Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 147: Sắt thép quân thế không thể đỡ

Hai đội tiên phong trăm người lao ra phía sau, lúc này Tiêu Mục mới dẫn theo tu sĩ linh nguyên xông ra khỏi vách ngăn giới diện. Thiên Vân Giới, ta đến rồi! Thế giới bên ngoài khác biệt rất lớn so với Lăng Vân Giới, không còn là những đường hầm tĩnh mịch, thăm thẳm không đáy. Bên ngoài giới diện là một cái động đá. Trên mặt đất đầy rẫy thi thể quân coi giữ Thiên Vân Giới. Trong mười mấy phút ngắn ngủi, quân coi giữ trấn thủ động đá đã toàn quân bị diệt. "Giết ra ngoài, nhanh chóng ổn định trận địa." Tiêu Mục hành quân vô cùng cẩn thận, dẫn theo các tướng sĩ xông ra ngoài hang động. Vù vù ~~! Dòng lũ sắt thép liên tục không ngừng tuôn ra khỏi động đá. Quân doanh Khai Thịnh Đế Quốc trấn thủ ở bên ngoài đã rối loạn cả lên. Diện tích lục địa Thiên Vân Giới chiếm một nửa, chủ yếu có ba đại lục. Nơi mọi người đang ở tên là Mở Trọng đại lục, triều đại phàm nhân là Mở Thịnh hoàng triều. Hoàng tộc triều đình mang họ Chiêm, chính là thế gia tu tiên Huyền Thiên Tông thành lập nên hoàng triều. Mở Thịnh hoàng triều có diện tích 400 triệu km vuông, tương đương khoảng 42 nước Trung Quốc. "Ổn định... Đừng hoảng hốt! Quân địch đều chỉ là phô trương thanh thế." "Khởi động trận pháp phòng ngự, cho đám quái vật này xem chút màu sắc." Trong quân doanh, tướng lĩnh Khai Thịnh Đế Quốc đã sắp phát điên, khàn cả giọng chỉ huy hành động. Quân trấn thủ giới diện ước chừng có ba vạn người, trước giờ chưa từng gặp biến cố như vậy. Bọn họ nhìn quân đội Lăng Vân Giới từ hư không xuất hiện, nhất thời không thể xác định có phải là âm binh địa phủ hay không. Trận pháp quân doanh rốt cuộc cũng phát sáng. Tiêu Mục bên này đã triển khai chiến trận, 30.000 đại quân nối đuôi nhau ồ ạt xông ra. Có điều, pháo linh khí, máy bay Không Thiên vẫn chưa vào vị trí. Mấy thứ cồng kềnh này cần tháo dỡ để vận chuyển, đến bên ngoài rồi mới lắp ráp lại. "Bệ hạ, đội hình công kích đã hoàn thành bố trí." Thiên Lưu Yên cười hì hì tiến lên bẩm báo. Nàng tin tưởng vào chiến tranh còn hơn cả Tiêu Mục. "Hỏa lực mở đường, phá trận giết địch!" Tiêu Mục đã mặc xong khôi giáp, dùng thần thức truyền âm hạ lệnh. Hơn ngàn chiến sĩ linh nguyên Trúc Cơ, phóng lên trời. Những quái vật khổng lồ này giống như cơ giáp vô cùng đáng sợ, rất nhanh đã lít nha lít nhít kín cả bầu trời. Rầm rầm rầm! Cơ giáp vạn pháo đồng loạt khai hỏa, súng phóng lựu, bom linh khí có sức sát thương cực lớn. Quân trận Khai Thịnh Đế Quốc trong nháy mắt tan tác, doanh địa lâm vào một biển lửa. Giết! Dòng lũ cơ giáp xông về phía trước. Vô số súng máy điên cuồng gặt hái sinh mạng, tướng sĩ Khai Thịnh Đế Quốc dễ dàng sụp đổ. "Chạy mau! Bọn chúng là thiên binh." "Đây là âm binh địa phủ, chúng ta không thắng được." "Diêm Vương Gia dẫn người đến thu tính mạng!" Các tướng sĩ Khai Thịnh Đế Quốc quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt đã nổi loạn. Cái này không còn được coi là chiến tranh, mà là đồ sát đơn phương. Tiêu Mục lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy rất rõ. "Công chiếm doanh địa, giặc cùng đường chớ đuổi!" Tiêu Mục tỉnh táo hạ quân lệnh. Chém giết hết những đội quân phàm nhân này không có quá nhiều ý nghĩa. Đại quân xông vào doanh địa, các huynh đệ đi chậm rì rì, một chút cảm giác gì cũng không có. Chưa kịp cảm nhận được gì thì đã kết thúc. Quân lệnh nhanh chóng được truyền đi, kỹ sư và hậu cần Đại Hạ cũng lần lượt bước ra khỏi vách ngăn giới diện. Doanh địa này chắc chắn là để dành cho bọn họ, còn quân chính quy thì phải bắt đầu tiến công chớp nhoáng. "Các huynh đệ tỷ muội, theo ta tiến quân Vạn Nan Quan, công binh ở lại đây mau chóng chuẩn bị kỹ càng chiến cơ Không Thiên." Tiêu Mục không hề dừng ngựa, không có ý định để các tướng sĩ nghỉ ngơi chút nào. Từ đây muốn đánh đến kinh thành, ít nhất phải qua ba tòa thành trì. Đi đầu chịu trận chính là Vạn Nan Quan, nghe nói là một nơi hiểm yếu một người giữ ải vạn người không thể qua. Đại quân Tiêu Mục chỉ dùng hai canh giờ đã bay đến trước Vạn Nan Quan. Nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả đám binh lính chạy tán loạn kia vẫn chưa đuổi kịp tới nơi này. Bay giữa không trung nhìn xuống, Vạn Nan Quan hùng vĩ nằm giữa hai dãy núi, thành trì có hơn 500.000 dân, quân coi giữ 100.000. Trong đó không thiếu các tu sĩ tọa trấn, đại trận hộ thành chiếu sáng rạng rỡ. Thành trì này là để phòng ngự một đại lục khác ở phía Tây Nam: Thiên Mỹ hoàng triều. Lịch sử Thiên Vân Giới rất lâu đời, trải qua vô số cuộc chiến tranh. Diện tích lục địa hành tinh này quá lớn, khiến cho ba đại lục cũng có đường bộ nối liền. Thiên Mỹ hoàng triều chính là tử địch của Mở Thịnh hoàng triều. Phủ tướng quân Vạn Nan Quan. "Báo! Địch tập! Ở hướng nam thành có mấy vạn đại quân, mặc khôi giáp sắt đến tấn công." Lính liên lạc vô cùng lo lắng xông vào, lớn tiếng bẩm báo. Vị thủ tướng đang say sưa tửu trì nhục lâm nghe vậy thì không kinh sợ mà còn vui mừng. "Ha ha ha ha! Lại có người tới chịu chết hả, các huynh đệ, mở trận pháp, cùng chúng chơi đùa." Thủ tướng nóng lòng chờ không nổi, bản thân hắn đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, căn bản không sợ hãi địch tập. Nói xong câu đó, hắn tiện tay ném mỹ nữ ăn mặc không chỉnh tề ra ngoài, phóng lên trời. Nhưng mà còn chưa kịp bay đến thành lâu, hắn đã kinh hãi phát hiện ra, trận pháp đã bị phá rồi. "Ngọa tào, ai mẹ nó mạnh vậy?" Thủ tướng quá sợ hãi, kinh hãi quát. Vạn Nan Quan trấn giữ giao lộ nam bắc, hàng trăm ngàn năm qua chưa từng bị công phá trực diện. Tuyệt đối không ngờ tới, bây giờ lại không chịu nổi một kích. Hắn mơ hồ cảm thấy khủng bố, suy đoán xem đối phương có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan. Hộ thành đại trận không phải là trò đùa, cho dù có hai ba Kim Đan tới, cũng tuyệt đối không thể nào phá trận nhanh như vậy. Ầm ầm! Thành lâu ầm ầm sụp đổ, hỏa lực dữ dội phóng lên trời. "Các huynh đệ... Đứng vững! Đứng vững!" Thủ tướng sợ đến tè cả ra quần, lớn tiếng hét. Mồm thì bảo các huynh đệ đứng vững, còn bản thân thì lặng lẽ lùi về phía sau. Tên này vậy mà chuồn mất, mảy may không hề coi tính mạng của 100.000 tướng sĩ ra gì. Tiêu Mục đang lơ lửng giữa không trung chỉ huy, thấy lưu quang hắn bỏ chạy, cũng không buồn để ý đến tên ngốc này. "Giết vào Vạn Nan Quan... Cố gắng đừng làm thương dân lành." Tiêu Mục quyết định nhanh chóng, cho các huynh đệ tiến vào thành. Trận pháp và thành lâu vừa vỡ, quân coi giữ đã thành bại binh. Tiêu Mục dẫn đầu xông lên. Phía đối diện còn có sự chống cự, một tu sĩ Trúc Cơ vung phi kiếm mang theo khí thế sắc bén bay đến. Vèo! Tiêu Mục thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn, phất tay đánh bay phi kiếm của hắn. Súng máy trong tay nhanh chóng phun ra lửa. "Kẻ nào dám ở Mở Thịnh Đế Quốc làm càn?" Quân coi giữ Trúc Cơ khàn cả giọng chất vấn. Nhưng mà rất nhanh hắn đã không nói được lời nào, tấm chắn pháp quang nhanh chóng ảm đạm. Còn chưa kịp phản ứng, một quả tên lửa đạn linh khí đã đánh trúng vào tấm chắn. Ầm ầm! Vụ nổ dữ dội che mất phương viên trăm mét, thuận thế làm quân coi giữ Trúc Cơ nổ thành thịt nát. Giết ~~! Quân đội Đại Hạ thế như chẻ tre, như một lưỡi dao cắt đậu hũ xông vào trong thành. Trên đường phố toàn là binh lính chạy tán loạn, còn có những người dân thất kinh. Vạn Nan Quan, chẳng hề khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận