Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 29: Bảo hộ một người tâm giảng giải
Chương 29: Bảo vệ một người trong lòng mà giảng giải
Bên trong Diệu Tâm Cung. Hai vợ chồng cầm sắt hòa minh, thân mật uống trà nói chuyện phiếm. Tiêu Mục từ trước tới giờ không hề cùng Ngu Diệu Tâm trò chuyện chính sự, chủ yếu là nàng không có hứng thú, rất nhiều chuyện cũng nghe không hiểu. Người trong cung đều biết, Ngu Quý Phi khuynh quốc khuynh thành, cũng là một vưu vật ngực to mà không có não.
“Bệ hạ nhìn ta.....” Ngu Diệu Tâm hưng phấn rất cao, ngạo kiều chỉ chỉ vào khuôn mặt mình nói. Sau khi dẫn khí thành công, nàng khôi phục thanh xuân. Đạo vận pháp quang của Băng Sương Thần Thể, khiến nàng đẹp đến mức không giống như người thật. Nhìn một chút thôi cũng khiến người mê mẩn.
“Tâm Nhi vẽ hoa sen đẹp thật.” Tiêu Mục nhẫn nại tính tình khen ngợi. Ánh mắt lại không tự giác liền sẽ dời xuống dưới. Dáng người Mị Ma của nàng quá đỗi quyến rũ căn bản không cách nào không nhìn.
“Bệ hạ quá qua loa nha....! Người ta vẽ đâu phải là hoa sen?” Ngu Diệu Tâm tức giận làm nũng nói. Thân thể kiều mị run lên một cái, quá đỗi quyến rũ. Tiêu Mục thấy mũi nóng lên, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi. Thật sự quá câu dẫn!
“Nguyên lai là hoa mẫu đơn.” Tiêu Mục rốt cục thấy rõ trang điểm mi tâm của nàng, chỉ có thể cười gượng đổi giọng nói. Không hổ là người phụ nữ yêu nhất, bộ dạng ngây thơ lãng mạn này của nàng, Tiêu Mục yêu quá sâu. Chỉ có Tiêu Mục biết, tính cách của nàng rốt cuộc có bao nhiêu đơn giản thuần túy. Mang một vẻ ngoài của ngự tỷ Mị Ma, lại đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, thậm chí đối với vinh hoa phú quý cũng không hề truy cầu. Ngay cả việc tu luyện, cũng là do Tiêu Mục dỗ dành nàng chơi, lúc này mới dụng tâm hơn.
“Bệ hạ.... thần thiếp đau tim.” Ngu Diệu Tâm bỗng nhiên đổi giọng, mập mờ ám chỉ. Câu thơ kia, thiên cổ danh từ: "Hộ một người tâm, ngựa thả Nam Sơn, nhìn nhau thần nhan tóc tuyết". Vốn là thơ tình Tiêu Mục viết cho nàng, nhưng mà Ngu Diệu Tâm lý giải quá.... nông cạn.
“Khụ khụ! Trẫm giúp ái phi kiểm tra một chút tim.” Tiêu Mục không kịp chờ đợi nhào tới. "Hộ một người tâm", nàng chỉ hiểu có vậy thôi. Ta vốn đem lòng chiếu sáng trăng, sao minh nguyệt lại chiếu xuống cống rãnh! Cho nên Tiêu Mục không thể làm gì, hiệu quả bài ca này chỉ có thể nói có còn hơn không..........
Tại Diệu Tâm Cung, ở một mạch chính là một tháng. Trừ việc cùng ái phi tung hoành ngang dọc bên ngoài, chủ yếu nhất là công pháp tu luyện. Càng về sau cảnh giới càng cao, tiến độ tu luyện lại càng chậm. Tiến giai tầng thứ sáu mất một tháng, hiện tại tiến giai tầng thứ bảy, vậy mà cần khổ tu một tháng. Sau khi củng cố tu vi tốt, Tiêu Mục không thể không rời đi. Đợi tiếp nữa thì đại lão bà muốn bùng nổ. Chuyện sủng ái hậu cung trước kia chính là Thiên Lưu Yên, lúc đó cũng đã náo ra không ít chuyện yêu thiêu thân. Chỉ có Tiêu Mục tự mình biết, Thiên Lưu Yên chỉ là có dáng dấp giống Ngu Quý Phi khoảng năm sáu phần, cho nên mới được đãi ngộ như vậy.
Sau khi đưa tiễn bệ hạ, Ngu Diệu Tâm được tình yêu thỏa mãn, lòng tràn đầy vui vẻ. Thậm chí vui sướng đến mức hát nghêu ngao. Cung nữ thiếp thân bên cạnh, nhịn không được cười khúc khích đi đến.
“Nương nương có thể cẩn thận một chút đi! Bệ hạ ở đây một tháng, nương nương vẫn nên đến Phượng Tê Điện thỉnh tội cho thỏa đáng.” Cung nữ Ấu Lan không thể không thân mật đề nghị. Có lẽ toàn bộ thiên hạ, chỉ có nàng mơ hồ đoán được. Câu nói thiên cổ danh ngôn kia của bệ hạ, chính là viết cho cái tuyệt thế vưu vật này. Cho nên vô luận khó khăn gian khổ, nàng từ đầu đến cuối thủ vững bên cạnh Ngu Quý Phi, chưa bao giờ nghĩ tới phản chủ cầu vinh. Cuối cùng cũng đã tan mây thấy ánh trăng! Hậu cung không thiếu người thông minh, nàng không nghi ngờ gì chính là một trong số đó.
“Cái bà lão Nhan Tố Tố kia....! Bản cung mới sẽ không sợ nàng, muốn làm gì thì cứ làm, ta gánh nổi người này.” Ngu Diệu Tâm xem thường tiếp lời. Ai! Ấu Lan nội tâm thở dài buồn bã. Chủ tử nhà mình một chút tâm tư phức tạp cũng không có, nàng thật sự là lo lắng quá nhiều. Thảo nào bệ hạ lại đặt nàng ở vị trí quý phi, chắc hẳn cũng biết nương nương tính tình đơn thuần.
“Chủ tử mấy chục năm chưa gặp Hoàng hậu nương nương cũng nên đi gặp một lần, để cùng tùy tùng một chồng, vui vẻ hòa thuận.” Ấu Lan chỉ có thể vòng vo, dỗ dành nàng nói ra. Cung Lý đã sớm đồn đại Ngu Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung. Đây chẳng phải là tát vào mặt chính cung nương nương sao? Nói thẳng ra, trong cung này nàng sợ nhất chính là Nhan Tố Tố. Chỉ tiếc chủ tử nhà mình người không biết không sợ, từ trước đến nay đều có bệ hạ giúp đỡ chống lưng.
“Cũng tốt! Để nàng mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành, cái gì gọi là tuyệt thế vưu vật.” Ngu Diệu Tâm nhãn tình sáng lên, hiển nhiên đã hiểu lầm rồi. Tự tin thì là thật tự tin, đối với nhan sắc thì, Ngu Diệu Tâm từ trước đến nay tự tin. Nàng thích những đồ vật đẹp đẽ, cho dù là cung nữ thái giám bên người, cũng nhất định phải có vẻ ngoài ưa nhìn mới được.
“Đúng đúng đúng! Nương nương không bằng cứ trang điểm thanh lịch một chút rồi đi gặp nàng, tránh để người khác nói nương nương ức h·i·ế·p người.” Ấu Lan giật mình kêu lên, cũng không dám đối diện khuyên can nàng. Câu nói này chạm tới tâm lý hiếu thắng của Ngu Diệu Tâm, vẻ mặt tràn đầy vui mừng nhẹ gật đầu.
Rất nhanh đoàn người nghi trượng của quý phi, liền thẳng hướng đến Phượng Tê Điện. Chính cung nương nương ngồi ngay ngắn ở bảo tọa hoàng hậu, đang cùng Đông Hoàng Hậu La Lỵ nói chuyện phiếm. Trong đại điện oanh oanh yến yến ngồi đầy các giai lệ, đều là những người đến thỉnh an hoàng hậu. Nghe được từng lớp từng lớp tiếng thông báo, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu. Làm nhiều năm tỷ muội, nhưng mà các nàng rất ít khi gặp được vị quý phi nương nương này. Bệ hạ đã sớm cố ý hạ thánh chỉ, để Ngu Diệu Tâm sống rất tự do trong cung. Ngày thường, tuyệt đại đa số người trong cung, đều không nhìn thấy vị quý phi nương nương trong truyền thuyết này.
“Thật là náo nhiệt....” Người còn chưa tới, giọng điệu kiều mị, mạnh mẽ liền đã truyền vào. Nhan Tố Tố cùng Mộ Dung Tử La, nhìn đại mỹ nữ đi đến dưới ánh đèn, con ngươi của hai người đều đột ngột co rút lại. Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, dung mạo mang theo một vẻ tính công kích. Một vẻ ngự tỷ tùy ý phóng khoáng, rất dễ dàng làm cho người khác tự ti mặc cảm.
Nhan Tố Tố lòng đang chìm xuống..... Nhiều năm không gặp, nữ nhân này vậy mà đã khôi phục lại nhan sắc đỉnh phong, thậm chí còn hơn một bậc. Bệ hạ năm đó đã làm chuyện ngu ngốc, Nhan Tố Tố có biết một hai. Nữ nhân này, cũng không phải những nữ nhân khác có thể so sánh.
“Diệu Tâm muội muội mời ngồi.” Nhan Tố Tố rất nhanh khôi phục dáng vẻ thong dong, tươi cười như hoa nói. Vị trí lại là chỗ trống của Tây Hoàng Hậu. Nếu là những người khác, có lẽ sẽ tỏ ra kinh sợ. Chỉ bất quá Ngu Diệu Tâm căn bản không hiểu những chuyện phiền phức này, thản nhiên an vị đi lên.
Tê tê! Bốn phía truyền đến những tiếng hít sâu một hơi. Các tú nữ và mỹ nhân này, tất cả đều im lặng cúi mắt.
“Bệ hạ tại Diệu Tâm Cung một tháng, vất vả muội muội chăm sóc.” Nhan Tố Tố hào phóng đắc thể cười nói. Nàng mới là người vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, điểm ám chỉ này rất rõ ràng.
“Bệ hạ đang tu luyện công pháp, rất dễ hầu hạ đâu! Không có gì vất vả.” Ngu Diệu Tâm hờ hững tiếp lời. Bầu không khí không hiểu trở nên hoà hoãn lại. Ngay cả Ấu Lan đứng sau lưng, cũng không tự giác thở phào nhẹ nhõm. Quý phi nương nương chính là như vậy, rất dễ khiến người yêu mến. Coi như nàng muốn khoe khoang, thường thường đến cuối cùng đều là xôi hỏng bỏng không. Ông trời quá yêu nàng, ngay cả cách che chở nàng, cũng lặng yên không một tiếng động mà cho nàng.
Bên trong Diệu Tâm Cung. Hai vợ chồng cầm sắt hòa minh, thân mật uống trà nói chuyện phiếm. Tiêu Mục từ trước tới giờ không hề cùng Ngu Diệu Tâm trò chuyện chính sự, chủ yếu là nàng không có hứng thú, rất nhiều chuyện cũng nghe không hiểu. Người trong cung đều biết, Ngu Quý Phi khuynh quốc khuynh thành, cũng là một vưu vật ngực to mà không có não.
“Bệ hạ nhìn ta.....” Ngu Diệu Tâm hưng phấn rất cao, ngạo kiều chỉ chỉ vào khuôn mặt mình nói. Sau khi dẫn khí thành công, nàng khôi phục thanh xuân. Đạo vận pháp quang của Băng Sương Thần Thể, khiến nàng đẹp đến mức không giống như người thật. Nhìn một chút thôi cũng khiến người mê mẩn.
“Tâm Nhi vẽ hoa sen đẹp thật.” Tiêu Mục nhẫn nại tính tình khen ngợi. Ánh mắt lại không tự giác liền sẽ dời xuống dưới. Dáng người Mị Ma của nàng quá đỗi quyến rũ căn bản không cách nào không nhìn.
“Bệ hạ quá qua loa nha....! Người ta vẽ đâu phải là hoa sen?” Ngu Diệu Tâm tức giận làm nũng nói. Thân thể kiều mị run lên một cái, quá đỗi quyến rũ. Tiêu Mục thấy mũi nóng lên, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi. Thật sự quá câu dẫn!
“Nguyên lai là hoa mẫu đơn.” Tiêu Mục rốt cục thấy rõ trang điểm mi tâm của nàng, chỉ có thể cười gượng đổi giọng nói. Không hổ là người phụ nữ yêu nhất, bộ dạng ngây thơ lãng mạn này của nàng, Tiêu Mục yêu quá sâu. Chỉ có Tiêu Mục biết, tính cách của nàng rốt cuộc có bao nhiêu đơn giản thuần túy. Mang một vẻ ngoài của ngự tỷ Mị Ma, lại đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, thậm chí đối với vinh hoa phú quý cũng không hề truy cầu. Ngay cả việc tu luyện, cũng là do Tiêu Mục dỗ dành nàng chơi, lúc này mới dụng tâm hơn.
“Bệ hạ.... thần thiếp đau tim.” Ngu Diệu Tâm bỗng nhiên đổi giọng, mập mờ ám chỉ. Câu thơ kia, thiên cổ danh từ: "Hộ một người tâm, ngựa thả Nam Sơn, nhìn nhau thần nhan tóc tuyết". Vốn là thơ tình Tiêu Mục viết cho nàng, nhưng mà Ngu Diệu Tâm lý giải quá.... nông cạn.
“Khụ khụ! Trẫm giúp ái phi kiểm tra một chút tim.” Tiêu Mục không kịp chờ đợi nhào tới. "Hộ một người tâm", nàng chỉ hiểu có vậy thôi. Ta vốn đem lòng chiếu sáng trăng, sao minh nguyệt lại chiếu xuống cống rãnh! Cho nên Tiêu Mục không thể làm gì, hiệu quả bài ca này chỉ có thể nói có còn hơn không..........
Tại Diệu Tâm Cung, ở một mạch chính là một tháng. Trừ việc cùng ái phi tung hoành ngang dọc bên ngoài, chủ yếu nhất là công pháp tu luyện. Càng về sau cảnh giới càng cao, tiến độ tu luyện lại càng chậm. Tiến giai tầng thứ sáu mất một tháng, hiện tại tiến giai tầng thứ bảy, vậy mà cần khổ tu một tháng. Sau khi củng cố tu vi tốt, Tiêu Mục không thể không rời đi. Đợi tiếp nữa thì đại lão bà muốn bùng nổ. Chuyện sủng ái hậu cung trước kia chính là Thiên Lưu Yên, lúc đó cũng đã náo ra không ít chuyện yêu thiêu thân. Chỉ có Tiêu Mục tự mình biết, Thiên Lưu Yên chỉ là có dáng dấp giống Ngu Quý Phi khoảng năm sáu phần, cho nên mới được đãi ngộ như vậy.
Sau khi đưa tiễn bệ hạ, Ngu Diệu Tâm được tình yêu thỏa mãn, lòng tràn đầy vui vẻ. Thậm chí vui sướng đến mức hát nghêu ngao. Cung nữ thiếp thân bên cạnh, nhịn không được cười khúc khích đi đến.
“Nương nương có thể cẩn thận một chút đi! Bệ hạ ở đây một tháng, nương nương vẫn nên đến Phượng Tê Điện thỉnh tội cho thỏa đáng.” Cung nữ Ấu Lan không thể không thân mật đề nghị. Có lẽ toàn bộ thiên hạ, chỉ có nàng mơ hồ đoán được. Câu nói thiên cổ danh ngôn kia của bệ hạ, chính là viết cho cái tuyệt thế vưu vật này. Cho nên vô luận khó khăn gian khổ, nàng từ đầu đến cuối thủ vững bên cạnh Ngu Quý Phi, chưa bao giờ nghĩ tới phản chủ cầu vinh. Cuối cùng cũng đã tan mây thấy ánh trăng! Hậu cung không thiếu người thông minh, nàng không nghi ngờ gì chính là một trong số đó.
“Cái bà lão Nhan Tố Tố kia....! Bản cung mới sẽ không sợ nàng, muốn làm gì thì cứ làm, ta gánh nổi người này.” Ngu Diệu Tâm xem thường tiếp lời. Ai! Ấu Lan nội tâm thở dài buồn bã. Chủ tử nhà mình một chút tâm tư phức tạp cũng không có, nàng thật sự là lo lắng quá nhiều. Thảo nào bệ hạ lại đặt nàng ở vị trí quý phi, chắc hẳn cũng biết nương nương tính tình đơn thuần.
“Chủ tử mấy chục năm chưa gặp Hoàng hậu nương nương cũng nên đi gặp một lần, để cùng tùy tùng một chồng, vui vẻ hòa thuận.” Ấu Lan chỉ có thể vòng vo, dỗ dành nàng nói ra. Cung Lý đã sớm đồn đại Ngu Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung. Đây chẳng phải là tát vào mặt chính cung nương nương sao? Nói thẳng ra, trong cung này nàng sợ nhất chính là Nhan Tố Tố. Chỉ tiếc chủ tử nhà mình người không biết không sợ, từ trước đến nay đều có bệ hạ giúp đỡ chống lưng.
“Cũng tốt! Để nàng mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành, cái gì gọi là tuyệt thế vưu vật.” Ngu Diệu Tâm nhãn tình sáng lên, hiển nhiên đã hiểu lầm rồi. Tự tin thì là thật tự tin, đối với nhan sắc thì, Ngu Diệu Tâm từ trước đến nay tự tin. Nàng thích những đồ vật đẹp đẽ, cho dù là cung nữ thái giám bên người, cũng nhất định phải có vẻ ngoài ưa nhìn mới được.
“Đúng đúng đúng! Nương nương không bằng cứ trang điểm thanh lịch một chút rồi đi gặp nàng, tránh để người khác nói nương nương ức h·i·ế·p người.” Ấu Lan giật mình kêu lên, cũng không dám đối diện khuyên can nàng. Câu nói này chạm tới tâm lý hiếu thắng của Ngu Diệu Tâm, vẻ mặt tràn đầy vui mừng nhẹ gật đầu.
Rất nhanh đoàn người nghi trượng của quý phi, liền thẳng hướng đến Phượng Tê Điện. Chính cung nương nương ngồi ngay ngắn ở bảo tọa hoàng hậu, đang cùng Đông Hoàng Hậu La Lỵ nói chuyện phiếm. Trong đại điện oanh oanh yến yến ngồi đầy các giai lệ, đều là những người đến thỉnh an hoàng hậu. Nghe được từng lớp từng lớp tiếng thông báo, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu. Làm nhiều năm tỷ muội, nhưng mà các nàng rất ít khi gặp được vị quý phi nương nương này. Bệ hạ đã sớm cố ý hạ thánh chỉ, để Ngu Diệu Tâm sống rất tự do trong cung. Ngày thường, tuyệt đại đa số người trong cung, đều không nhìn thấy vị quý phi nương nương trong truyền thuyết này.
“Thật là náo nhiệt....” Người còn chưa tới, giọng điệu kiều mị, mạnh mẽ liền đã truyền vào. Nhan Tố Tố cùng Mộ Dung Tử La, nhìn đại mỹ nữ đi đến dưới ánh đèn, con ngươi của hai người đều đột ngột co rút lại. Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, dung mạo mang theo một vẻ tính công kích. Một vẻ ngự tỷ tùy ý phóng khoáng, rất dễ dàng làm cho người khác tự ti mặc cảm.
Nhan Tố Tố lòng đang chìm xuống..... Nhiều năm không gặp, nữ nhân này vậy mà đã khôi phục lại nhan sắc đỉnh phong, thậm chí còn hơn một bậc. Bệ hạ năm đó đã làm chuyện ngu ngốc, Nhan Tố Tố có biết một hai. Nữ nhân này, cũng không phải những nữ nhân khác có thể so sánh.
“Diệu Tâm muội muội mời ngồi.” Nhan Tố Tố rất nhanh khôi phục dáng vẻ thong dong, tươi cười như hoa nói. Vị trí lại là chỗ trống của Tây Hoàng Hậu. Nếu là những người khác, có lẽ sẽ tỏ ra kinh sợ. Chỉ bất quá Ngu Diệu Tâm căn bản không hiểu những chuyện phiền phức này, thản nhiên an vị đi lên.
Tê tê! Bốn phía truyền đến những tiếng hít sâu một hơi. Các tú nữ và mỹ nhân này, tất cả đều im lặng cúi mắt.
“Bệ hạ tại Diệu Tâm Cung một tháng, vất vả muội muội chăm sóc.” Nhan Tố Tố hào phóng đắc thể cười nói. Nàng mới là người vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, điểm ám chỉ này rất rõ ràng.
“Bệ hạ đang tu luyện công pháp, rất dễ hầu hạ đâu! Không có gì vất vả.” Ngu Diệu Tâm hờ hững tiếp lời. Bầu không khí không hiểu trở nên hoà hoãn lại. Ngay cả Ấu Lan đứng sau lưng, cũng không tự giác thở phào nhẹ nhõm. Quý phi nương nương chính là như vậy, rất dễ khiến người yêu mến. Coi như nàng muốn khoe khoang, thường thường đến cuối cùng đều là xôi hỏng bỏng không. Ông trời quá yêu nàng, ngay cả cách che chở nàng, cũng lặng yên không một tiếng động mà cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận