Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 162: Quyền quý tư bản cùng xã hội
**Chương 162: Quyền quý tư bản và xã hội**
Long Tức Điện, trắc điện.
Ngọc Dung Tâm, sau bao ngày mong mỏi chờ đợi, cuối cùng cũng được gặp lại phụ thân mà nàng hằng nhớ nhung.
Là con gái của Ngọc thừa tướng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đương nhiên nàng rất nhớ nhà.
"Tâm Nhi... Phụ thân cuối cùng cũng được gặp con."
Ngọc thừa tướng k·í·c·h động đến hai mắt đẫm lệ mông lung, run rẩy đỡ lấy tay con gái nói.
Vốn cho rằng sẽ không còn được gặp lại ái nữ, không ngờ tân hoàng lại cứu Ngọc Dung Tâm.
Hiện tại ông đã từ nhiệm chức thừa tướng, nhưng lại được phong tước vị Đại công, địa vị có thể nói là nước lên thì thuyền lên.
"Nữ nhi bất hiếu, để phụ thân phải lo lắng!"
Ngọc Dung Tâm cũng k·í·c·h động không kém, hận không thể q·u·ỳ xuống đất dập đầu với cha.
Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc!
"Tân hoàng đối đãi với con thế nào?"
Ngọc Đại công chuyển hướng câu chuyện, hỏi.
Nghe ý tứ trong lời nói này, là không có ý định đón con gái về nhà.
"Phụ thân, nữ nhi muốn về nhà."
Ngọc Dung Tâm vành mắt đỏ hoe, cầu khẩn nói.
Ai!
Ngọc Đại công lại bất giác thở dài một tiếng, chậm rãi buông lỏng bàn tay nhỏ bé của con gái.
"Ta đã hỏi qua ý của bệ hạ... Nghe nói Đại Hạ triều đình, chính là cái gì... 'Quyền quý tư bản' chế. Ngọc gia chúng ta, cũng chính là con, thích hợp lưu lại bên cạnh bệ hạ."
Ngọc Đại công có chút đau lòng đáp lời.
Ông rất muốn mang con gái đi, dựa theo tư chất Kim Thủy linh thể của con gái, tương lai nhất định có thể một bước lên mây.
Chẳng qua hiện nay ông không thể quyết định, chỉ có thể nghe theo ý tứ của tân hoàng.
"Bệ hạ đã cứu tính mạng của ta, theo đạo lý... Ta không nên cự tuyệt. Chỉ là nữ nhi thật sự sợ hãi thâm cung! Huống hồ... ta cũng không còn trong sạch, há có thể phụng dưỡng Đế Vương?"
Ngọc Dung Tâm mặt mày tràn đầy vẻ kháng cự, nói.
"Tâm Nhi, con nghe ta nói... Đại Hạ này quả thật rất khác thường, mấy ngày nay ta đã được mở rộng tầm mắt. Người từ bên kia tới, toàn bộ đều giàu sang phú quý hơn người, dùng những đồ vật chưa từng nghe thấy. Phụ thân không nỡ rời xa con, nhưng mà thật sự không có biện pháp mang con ra ngoài. Không bằng... con trước tiên ở lại bên cạnh bệ hạ, nếu tương lai hắn đối với con không tốt, phụ thân dù có buông tha cái mạng này, cũng muốn mang con ra ngoài."
Ngọc Đại công chỉ có thể tạm thời quyết định như vậy, an ủi con gái nói.
"Nữ nhi biết..."
Ngọc Dung Tâm khôn khéo gật đầu, mặt mày ủ dột đáp ứng.
Thấy vậy, Ngọc Đại công lại càng thêm đau lòng.
"Con yên tâm, bệ hạ nói là muốn cho con làm quý phi, tuyệt sẽ không đối xử tệ bạc với con."
Ngọc Đại công chỉ có thể tận lực an ủi.
Thẳng thắn mà nói, ông thật sự thích mối hôn sự này, không giống như lão hoàng đế cậy quyền cậy thế, Tiêu Mục thủ đoạn khai phóng, quả quyết.
Lời gì cũng nói rõ ràng, ít nhất ông nguyện ý tin tưởng.
Hai cha con nói chuyện một hồi, Ngọc Dung Tâm lúc này mới thất hồn lạc phách trở về hậu cung.
Vừa mới vào điện, liền thấy Tiêu Mục ngồi chễm chệ ở vị trí chủ tọa.
"Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!"
Ngọc Dung Tâm chỉ có thể q·u·ỳ gối hành lễ, cố gắng khôi phục cảm xúc.
Thậm chí còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Thế nào? Đáp ứng?"
Tiêu Mục nhướng mày, mập mờ hỏi.
Đáp ứng, liền mang ý nghĩa muốn hiến thân.
Ngọc Dung Tâm trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai, ngượng ngùng gật đầu.
Ha ha ha ha!
Tiêu Mục cười lớn, bế ngang nàng lên, đi về phía tẩm cung.
Thao tác quen thuộc, không có gì lạ lẫm.
........
Đêm khuya.
Ngọc Dung Tâm mặt mày ửng đỏ, nằm trong lòng bệ hạ.
"Nàng lại có lạc hồng? Là trẫm không phải, quá lỗ mãng rồi."
Tiêu Mục thật sự bất ngờ.
Vạn vạn không nghĩ tới, lão bà của lão hoàng đế, lại vẫn còn là hoàn bích chi thân.
"Hắn... Đã nhiều năm không được chuyện phòng the, ngày thường... Chỉ là ôm ta... như thế."
Ngọc Dung Tâm nói năng lắp ba lắp bắp.
Nhìn qua có vẻ không hợp lý, nhưng mà Tiêu Mục tỉ mỉ ngẫm lại, lại thông suốt.
Lịch Tông, loại công tử cẩm y ngọc thực này, từ nhỏ đến lớn đều là nữ nhân phục dịch hắn, căn bản không có khả năng để hắn đi phục dịch nữ nhân.
Lại thêm tuổi già sức yếu, cho nên không có nhu cầu về phương diện kia.
"Ôm nàng như thế nào?"
Tiêu Mục cười cợt nhả.
Giọng điệu giảo hoạt, khiến Ngọc Dung Tâm xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Hắn sẽ dùng pháp khí roi để đánh ta... Thần thiếp sợ vô cùng, ta vốn cho rằng nam nhân... đều giống như hắn, cho nên mới sợ bệ hạ."
Ngọc Dung Tâm giọng điệu ngọt ngào trả lời.
Loại pháp khí roi này sẽ không để lại sẹo, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Xem ra, Lịch Tông rất thích chiêu này.
"Trẫm thế nào cảm giác, nàng vừa mới cũng rất đau đớn."
Tiêu Mục quá hiểu, dứt khoát nói đùa.
"Không giống... Bệ hạ thật đáng ghét."
Ngọc Dung Tâm cuối cùng cũng khôi phục vẻ ngọt ngào hồn nhiên, bĩu môi kháng nghị.
Đêm tân hôn, khiến cho bầu không khí giữa hai người trở nên gắn bó keo sơn.
"Nàng không cần phải sợ, hoàng triều của trẫm không giống bình thường, hậu cung tần phi có năng lực rất lớn, về sau trẫm cùng nàng cùng nhau tiếp nhận phú quý ngập trời."
Tiêu Mục cười híp mắt an ủi.
Lợi ích tư bản to lớn, sẽ trói buộc chặt chẽ mối quan hệ dựa dẫm.
"Thần thiếp nghe nói, con dân Đại Hạ đều rất giàu có."
Ngọc Dung Tâm cuối cùng cũng yên tâm, tò mò hỏi.
"Đúng vậy...! Người nghèo nhất cũng có thể mỗi ngày ăn thịt, Đại Hạ có quy định bảo đảm xã hội, sẽ thu thuế từ những người giàu có."
Tiêu Mục kiên nhẫn, phổ cập kiến thức cho nàng về chế độ xã hội của Đại Hạ.
Nghiêm chỉnh mà nói, Đại Hạ đã không còn là chế độ chủ nghĩa tư bản thuần túy, mà là pha trộn chủ nghĩa xã hội.
Tu tiên khoa học kỹ thuật không chỉ có đánh đâu thắng đó trên phương diện quân sự, mà đối với sự phát triển của công việc nông nghiệp càng là khó mà đánh giá được.
Chỉ riêng linh khoáng trộn lẫn với phân hóa học, đã khiến sản lượng lương thực tăng lên gấp bội, căn bản ăn không hết.
Vật tư vô cùng phong phú, ăn no mặc ấm tự nhiên là chuyện đương nhiên.
"Ta dự định cùng Ngọc gia hùn vốn, làm một ít chuyện buôn bán dầu thô. Về sau nàng sẽ biết chuyện gì xảy ra."
Tiêu Mục vuốt ve chiếc cằm mịn màng của nàng, nói.
Muốn cột thiên vân giới lên chiến xa Đại Hạ, nhất định phải thông gia với thế gia trước, như thế mới có thể dung hợp thuận lợi.
Theo sức sản xuất tăng lên, tài sản của hậu Thiên Vân Giới sẽ tăng trưởng gấp bội, căn bản không sợ một vài gia tộc trở thành đầu sỏ.
"Thần thiếp còn nghe nói... Con dân Đại Hạ đều có thể đọc sách."
Ngọc Dung Tâm tràn đầy phấn khởi nói.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, rất khó để người ta không thích.
Tiêu Mục bây giờ cảm thấy, vì cái gì các cô gái ngọt ngào lại thống trị thế giới.
Ai mà không thích thiếu nữ xinh đẹp nói chuyện dịu dàng, tướng mạo luôn tươi tắn chứ?
"Không sai, Đại Hạ thi hành sáu năm giáo dục bắt buộc! Nếu là thật sự có thiên phú đọc sách, còn có thể tiếp tục học sáu năm nữa."
Tiêu Mục tự hào giới thiệu một chút về hệ thống giáo dục của Đại Hạ.
Bách tính Đại Hạ ra xã hội rất trẻ, trẻ con tám tuổi nhập học, mười bốn tuổi học xong sách vở.
Sinh viên cũng là 20 tuổi tốt nghiệp, nếu là thiên phú xuất chúng, vậy thì có thể vào hệ thống Thái Học Viện.
Hai người hàn huyên tâm sự hơn nửa buổi tối.
Long Tức Điện, trắc điện.
Ngọc Dung Tâm, sau bao ngày mong mỏi chờ đợi, cuối cùng cũng được gặp lại phụ thân mà nàng hằng nhớ nhung.
Là con gái của Ngọc thừa tướng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đương nhiên nàng rất nhớ nhà.
"Tâm Nhi... Phụ thân cuối cùng cũng được gặp con."
Ngọc thừa tướng k·í·c·h động đến hai mắt đẫm lệ mông lung, run rẩy đỡ lấy tay con gái nói.
Vốn cho rằng sẽ không còn được gặp lại ái nữ, không ngờ tân hoàng lại cứu Ngọc Dung Tâm.
Hiện tại ông đã từ nhiệm chức thừa tướng, nhưng lại được phong tước vị Đại công, địa vị có thể nói là nước lên thì thuyền lên.
"Nữ nhi bất hiếu, để phụ thân phải lo lắng!"
Ngọc Dung Tâm cũng k·í·c·h động không kém, hận không thể q·u·ỳ xuống đất dập đầu với cha.
Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc!
"Tân hoàng đối đãi với con thế nào?"
Ngọc Đại công chuyển hướng câu chuyện, hỏi.
Nghe ý tứ trong lời nói này, là không có ý định đón con gái về nhà.
"Phụ thân, nữ nhi muốn về nhà."
Ngọc Dung Tâm vành mắt đỏ hoe, cầu khẩn nói.
Ai!
Ngọc Đại công lại bất giác thở dài một tiếng, chậm rãi buông lỏng bàn tay nhỏ bé của con gái.
"Ta đã hỏi qua ý của bệ hạ... Nghe nói Đại Hạ triều đình, chính là cái gì... 'Quyền quý tư bản' chế. Ngọc gia chúng ta, cũng chính là con, thích hợp lưu lại bên cạnh bệ hạ."
Ngọc Đại công có chút đau lòng đáp lời.
Ông rất muốn mang con gái đi, dựa theo tư chất Kim Thủy linh thể của con gái, tương lai nhất định có thể một bước lên mây.
Chẳng qua hiện nay ông không thể quyết định, chỉ có thể nghe theo ý tứ của tân hoàng.
"Bệ hạ đã cứu tính mạng của ta, theo đạo lý... Ta không nên cự tuyệt. Chỉ là nữ nhi thật sự sợ hãi thâm cung! Huống hồ... ta cũng không còn trong sạch, há có thể phụng dưỡng Đế Vương?"
Ngọc Dung Tâm mặt mày tràn đầy vẻ kháng cự, nói.
"Tâm Nhi, con nghe ta nói... Đại Hạ này quả thật rất khác thường, mấy ngày nay ta đã được mở rộng tầm mắt. Người từ bên kia tới, toàn bộ đều giàu sang phú quý hơn người, dùng những đồ vật chưa từng nghe thấy. Phụ thân không nỡ rời xa con, nhưng mà thật sự không có biện pháp mang con ra ngoài. Không bằng... con trước tiên ở lại bên cạnh bệ hạ, nếu tương lai hắn đối với con không tốt, phụ thân dù có buông tha cái mạng này, cũng muốn mang con ra ngoài."
Ngọc Đại công chỉ có thể tạm thời quyết định như vậy, an ủi con gái nói.
"Nữ nhi biết..."
Ngọc Dung Tâm khôn khéo gật đầu, mặt mày ủ dột đáp ứng.
Thấy vậy, Ngọc Đại công lại càng thêm đau lòng.
"Con yên tâm, bệ hạ nói là muốn cho con làm quý phi, tuyệt sẽ không đối xử tệ bạc với con."
Ngọc Đại công chỉ có thể tận lực an ủi.
Thẳng thắn mà nói, ông thật sự thích mối hôn sự này, không giống như lão hoàng đế cậy quyền cậy thế, Tiêu Mục thủ đoạn khai phóng, quả quyết.
Lời gì cũng nói rõ ràng, ít nhất ông nguyện ý tin tưởng.
Hai cha con nói chuyện một hồi, Ngọc Dung Tâm lúc này mới thất hồn lạc phách trở về hậu cung.
Vừa mới vào điện, liền thấy Tiêu Mục ngồi chễm chệ ở vị trí chủ tọa.
"Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!"
Ngọc Dung Tâm chỉ có thể q·u·ỳ gối hành lễ, cố gắng khôi phục cảm xúc.
Thậm chí còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Thế nào? Đáp ứng?"
Tiêu Mục nhướng mày, mập mờ hỏi.
Đáp ứng, liền mang ý nghĩa muốn hiến thân.
Ngọc Dung Tâm trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai, ngượng ngùng gật đầu.
Ha ha ha ha!
Tiêu Mục cười lớn, bế ngang nàng lên, đi về phía tẩm cung.
Thao tác quen thuộc, không có gì lạ lẫm.
........
Đêm khuya.
Ngọc Dung Tâm mặt mày ửng đỏ, nằm trong lòng bệ hạ.
"Nàng lại có lạc hồng? Là trẫm không phải, quá lỗ mãng rồi."
Tiêu Mục thật sự bất ngờ.
Vạn vạn không nghĩ tới, lão bà của lão hoàng đế, lại vẫn còn là hoàn bích chi thân.
"Hắn... Đã nhiều năm không được chuyện phòng the, ngày thường... Chỉ là ôm ta... như thế."
Ngọc Dung Tâm nói năng lắp ba lắp bắp.
Nhìn qua có vẻ không hợp lý, nhưng mà Tiêu Mục tỉ mỉ ngẫm lại, lại thông suốt.
Lịch Tông, loại công tử cẩm y ngọc thực này, từ nhỏ đến lớn đều là nữ nhân phục dịch hắn, căn bản không có khả năng để hắn đi phục dịch nữ nhân.
Lại thêm tuổi già sức yếu, cho nên không có nhu cầu về phương diện kia.
"Ôm nàng như thế nào?"
Tiêu Mục cười cợt nhả.
Giọng điệu giảo hoạt, khiến Ngọc Dung Tâm xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Hắn sẽ dùng pháp khí roi để đánh ta... Thần thiếp sợ vô cùng, ta vốn cho rằng nam nhân... đều giống như hắn, cho nên mới sợ bệ hạ."
Ngọc Dung Tâm giọng điệu ngọt ngào trả lời.
Loại pháp khí roi này sẽ không để lại sẹo, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Xem ra, Lịch Tông rất thích chiêu này.
"Trẫm thế nào cảm giác, nàng vừa mới cũng rất đau đớn."
Tiêu Mục quá hiểu, dứt khoát nói đùa.
"Không giống... Bệ hạ thật đáng ghét."
Ngọc Dung Tâm cuối cùng cũng khôi phục vẻ ngọt ngào hồn nhiên, bĩu môi kháng nghị.
Đêm tân hôn, khiến cho bầu không khí giữa hai người trở nên gắn bó keo sơn.
"Nàng không cần phải sợ, hoàng triều của trẫm không giống bình thường, hậu cung tần phi có năng lực rất lớn, về sau trẫm cùng nàng cùng nhau tiếp nhận phú quý ngập trời."
Tiêu Mục cười híp mắt an ủi.
Lợi ích tư bản to lớn, sẽ trói buộc chặt chẽ mối quan hệ dựa dẫm.
"Thần thiếp nghe nói, con dân Đại Hạ đều rất giàu có."
Ngọc Dung Tâm cuối cùng cũng yên tâm, tò mò hỏi.
"Đúng vậy...! Người nghèo nhất cũng có thể mỗi ngày ăn thịt, Đại Hạ có quy định bảo đảm xã hội, sẽ thu thuế từ những người giàu có."
Tiêu Mục kiên nhẫn, phổ cập kiến thức cho nàng về chế độ xã hội của Đại Hạ.
Nghiêm chỉnh mà nói, Đại Hạ đã không còn là chế độ chủ nghĩa tư bản thuần túy, mà là pha trộn chủ nghĩa xã hội.
Tu tiên khoa học kỹ thuật không chỉ có đánh đâu thắng đó trên phương diện quân sự, mà đối với sự phát triển của công việc nông nghiệp càng là khó mà đánh giá được.
Chỉ riêng linh khoáng trộn lẫn với phân hóa học, đã khiến sản lượng lương thực tăng lên gấp bội, căn bản ăn không hết.
Vật tư vô cùng phong phú, ăn no mặc ấm tự nhiên là chuyện đương nhiên.
"Ta dự định cùng Ngọc gia hùn vốn, làm một ít chuyện buôn bán dầu thô. Về sau nàng sẽ biết chuyện gì xảy ra."
Tiêu Mục vuốt ve chiếc cằm mịn màng của nàng, nói.
Muốn cột thiên vân giới lên chiến xa Đại Hạ, nhất định phải thông gia với thế gia trước, như thế mới có thể dung hợp thuận lợi.
Theo sức sản xuất tăng lên, tài sản của hậu Thiên Vân Giới sẽ tăng trưởng gấp bội, căn bản không sợ một vài gia tộc trở thành đầu sỏ.
"Thần thiếp còn nghe nói... Con dân Đại Hạ đều có thể đọc sách."
Ngọc Dung Tâm tràn đầy phấn khởi nói.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, rất khó để người ta không thích.
Tiêu Mục bây giờ cảm thấy, vì cái gì các cô gái ngọt ngào lại thống trị thế giới.
Ai mà không thích thiếu nữ xinh đẹp nói chuyện dịu dàng, tướng mạo luôn tươi tắn chứ?
"Không sai, Đại Hạ thi hành sáu năm giáo dục bắt buộc! Nếu là thật sự có thiên phú đọc sách, còn có thể tiếp tục học sáu năm nữa."
Tiêu Mục tự hào giới thiệu một chút về hệ thống giáo dục của Đại Hạ.
Bách tính Đại Hạ ra xã hội rất trẻ, trẻ con tám tuổi nhập học, mười bốn tuổi học xong sách vở.
Sinh viên cũng là 20 tuổi tốt nghiệp, nếu là thiên phú xuất chúng, vậy thì có thể vào hệ thống Thái Học Viện.
Hai người hàn huyên tâm sự hơn nửa buổi tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận