Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 119: Điện khí hoá thời đại tới 【 Cầu ngũ tinh bình luận sách 】

Chương 119: Thời đại điện khí hóa đến 【Cầu bình luận sách năm sao】
Trong cung của Nhan Tố Tố. Cung nữ và thái giám vô cùng náo nhiệt, ngay cả Hòe An cũng đặc biệt thảnh thơi. Thời khắc mà chuyên gia cầu sinh cảm thấy an toàn nhất, chính là lúc ở trong cung của Nhan Tố Tố.
“Bệ hạ, có phát hiện ra vật gì tốt không?” Nhan Tố Tố tinh nghịch liếc mắt hỏi.
Mấy chiêu trò dỗ dành mỹ nữ vui vẻ này, Tiêu Mục đã sớm nằm lòng.
“Khụ khụ.... Ái Phi hôm nay mặc chiếc váy đỏ này thật là xinh đẹp, trẫm rất thích.....” Tiêu Mục cố ý hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Bệ hạ.....” Nhan Tố Tố hờn dỗi chu môi đỏ, nũng nịu tiếp lời.
Tiên nữ nũng nịu, không mấy ai chịu nổi. Tiêu Mục cũng không ngoại lệ, đã lộ ra nụ cười y hệt Trụ Vương.
“Hôm nay cung điện đặc biệt sáng, đây là vật gì vậy?” Tiêu Mục cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng đèn mà vẫn giả vờ hỏi.
“Đây là bóng đèn, chính là tài nữ nhà Nhan phát minh đấy, bệ hạ đoán chắc không ra.” Nhan Tố Tố cười nói.
Lại là nữ nhân phát minh! Điều này thật khiến Tiêu Mục phải nhìn bằng con mắt khác, vốn dĩ hắn còn đang chờ mong Ngải Địch Sinh Lai mang đến.
“A nha nha! Phát minh thế này đủ để nhận được giải thưởng khoa học hoàng gia rồi, tài nữ nhà Nhan quả không tầm thường.” Tiêu Mục giơ ngón cái lên tán thưởng.
Việc cung cấp ánh sáng cho nhân loại, mang ý nghĩa thời đại điện khí hóa chính thức bắt đầu.
“Tài nữ Nhan gia này, không chỉ là nhà khoa học, còn là tu sĩ nữa đấy! Bệ hạ có muốn gặp một lần không?” Nhan Tố Tố cố ý ám chỉ.
Lời này từ miệng Tố Tố nói ra, khiến Tiêu Mục sững sờ. Sự ám chỉ này quá rõ ràng, nhưng Tiêu Mục khó chấp nhận. Lúc trước La Lỵ mang Mộ Dung Uyển Như đến, Tiêu Mục cảm thấy đó là sự thu hoạch khoái hoạt. Nhưng điều này không thể áp dụng với Nhan Tố Tố. Nàng lúc nào cũng cần phải tranh sủng sao? Có lẽ đây chính là yêu....!
“Trẫm không có thời gian nghe mấy chuyện này, Ái Phi chạy đi đâu rồi.” Tiêu Mục phản ứng rất nhanh, ôm ngang bà cả rồi đi về tẩm cung.
“Uy uy.... Ha ha ha ha!” Nhan Tố Tố bị chọc cười ha hả không ngừng.........
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tố Tố vẫn như cũ giúp bệ hạ chỉnh lại y phục. Nàng dịu dàng như thế, hình dáng lại càng xinh đẹp đến tột đỉnh.
“Tài nữ Nhan gia, sau này trẫm chỉ ngợi khen, trẫm không cần gặp nàng, nàng là quý phi nương nương, nàng có thể quyết định nàng là người xứng đáng để ngợi khen nhất.” Tiêu Mục kiên quyết nói ra lời này.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như ngọc của nàng dừng lại trước cổ áo bệ hạ. Rồi ngẩng đầu, hai mắt Nhan Tố Tố đã đẫm lệ mông lung.
“Bệ hạ.... Thần thiếp không thể sinh thêm được nữa! Nhan gia cần một dòng máu hoàng thất có linh căn để giúp đỡ, xin bệ hạ tác thành.” Giọng Nhan Tố Tố nhỏ như tiếng muỗi kêu, mang theo vẻ thương cảm. Đôi mắt to tuyệt đẹp kia, chớp cũng không chớp nhìn người đàn ông âu yếm. Nàng không chỉ là một người, sau lưng nàng là hàng ngàn hàng vạn người, những người này đều đang chờ nàng nuôi sống.
“Ta biết rồi.” Tiêu Mục trong lòng nặng trĩu, ngữ khí cô đơn nói.
Hai người cố gượng cười, lại rơi vào trầm mặc.
“Hôm nay phải đi đàm phán với Huyền Thiên Tông, trẫm đi trước.” Cuối cùng Tiêu Mục cũng gượng cười rồi cáo từ.........
Ngoài thành phía đông Kinh Thành không đến trăm dặm, nơi đây núi non bao quanh, cũng là một phần của Tần Phong Lĩnh. Trong một hang động bí mật, Tiêu Mục mang theo mười quan viên triều đình, đến trước bức tường khuy thiên. Dẫn đường chính là tên cá lọt lưới, xung phong nhận việc, đã đạt được cơ hội đàm phán với triều đình.
“Có thể bắt đầu rồi.” Tiêu Mục ung dung phất tay.
Tên tu sĩ Huyền Thiên Tông vội vàng tiến lên, mở thông tin tường khuy thiên. Mặt tường bóng loáng nhanh chóng gợn sóng, dần dần hiện ra hình ảnh. Người đàm phán của Huyền Thiên Tông là một người bạn cũ, Tạ Vũ Hinh.
“Vũ Hinh Chân Nhân, đã lâu không gặp.” Tiêu Mục tươi cười, lễ phép chắp tay.
“Ngươi phải gọi ta là Vũ Hinh Chân Quân.” Tạ Vũ Hinh mặt lạnh tanh, không chút để ý trả lời. Gặp lại Hôn Quân, nàng hận đến nghiến răng.
“Đây là chuyện vui, chúc mừng Vũ Hinh Chân Quân tiến giai.” Tiêu Mục cong mắt cười, ngữ khí mang theo vẻ trêu ngươi.
Dù sao thì cũng chỉ là câu kéo thời gian.
“Bản tọa không nhiều lời với ngươi nữa! Lăng Vân Giới đã mở lại, chuyện cũ của tông môn sẽ bỏ qua.” Tạ Vũ Hinh cố nén giận, vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh.
Lục lục lục! Người phụ nữ này thật ngông cuồng.
“Ngươi đã có đường chết rồi!” Tiêu Mục đọc một câu danh ngôn kinh điển trên mạng, cũng vênh mặt hất hàm sai khiến đáp trả. Lông mày nhíu lại, rất ra dáng Trụ Vương.
“Ngươi.... Cái... Hôn Quân.” Tạ Vũ Hinh suýt chút nữa không thở nổi, nghiến răng thốt ra câu này. Giận đến mức đạo tâm cũng bất ổn.
“Nếu tiên tử không có thành ý gì, trẫm sẽ không lãng phí thời gian với ngươi. Người đâu.... Bắt đám tàn dư của Huyền Thiên Tông này, chém bừa đi.” Tiêu Mục nhún vai, thờ ơ nói.
Đám người thuộc phe phản bội của Huyền Thiên Tông bên cạnh, khóe miệng co giật, đầy đầu hắc tuyến. Mẹ kiếp.... Thần tiên đánh nhau, dân đen gặp họa, hắn chỉ cảm thấy mình xui xẻo. Tạ Vũ Hinh muốn ra oai, còn bị chém bừa là hắn, chuyện này biết tìm ai mà nói lý? Thậm chí hắn nhìn Tạ Vũ Hinh cũng khó chịu, vội vàng khoát tay ra hiệu với bức tường khuy thiên.
“Khoan đã..... Bản tọa lỡ lời chút, xin bệ hạ.... An tâm chớ vội.” Tạ Vũ Hinh giật mình, giọng điệu dịu lại không ít. Dịu dàng như người tình đang nũng nịu!
“Như vậy còn tạm được, trẫm không thích nói chuyện với người phụ nữ lạnh như băng, cười một cái xem nào!” Tiêu Mục tái hiện bản sắc Trụ Vương, một bộ hỗn hợp chiêu trò của Hôn Quân. Khiến Tạ Vũ Hinh tức đến đỏ bừng mặt. Nhưng nàng không có cách nào khác, chỉ có thể cố kìm lửa giận, khó chịu nhếch mép cười.
“Bệ hạ như thế nào mới bằng lòng mở Lăng Vân Giới?” Tạ Vũ Hinh gượng gạo hỏi.
“Vậy phải xem thành ý của Huyền Thiên Tông.” Tiêu Mục buông tay, vô tội nói.
Cuối cùng cũng bắt đầu đàm phán.
“Bản tọa sẽ thu ngươi làm đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông, sau này công pháp trong tàng kinh các tùy ngươi chọn, linh thạch, pháp bảo đều có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.” Tạ Vũ Hinh có chút suy nghĩ, liền đưa ra điều kiện cuối cùng. Vốn cho rằng Tiêu Mục sẽ chấp nhận, dù sao cũng là đệ tử chân truyền, con đường tiên lộ sẽ rộng mở. Chỉ tiếc nàng đã đoán sai.
Tiêu Mục cúi đầu trầm tư, trông có vẻ rất chăm chú.
“Trẫm không muốn làm đệ tử của ngươi, chỉ muốn ngươi làm ái phi của trẫm! Chúng ta chọn một môn công pháp song tu đỉnh cấp, từ đây ngươi chính là của ta .... Trẫm đảm bảo sẽ yêu ngươi.” Tiêu Mục mạnh miệng nói ra.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, há hốc mồm hồi lâu không khép lại được. Điều đáng sợ nhất chính là sự yên lặng đến đột ngột!
Tạ Vũ Hinh cách giới diện, kinh hãi nhìn Hôn Quân, mặt nhanh chóng ửng đỏ. Không phải là thẹn thùng, mà là giận đến cực điểm. Hắn làm sao dám! Vậy mà muốn Nguyên Anh đại năng làm vợ, sự tưởng tượng này, đã là cực hạn của nhân gian.
“Bệ hạ.... Hay là đổi điều kiện khác đi, chuyện này tuyệt đối không thể.” Tạ Vũ Hinh tức ngực phập phồng, giọng đã lạnh băng.
“Đã vậy thì tiên tử cứ suy nghĩ thêm đi, trẫm cũng cần suy nghĩ, một năm sau chúng ta bàn lại.” Tiêu Mục hững hờ nói.
Nói xong, không đợi Tạ Vũ Hinh phản ứng, liền quay người rời đi.
Tất cả mọi người đều rối bời trong gió!
Bạn cần đăng nhập để bình luận