Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 76: Hậu cung cuộc sống hạnh phúc
Chương 76: Hậu cung cuộc sống hạnh phúc
Vân Mộng Cung. La Lỵ cùng Ngu quý phi ngồi tại hai bên ghế đầu, trong cung điện rộn ràng tiếng cười nói của rất nhiều người. Bầu không khí đặc biệt ngột ngạt, thời gian gần đây mọi chuyện quá nhạy cảm. Triều đình đang cải cách chữa bệnh hệ thống, còn dự định đúc tiền vàng và tiền bạc. Liên quan đến lợi ích của nhiều bên, giá trị lên đến mấy chục trăm triệu lượng bạc.
"Bản cung nghe nói Ngu Gia tại Đại Kiến Y Quán, còn lấy tên... Đại Hạ Y Viện? Ngu Muội Muội nên kiềm chế một chút, Ngu Gia từ trước đến nay luôn an cư lập nghiệp ở Giang Nam, Giang Bắc khác Giang Nam, mở y quán cũng không thể tùy tiện như nhà các ngươi." La Lỵ không nhịn được nữa, thẳng thắn nói rõ. Đại Hạ y quán là hình thức song song giữa công lập và tư nhân, Hoàng Gia Y Viện thuộc bệnh viện công, còn các đại quý tộc chính là bệnh viện tư nhân. Đại Hạ có đến hàng vạn y viện, về cơ bản đã bị chia cắt gần hết. Ngu Gia thế lực đang mạnh, vươn xúc tu ra khỏi địa bàn Giang Bắc của Mộ Dung gia.
"Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi...! Các bệnh viện mà Quý phi nương nương xây dựng ở Giang Bắc đều là hợp tác kinh doanh cùng Nhan gia. Thần thiếp sợ hãi, xin Đông Hoàng Hậu nương nương thứ tội. Quý phi nương nương cùng thần thiếp hiện giờ đều đang mang thai long chủng, bệ hạ đặc biệt cho phép ngân hàng kinh doanh việc này." Nhan Tố Tố sắc mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng giải thích. Người giỏi cung đấu thật sự, có thể ngồi vững vàng ở ngôi vị hoàng hậu, cũng có thể hiểu rõ ai mới là người cơ hội thừa nước đục thả câu. Nhan Tố Tố vẫn rất tự đắc, không hề sợ sệt hay nhún nhường chỉ vì thân phận của mình thấp hơn.
"Phanh!" La Lỵ không dễ gì bị lừa, mạnh tay đập lên lan can, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại. Đám tỷ muội này càng ngày càng làm nàng đau đầu.
"Nương nương, có đau không?" Mộ Dung Tự Như ngồi cạnh nàng giật mình kêu lên, lo lắng hỏi han.
Ách.... Cái này... La Lỵ suýt nữa bị đứa cháu gái này chọc cười, bây giờ là lúc hỏi đau không sao?
"Một quý nữ nhỏ bé mà dám đối nghịch với bản cung! Ta thấy ngươi chán sống rồi. Mang thai long chủng là phúc khí của ngươi, chẳng qua chỉ là do bệ hạ sủng ái ngươi thôi." La Lỵ cố tình ra vẻ người lớn, bĩu môi quát lớn. Trong cung điện không ai dám cười! Tất cả đều nhìn nhau. Thật ra mà nói, La Lỵ không hề khó ở chung, đám tỷ muội hậu cung sớm đã quen với việc nàng tỏ vẻ nghiêm khắc. Ân Xu Nhi nhát gan thì không hiểu chuyện này, nàng vội vàng rụt ống tay áo. Trên cánh tay trắng nõn, còn lưu lại dấu xanh tím do bệ hạ sủng hạnh. Da thịt nàng quá non nớt như làm bằng nước, chỉ cần khẽ chạm vào sẽ bầm tím. Nàng sợ nhất là không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng!
La Lỵ đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
"Ân Chiêu Nghi, hôm nay ngươi đến muộn, chẳng lẽ là không muốn đến thỉnh an bản cung sao?" La Lỵ ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt "chiến lợi phẩm", thản nhiên hỏi. Nói về Ân Xu Nhi này, rất nhiều tỷ muội hậu cung không thích nàng. Các phe phái trong hậu cung đã phân rõ ràng, Đông Hoàng Hậu và Ngu Quý phi thế lực rất lớn. Tiếp theo đó là các cặp song sinh, Liễu Thiền Nhi những người mới vào thay thế thế lực các nhà quyền quý. Ân Xu Nhi thì khó chơi, không chịu về phe phái nào, cả ngày cũng không ló mặt ra khỏi cửa. Chỉ có vào mùng một và ngày rằm mới đến thỉnh an một lần, may ra mới gặp mặt.
"Thần thiếp... thần thiếp tội chết..." Ân Xu Nhi tủi thân đến muốn khóc. Đêm qua bệ hạ ở lại trong phòng nàng, cho nên hôm nay mới đến muộn. Nhưng tính nàng nhát gan từ nhỏ, nói nửa ngày cũng không dám nói ra.
"Xu Nhi tuổi còn nhỏ, tham ngủ cũng có thể thông cảm... Nương nương làm gì mà căng thẳng vậy?" Ngu Quý phi thấy thế liền lên tiếng nói đỡ. Thật ra thì Ngu Diệu Tâm vốn không biết Ân Xu Nhi là ai. Chẳng qua tính cách nàng là như vậy, nói chuyện thường không qua suy nghĩ.
"Ta làm khó nàng sao? Nàng đến muộn còn có lý hả?" La Lỵ nổi giận, đứng lên nhìn về phía vị quý phi bên cạnh chất vấn. Đúng là cái đạo lý ấy, Ngu quý phi không nói được lời nào, chỉ đành nhún vai im lặng.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, bệ hạ có chỉ, xin mời Ân Chiêu Nghi đến Long Tức Điện kiến giá." Hòe An bỗng nhiên lén la lén lút chạy đến bẩm báo. Hắn sớm đã được bệ hạ dặn dò, vào thời khắc mấu chốt thì phải có thủ đoạn. Một lời vừa thốt ra, cả điện đều kinh hãi! Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Ân Xu Nhi. Cho đến khi Hòe An dẫn Ân Xu Nhi biến mất sau cửa cung, mọi người vẫn còn im lặng. La Lỵ ý tứ liếc mắt với Nhan Tố Tố, rồi bĩu môi.
"Tản hết đi!! Tức chết ta rồi." La Lỵ mất hết cả hứng thú dây dưa với đám yến oanh, hờ hững nói một tiếng rồi bỏ đi. Cung đấu là vậy, không được vượt quá quy củ!
......
Long Tức Điện. Tiêu Mục mặt mày tươi rói nhìn Hòe An. Kế hoạch tiếp theo dự định giấu giếm người khác, chỉ có Hòe An là không giấu được.
"Hòe An à! Trẫm đối đãi với ngươi như thế nào?" Tiêu Mục mang giọng điệu khó lường nói. Câu hỏi này, làm Hòe An kinh hãi kêu lên một tiếng. Bản năng của chuyên gia cầu sinh trong hậu cung nhanh chóng trỗi dậy!
"Bệ hạ đối đãi với ta như cha mẹ tái sinh, như mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim, như ánh trăng soi sáng cõi lòng...." Hòe An không cần nghĩ ngợi, ngay lập tức tuôn ra một tràng liên thanh.
"Trẫm có một bí mật muốn nói cho ngươi biết, phải nhớ kỹ không được để lộ ra ngoài." Tiêu Mục vội vàng cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của hắn.
Bí mật? Quỷ mới muốn biết bí mật của hoàng đế. Hòe An rất muốn nói: Ta không nghe... ta thật không muốn nghe.
"Bệ hạ cứ nói đừng ngại, bất luận bí mật gì vào tai nô tài, cho dù phải chết, nô tài cũng không tiết lộ nửa chữ." Hòe An thề son sắt đảm bảo.
"Trẫm dự định giao việc đúc tiền vàng và tiền bạc cho nhà của Xu Nhi làm, Hòe An ngươi sẽ đến nhậm chức làm đốc sự độc lập của hoàng gia." Tiêu Mục cười híp mắt nói.
Vừa dứt lời, hai người trong đại điện đồng loạt quỳ xuống.
"Bệ hạ...! Lão nô còn muốn hầu hạ người thêm vài năm, xin bệ hạ tha cho ta đi! Chuyện này nô tài thật sự không dám nhúng tay vào." Hòe An kêu khóc thảm thiết, ra vẻ biết điều một cách tròn vo. Chuyện in tiền lớn như vậy, có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, nghĩ thôi cũng thấy sợ. Tiêu Mục vốn dự định để hoàng gia độc quyền, nhưng làm vậy sẽ có vấn đề lớn. Về mặt kinh tế học, nếu không có ngân hàng trung ương độc lập, tuyệt đối không thể ngăn chặn được lạm phát.
"Thần thiếp... sợ hãi, Ân Gia không đảm đương được việc lớn như vậy." Ân Xu Nhi sợ đến toàn thân phát run, hoàn toàn không dám nhận trọng trách này. Điều này đích xác là tự hiểu rõ bản thân, Ân Gia chỉ là một hào môn địa chủ mà thôi! Với lại gần đây mới đứng lên, tất cả đều dựa vào địa vị hậu cung của Ân Xu Nhi.
"Đứng lên nói...! Trẫm không phải muốn các ngươi tùy ý muốn in bao nhiêu tiền thì in, các ngươi phải dựa trên tổng sản phẩm quốc dân để đúc một lượng tiền thích hợp. Trẫm giao cho ngươi, là vì nhìn trúng Ân Gia có sự độc lập tự chủ, lại không có quan hệ sâu sắc với các nhà quyền quý khác." Tiêu Mục dở khóc dở cười, chỉ có thể giải thích cặn kẽ. Ngay cả ở Địa Cầu, quyền lực của nhà máy đúc tiền cũng rất hạn chế. Ngân hàng trung ương mới là người kiểm soát kinh tế. Tiêu Mục muốn là Ân Gia có thể ngăn chặn được chuyện in tiền bừa bãi mà thôi. Sau một hồi phổ cập khoa học, mới xem như thuyết phục được hai người.
"Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, tránh để các thế gia khác nhúng tay vào." Tiêu Mục cuối cùng không quên dặn dò một câu. Hai người đồng loạt gật đầu.
Vân Mộng Cung. La Lỵ cùng Ngu quý phi ngồi tại hai bên ghế đầu, trong cung điện rộn ràng tiếng cười nói của rất nhiều người. Bầu không khí đặc biệt ngột ngạt, thời gian gần đây mọi chuyện quá nhạy cảm. Triều đình đang cải cách chữa bệnh hệ thống, còn dự định đúc tiền vàng và tiền bạc. Liên quan đến lợi ích của nhiều bên, giá trị lên đến mấy chục trăm triệu lượng bạc.
"Bản cung nghe nói Ngu Gia tại Đại Kiến Y Quán, còn lấy tên... Đại Hạ Y Viện? Ngu Muội Muội nên kiềm chế một chút, Ngu Gia từ trước đến nay luôn an cư lập nghiệp ở Giang Nam, Giang Bắc khác Giang Nam, mở y quán cũng không thể tùy tiện như nhà các ngươi." La Lỵ không nhịn được nữa, thẳng thắn nói rõ. Đại Hạ y quán là hình thức song song giữa công lập và tư nhân, Hoàng Gia Y Viện thuộc bệnh viện công, còn các đại quý tộc chính là bệnh viện tư nhân. Đại Hạ có đến hàng vạn y viện, về cơ bản đã bị chia cắt gần hết. Ngu Gia thế lực đang mạnh, vươn xúc tu ra khỏi địa bàn Giang Bắc của Mộ Dung gia.
"Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi...! Các bệnh viện mà Quý phi nương nương xây dựng ở Giang Bắc đều là hợp tác kinh doanh cùng Nhan gia. Thần thiếp sợ hãi, xin Đông Hoàng Hậu nương nương thứ tội. Quý phi nương nương cùng thần thiếp hiện giờ đều đang mang thai long chủng, bệ hạ đặc biệt cho phép ngân hàng kinh doanh việc này." Nhan Tố Tố sắc mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng giải thích. Người giỏi cung đấu thật sự, có thể ngồi vững vàng ở ngôi vị hoàng hậu, cũng có thể hiểu rõ ai mới là người cơ hội thừa nước đục thả câu. Nhan Tố Tố vẫn rất tự đắc, không hề sợ sệt hay nhún nhường chỉ vì thân phận của mình thấp hơn.
"Phanh!" La Lỵ không dễ gì bị lừa, mạnh tay đập lên lan can, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại. Đám tỷ muội này càng ngày càng làm nàng đau đầu.
"Nương nương, có đau không?" Mộ Dung Tự Như ngồi cạnh nàng giật mình kêu lên, lo lắng hỏi han.
Ách.... Cái này... La Lỵ suýt nữa bị đứa cháu gái này chọc cười, bây giờ là lúc hỏi đau không sao?
"Một quý nữ nhỏ bé mà dám đối nghịch với bản cung! Ta thấy ngươi chán sống rồi. Mang thai long chủng là phúc khí của ngươi, chẳng qua chỉ là do bệ hạ sủng ái ngươi thôi." La Lỵ cố tình ra vẻ người lớn, bĩu môi quát lớn. Trong cung điện không ai dám cười! Tất cả đều nhìn nhau. Thật ra mà nói, La Lỵ không hề khó ở chung, đám tỷ muội hậu cung sớm đã quen với việc nàng tỏ vẻ nghiêm khắc. Ân Xu Nhi nhát gan thì không hiểu chuyện này, nàng vội vàng rụt ống tay áo. Trên cánh tay trắng nõn, còn lưu lại dấu xanh tím do bệ hạ sủng hạnh. Da thịt nàng quá non nớt như làm bằng nước, chỉ cần khẽ chạm vào sẽ bầm tím. Nàng sợ nhất là không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng!
La Lỵ đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
"Ân Chiêu Nghi, hôm nay ngươi đến muộn, chẳng lẽ là không muốn đến thỉnh an bản cung sao?" La Lỵ ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt "chiến lợi phẩm", thản nhiên hỏi. Nói về Ân Xu Nhi này, rất nhiều tỷ muội hậu cung không thích nàng. Các phe phái trong hậu cung đã phân rõ ràng, Đông Hoàng Hậu và Ngu Quý phi thế lực rất lớn. Tiếp theo đó là các cặp song sinh, Liễu Thiền Nhi những người mới vào thay thế thế lực các nhà quyền quý. Ân Xu Nhi thì khó chơi, không chịu về phe phái nào, cả ngày cũng không ló mặt ra khỏi cửa. Chỉ có vào mùng một và ngày rằm mới đến thỉnh an một lần, may ra mới gặp mặt.
"Thần thiếp... thần thiếp tội chết..." Ân Xu Nhi tủi thân đến muốn khóc. Đêm qua bệ hạ ở lại trong phòng nàng, cho nên hôm nay mới đến muộn. Nhưng tính nàng nhát gan từ nhỏ, nói nửa ngày cũng không dám nói ra.
"Xu Nhi tuổi còn nhỏ, tham ngủ cũng có thể thông cảm... Nương nương làm gì mà căng thẳng vậy?" Ngu Quý phi thấy thế liền lên tiếng nói đỡ. Thật ra thì Ngu Diệu Tâm vốn không biết Ân Xu Nhi là ai. Chẳng qua tính cách nàng là như vậy, nói chuyện thường không qua suy nghĩ.
"Ta làm khó nàng sao? Nàng đến muộn còn có lý hả?" La Lỵ nổi giận, đứng lên nhìn về phía vị quý phi bên cạnh chất vấn. Đúng là cái đạo lý ấy, Ngu quý phi không nói được lời nào, chỉ đành nhún vai im lặng.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, bệ hạ có chỉ, xin mời Ân Chiêu Nghi đến Long Tức Điện kiến giá." Hòe An bỗng nhiên lén la lén lút chạy đến bẩm báo. Hắn sớm đã được bệ hạ dặn dò, vào thời khắc mấu chốt thì phải có thủ đoạn. Một lời vừa thốt ra, cả điện đều kinh hãi! Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Ân Xu Nhi. Cho đến khi Hòe An dẫn Ân Xu Nhi biến mất sau cửa cung, mọi người vẫn còn im lặng. La Lỵ ý tứ liếc mắt với Nhan Tố Tố, rồi bĩu môi.
"Tản hết đi!! Tức chết ta rồi." La Lỵ mất hết cả hứng thú dây dưa với đám yến oanh, hờ hững nói một tiếng rồi bỏ đi. Cung đấu là vậy, không được vượt quá quy củ!
......
Long Tức Điện. Tiêu Mục mặt mày tươi rói nhìn Hòe An. Kế hoạch tiếp theo dự định giấu giếm người khác, chỉ có Hòe An là không giấu được.
"Hòe An à! Trẫm đối đãi với ngươi như thế nào?" Tiêu Mục mang giọng điệu khó lường nói. Câu hỏi này, làm Hòe An kinh hãi kêu lên một tiếng. Bản năng của chuyên gia cầu sinh trong hậu cung nhanh chóng trỗi dậy!
"Bệ hạ đối đãi với ta như cha mẹ tái sinh, như mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim, như ánh trăng soi sáng cõi lòng...." Hòe An không cần nghĩ ngợi, ngay lập tức tuôn ra một tràng liên thanh.
"Trẫm có một bí mật muốn nói cho ngươi biết, phải nhớ kỹ không được để lộ ra ngoài." Tiêu Mục vội vàng cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của hắn.
Bí mật? Quỷ mới muốn biết bí mật của hoàng đế. Hòe An rất muốn nói: Ta không nghe... ta thật không muốn nghe.
"Bệ hạ cứ nói đừng ngại, bất luận bí mật gì vào tai nô tài, cho dù phải chết, nô tài cũng không tiết lộ nửa chữ." Hòe An thề son sắt đảm bảo.
"Trẫm dự định giao việc đúc tiền vàng và tiền bạc cho nhà của Xu Nhi làm, Hòe An ngươi sẽ đến nhậm chức làm đốc sự độc lập của hoàng gia." Tiêu Mục cười híp mắt nói.
Vừa dứt lời, hai người trong đại điện đồng loạt quỳ xuống.
"Bệ hạ...! Lão nô còn muốn hầu hạ người thêm vài năm, xin bệ hạ tha cho ta đi! Chuyện này nô tài thật sự không dám nhúng tay vào." Hòe An kêu khóc thảm thiết, ra vẻ biết điều một cách tròn vo. Chuyện in tiền lớn như vậy, có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, nghĩ thôi cũng thấy sợ. Tiêu Mục vốn dự định để hoàng gia độc quyền, nhưng làm vậy sẽ có vấn đề lớn. Về mặt kinh tế học, nếu không có ngân hàng trung ương độc lập, tuyệt đối không thể ngăn chặn được lạm phát.
"Thần thiếp... sợ hãi, Ân Gia không đảm đương được việc lớn như vậy." Ân Xu Nhi sợ đến toàn thân phát run, hoàn toàn không dám nhận trọng trách này. Điều này đích xác là tự hiểu rõ bản thân, Ân Gia chỉ là một hào môn địa chủ mà thôi! Với lại gần đây mới đứng lên, tất cả đều dựa vào địa vị hậu cung của Ân Xu Nhi.
"Đứng lên nói...! Trẫm không phải muốn các ngươi tùy ý muốn in bao nhiêu tiền thì in, các ngươi phải dựa trên tổng sản phẩm quốc dân để đúc một lượng tiền thích hợp. Trẫm giao cho ngươi, là vì nhìn trúng Ân Gia có sự độc lập tự chủ, lại không có quan hệ sâu sắc với các nhà quyền quý khác." Tiêu Mục dở khóc dở cười, chỉ có thể giải thích cặn kẽ. Ngay cả ở Địa Cầu, quyền lực của nhà máy đúc tiền cũng rất hạn chế. Ngân hàng trung ương mới là người kiểm soát kinh tế. Tiêu Mục muốn là Ân Gia có thể ngăn chặn được chuyện in tiền bừa bãi mà thôi. Sau một hồi phổ cập khoa học, mới xem như thuyết phục được hai người.
"Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, tránh để các thế gia khác nhúng tay vào." Tiêu Mục cuối cùng không quên dặn dò một câu. Hai người đồng loạt gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận