Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 28: Đe doạ sâu kiến bệnh chung

Chương 28: Bệnh chung của việc đe dọa kẻ yếu Hoàng đế và quý nhân đều bận rộn công việc. Tiêu Mục còn chưa kịp triển khai kế hoạch bế quan, đã phải đi gặp tên Chiêm Nhân Kiệt này. Lần trước đã nói muốn cưới muội muội của hắn, hôm nay chỉ có thể gặp mặt một lần. Huống chi trong mắt tu sĩ, phàm nhân nhỏ bé không có quyền từ chối.
Trong điện chỉ có hai người đang bàn chính sự.
“Muội muội của ta tên là Vân Nhiễm, đã từ Huyền Thiên Tông đến rồi.” Chiêm Nhân Kiệt đi thẳng vào vấn đề nói.
Rất kỳ lạ. Hắn họ Chiêm, còn muội muội lại họ Vân. Bất quá đạo tâm của Tiêu Mục vững như chó già, chuyện nhỏ nhặt này coi như không nghe thấy.
“Ôi chao ôi ~~! Ta thật có diễm phúc, mong chờ quá đi thôi.” Tiêu Mục làm bộ không nhịn được nói, khiến Chiêm Nhân Kiệt khinh miệt cười khẩy.
“Theo quy tắc của giới tu tiên, sính lễ cũng cần phải tính toán. Đại Hạ triều giàu có khắp bốn biển, trăm vạn lượng vàng chắc chắn đưa ra được chứ!” Chiêm Nhân Kiệt mở miệng như sư tử ngoạm.
Trăm vạn lượng hoàng kim! Một hai vàng đổi trăm lượng bạc. Đây chính là hơn trăm triệu lượng bạc, đối với Đại Hạ mà nói cũng là một khoản tiền lớn. Xem ra đám tu sĩ này cũng không rảnh rỗi, trong tháng này đều tốn tâm tư vào việc kiếm tiền.
Diêm Vương còn dễ gặp, tiểu quỷ mới khó chơi. Lúc trước Vũ Hinh chân nhân đến đây không hề đề cập đến việc đe dọa. Điều này khiến Tiêu Mục ngộ nhận rằng tu sĩ phần lớn đều tiên phong đạo cốt.
“Tiên nhân hiểu lầm rồi, Đại Hạ chỉ là nơi phàm phu tục tử, làm sao có nhiều tiền như vậy.” Tiêu Mục mặt mày ủ rũ, tỏ vẻ khó khăn nói.
Thực ra, Tiêu Mục giàu đến mức khó tin, tính theo giá thị trường, tài sản của hoàng thất có giá trị một tỷ hai trở lên.
“Hừ…! Ta không phải đang thương lượng với ngươi, mà chỉ là thông báo cho ngươi thôi! Bệ hạ mà cò kè mặc cả với tu sĩ, ta sợ ngươi không thấy mặt trời ngày mai.” Chiêm Nhân Kiệt lười cả giả vờ, trực tiếp uy hiếp.
Cái này... ! Tiêu Mục suýt chút nữa không kiềm được tính nóng nảy, rất muốn cho hắn một trận.
Đe dọa sâu kiến là căn bệnh chung của giới tu tiên. Đối với những tu sĩ ở trên cao nhìn xuống mà nói, nắm giữ sức mạnh chính là lá bài tốt nhất. Cướp đoạt của ngươi còn muốn ngươi phải quỳ xuống cảm tạ. Đó mới là bản chất của giới tu tiên. Không chỉ đe dọa phàm nhân, tu sĩ thậm chí còn cướp giết cả tu sĩ.
Mấy triệu hoàng kim, giá trị tương đương 100.000 linh thạch, đối với tu sĩ cũng là một khoản tiền lớn.
“Tiên nhân bớt giận…! Một khoản tiền lớn như vậy, tại hạ cũng cần thời gian chuẩn bị. Ít nhất cũng phải nửa năm, đến lúc đó nhất định sẽ dâng lên.” Tiêu Mục trái lại bình tĩnh lại, làm bộ kinh sợ nói tiếp.
Nếu đã định không chết không thôi với hắn, vậy thì không cần thiết phải cò kè mặc cả nữa. Bất kể thắng thua, người chết đều không có quyền lên tiếng đàm phán.
“Sâu kiến thì phải có ý thức của sâu kiến, bọn Chiêm gia chúng ta bóp chết ngươi, cũng giống như bóp chết một con kiến thôi, hiểu chứ? Có thể cho ngươi một mỹ nhân tuyệt thế để chơi đã là ân huệ lớn nhất rồi, đừng có không biết tốt xấu.” Chiêm Nhân Kiệt vô cùng kiêu ngạo chế nhạo.
Nói cũng rất có lý! Tiêu Mục bình tĩnh lại một chút, phát hiện mình vậy mà đồng ý với hắn. Đã như vậy, thì tuyệt đối không thể để người Chiêm gia tiến vào Lăng Vân giới.
“Tiên nhân nói thẳng ra, ta cũng không giấu giếm! Chờ ta cưới Vân Nhiễm tiên tử về rồi, sinh con nối dõi, ta sẽ đem giang sơn giao lại cho mẹ con nàng. Chỉ cầu bình an trôi qua hết quãng đời này thôi.” Tiêu Mục giả bộ yếu thế, cung kính nói.
“Ha ha ha ha! Trẻ nhỏ dễ bảo.” Chiêm Nhân Kiệt ngửa mặt lên trời cười lớn rồi bước ra cửa. Thấy nắm đấm của Tiêu Mục đều đã cứng lại. Tên này đúng là không xem ai ra gì mà… Chiêm Nhân Kiệt trở về hành cung, đi vào cung điện xa hoa. Trong phòng có một Yêu Cơ khuynh thành tuyệt sắc đứng sừng sững. Mặt trẻ con, ngực khủng, ánh mắt mị hoặc tỏa ra khắp nơi. Người phụ nữ này chỉ nhìn thoáng qua thôi, cũng khiến người ta rất thèm muốn. Nàng thậm chí không cần phải làm gì, cũng dễ dàng khơi dậy sự nhiệt tình của đàn ông. Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, làn da mềm mại mịn màng chỉ cần chạm nhẹ là tan ra. Nàng tựa như một vưu vật được sinh ra chỉ để thỏa mãn dục vọng của đàn ông, tùy tiện đứng ở đó cũng đủ khiến người khác không thể rời mắt.
“Tiện nhân… có cái vẻ mặt hồ ly tinh.” Chiêm Nhân Kiệt vừa gặp đã không ngừng mắng chửi.
Ánh mắt hắn phảng phất đang trốn tránh cái gì đó, vội vàng dời đi không nhìn vưu vật kia nữa.
“Chậc chậc…. Ca ca muốn ta à? Còn giả vờ làm gì… đúng là ngụy quân tử.” Vân Nhiễm lại mị hoặc trêu chọc.
Bốp! Chiêm Nhân Kiệt nổi giận, tiến lên tát thẳng vào mặt nàng một cái. Bị người khác vạch trần tâm tư không thể nói ra, khiến hắn mất hết mặt mũi. Vân Nhiễm và hắn cùng cha khác mẹ, dù cho giới tu tiên phóng túng cỡ nào, hắn cũng không thể có quan hệ đó với Vân Nhiễm.
“Cũng giống con hồ ly tinh mẹ ngươi, đều là những con tiện nhân dâm loạn.” Chiêm Nhân Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói đúng ra, mẹ của Vân Nhiễm là một cái lò đỉnh. Giới tu tiên có rất nhiều pháp môn tu luyện vô nhân đạo, song tu lò đỉnh chính là một trong số đó. Tu sĩ làm lò đỉnh còn thê thảm hơn cả nô lệ. Không chỉ phải hầu hạ trên giường, tu vi còn bị biến thành áo cưới để người khác tu luyện hấp thụ.
“Con cầm thú già nhà Chiêm gia bắt mẹ ta, hèn hạ là ông ta. Còn ngươi cái tên cầm thú con cũng chẳng hơn gì, đúng là đồ nối nghiệp mà.” Vân Nhiễm mang giọng điệu ngự tỷ chọc người, nói chuyện không kiêng nể gì cả. Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng lại bị ăn một cái tát.
“Đừng trách Chiêm gia không cho ngươi đường sống… Chờ ngươi gả cho hôn quân kia, nhất định phải sinh được một đứa con gái. Đến lúc đó Chiêm gia tự nhiên sẽ thông gia với Tiêu gia, Danh Chính Ngôn Thuận tiếp quản Đại Hạ triều đình. Ngươi cũng có thể sống hết quãng đời còn lại ở Đại Hạ triều.” Chiêm Nhân Kiệt thở dài nhẹ nhõm, thâm trầm uy hiếp.
Hắn là chân truyền đệ tử, còn có thân phận cao quý hơn cả đệ tử nội môn. Đến cái nơi chim không thèm gáy này, ngoài điểm tích lũy của môn phái ra, quan trọng hơn là vì gia tộc giành lấy hoàng triều của phàm nhân này. Chiêm gia tại Huyền Thiên Tông cũng là một thế gia đại tộc, có tiếng nói rất lớn. Bất quá ai cũng không từ chối việc mở rộng thế lực của mình. Chờ chiếm được Đại Hạ triều đình, tu sĩ từ nơi này đi ra sau này tự nhiên sẽ gia nhập vào vòng tròn của Chiêm gia.
“Con súc sinh già kia sợ ta tu luyện thành tựu đến vậy sao? Nhất định phải đè chết ta ở nhân gian? Ha ha ha ha… toàn là đồ hèn nhát.” Vân Nhiễm càng nói càng bướng bỉnh, căn bản không hề sợ Chiêm Nhân Kiệt mạnh hơn mình. Nói cho cùng, nàng đã chán sống rồi.
“Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình mang dòng máu của Chiêm gia.” Chiêm Nhân Kiệt chẳng buồn động tay, thâm trầm nói.
“Nếu ta không sinh ra con gái thì sao?” Vân Nhiễm oán hận nói tiếp.
“Sinh hay không cũng thế thôi, Chiêm gia muốn tạo ra một cô con gái trên danh nghĩa, dễ như trở bàn tay.” Chiêm Nhân Kiệt khinh bỉ nói.
Sức lực của đám sâu kiến phàm nhân không đáng kể, muốn lừa gạt vô cùng dễ dàng. Cho dù không lừa được cũng không sao, Chiêm gia muốn khiến phàm nhân khuất phục, chỉ là chuyện vài phút mà thôi.
“Cút!” Vân Nhiễm tức đến run người, vành mắt đỏ bừng chỉ vào cửa quát lớn.
Hừ… Chiêm Nhân Kiệt cũng không tức giận, nhún vai, phối hợp đi ra cửa. Mọi chuyện kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận