Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên
Chương 373: Ngươi thế mà so ta còn chậm
Chương 373: Ngươi thế mà còn chậm hơn cả ta
Quân Đại Hạ trên danh nghĩa là 10 vạn, kỳ thực chỉ hơn một vạn người.
Đây cũng là thủ thuật thông thường trên chiến trường, thường thường đều sẽ nói khoác số lượng.
Chỉ có điều lần này các chư hầu, người sau còn gian xảo hơn người trước!
Tiêu Mục dẫn các tướng sĩ, dùng tốc độ ốc sên tiến quân giữa núi non trùng điệp.
Mỹ danh là duy trì trận hình, kỳ thực chính là không muốn làm pháo hôi.
Minh quân có tới mười mấy, hai mươi triệu tướng sĩ, về số lượng chiếm ưu thế áp đảo, điều tiếc nuối duy nhất chính là chính lệnh không thống nhất.
“Khởi bẩm bệ hạ, số lượng quân của Dương Mạnh Đức, ước chừng đã điều tra xong! Dương Mạnh Đức danh xưng 20 vạn đại quân, kỳ thực vừa mới đủ một vạn người.” Nhan Diệc Chân bỗng nhiên lại gần, khẽ nhíu mày nói.
Sáu sáu sáu!
Thao tác này tuyệt thật.
Tiêu Mục vốn cho rằng mình đã vô địch tịch mịch, không ngờ tới còn có cao thủ.
“Lộ quân phía Bắc thì thế nào?” Tiêu Mục dở khóc dở cười tiếp tục hỏi.
Quân tiên phong của lộ quân phía Bắc chính là Đông Hải Tiên Đế Khổng Bằng, cũng là minh hữu mà Tiêu Mục muốn kết giao nhất.
Khổng Bằng tuyệt không đơn giản, chiếm cứ vùng đất hơn vạn ức km², dưới trướng nhân tài đông đúc.
“Khổng Bằng danh xưng trăm vạn, cũng chưa tới hơn mười vạn. Còn có...” Nhan Diệc Chân muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?” Tiêu Mục kinh ngạc hỏi lại.
“Khổng Bằng vừa mới xuất phát, bây giờ đã tụt lại phía sau chúng ta ít nhất trăm dặm.” Nhan Diệc Chân cạn lời nói.
Đây mà là quân tiên phong? Trông cũng không khác quân đi sau là bao.
Các chư hầu này ai nấy đều bảo tồn thực lực, cuộc chiến này không có cách nào đánh.
“Hạ trại tại chỗ đi! Chúng ta càng đi về phía trước, sẽ thật sự thành pháo hôi mất.” Tiêu Mục đành bó tay, thở dài nói.
Trời vừa mới lên đến đỉnh đầu, đã định hạ trại nghỉ ngơi.
Quân trận đang lơ lửng phía trên mây trắng, rất nhanh liền chậm rãi hạ xuống.
Chạng vạng tối!
Hai lộ quân mã khác cũng nối gót hạ xuống mặt đất, Khổng Bằng cùng Dương Mạnh Đức đi vào đại doanh cầu kiến.
“Ta vốn cho rằng Tiêu Mục đạo hữu tiến quân rất nhanh, không ngờ lại sớm dừng chân nghỉ ngơi.” Khổng Bằng ra vẻ không vui nói.
Người bình thường nghe xong lời này hẳn là sẽ đỏ mặt, nhưng Tiêu Mục không phải người bình thường.
“Khổng Bằng đạo hữu nói rất phải! Chỉ là ta nghe nói phía trước nữa chính là Vạn Trượng Nguyên, nơi đó cương phong lạnh thấu xương, từ trước đến nay là nơi tốt để thiết trí phục binh. Cẩn thận vẫn hơn, cho nên mới tạm thời hạ trại.” Tiêu Mục tự có một lý lẽ giải thích, nói mặt không đỏ tim không đập.
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, bản thân Tiêu Mục lại tỏ ra tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Tiêu Mục đạo hữu dụng binh như thần, bội phục... bội phục!” Khổng Bằng quả nhiên lão luyện, lại bắt đầu tâng bốc một phen.
Ba người đánh mấy vòng Thái Cực, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn.
“Ta với Khổng Bằng đạo hữu vừa gặp đã thân, kính ngươi một ly.” Tiêu Mục cười híp mắt bưng chén rượu lên nói.
Ha ha ha ha!
Khổng Bằng cười to không ngớt, uống một hơi cạn sạch.
Người làm hoàng đế, thật chẳng có mấy ai là hạng bớt lo.
“Xin hỏi chí hướng của tướng quân!” Khổng Bằng bỗng nhiên chuyển giọng nói.
Giao thiển ngôn thâm, tất có toan tính!
“Ta có thể có đại chí hướng gì chứ, chẳng qua là muốn kiếm thêm chút bạc, làm phong phú thêm hậu cung mà thôi. Cho nên mới dự định chiếm lấy địa giới Hải Nam, từ đó về sau nguồn tài nguyên sẽ dồi dào chảy vào.” Tiêu Mục cà lơ phất phơ đáp lại.
Đừng xem hắn nói gì, mà hãy xem hắn làm gì!
Điểm đạo lý này Khổng Bằng không thể nào không hiểu.
Vừa rồi Tiêu Mục đã nói chắc như đinh đóng cột, chỉ muốn chiếm lấy quần đảo Hải Nam.
Đừng xem thường cái địa giới trăm vạn km² này, có thể nói đây là mảnh đất kiếm lời nhiều nhất.
Là đầu mối giao thông then chốt giữa Nam Thiệm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu, nằm không cũng kiếm được tiền.
“Đã như vậy, ta và Tiêu Mục đạo hữu liên minh, chẳng phải là trời tác hợp hay sao?” Mắt Khổng Bằng sáng lên, lập tức mở lời đề nghị hợp tác.
Những chư hầu có thể đến hội minh, ít nhiều cũng đều nhắm vào thiên hạ.
Địa giới của Khổng Bằng và địa giới của Tiêu Mục chỉ cách nhau mấy ngàn km, ở giữa chỉ có một vài tiểu chư hầu.
Hắn chỉ cần ổn định phương nam, là có thể toàn lực Bắc tiến tranh đoạt thiên hạ.
Về phần tại sao không đánh?
Khổng Bằng kỳ thực tính toán rất rõ ràng, thực lực của Tiêu Mục cũng không yếu, đánh nhau sẽ rất gian khổ, mà chỗ tốt lại chẳng thấy bao nhiêu.
Chỉ cần hắn giữ vững ở phương bắc, Tiêu Mục căn bản không có cách nào mở rộng địa bàn, còn đi về phía nam lại là biển cả mênh mông.
Chỉ cần thế lực Khổng Bằng lớn mạnh, về sau Tiêu Mục cũng chỉ có thể đi theo hưởng sái.
Thêm một tiểu đệ có thực lực, dù sao cũng tốt hơn là thêm một cường địch.
“Ta cũng có ý này.” Tiêu Mục lập tức đồng ý.
Ha ha ha ha!
Hai người nhìn nhau cười to, càng nhìn đối phương càng thấy thuận mắt.
Dự định của Tiêu Mục, người bình thường không thể hiểu được.
Tiên chu bỏ đỉnh Giang Sơn, anh hùng thiên hạ cùng tranh đoạt.
Loại loạn thế này ngắn thì ba trăm, năm trăm năm, dài thì ngàn tám trăm năm.
Thời kỳ đầu Tiêu Mục cũng không có ý định chen vào, đợi bọn họ đánh nhau gần xong rồi tính tiếp cũng không muộn.
Cao tường, hoãn xưng vương!
Đến nỗi chuyện tích trữ lực lượng, Tiêu Mục đã có tính toán riêng, chuẩn bị dùng đế quốc Tư Bản quét ngang.
Nhật Bản bất quá cũng chỉ là một đảo quốc thôi!
Chỉ cần khoa học kỹ thuật và tiền bạc đúng chỗ, địa giới trăm vạn km² là đủ rồi.
“Hai vị đạo hữu đây là quên mất ta rồi sao?” Dương Mạnh Đức ra vẻ tức giận nói.
“Sao dám! Mạnh Đức có ý chí chiếm đoạt vũ trụ, có tấm lòng bình định thiên hạ, loạn thế này đang rất cần vị anh hùng như ngươi.” Tiêu Mục hào phóng tặng cho đối phương một tràng tâng bốc.
“Sinh ta là phụ mẫu, hiểu ta là Tiêu Mục vậy! Ta chỉ cầu bình định thiên hạ vì bệ hạ, trả lại cho thế gian sự quang minh chính đại.” Dương Mạnh Đức nói năng dõng dạc.
Giấu cũng đủ sâu, Tiêu Mục cũng không vạch trần hắn.
“Tất nhiên đã cùng chung chí hướng, chúng ta cũng đừng che che giấu giấu nữa! Lần tiến quân này là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần đánh ra uy phong, tại hội minh nhất định có thể giành được không ít chỗ tốt.” Khổng Bằng dứt khoát nói thẳng.
Sốt ruột lập công!
Thẳng thắn mà nói, vẫn đáng để mạo hiểm, Tiêu Mục cũng động lòng.
Cho dù không chiếm được địa bàn, nhưng có thể được chia linh thạch và cơ duyên cũng là lựa chọn tốt.
Đặc biệt là trong tay Trương Vận đạo, còn có ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết.
Tiên Khí này vô cùng không đơn giản, nếu lấy được, về mặt danh nghĩa liền có thể chiếm không ít ưu thế.
“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, ba lộ quân chúng ta cùng xuất phát, đánh cho Trương Vận đạo một đòn trở tay không kịp.” Tiêu Mục sảng khoái đề nghị.
Thứ không lấy được trên chiến trường, thì trên bàn đàm phán cũng rất khó giành được.
“Ta nghe nói địch tướng trấn thủ lộ Đông tên là Dương Hạc, tu vi thâm bất khả trắc, nắm trong tay trăm vạn quân, rất khó đối phó.” Dương Mạnh Đức trầm ngâm nói.
“Chẳng lẽ là Dương Hạc của Hỏa Vân Động? Hắn vậy mà cam tâm làm chó săn cho Trương Vận đạo.” Khổng Bằng kinh ngạc thốt lên.
Vị Dương Hạc này không đơn giản, tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Bí Pháp đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Tương truyền trong tay hắn còn có quân trận uy năng hủy thiên diệt địa, một kiếm khai thiên, thế không thể đỡ.
Sáu lộ quân tiên phong phía Đông, gộp chung lại binh lực cũng không đủ 50 vạn.
Đến nỗi binh mã của các chư hầu khác, tốt nhất đừng hy vọng có thể dùng được, đến lúc đó nhất định chỉ thêm vướng chân.
“Ta có một kế, có thể phá địch. Đến lúc đó Khổng Bằng đạo hữu chính diện cầm chân địch, ta sẽ vòng ra sau thọc sâu vào lòng địch, quét ngang các thành trì hậu phương.” Tiêu Mục đã sớm nghĩ xong cách đối phó, lập tức đưa ra.
Nói trắng ra là học theo mấy chiêu của vĩ nhân, thọc sâu xen kẽ, làm nhiễu loạn quân tâm địch.
Loại chiến thuật này mà dùng ở đây, tuyệt đối là đòn đánh vượt trội.
“Tiêu Mục đạo hữu làm vậy có quá mạo hiểm không?” Khổng Bằng cũng thấy ngại, ngượng ngùng nói.
“Không sao! Ta tự có biện pháp.” Tiêu Mục cũng không định giải thích cặn kẽ cho bọn họ, chỉ nói một cách hàm hồ.
Quân Đại Hạ trên danh nghĩa là 10 vạn, kỳ thực chỉ hơn một vạn người.
Đây cũng là thủ thuật thông thường trên chiến trường, thường thường đều sẽ nói khoác số lượng.
Chỉ có điều lần này các chư hầu, người sau còn gian xảo hơn người trước!
Tiêu Mục dẫn các tướng sĩ, dùng tốc độ ốc sên tiến quân giữa núi non trùng điệp.
Mỹ danh là duy trì trận hình, kỳ thực chính là không muốn làm pháo hôi.
Minh quân có tới mười mấy, hai mươi triệu tướng sĩ, về số lượng chiếm ưu thế áp đảo, điều tiếc nuối duy nhất chính là chính lệnh không thống nhất.
“Khởi bẩm bệ hạ, số lượng quân của Dương Mạnh Đức, ước chừng đã điều tra xong! Dương Mạnh Đức danh xưng 20 vạn đại quân, kỳ thực vừa mới đủ một vạn người.” Nhan Diệc Chân bỗng nhiên lại gần, khẽ nhíu mày nói.
Sáu sáu sáu!
Thao tác này tuyệt thật.
Tiêu Mục vốn cho rằng mình đã vô địch tịch mịch, không ngờ tới còn có cao thủ.
“Lộ quân phía Bắc thì thế nào?” Tiêu Mục dở khóc dở cười tiếp tục hỏi.
Quân tiên phong của lộ quân phía Bắc chính là Đông Hải Tiên Đế Khổng Bằng, cũng là minh hữu mà Tiêu Mục muốn kết giao nhất.
Khổng Bằng tuyệt không đơn giản, chiếm cứ vùng đất hơn vạn ức km², dưới trướng nhân tài đông đúc.
“Khổng Bằng danh xưng trăm vạn, cũng chưa tới hơn mười vạn. Còn có...” Nhan Diệc Chân muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?” Tiêu Mục kinh ngạc hỏi lại.
“Khổng Bằng vừa mới xuất phát, bây giờ đã tụt lại phía sau chúng ta ít nhất trăm dặm.” Nhan Diệc Chân cạn lời nói.
Đây mà là quân tiên phong? Trông cũng không khác quân đi sau là bao.
Các chư hầu này ai nấy đều bảo tồn thực lực, cuộc chiến này không có cách nào đánh.
“Hạ trại tại chỗ đi! Chúng ta càng đi về phía trước, sẽ thật sự thành pháo hôi mất.” Tiêu Mục đành bó tay, thở dài nói.
Trời vừa mới lên đến đỉnh đầu, đã định hạ trại nghỉ ngơi.
Quân trận đang lơ lửng phía trên mây trắng, rất nhanh liền chậm rãi hạ xuống.
Chạng vạng tối!
Hai lộ quân mã khác cũng nối gót hạ xuống mặt đất, Khổng Bằng cùng Dương Mạnh Đức đi vào đại doanh cầu kiến.
“Ta vốn cho rằng Tiêu Mục đạo hữu tiến quân rất nhanh, không ngờ lại sớm dừng chân nghỉ ngơi.” Khổng Bằng ra vẻ không vui nói.
Người bình thường nghe xong lời này hẳn là sẽ đỏ mặt, nhưng Tiêu Mục không phải người bình thường.
“Khổng Bằng đạo hữu nói rất phải! Chỉ là ta nghe nói phía trước nữa chính là Vạn Trượng Nguyên, nơi đó cương phong lạnh thấu xương, từ trước đến nay là nơi tốt để thiết trí phục binh. Cẩn thận vẫn hơn, cho nên mới tạm thời hạ trại.” Tiêu Mục tự có một lý lẽ giải thích, nói mặt không đỏ tim không đập.
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, bản thân Tiêu Mục lại tỏ ra tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Tiêu Mục đạo hữu dụng binh như thần, bội phục... bội phục!” Khổng Bằng quả nhiên lão luyện, lại bắt đầu tâng bốc một phen.
Ba người đánh mấy vòng Thái Cực, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn.
“Ta với Khổng Bằng đạo hữu vừa gặp đã thân, kính ngươi một ly.” Tiêu Mục cười híp mắt bưng chén rượu lên nói.
Ha ha ha ha!
Khổng Bằng cười to không ngớt, uống một hơi cạn sạch.
Người làm hoàng đế, thật chẳng có mấy ai là hạng bớt lo.
“Xin hỏi chí hướng của tướng quân!” Khổng Bằng bỗng nhiên chuyển giọng nói.
Giao thiển ngôn thâm, tất có toan tính!
“Ta có thể có đại chí hướng gì chứ, chẳng qua là muốn kiếm thêm chút bạc, làm phong phú thêm hậu cung mà thôi. Cho nên mới dự định chiếm lấy địa giới Hải Nam, từ đó về sau nguồn tài nguyên sẽ dồi dào chảy vào.” Tiêu Mục cà lơ phất phơ đáp lại.
Đừng xem hắn nói gì, mà hãy xem hắn làm gì!
Điểm đạo lý này Khổng Bằng không thể nào không hiểu.
Vừa rồi Tiêu Mục đã nói chắc như đinh đóng cột, chỉ muốn chiếm lấy quần đảo Hải Nam.
Đừng xem thường cái địa giới trăm vạn km² này, có thể nói đây là mảnh đất kiếm lời nhiều nhất.
Là đầu mối giao thông then chốt giữa Nam Thiệm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu, nằm không cũng kiếm được tiền.
“Đã như vậy, ta và Tiêu Mục đạo hữu liên minh, chẳng phải là trời tác hợp hay sao?” Mắt Khổng Bằng sáng lên, lập tức mở lời đề nghị hợp tác.
Những chư hầu có thể đến hội minh, ít nhiều cũng đều nhắm vào thiên hạ.
Địa giới của Khổng Bằng và địa giới của Tiêu Mục chỉ cách nhau mấy ngàn km, ở giữa chỉ có một vài tiểu chư hầu.
Hắn chỉ cần ổn định phương nam, là có thể toàn lực Bắc tiến tranh đoạt thiên hạ.
Về phần tại sao không đánh?
Khổng Bằng kỳ thực tính toán rất rõ ràng, thực lực của Tiêu Mục cũng không yếu, đánh nhau sẽ rất gian khổ, mà chỗ tốt lại chẳng thấy bao nhiêu.
Chỉ cần hắn giữ vững ở phương bắc, Tiêu Mục căn bản không có cách nào mở rộng địa bàn, còn đi về phía nam lại là biển cả mênh mông.
Chỉ cần thế lực Khổng Bằng lớn mạnh, về sau Tiêu Mục cũng chỉ có thể đi theo hưởng sái.
Thêm một tiểu đệ có thực lực, dù sao cũng tốt hơn là thêm một cường địch.
“Ta cũng có ý này.” Tiêu Mục lập tức đồng ý.
Ha ha ha ha!
Hai người nhìn nhau cười to, càng nhìn đối phương càng thấy thuận mắt.
Dự định của Tiêu Mục, người bình thường không thể hiểu được.
Tiên chu bỏ đỉnh Giang Sơn, anh hùng thiên hạ cùng tranh đoạt.
Loại loạn thế này ngắn thì ba trăm, năm trăm năm, dài thì ngàn tám trăm năm.
Thời kỳ đầu Tiêu Mục cũng không có ý định chen vào, đợi bọn họ đánh nhau gần xong rồi tính tiếp cũng không muộn.
Cao tường, hoãn xưng vương!
Đến nỗi chuyện tích trữ lực lượng, Tiêu Mục đã có tính toán riêng, chuẩn bị dùng đế quốc Tư Bản quét ngang.
Nhật Bản bất quá cũng chỉ là một đảo quốc thôi!
Chỉ cần khoa học kỹ thuật và tiền bạc đúng chỗ, địa giới trăm vạn km² là đủ rồi.
“Hai vị đạo hữu đây là quên mất ta rồi sao?” Dương Mạnh Đức ra vẻ tức giận nói.
“Sao dám! Mạnh Đức có ý chí chiếm đoạt vũ trụ, có tấm lòng bình định thiên hạ, loạn thế này đang rất cần vị anh hùng như ngươi.” Tiêu Mục hào phóng tặng cho đối phương một tràng tâng bốc.
“Sinh ta là phụ mẫu, hiểu ta là Tiêu Mục vậy! Ta chỉ cầu bình định thiên hạ vì bệ hạ, trả lại cho thế gian sự quang minh chính đại.” Dương Mạnh Đức nói năng dõng dạc.
Giấu cũng đủ sâu, Tiêu Mục cũng không vạch trần hắn.
“Tất nhiên đã cùng chung chí hướng, chúng ta cũng đừng che che giấu giấu nữa! Lần tiến quân này là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần đánh ra uy phong, tại hội minh nhất định có thể giành được không ít chỗ tốt.” Khổng Bằng dứt khoát nói thẳng.
Sốt ruột lập công!
Thẳng thắn mà nói, vẫn đáng để mạo hiểm, Tiêu Mục cũng động lòng.
Cho dù không chiếm được địa bàn, nhưng có thể được chia linh thạch và cơ duyên cũng là lựa chọn tốt.
Đặc biệt là trong tay Trương Vận đạo, còn có ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết.
Tiên Khí này vô cùng không đơn giản, nếu lấy được, về mặt danh nghĩa liền có thể chiếm không ít ưu thế.
“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, ba lộ quân chúng ta cùng xuất phát, đánh cho Trương Vận đạo một đòn trở tay không kịp.” Tiêu Mục sảng khoái đề nghị.
Thứ không lấy được trên chiến trường, thì trên bàn đàm phán cũng rất khó giành được.
“Ta nghe nói địch tướng trấn thủ lộ Đông tên là Dương Hạc, tu vi thâm bất khả trắc, nắm trong tay trăm vạn quân, rất khó đối phó.” Dương Mạnh Đức trầm ngâm nói.
“Chẳng lẽ là Dương Hạc của Hỏa Vân Động? Hắn vậy mà cam tâm làm chó săn cho Trương Vận đạo.” Khổng Bằng kinh ngạc thốt lên.
Vị Dương Hạc này không đơn giản, tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Bí Pháp đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Tương truyền trong tay hắn còn có quân trận uy năng hủy thiên diệt địa, một kiếm khai thiên, thế không thể đỡ.
Sáu lộ quân tiên phong phía Đông, gộp chung lại binh lực cũng không đủ 50 vạn.
Đến nỗi binh mã của các chư hầu khác, tốt nhất đừng hy vọng có thể dùng được, đến lúc đó nhất định chỉ thêm vướng chân.
“Ta có một kế, có thể phá địch. Đến lúc đó Khổng Bằng đạo hữu chính diện cầm chân địch, ta sẽ vòng ra sau thọc sâu vào lòng địch, quét ngang các thành trì hậu phương.” Tiêu Mục đã sớm nghĩ xong cách đối phó, lập tức đưa ra.
Nói trắng ra là học theo mấy chiêu của vĩ nhân, thọc sâu xen kẽ, làm nhiễu loạn quân tâm địch.
Loại chiến thuật này mà dùng ở đây, tuyệt đối là đòn đánh vượt trội.
“Tiêu Mục đạo hữu làm vậy có quá mạo hiểm không?” Khổng Bằng cũng thấy ngại, ngượng ngùng nói.
“Không sao! Ta tự có biện pháp.” Tiêu Mục cũng không định giải thích cặn kẽ cho bọn họ, chỉ nói một cách hàm hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận