Ta Đều Làm Hoàng Đế , Ngươi Cùng Trẫm Nói Tu Tiên

Chương 35: Lần thứ nhất tiếp xúc thân mật

Chương 35: Lần đầu tiếp xúc thân mật
Cửa vào bí cảnh phía bên kia, gần như đồng thời dẫn phát vụ nổ. Thủ đoạn của giới tu tiên thật khó lường, nếu có loại đồ chơi như đèn hồn thì thật thảm. Đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát chặn đứng hoàn toàn thông đạo. May mắn tin thắng trận rất nhanh truyền đến. Tiêu Mục vừa về tới hoàng cung, đã nhận được tin trận nhãn cửa lớn bí cảnh sụp đổ. Lần này, cuối cùng cũng an toàn hơn nhiều.
“Hòe An, thu dọn một chút, chúng ta mau chóng đến hành cung cầu thân.”
Tâm trạng Tiêu Mục rất tốt, không dừng vó ngựa chuẩn bị cho đòn quyết định cuối cùng. Theo ước định, hôn lễ sẽ hết sức giản lược. Hai bên đều rất hài lòng với sắp xếp này. Bất quá sính lễ đã hạ, hai người vẫn còn chưa từng gặp mặt. Hôm nay không đi một chuyến, thế nào cũng không nói nổi.
Hành cung, nội điện.
Tiêu Mục mang theo Hòe An, khinh xa Giản Hành gặp Chiêm Nhân Kiệt. Tên này ngồi chễm chệ tại chỗ, thấy khách vào cửa thậm chí cũng không có ý định đứng dậy. Chuyến đi bí cảnh lần này, hắn coi như hài lòng. Thoải mái đến mức cũng đã kiếm được.
“Không biết Vân Nhiễm tiểu thư ở đâu?” Tiêu Mục tươi cười hỏi.
Còn chưa đợi Chiêm Nhân Kiệt mở miệng, phía sau bình phong đã có động tĩnh. Trong mơ hồ có thể thấy bóng dáng uyển chuyển lay động. Với kinh nghiệm dày dặn của một kẻ “hái hoa”, Tiêu Mục lập tức nhận định, nữ nhân sau bình phong vóc dáng đẹp đến nổ mắt.
“Cứ vậy đi! Hôm nay coi như gặp mặt.” Nữ nhân sau bình phong lười biếng nói. Giọng nói quyến rũ gợi cảm, rất có vị ngự tỷ làm say đắm lòng người. Vừa dứt lời, nữ nhân sau bình phong liền đứng dậy đi, trực tiếp tiến vào nội điện. Xem ra, nàng không mấy chào đón tân lang quan.
Ách... Cái này.... Khóe miệng Tiêu Mục co giật, rất muốn trị tội nữ nhân này một phen.
“Không cần để ý mấy chi tiết đó, tóm lại ngày mai muội muội ta gả là chắc, ngươi cứ chờ làm tân lang là tốt.” Chiêm Nhân Kiệt không nhịn được đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói.
Tiêu Mục đương nhiên không để ý, chỉ ước đại phiền toái này vĩnh viễn đừng bén mảng vào hoàng cung. Không nói không xong.
“Cũng tốt! Để lại chút cảm giác thần bí. Tại hạ hôm nay đến đây, ngoài việc gặp Vân Nhiễm một lần, còn có việc xin tất cả tu sĩ đại nhân đến dự hôn lễ ở hoàng cung.” Tiêu Mục mang theo xấu hổ mà không mất đi vẻ lễ phép nói.
Đến hết là tốt nhất, một mẻ hốt gọn. Nếu lỡ còn sót lại vài người, về sau Đại Hạ sẽ gặp phiền phức không ngớt.
“Chúng ta tu sĩ quen tiêu dao tự tại, chỉ là hôn lễ thế tục, e rằng nhiều đạo hữu sẽ không đi dự.” Chiêm Nhân Kiệt thờ ơ nói.
Hắn ngược lại mong muốn tất cả mọi người đến, tiện thể tuyên bố một chút phạm vi thế lực của Chiêm gia.
“Tiên nhân không biết, việc triều đình khảo thí linh căn đã kết thúc, ngày mai vừa vặn đợt đệ tử cuối cùng đến đông đủ, triều đình cũng tiện thể tiễn chư vị Tiên nhân.” Tiêu Mục đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, bình tĩnh nói.
Về công về tư hai lý do đều đầy đủ, tin chắc người bình thường sẽ phải đến. Vừa hay còn có thể tổ chức tiệc tiễn đưa cùng lúc, nhiều tu sĩ đoán chừng đang mong về tông môn.
“Ý kiến hay đấy! Không ngờ ngươi phàm phu tục tử này, làm việc cũng rất chu toàn, ha ha ha ha!” Chiêm Nhân Kiệt đắc ý cười lớn.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ, Tiêu Mục dự định tiếp tục tăng giá trị.
“Đại Hạ triều đình chuẩn bị cho mỗi tu sĩ một trăm lượng hoàng kim, còn có hậu cung giai lệ ca múa trợ hứng. Mong các Tiên nhân nể mặt.” Tiêu Mục mang theo giọng điệu nịnh nọt nói.
Đưa tiền, đưa phụ nữ! Cái này vẫn còn chưa đến, chỉ có thể nói mệnh chưa đến đường cùng.
“Tốt, tốt, tốt.... Việc này làm rất hợp ý ta.” Tâm trạng Chiêm Nhân Kiệt tốt lên. Hắn cũng không dài dòng, trực tiếp lấy ra đồng tâm phù, truyền tin tức thông qua Phù Triện phát tán ra ngoài. Đợi đến ngày mai, Đại Hạ sẽ triệt để là vật trong túi của Chiêm gia.
“Tiên nhân hài lòng là tốt, vậy ta xin cáo từ trước! Ngày mai đúng hoàng hôn, nhất định đến cưới Vân Nhiễm tiểu thư.” Tiêu Mục chắp tay cáo từ. May mắn những đệ tử cấp thấp này thông tin rất hạn chế, đợi đến khi bọn họ biết những tu sĩ cấp cao kia đã ngã xuống, món ăn cũng đã nguội lạnh. Đánh chính là chênh lệch thời gian.
Ngày hôm sau buổi chiều.
Hôn lễ theo lễ tiết, đều cử hành vào lúc hoàng hôn. Kinh thành đã giới nghiêm, trên đường cái vắng tanh không một bóng người. Xe của hoàng đế chạy trên đại lộ. Bên cạnh Tiêu Mục ngồi thẳng một mỹ nhân áo đỏ. Vóc dáng đẹp đến khiến người ta phải phun máu, nhưng khuôn mặt lại bị che một lớp lụa mỏng, nhìn không rõ dung mạo. Thủ đoạn của giới tu tiên quả là đặc biệt, rõ ràng nàng chỉ đeo khăn lụa trong suốt, mà cả khuôn mặt lại như được bao phủ trong sương mù. Đến cả Tiêu Mục cũng tò mò, cô nàng này rốt cuộc trông như thế nào!
“Đến rồi.” Tiêu Mục thở dài một hơi nhẹ nhõm, phá tan sự im lặng nói. Đang định đưa tay, đi nắm lấy dải lụa đỏ.
“Ta tự làm.” Vân Nhiễm lại lạnh lùng như băng, tự mình thu hồi dải đỏ.
Được thôi! Dù sao cái này cũng không phải là trọng điểm, lát nữa đến cả nàng cũng sẽ phải chết. Tiêu Mục cũng không có ý định vẽ rắn thêm chân, gia tăng tình cảm gì với một kẻ sắp chết.
Theo đoàn rước dâu đến Hoàng Thành, lập tức náo nhiệt hẳn lên. Mọi người hớn hở tiến vào đại điện. Các tu sĩ đã sớm ngồi đầy ở lễ tân điện. 330 người tu sĩ đều có mặt đầy đủ. Làm xong đại lễ, Tiêu Mục cùng tân nương ngồi xuống chủ vị.
“Chủ vị Tiên nhân nể mặt, tại hạ rất vinh hạnh! Hôm nay chuẩn bị ca múa, xin các Tiên nhân giám thưởng.” Tiêu Mục nhếch miệng cười đắc ý nói. Vừa dứt lời, tiếng cổ nhạc vang lên. Các ca kỹ hàng đầu của Giáo Phường Ty được nuôi dưỡng kỹ càng, lần lượt xuất hiện trong những bộ lụa mỏng áo mỏng. Trong nháy mắt liền thu hút mọi ánh nhìn. Phụ nữ đẹp dù sao vẫn cần có khung cảnh, loại trường hợp này càng tăng sức sát thương.
“Tốt, tốt, tốt.... Lần này toàn là hàng cực phẩm.”
“Ta lát nữa muốn người bên trái thứ sáu.”
“Mắt ngươi để đâu vậy? Rõ ràng người bên phải thứ ba đẹp nhất.”
“Trẻ con mới chọn lựa, ta muốn hết tất cả.”
Lũ “sói già” trong đám tu sĩ đã bắt đầu chọn lựa người. Mọi người đều biết rõ, hoàng đế có thể gọi những mỹ nhân này đến, tám chín phần mười là vì tiện nghi cho bọn họ.
Ca múa rất đẹp, Tiêu Mục liên tục gật đầu. Đến lúc Giáo Phường Ty cần phải tăng lương thêm rồi! Đợi đến khi nhảy hết một bài, mỹ nhân kế của Tiêu Mục mới thi triển được một nửa. Hôm nay là “đập nồi dìm thuyền”, đã đến lúc cho bọn họ chiêm ngưỡng mỹ nhân thật sự!
“Bộp bộp!” Tiêu Mục đứng dậy vỗ tay, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
“Các phi tần của trẫm, hôm nay hoàng hậu cùng quý phi cũng đến dự lễ, xin mời.” Tiêu Mục nhún vai, tự tin cười nói. Vốn cho rằng chỉ là lễ tiết, đợi đến khi các phi tần hậu cung đi ra, cả đại điện đều rơi vào tĩnh lặng.
“Tê, tê!” Vô số tu sĩ hít vào một hơi lạnh, không dám tin nhìn những mỹ nhân bước vào cung điện.
Đứng đầu là hoàng hậu Nhan Tố Tố, tựa tiên nữ giáng trần. Thậm chí khi đến Huyền Thiên Tông, nàng có thể áp đảo quần phương, trở thành đệ nhất mỹ nhân. Theo sát là La Lỵ xinh đẹp tuyệt luân, linh động đáng yêu, đôi mắt to tràn đầy sức sống. Có thể khiến người nhìn cảm thấy như nhìn thấy nụ cười của dì ghẻ. Điều kỳ quái nhất chính là Ngu Quý phi đi sau, dáng người Mị Ma, nụ cười ngọt ngào thuần túy dục vọng. Chỉ cần nhìn một cái, một cái đã là vạn năm! Mỹ nhân cười một tiếng, tiếng cười làm say đắm cả thành! Những đại mỹ nhân siêu cấp khó tin, lại ẩn mình trong hoàng cung của phàm nhân này.
“Ngọa tào... Mẹ nó, ngươi hưởng phúc quá rồi đấy!” Chiêm Nhân Kiệt trợn mắt há mồm, ngây ngốc thốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận