Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 357: Phá Lâm Uyên tiến quân linh vũ
Chương 357: Phá Lâm Uyên, tiến quân vào Linh Vũ
「 Thâm không số một, ném mạnh bom Hy-đrô loại VIII cấm quân, tất cả các đơn vị chú ý tránh né!」 Đại Hạ bắt đầu tấn công trước, đầu tiên là ném một quả bom Hy-đrô để thăm dò tình hình.
Bom Hy-đrô loại VIII cấm quân, uy lực đủ để phá hủy cả một tòa thành trì.
Đạn đạo tách khỏi máy bay ném bom chiến lược, lập tức bắt đầu tăng tốc, rất nhanh liền giống như một vệt sáng.
Ầm ầm!
Ở trên không trung cách quân trận Mãnh Hải vài trăm mét, bom Hy-đrô đột nhiên nổ tung.
Ánh lửa đầy trời, liệt diễm cuốn sạch đỉnh núi tuyết.
Nhiệt độ cao kịch liệt làm núi tuyết bốc hơi trong nháy mắt.
Ánh lửa của vụ nổ bao trùm, khiến núi tuyết trông như Địa Ngục, căn bản không thể nhìn rõ ràng.
Tích tích tích....!
Radar không ngừng quét, Tiêu Mục nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng cũng căng thẳng như dây cung.
“Cái gì? Điều này không thể nào.” Nhưng vào lúc này, vang lên tiếng kinh hô của nhân viên vận hành radar.
Khi dư âm uy lực của vụ nổ bom Hy-đrô tản đi, vị trí quân trận đã có thể thấy rõ ràng.
Quân trận Mãnh Hải Lâm Uyên không hề hấn gì, hư ảnh Mãnh Hải Thánh Tôn ngược lại càng trở nên nguy nga hơn.
“Bản tọa ngay cả hằng tinh còn có thể dập tắt, chỉ là vụ nổ Thái Dương Chân Hỏa thì làm gì được ta? Ha ha ha ha!” Mãnh Hải vốn đang trầm mặc không nói, cuối cùng bật ra tiếng cười to ngông cuồng.
Vụ nổ bom Hy-đrô, nói cho cùng cũng chỉ là phản ứng nhiệt hạch, không khác gì năng lượng của hằng tinh.
Những tu sĩ đại lão đỉnh cấp này thậm chí có thể lợi dụng sức mạnh của hắc động, chỉ là hằng tinh thì xác thực không thành vấn đề.
Sĩ khí của Đại Hạ trong nháy mắt rơi xuống đáy.
Nhưng điều kỳ lạ là, Mãnh Hải vẫn không đánh trả.
“Hắn đang lợi dụng sức mạnh Cửu Uyên, nhất định phải nhanh chóng chặt đứt liên hệ giữa Lâm Uyên quân trận và mặt đất.” Trong màn hình truyền đến lời nhắc nhở của Cửu Thiên Ngọc Nữ.
Cửu Uyên sâu không lường được, bất kể sức mạnh khủng bố đến đâu, đều có thể bị vực sâu vô tận nuốt chửng.
Đây chính là ảo nghĩa của quân sự bí pháp Mãnh Hải Lâm Uyên, mang đến uy lực phòng ngự không thể tưởng tượng nổi.
“Thâm không số hai, số ba ném bom Hy-đrô, Nhan Diệc Chân nghe lệnh, phối hợp với bom Hy-đrô phát động tấn công.” Tiêu Mục khẽ nhíu mày, lập tức ra quân lệnh mới.
Mãnh Hải Thánh Tôn tự cho rằng mình đang ở thế bất bại, việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm ra sơ hở của trận pháp.
Bằng không nếu cứ tiếp tục đánh, Đại Hạ rất có thể sẽ phải rút lui mà không đạt được gì.
Ầm ầm!
Hai quả bom Hy-đrô đánh trúng vào hai bên quân trận, lần này càng kinh khủng hơn, núi non rung chuyển như động đất.
“Mãnh Hải Lâm Uyên!” Mãnh Hải Thánh Tôn cuối cùng rút kiếm gầm thét.
Giữa ngọn lửa đầy trời, một vòng huyết sắc bỗng nhiên lan ra, theo sát đó, huyết hà đang quấn quanh núi tuyết bắt đầu sôi trào.
Nhìn từ xa, giống như núi tuyết đang chảy máu tươi, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả ngọn núi.
Hư ảnh Mãnh Hải Thánh Tôn trở nên cao hơn ba ngàn trượng, hai con ngươi mang theo sát ý hung hãn, bễ nghễ thiên hạ, nhìn khắp bốn phía.
Ánh mắt quét đến đâu, vạn vật tàn lụi đến đó.
Phanh!
Hồng quang từ hai mắt hắn bắn ra, đánh trúng vào trận pháp Thái Hư trảm thần.
Vòng bảo vệ của trận pháp lập tức lay động, vô số oan hồn bám vào vòng bảo vệ, với bộ mặt dữ tợn cắn xé trận pháp.
“Nguy rồi, tên này dùng tá lực đả lực, đã đánh xuyên Cửu Uyên chi địa, ác quỷ có thể bị trận pháp của hắn sử dụng.” Mời trăng khẽ nhíu mày nói.
Bây giờ Thái Hư trảm thần trận cũng đang hội tụ sức mạnh, đúng là tên đã lên dây không thể không bắn.
“Hoành tảo thiên quân!” Sắc mặt Nhan Diệc Chân lạnh như băng, đạo tâm căn bản không hề dao động vì những ác quỷ kia.
Một luồng kiếm ý hủy thiên diệt địa chợt hiện, kiếm mang dài đến mấy vạn trượng.
Hai mươi vạn tu sĩ trong Thái Hư trảm thần trận cùng lúc phát lực, dâng lên chân nguyên.
Thái Hư trận lơ lửng trên bầu trời, giống như một đóa hoa sen nở rộ, kiếm quang đâm thủng bầu trời.
Ầm ầm!
Nhan Diệc Chân mạnh mẽ vung kiếm, kiếm thế như hồng thủy.
Kiếm mang nhanh chóng đánh trúng núi tuyết, vậy mà chém ngang núi tuyết làm đôi.
“Thông minh!” Mắt Mời trăng sáng lên, lớn tiếng tán thưởng.
Phần trước của núi tuyết bỗng nhiên sụp đổ, căn cơ trận pháp của Mãnh Hải vốn đang đặt vững chắc trên đỉnh núi tuyết trở nên bất ổn.
“Điêu trùng tiểu kỹ mà dám múa rìu qua mắt thợ! Lâm Uyên... Lơ lửng!” Mãnh Hải Thánh Tôn chẳng thèm liếc mắt, hét lớn.
Đóa hoa sen màu đen kéo quân trận bắt đầu bay lên cao.
Mặc dù đã cắt đứt liên hệ với Cửu Uyên, nhưng bây giờ quân trận đã có đủ uy lực.
Thần long hào!
Khóe miệng Tiêu Mục co giật, phát hiện lời thoại của mình đều bị người khác đoạt mất.
Tên Mãnh Hải này thật khiến người ta tức giận vô cùng.
“Phi đội máy bay tiêm kích chờ lệnh xuất kích.” Tiêu Mục đổi sang quân lệnh mới.
Ngũ hành Tịch Diệt Thần Quang trận pháp của Thần long hào đã tích tụ năng lượng hoàn tất, nhưng vẫn luôn giương cung mà không bắn, tiếp tục được rót vào năng lượng linh nguyên.
Tám đại đội bay với hơn một ngàn chiếc máy bay lần lượt xuất kích.
Những điểm hỏa lực dày đặc trong nháy mắt biến Lâm Uyên trận thành một quả cầu lửa địa ngục lập lòe.
“Tự tìm cái chết!” Mãnh Hải Thánh Tôn lạnh giọng quát.
Mãnh Hải huyết hà lập tức phát động, trong nháy mắt cả bầu trời đều bị huyết vân bao trùm.
Một khi bị màu đỏ đó bao phủ, máy bay tiêm kích liền sẽ nổ tung.
Trên bầu trời lấm tấm ánh lửa, tất cả đều là từ những chiếc máy bay tiêm kích nổ tung.
“Bệ hạ, không thể đợi thêm nữa.” Ngu Diệu Tâm vội vàng cuống quýt, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy, nàng thật sự chưa từng nghĩ tới.
Đại Hạ vốn chiến thắng không ngừng trong ấn tượng của nàng, bây giờ chợt trở nên yếu thế.
Sĩ khí sa sút!
Tiêu Mục liếc qua sắc mặt nàng, đại khái đoán được lòng quân.
Ngu Diệu Tâm là biểu hiện rất điển hình cho sĩ khí quân tâm lúc này, rất nhiều người giống như nàng, lần đầu tiên tham gia trận chiến sinh tử.
“Thần long chi nhãn chuẩn bị xong chưa? Trẫm muốn khởi động Thần long phá vọng chân nhãn.” Đạo tâm Tiêu Mục vững như sắt đá, chỉ cần là trong chiến tranh, liền có ý chí không thể phá hủy.
Chiến tranh nói cho cùng, đánh chính là ý chí của con người.
“Thần long phá vọng chân nhãn chuẩn bị phóng ra.” Sĩ quan chỉ huy vội vàng nhận quân lệnh.
「 Cửu Giới thần long hấp thu chân nguyên, 1 vạn đơn vị năng lượng.... 2 vạn đơn vị năng lượng....」 「 Thần long chi nhãn hấp thu chân nguyên hoàn tất, thỉnh bệ hạ khởi động Phá Vọng Bí pháp.」 Giọng điện tử của Thần long hào vang lên, tất cả mọi người đều căng thẳng bất an nhìn về phía bệ hạ.
Tiêu Mục có Long Hồn ấn, cho nên liên hệ rất chặt chẽ với thần long pháp thể.
Vào thời khắc cần thiết, Thần Long Bí pháp của Tiêu Mục có thể được thi triển thông qua Thần long hào.
Uy lực đương nhiên tăng lên không chỉ một cấp bậc, đây chính là Cửu Giới thần long pháp thể.
Thần long phá vọng chân nhãn vốn là một Cửu Giới Thần Long Bí pháp.
“Phá vọng!” Tiêu Mục thấp giọng ngâm khẽ.
Hai mắt hắn bỗng nhiên trở nên quỷ dị, một mắt biến thành màu vàng kim, mắt còn lại biến thành màu đỏ.
Hai luồng tia sáng đâm thủng vòng bảo vệ trận pháp của buồng chỉ huy.
Ở phía trước Thần long hào, cái đầu rồng khổng lồ được khảm trên đó đột nhiên mở mắt.
Im lặng qua tuế nguyệt vô tận, ánh mắt thần long vẫn mang theo uy áp kinh khủng như cũ.
Mây tầng bốn phía bỗng nhiên tản ra, bầu trời đột nhiên rung chuyển.
Ong ong!
Hai luồng phá vọng thần quang từ trên trời giáng xuống, quét qua huyết vân.
Thần quang đi đến đâu, huyết vân tiêu tan đến đó.
Huyết vân của Mãnh Hải Thánh Tôn vốn là hư hư thực thực, xen lẫn huyễn thuật.
Phá vọng chân nhãn đúng lúc là khắc tinh của nó.
“Phát động đạn đạo xuyên lục địa.” Tiêu Mục ngựa không dừng vó hạ lệnh.
Sưu sưu! Sưu sưu!
Đạn đạo từ trên Thần long hào bắn ra như mưa.
Máy bay ném bom Thâm không đang lơ lửng trên bầu trời cũng không hề keo kiệt bắn ra đạn đạo.
Trong nháy mắt đã có hơn ngàn quả đạn đạo bay đi, một lượt bắn đã tiêu tốn mấy trăm tỷ, đến cả Tiêu Mục cũng thấy đau lòng.
「 Thâm không số một, ném mạnh bom Hy-đrô loại VIII cấm quân, tất cả các đơn vị chú ý tránh né!」 Đại Hạ bắt đầu tấn công trước, đầu tiên là ném một quả bom Hy-đrô để thăm dò tình hình.
Bom Hy-đrô loại VIII cấm quân, uy lực đủ để phá hủy cả một tòa thành trì.
Đạn đạo tách khỏi máy bay ném bom chiến lược, lập tức bắt đầu tăng tốc, rất nhanh liền giống như một vệt sáng.
Ầm ầm!
Ở trên không trung cách quân trận Mãnh Hải vài trăm mét, bom Hy-đrô đột nhiên nổ tung.
Ánh lửa đầy trời, liệt diễm cuốn sạch đỉnh núi tuyết.
Nhiệt độ cao kịch liệt làm núi tuyết bốc hơi trong nháy mắt.
Ánh lửa của vụ nổ bao trùm, khiến núi tuyết trông như Địa Ngục, căn bản không thể nhìn rõ ràng.
Tích tích tích....!
Radar không ngừng quét, Tiêu Mục nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng cũng căng thẳng như dây cung.
“Cái gì? Điều này không thể nào.” Nhưng vào lúc này, vang lên tiếng kinh hô của nhân viên vận hành radar.
Khi dư âm uy lực của vụ nổ bom Hy-đrô tản đi, vị trí quân trận đã có thể thấy rõ ràng.
Quân trận Mãnh Hải Lâm Uyên không hề hấn gì, hư ảnh Mãnh Hải Thánh Tôn ngược lại càng trở nên nguy nga hơn.
“Bản tọa ngay cả hằng tinh còn có thể dập tắt, chỉ là vụ nổ Thái Dương Chân Hỏa thì làm gì được ta? Ha ha ha ha!” Mãnh Hải vốn đang trầm mặc không nói, cuối cùng bật ra tiếng cười to ngông cuồng.
Vụ nổ bom Hy-đrô, nói cho cùng cũng chỉ là phản ứng nhiệt hạch, không khác gì năng lượng của hằng tinh.
Những tu sĩ đại lão đỉnh cấp này thậm chí có thể lợi dụng sức mạnh của hắc động, chỉ là hằng tinh thì xác thực không thành vấn đề.
Sĩ khí của Đại Hạ trong nháy mắt rơi xuống đáy.
Nhưng điều kỳ lạ là, Mãnh Hải vẫn không đánh trả.
“Hắn đang lợi dụng sức mạnh Cửu Uyên, nhất định phải nhanh chóng chặt đứt liên hệ giữa Lâm Uyên quân trận và mặt đất.” Trong màn hình truyền đến lời nhắc nhở của Cửu Thiên Ngọc Nữ.
Cửu Uyên sâu không lường được, bất kể sức mạnh khủng bố đến đâu, đều có thể bị vực sâu vô tận nuốt chửng.
Đây chính là ảo nghĩa của quân sự bí pháp Mãnh Hải Lâm Uyên, mang đến uy lực phòng ngự không thể tưởng tượng nổi.
“Thâm không số hai, số ba ném bom Hy-đrô, Nhan Diệc Chân nghe lệnh, phối hợp với bom Hy-đrô phát động tấn công.” Tiêu Mục khẽ nhíu mày, lập tức ra quân lệnh mới.
Mãnh Hải Thánh Tôn tự cho rằng mình đang ở thế bất bại, việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm ra sơ hở của trận pháp.
Bằng không nếu cứ tiếp tục đánh, Đại Hạ rất có thể sẽ phải rút lui mà không đạt được gì.
Ầm ầm!
Hai quả bom Hy-đrô đánh trúng vào hai bên quân trận, lần này càng kinh khủng hơn, núi non rung chuyển như động đất.
“Mãnh Hải Lâm Uyên!” Mãnh Hải Thánh Tôn cuối cùng rút kiếm gầm thét.
Giữa ngọn lửa đầy trời, một vòng huyết sắc bỗng nhiên lan ra, theo sát đó, huyết hà đang quấn quanh núi tuyết bắt đầu sôi trào.
Nhìn từ xa, giống như núi tuyết đang chảy máu tươi, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả ngọn núi.
Hư ảnh Mãnh Hải Thánh Tôn trở nên cao hơn ba ngàn trượng, hai con ngươi mang theo sát ý hung hãn, bễ nghễ thiên hạ, nhìn khắp bốn phía.
Ánh mắt quét đến đâu, vạn vật tàn lụi đến đó.
Phanh!
Hồng quang từ hai mắt hắn bắn ra, đánh trúng vào trận pháp Thái Hư trảm thần.
Vòng bảo vệ của trận pháp lập tức lay động, vô số oan hồn bám vào vòng bảo vệ, với bộ mặt dữ tợn cắn xé trận pháp.
“Nguy rồi, tên này dùng tá lực đả lực, đã đánh xuyên Cửu Uyên chi địa, ác quỷ có thể bị trận pháp của hắn sử dụng.” Mời trăng khẽ nhíu mày nói.
Bây giờ Thái Hư trảm thần trận cũng đang hội tụ sức mạnh, đúng là tên đã lên dây không thể không bắn.
“Hoành tảo thiên quân!” Sắc mặt Nhan Diệc Chân lạnh như băng, đạo tâm căn bản không hề dao động vì những ác quỷ kia.
Một luồng kiếm ý hủy thiên diệt địa chợt hiện, kiếm mang dài đến mấy vạn trượng.
Hai mươi vạn tu sĩ trong Thái Hư trảm thần trận cùng lúc phát lực, dâng lên chân nguyên.
Thái Hư trận lơ lửng trên bầu trời, giống như một đóa hoa sen nở rộ, kiếm quang đâm thủng bầu trời.
Ầm ầm!
Nhan Diệc Chân mạnh mẽ vung kiếm, kiếm thế như hồng thủy.
Kiếm mang nhanh chóng đánh trúng núi tuyết, vậy mà chém ngang núi tuyết làm đôi.
“Thông minh!” Mắt Mời trăng sáng lên, lớn tiếng tán thưởng.
Phần trước của núi tuyết bỗng nhiên sụp đổ, căn cơ trận pháp của Mãnh Hải vốn đang đặt vững chắc trên đỉnh núi tuyết trở nên bất ổn.
“Điêu trùng tiểu kỹ mà dám múa rìu qua mắt thợ! Lâm Uyên... Lơ lửng!” Mãnh Hải Thánh Tôn chẳng thèm liếc mắt, hét lớn.
Đóa hoa sen màu đen kéo quân trận bắt đầu bay lên cao.
Mặc dù đã cắt đứt liên hệ với Cửu Uyên, nhưng bây giờ quân trận đã có đủ uy lực.
Thần long hào!
Khóe miệng Tiêu Mục co giật, phát hiện lời thoại của mình đều bị người khác đoạt mất.
Tên Mãnh Hải này thật khiến người ta tức giận vô cùng.
“Phi đội máy bay tiêm kích chờ lệnh xuất kích.” Tiêu Mục đổi sang quân lệnh mới.
Ngũ hành Tịch Diệt Thần Quang trận pháp của Thần long hào đã tích tụ năng lượng hoàn tất, nhưng vẫn luôn giương cung mà không bắn, tiếp tục được rót vào năng lượng linh nguyên.
Tám đại đội bay với hơn một ngàn chiếc máy bay lần lượt xuất kích.
Những điểm hỏa lực dày đặc trong nháy mắt biến Lâm Uyên trận thành một quả cầu lửa địa ngục lập lòe.
“Tự tìm cái chết!” Mãnh Hải Thánh Tôn lạnh giọng quát.
Mãnh Hải huyết hà lập tức phát động, trong nháy mắt cả bầu trời đều bị huyết vân bao trùm.
Một khi bị màu đỏ đó bao phủ, máy bay tiêm kích liền sẽ nổ tung.
Trên bầu trời lấm tấm ánh lửa, tất cả đều là từ những chiếc máy bay tiêm kích nổ tung.
“Bệ hạ, không thể đợi thêm nữa.” Ngu Diệu Tâm vội vàng cuống quýt, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy, nàng thật sự chưa từng nghĩ tới.
Đại Hạ vốn chiến thắng không ngừng trong ấn tượng của nàng, bây giờ chợt trở nên yếu thế.
Sĩ khí sa sút!
Tiêu Mục liếc qua sắc mặt nàng, đại khái đoán được lòng quân.
Ngu Diệu Tâm là biểu hiện rất điển hình cho sĩ khí quân tâm lúc này, rất nhiều người giống như nàng, lần đầu tiên tham gia trận chiến sinh tử.
“Thần long chi nhãn chuẩn bị xong chưa? Trẫm muốn khởi động Thần long phá vọng chân nhãn.” Đạo tâm Tiêu Mục vững như sắt đá, chỉ cần là trong chiến tranh, liền có ý chí không thể phá hủy.
Chiến tranh nói cho cùng, đánh chính là ý chí của con người.
“Thần long phá vọng chân nhãn chuẩn bị phóng ra.” Sĩ quan chỉ huy vội vàng nhận quân lệnh.
「 Cửu Giới thần long hấp thu chân nguyên, 1 vạn đơn vị năng lượng.... 2 vạn đơn vị năng lượng....」 「 Thần long chi nhãn hấp thu chân nguyên hoàn tất, thỉnh bệ hạ khởi động Phá Vọng Bí pháp.」 Giọng điện tử của Thần long hào vang lên, tất cả mọi người đều căng thẳng bất an nhìn về phía bệ hạ.
Tiêu Mục có Long Hồn ấn, cho nên liên hệ rất chặt chẽ với thần long pháp thể.
Vào thời khắc cần thiết, Thần Long Bí pháp của Tiêu Mục có thể được thi triển thông qua Thần long hào.
Uy lực đương nhiên tăng lên không chỉ một cấp bậc, đây chính là Cửu Giới thần long pháp thể.
Thần long phá vọng chân nhãn vốn là một Cửu Giới Thần Long Bí pháp.
“Phá vọng!” Tiêu Mục thấp giọng ngâm khẽ.
Hai mắt hắn bỗng nhiên trở nên quỷ dị, một mắt biến thành màu vàng kim, mắt còn lại biến thành màu đỏ.
Hai luồng tia sáng đâm thủng vòng bảo vệ trận pháp của buồng chỉ huy.
Ở phía trước Thần long hào, cái đầu rồng khổng lồ được khảm trên đó đột nhiên mở mắt.
Im lặng qua tuế nguyệt vô tận, ánh mắt thần long vẫn mang theo uy áp kinh khủng như cũ.
Mây tầng bốn phía bỗng nhiên tản ra, bầu trời đột nhiên rung chuyển.
Ong ong!
Hai luồng phá vọng thần quang từ trên trời giáng xuống, quét qua huyết vân.
Thần quang đi đến đâu, huyết vân tiêu tan đến đó.
Huyết vân của Mãnh Hải Thánh Tôn vốn là hư hư thực thực, xen lẫn huyễn thuật.
Phá vọng chân nhãn đúng lúc là khắc tinh của nó.
“Phát động đạn đạo xuyên lục địa.” Tiêu Mục ngựa không dừng vó hạ lệnh.
Sưu sưu! Sưu sưu!
Đạn đạo từ trên Thần long hào bắn ra như mưa.
Máy bay ném bom Thâm không đang lơ lửng trên bầu trời cũng không hề keo kiệt bắn ra đạn đạo.
Trong nháy mắt đã có hơn ngàn quả đạn đạo bay đi, một lượt bắn đã tiêu tốn mấy trăm tỷ, đến cả Tiêu Mục cũng thấy đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận