Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 376: Đại Hạ quân đội thắng tê

Chương 376: Quân đội Đại Hạ thắng lớn
Trong đại điện phủ thành chủ.
Tiêu Mục ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, Long Hồn ấn bên trong thức hải tản ra kim quang óng ánh.
Sau khi tế luyện công đức bia, thức hải có thể cảm ứng rõ ràng được công đức bia.
Khối chí bảo không thể nói rõ phẩm giai này cần tích lũy công đức để thành Thánh.
「 Công đức bia: Cứu vớt tính mạng thương sinh, quản lý tiên triều thái bình đều có thể tích lũy công đức.
Công đức trước mắt: 690.000/999.999.999 Tích lũy đủ 1 tỷ công đức, liền có thể bước vào cảnh giới Luyện Anh Hóa Thần. 」
Đạo tâm khẽ động, liền có thể cảm ứng được tin tức của công đức bia.
Lần này cứu vớt mấy vạn bá tánh, lập tức liền khiến trị số công đức bia bắt đầu tăng lên.
Chỉ tiếc trị số cần thiết thật sự là quá lớn, trong thời gian ngắn e rằng khó mà tích lũy được.
Cộc cộc!
Trong đại điện vang lên tiếng bước chân, Mời Trăng hào hứng chạy vào.
“Ngươi xem quân tình chưa?”
Mời Trăng kích động hỏi.
“A? Mười một lộ tướng sĩ khác báo cáo thế nào?”
Tiêu Mục mỉm cười, đại khái đã đoán được kết quả.
Tướng sĩ Đại Hạ cũng là đội quân văn minh uy vũ đã hiện đại hóa, đánh chính là tin tức chiến, loại trò trẻ con này không thành vấn đề.
“Trong một ngày đã chiếm lại toàn bộ huyện thành, chỉ có một đường của Nhan Diệc Chân là dùng cường công chiếm được.”
Mời Trăng khoa tay múa chân giải thích.
Tiến công chớp nhoáng cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi, đến cả nàng cũng cảm thấy kiêu ngạo.
“Dựa theo đà này, chỉ cần nửa tháng, đủ để quét ngang một lượt các thành trì phụ cận.”
Tiêu Mục đắc ý nói.
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi thôi!”
Mời Trăng dường như bị xúc động đạo tâm, hưng phấn hét lên.
Cửu Thiên ngọc nữ đơn thuần như một đứa trẻ, trêu đến Tiêu Mục dở khóc dở cười.
Có lẽ đây chính là niềm vui đơn thuần của tiên linh!
“Không vội! Ít nhất cũng phải làm xong hai việc đã.”
Tiêu Mục chỉ có thể dập tắt nhiệt tình của nàng, nói.
“Làm xong việc gì?”
Mời Trăng hai tay vẫn khoanh trước ngực, khó chịu đáp lời.
“Thứ nhất là chặn đứt linh mạch bên dưới các thành trì, làm suy yếu nguồn cung ứng linh khí cho Khắc Lung Phong. Thứ hai là đưa những phàm nhân lên phi thuyền vận chuyển đi, tránh cho bọn hắn bị Dương Hạc lợi dụng.”
Tiêu Mục kiên nhẫn giải thích.
Cửu Thiên ngọc nữ tu vi thông thiên, nhưng nói đến đánh trận thì lại là kẻ nghiệp dư.
Oanh!
Đúng lúc này, trong thành truyền đến liên tiếp tiếng nổ.
Hẳn là các tướng sĩ đang phá hủy linh mạch dưới lòng đất.
Những linh mạch nhỏ bé này giống như mạng lưới mao mạch, hội tụ về phía Khắc Lung Phong.
“Báo! Phàm nhân tạo phản, có một đám người nói thế nào cũng không chịu lên phi thuyền.”
Lính liên lạc đi tới cửa, gấp gáp bẩm báo.
“Trẫm đi xem một chút.”
Tiêu Mục khẽ nhíu mày, đứng dậy nói.
Trong thành đã loạn thành một đoàn.
Trên quảng trường khắp nơi là phàm nhân đang khóc lóc sướt mướt.
Phàm nhân phản kháng vô cùng kịch liệt, rất nhiều người bám chặt lấy những phiến đá trên sàn, sợ bị các tu sĩ mang đi.
Tiêu Mục bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt một nhóm thân hào hương lão.
“Đây là vì sao?”
Tiêu Mục đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
“Tiên nhân... Xin tha cho chúng ta! Nếu thật sự phải chết, xin cho chúng ta được chết ở quê nhà. Hu hu!”
Lão giả dẫn đầu, hẳn là người có chút địa vị trong đám phàm nhân, vô cùng bi thương cầu khẩn.
Nỗi sợ hãi của bọn hắn đối với tu sĩ đã ăn sâu vào xương tủy.
Từ xưa đến nay, phàm là phàm nhân bị tu sĩ mang đi, đều khó có khả năng sống sót.
Luyện chế dược nhân, Chiêu Hồn Phiên, thậm chí là thọ nguyên thịt đan.
Thủ đoạn của tu sĩ tàn nhẫn mà tà ác, đã doạ sợ đám phàm nhân.
“Trẫm lúc nào nói muốn lấy mạng các ngươi? Đại Hạ chưa từng hãm hại phàm nhân, trẫm có thể bảo đảm.”
Tiêu Mục khẽ nhíu mày, lạnh giọng giải thích.
Giáo lý Thánh Hoàng dạy truyền bá tuy rộng, nhưng ở phía Đông Khắc Lung Phong lại rất ít người biết đến.
Phòng tuyến của Dương Hạc đã cắt đứt sự giao lưu giữa hai bên dãy núi.
“Tiên nhân... Van cầu ngài hãy chừa lại chút gốc rễ cho thành này! Chúng ta nguyện ý hiến dâng tính mạng, muốn chém muốn giết muốn lóc thịt tùy ngài xử lý, chỉ cầu tiên nhân có thể tha cho đám trẻ nhỏ một mạng.”
Lão giả hiển nhiên không tin, nước mắt lưng tròng tiếp tục cầu xin.
Sự áp bức kéo dài vô số năm đã khiến cho đám phàm nhân hèn mọn như sâu kiến.
Thậm chí bọn hắn cũng đã từ bỏ cả quyền sinh tồn cơ bản nhất.
Tiêu Mục bó tay toàn tập, cục diện này không thể giải thích rõ ràng được.
Nếu cứ tiếp tục giằng co, cũng chỉ có thể đánh ngất bọn hắn rồi mang đi.
Trong đám người bỗng nhiên có người chen ra, nhìn chằm chằm Tiêu Mục.
“Thánh Hoàng....? Ngươi là Thánh Hoàng?”
Nữ tử lao ra, vui mừng khôn xiết thét to.
Giáo lý Thánh Hoàng dạy đã lập công, vậy mà thật sự có tín đồ lẻ tẻ ở nơi này.
Hô hô!
Tiêu Mục không thể không tỏ ra vẻ thần thánh, sau lưng tự động sáng lên một vòng pháp vòng.
Khí chất cả người lập tức thay đổi, tạo hình thần tiên cao quý uy nghiêm, thần thánh mà trang nghiêm.
“Không sai! Trẫm chính là Thánh Hoàng, người phát ngôn cho chân thiện mỹ, là Ngọc Đế chuyển thế, cố ý tới nơi đây để cứu vớt các ngươi.”
Tiêu Mục diễn xuất tròn vai.
Liên tiếp có người trong đám đông bắt đầu quỳ xuống, rất nhanh đã quỳ rạp cả một vùng.
“Thánh Hoàng muốn dẫn chúng ta đi đâu?”
Nữ tử kích động đến khoa tay múa chân, lệ rơi đầy mặt hỏi.
“Mang các ngươi đến thiên đường dưới sự trị vì của Thánh Hoàng, từ nay về sau... Sẽ không còn ai hãm hại các ngươi, các ngươi sẽ được sống trong thế giới cực lạc.”
Tiêu Mục dùng đạo âm mờ ảo giải thích.
Cuộc sống hiện đại hóa ở Đại Hạ, đối với bọn hắn mà nói, gọi là thiên đường cũng không hề quá đáng.
Ong ong...
Đám người bắt đầu bàn tán, lập tức có người dò hỏi Thánh Hoàng là gì.
Con người là một tồn tại kỳ lạ, vẫn tuân theo bản năng sinh vật, lại tự nhận mình là vạn vật linh trưởng.
Mà với tư cách là động vật, cơ bản nhất chính là quyền sinh tồn.
Chỉ cần có hy vọng sống sót, đám phàm nhân giống như sâu kiến này liền như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Rất nhanh từng tốp ba tốp năm người bắt đầu leo lên phi thuyền.
Bọn hắn không có lựa chọn nào khác, sự chống cự ban đầu của bọn hắn cũng là đang dùng tính mạng để đánh cược vào lòng thương hại của tu sĩ.
Phụt!
Nhìn các phàm nhân leo lên phi thuyền, Mời Trăng cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
“Ngọc Đế chuyển thế? Chân thiện mỹ?”
Mời Trăng cười nhạo nói.
“Dấn thân vào cuộc mới mong thắng Trời nửa nước cờ, ta cứu vớt thương sinh, diễn một chút cũng không sao.”
Tiêu Mục mặt không đỏ tim không đập thừa nhận.
Ong ong...!
Nhưng đúng lúc này, trên người Tiêu Mục bỗng nhiên khuếch tán ra một vòng đạo vận.
Tiêu Mục thần sắc sững sờ, chợt mừng như điên, vội vàng kiểm tra thức hải.
Quả nhiên cảm ứng được con số trên công đức bia đang tăng vọt, đã đột phá 1 triệu.
Xem ra việc đột phá một triệu đã kích phát đạo vận của công đức bia.
Chẳng lẽ đóng vai Thánh Hoàng còn có thể tích lũy thêm công đức ngoài định mức?
Cứu một mạng người, tiện thể cứu rỗi linh hồn của bọn hắn, công đức tăng lên gấp bội.
“Ai! Ngươi không cần diễn nữa, từ nay về sau ngươi chính là Ngọc Đế chuyển thế.”
Mời Trăng bỗng nhiên nói đầy cao thâm mạt trắc.
Đạo tâm của nàng nhạy cảm biết bao, lập tức liền phát giác được sự khác thường.
Có phải là Ngọc Đế chuyển thế hay không, hoàn toàn chỉ là một ý niệm của Hậu Thổ loli.
“Có ý gì?”
Tiêu Mục ngược lại có chút mơ hồ hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, trên người lại lần nữa khuếch tán đạo vận.
Bầu trời bỗng nhiên hiện đầy tường vân, khắp trời đều đang hạ xuống kim quang.
Trong pháp quang đạo vận, thân ảnh Tiêu Mục giống như thần linh.
“Ngô Hoàng thọ cùng trời đất, Đại Hạ vĩnh thế bất diệt!”
Các tướng sĩ cùng bá tánh trên quảng trường quỳ đầy đất, hưng phấn hô vang.
Ngọc Đế chuyển thế!
Tiêu Mục trợn mắt há mồm, lúc này mới phát hiện phía sau mình đang sừng sững một hư ảnh Ngọc Đế.
Không cần làm việc thiện tám mươi mốt đời ư?
Không cần tu hành công đức viên mãn ư?
Tiêu Mục trăm mối không thể giải thích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận