu sĩ. Vừa gặp mặt đã khiến Tiêu Mục có ấn tượng tốt. Có sức mạnh mà không kiêu ngạo, tính cách chắc chắn là người tốt. “Tiên tử không cần khách khí, trẫm có thể được gặp người trong chốn thần tiên, vô cùng vui mừng.” Tiêu Mục tươi cười nói. “Chúng ta là người ở nơi sơn dã không coi trọng nghi thức xã giao, bệ hạ không cần khách khí với ta. Ta tới đây xem thử giúp Đông Hoàng mẹ kế thôi.” Hoài Nhu đạo nhân vô cùng thẳng thắn nói. Vừa dứt lời, quả nhiên đi thẳng vào vấn đề, đúng là phong cách cao nhân thoát tục. Nàng thậm chí còn không bắt mạch, chỉ thấy trong mắt lóe lên ánh sáng, liền nở nụ cười cao thâm khó lường. “Nương nương không hề mang thai, chẳng qua là dùng nhầm dược linh thảo! Loại linh thảo này có thể điều chỉnh sinh cơ, dùng hết cũng không sao, chỉ bất quá sẽ xuất hiện hiện tượng mang thai giả.” Hoài Nhu đạo nhân một lời định càn khôn. Trong đại điện im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Tiêu Mục sợ nhất bầu không khí đột nhiên im lặng, gượng cười nhìn về phía Nhan Tố Tố. Không hổ là nữ nhân trẫm yêu, sao nàng cứ luôn giành phần thắng thế này! Ít nhất là cô em la lỵ kia không đấu lại nàng bao nhiêu năm nay rồi, lần nào cũng là la lỵ chịu thiệt. “Nói như thế, Mộ Dung gia cũng kết giao tu sĩ, sao muội muội không hề đề cập chuyện này?” Nhan Tố Tố đôi môi đỏ cuối cùng cũng vẽ ra một vòng vui vẻ, trêu chọc nói. “Thần thiếp biết sai rồi! Xin bệ hạ trách phạt.” Cô em la lỵ vành mắt đỏ lên, ấm ức quỳ rạp xuống đất nói. Coi như là quang minh lỗi lạc, thua liền nhận, tuyệt không mập mờ. Tuy nhiên, lời xã giao vẫn là nên có, Tiêu Mục mặt mày âm trầm, hung dữ trừng nàng một cái. Lần này la lỵ thua triệt để, có thể thấy trong cung nàng có nội ứng. Dù thế nào đi nữa, người sai vẫn là Mộ Dung Tử La. “Mau cút về Vân Mộng cung, trẫm sau đó sẽ thu thập ngươi.” Tiêu Mục làm bộ giận dữ hét. Nhưng trong lòng thì lại kinh hãi. Theo bí cảnh chi môn mở ra, sẽ ngày càng có nhiều tu sĩ xuất hiện. Lực lượng của tu sĩ không thể coi thường, đối với hoàng quyền là một mối đe dọa lớn. Nói trắng ra, nhỡ có tên hái hoa tặc tu sĩ nào muốn chơi mấy mỹ nhân trong cung, nói không chừng lại trà trộn vào lúc nào không hay. Chuyện này lớn rồi! Trước mặt tu tiên giả, lực lượng của phàm nhân quá nhỏ bé. “Ô ô…” Cô em la lỵ khóc sướt mướt che mặt bỏ chạy. Đường đường là Đông Hoàng sau, lần này mặt mũi bị người đè xuống đất chà đạp. Gặp chuyện mất hứng thế này, Tiêu Mục mất hết cả hứng, phất tay đuổi những người khác đi. Trong cung điện chỉ còn lại Hoài Nhu đạo nhân và Nhan Tố Tố. Đến lúc phải tìm hiểu rõ ràng chân tướng của thế giới này rồi. Nếu nơi này là một bí cảnh, vậy thì bên ngoài bí cảnh sẽ như thế nào? “Tiên tử xin mời ngồi…” Tiêu Mục vô cùng khách khí đưa tay, ra hiệu cho nàng ngồi xuống ghế bên trái thủ tịch. Mà Tiêu Mục cùng hoàng hậu, cũng không tiếp tục ngồi trên hoàng vị, mà lựa chọn ngồi ghế bên phải. Lực lượng quyết định sự thống trị, Tiêu Mục hiểu rõ điểm này hơn ai hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận