Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 83: Cường thủ hào đoạt Ánh Trăng Sáng 19 (length: 12631)

Tạ Bình Huyên thật sự vạn lần không ngờ tới, Văn Nhân Hề lại có thể trói được Hãn Vương Hung Nô về.
Tuy đã sớm biết Văn Nhân Hề là người rất có thực lực, nhưng hắn không nghĩ tới, nàng so với hắn nghĩ còn có thực lực hơn nhiều, lại thêm sự can đảm và đầu óc kia, phối hợp với giá trị võ lực của bản thân, đúng là đánh đâu thắng đó.
Lúc này nhìn sắc mặt xám xịt, thân thể ốm yếu của lão Hãn Vương, những phiền não thời gian qua bỗng tan biến đi rất nhiều.
Hung Nô bao vây thành Lăng An, muốn chiếm đoạt thành trì thuộc về Cảnh triều này, xâm lược đất đai Cảnh triều, giết hại dân lành tướng sĩ, phía sau còn có kẻ ngáng chân hắn, nhưng chúng vẫn không thành công, mà bộ hạ của hắn lại dẫn đầu trói được thủ lĩnh của đối phương về làm con tin.
Nghe ý Văn Nhân Hề, sau này còn có người khác trên đường.
Vốn đi theo Văn Nhân Hề rời đi để cắt đứt lương thực của Hung Nô, sau lại hộ tống đám dân chúng về Trung Nguyên, cuối cùng trở về thành Lăng An 200 người kia, từ miệng họ biết được quân Hung Nô định dùng mưu kế độc ác gì, Tạ Bình Huyên trong lòng vẫn nghẹn một bụng tức.
Mà bây giờ, cái uất khí kia đã tiêu tan.
Chẳng phải Hung Nô muốn dùng dân Cảnh triều, dùng thân nhân quân thủ thành để bức bọn họ mở cửa thành, để đả kích tinh thần bọn họ sao? Tình hình bây giờ hoàn toàn ngược lại.
Hắn sẽ dùng vua của chúng, dùng gia quyến của chúng để ép Hung Nô rút quân.
Cũng để bọn chúng nếm thử cảm giác phẫn nộ ấy là như thế nào.
Nếu không phải bị Văn Nhân Hề ngăn lại việc đưa dân chúng tới tay Hung Nô, giải cứu thành công đám dân lành kia, Tạ Bình Huyên thực sự không dám tưởng tượng, lúc những người đó xuất hiện trên chiến trường, tướng sĩ Cảnh triều của họ sẽ thống khổ đến nhường nào.
"Hãn Vương, cửu ngưỡng đại danh." Tạ Bình Huyên cười một tiếng thư thái, chắp tay với lão Hãn Vương, "Mạo muội mời Hãn Vương đến làm khách, hy vọng Hãn Vương đừng trách mới phải, nhưng mà Hãn Vương dường như đã sớm muốn đến Lăng An thành Đại Cảnh của ta xem xét rồi, nếu như chúng ta mời ngài đến đây, chắc hẳn Hãn Vương sẽ rất vui vẻ nhỉ?"
Lời này rõ ràng là đang giễu cợt.
Trực tiếp chặn họng lão Hãn Vương Hung Nô.
Làm vua trên thảo nguyên, lão Hãn Vương không giống lũ Hung Nô khác chỉ biết dùng vũ lực, đầu óc của hắn cũng rất nhanh nhạy, nếu không thì sẽ không thống nhất các bộ lạc Hung Nô, làm sao lại không hiểu lời Tạ Bình Huyên.
Hắn biết Tạ Bình Huyên.
Nói chính xác, lão Hãn Vương Hung Nô vẫn luôn thèm khát Trung Nguyên đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phú, mấy lần muốn dẫn quân xuống phía nam, chỉ là đều thất bại mà thôi.
Bốn năm trước, phái nội gián vào Lăng An thành, đánh lén Lăng An thành, dẫn đến phụ tử Võ Xương hầu bỏ mạng, khi ấy lão Hãn Vương đã chuẩn bị tâm lý, lần xuống phía nam tiếp theo, Trung Nguyên không có kình địch Võ Xương hầu này, sẽ không còn ai có thể ngăn cản thiết kỵ của dũng sĩ thảo nguyên nữa.
Đáng tiếc, lão Hãn Vương không ngờ chính là, về sau thân thể hắn dần dần suy yếu căn bản không thể tiếp tục dẫn quân xuống phía nam.
Đối với các tướng thủ thành Lăng An bây giờ, mặc kệ là Tạ Bình Huyên hay Cố Vấn Tây, hắn đều biết, đương nhiên cũng hiểu rõ người trước mắt này là Hoàng tử có thân phận tối cao của triều đình Trung Nguyên, lúc này nghe Tạ Bình Huyên nói như vậy, sắc mặt xanh mét.
"Chẳng qua là vài trò vặt, đám người phương nam các ngươi chỉ giỏi nghĩ ra mấy âm mưu quỷ kế này, tính toán các dũng sĩ thảo nguyên, nếu không thì, chỉ bằng các ngươi, cũng xứng đối đầu với ta?"
Bất kể là Tạ Bình Huyên hay Văn Nhân Hề, nghe lời lão Hãn Vương cũng không tức giận.
Có gì mà tức giận, chẳng qua là tiếng gào thét của kẻ thất bại thôi, để hắn nói vài câu thì sao? Hắn cũng chỉ có thể lên giọng oai phong ngoài miệng, chút độ lượng này bọn họ vẫn có.
Huống hồ… "Âm mưu quỷ kế? Nếu không sợ cha con Võ Xương hầu, làm sao các ngươi có thể tính kế hại bọn họ bỏ mạng, tưởng rằng không có cha con họ, Đại Cảnh ta liền để mặc các ngươi tung hoành sao? Các ngươi là dũng sĩ thảo nguyên, sao không chính diện giao thủ với cha con Võ Xương hầu? Chẳng lẽ không phải sợ bọn họ?"
Tạ Bình Huyên trên mặt tươi cười, ánh mắt lại rất lạnh.
Lúc nói lời này, hắn không kìm được nhìn Văn Nhân Hề đang đứng im lặng một bên, cũng không thể nhìn ra chút gì trên mặt nàng, đau thương, buồn khổ, phẫn nộ, tất cả đều không có.
"Hãn Vương cảm thấy, việc ta bắt ngươi cùng người nhà quý tộc quanh vương trướng về uy hiếp chúng là trò vặt?" Văn Nhân Hề hợp thời mở miệng, trực tiếp mỉa mai, "Hãn Vương đúng là nói đúng, đây đều là trò vặt, nếu không phải thống soái Hung Nô quyết định dùng dân Đại Cảnh ta, dùng người thân của tướng sĩ thành Lăng An để công thành, chúng ta thực sự không nghĩ ra những chủ ý hèn hạ thế này."
Lão Hãn Vương nghẹn lời, cũng nhớ ra chuyện này.
"Người Trung Nguyên các ngươi có câu, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết."
"Há, chúng ta dùng cách này là trò vặt, còn các ngươi dùng chính là người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, Hãn Vương thật là… haha!"
Lão Hãn Vương: "..."
Hắn bị Văn Nhân Hề làm cho tức đến choáng đầu.
Hắn đúng là một người tinh ranh, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Tạ Bình Huyên bước ra từ hoàng cung phức tạp kia, và của Văn Nhân Hề thân kinh bách chiến, chỉ mới nói mấy câu đã khiến người ta không còn lời nào để oán.
"Tiểu Phương Tướng quân, lần này người xâm nhập thảo nguyên, mời Hãn Vương đến làm khách, ta sẽ tâu với Phụ hoàng xin công cho người." Thấy Văn Nhân Hề khiến lão Hãn Vương hết lời oán trách, Tạ Bình Huyên không tiếp tục so đo việc Văn Nhân Hề không nghe quân lệnh nữa.
Đối với người tài giỏi như vậy, phải cho một chút tự do nhất định, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, chứ không phải cái gì cũng do hắn ra lệnh, bị hắn vây trong phạm vi nhất định, vậy sẽ hạn chế đối phương.
"Đều là việc mạt tướng nên làm."
"Ừ, tướng quân vất vả hơn một tháng, nhờ tướng quân lấy đi lương thực của Hung Nô, nếu không thì thành Lăng An giờ đã hết lương thực, khiến các tướng sĩ đói bụng giao chiến với Hung Nô rồi." Câu nói này Tạ Bình Huyên cố ý nói cho lão Hãn Vương nghe, quả nhiên, mặt lão Hãn Vương lập tức tối sầm lại.
Văn Nhân Hề tự nhiên biết ý của Tạ Bình Huyên, lập tức tiếp lời, "Nên cảm tạ chủ soái Hung Nô, đã đưa lương thực cho mạt tướng."
Lão Hãn Vương: "..."
Đồ con nít!
Thằng nhãi ranh!
Tức giận đùng đùng. jpg Khiến lão Hãn Vương tức muốn hộc máu, Tạ Bình Huyên và Văn Nhân Hề nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý cười, hiển nhiên hợp tác rất ăn ý.
Văn Nhân Hề càng hợp tác với Tạ Bình Huyên lâu, càng thấy người này thú vị, vẻ ngoài trầm ổn nghiêm túc, là một người gò bó theo khuôn phép, nhưng cách làm việc lại rất linh hoạt, quen thuộc rồi, cái tính cách bộc lộ ra lại càng thú vị hơn.
Nếu không phải vì vấn đề thân phận, thì đúng là một người rất thích hợp làm bạn bè.
Đáng tiếc người ta là Hoàng tử, Văn Nhân Hề cũng không ngốc đến mức muốn làm bạn với một Hoàng tử có thể leo lên ngôi vị hoàng đế.
"Tiểu Phương Tướng quân vất vả hơn một tháng rồi, xuống nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có một trận ác chiến phải đánh."
Văn Nhân Hề đúng là đã mệt mỏi, nghe vậy cũng không từ chối, trực tiếp lui xuống, còn bảo phụ tá đi báo tin bình an cho Cố tướng quân, mình thì về chỗ ở tắm rửa một cái rồi gục đầu ngủ ngay.
Tạ Bình Huyên không phải không có cách đối phó với lão Hãn Vương, nhưng hắn sẽ không cố tình làm nhục hắn, hơn nữa lão Hãn Vương còn có tác dụng, nếu không thì hắn đã có thể trực tiếp giết kẻ đã mang đến vô vàn đau khổ cho dân Đại Cảnh này rồi.
Sáng sớm hôm sau, Văn Nhân Hề đã sớm tỉnh, lúc này trời vừa sáng, nàng cầm chiếc bánh màn thầu trên bàn cắn một miếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kèn lệnh.
Đây là tín hiệu Hung Nô công thành.
Nghĩ đến đây, Văn Nhân Hề ngậm bánh bao trong miệng, nhanh chóng mặc áo giáp, cầm ngân thương chạy ra ngoài, hai ba lần nuốt hết bánh bao, đặt ngón tay lên miệng huýt sáo một tiếng.
Trong sân vang lên tiếng hí của ngựa, tiếng vó ngựa nhanh chóng vang lên, càng lúc càng gần, chờ Văn Nhân Hề chạy tới cửa, Về Nô cũng phi nhanh ra.
Văn Nhân Hề tốc độ không giảm, lúc Về Nô chạy ngang qua mình liền bắt lấy dây cương mình tung mình lên ngựa, người và ngựa phối hợp ăn ý, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền biến mất khỏi cửa.
Vốn đang làm đồ ăn cho Văn Nhân Hề, Lục Nhân nghe tiếng kèn, lập tức từ nhà bếp chạy ra, nhưng nàng ra cũng chỉ thấy bóng dáng thoáng qua của Văn Nhân Hề ở cửa.
"… Ma ma, tiểu thư sẽ không sao chứ?"
Hai năm này, mỗi lần có Hung Nô tập kích, Lục Nhân đều hỏi Phương ma ma như vậy.
"Tiểu thư là con gái Hầu gia, đương nhiên sẽ không có việc gì, con nha đầu chết tiệt này nghĩ cái gì vậy." Phương ma ma trong lòng cũng lo lắng, nhưng vẫn trấn an nói.
Bà và Lục Nhân đều rõ, lần này khác với hai năm trước, lần này sơ sảy một chút thôi, tất cả bọn họ đều sẽ táng mạng trong thành Lăng An này.
"… Tiểu thư không hối hận, không thẹn với lương tâm, không thẹn với Hầu gia và Tiểu Hầu gia, vậy là đủ rồi." Phương ma ma sờ đầu Lục Nhân, thở dài nói.
Văn Nhân Hề không hề hay biết mình vừa cưỡi Về Nô rời đi thì Phương ma ma và Lục Nhân nói chuyện, lúc này trong khu phố Lăng An không một bóng người, vắng lặng, bên tai không có tiếng cười nói, chỉ có gió Bắc gào thét, hòa cùng tiếng kèn lệnh ngoài thành, thật trầm buồn.
Về Nô chạy rất nhanh, trong thành không có người nào, bắt đầu chạy tự nhiên không có điều kiêng kỵ gì, rất nhanh đã đến cửa thành, lúc gần cửa thành, Văn Nhân Hề từ trên lưng ngựa phóng người lên, giẫm lên hai bên cửa thành, hai ba lần đã xoay người rơi xuống trên tường thành, động tác nhanh nhẹn như mèo.
Nhìn nàng, vẻ mặt vốn đang nghiêm nghị của Cố tướng quân nở một nụ cười, sau đó lại trở về vẻ mặt nghiêm túc.
Trước đó Văn Nhân Hề dẫn người đi đoạt lương thực, sau khi sự việc xảy ra Cố tướng quân đương nhiên cũng biết, bây giờ thấy nàng an toàn trở về, đồng thời còn từ trên thảo nguyên mang theo đặc sản trở về, hắn đương nhiên rất cao hứng.
Hai năm trước Văn Nhân Hề giết Ba Đồ Hòa Thản, bây giờ lại trói cả già Hãn Vương trở về, người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng a.
Cố tướng quân hiện tại tin tưởng, có lẽ Văn Nhân Hề thật có thể làm được lời đã nói với hắn và phu nhân trước khi quyết định vào doanh trại, nàng tương lai nói không chừng thật sự có thể dẫn người, dẫn theo các tướng sĩ Cảnh triều của bọn họ, đánh tới hang ổ Hung Nô đi!
Dù sao bây giờ, Văn Nhân Hề cũng mới mười tám tuổi, còn rất trẻ, còn có mấy chục năm thời gian.
Tiếng kèn Hung Nô tiếp tục vang lên, Văn Nhân Hề đứng cạnh Tạ Bình Huyên, nhìn đám Hung Nô như kiến cỏ đang xông về phía Lăng An thành, nhẹ nhàng vuốt ngón tay, rồi mượn Tạ Bình Huyên một cây cung tốt.
"Ngươi muốn làm gì?" Tạ Bình Huyên trực tiếp bảo người bên cạnh nộp cung của hắn ra.
Hắn không tin, tính tình Văn Nhân Hề, mượn cung tên của hắn chỉ để bắn mấy tên lính quèn.
Văn Nhân Hề muốn mượn cung của Tạ Bình Huyên, đó là vì trong tất cả cung ở đây, cung của Tạ Bình Huyên là tốt nhất, cung khác sợ là không chịu được lực đạo của nàng liền gãy mất.
"Cái đám chíp chíp của chim sẻ ồn quá, vừa ồn ào vừa đáng ghét, ta xem có thể bắn rụng chúng không." Văn Nhân Hề hừ nhẹ, giương cung lắp tên, nói xong liền không để ý Tạ Bình Huyên nữa, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào một điểm đen nhỏ trong đại quân Hung Nô, ánh mắt sắc bén.
Dây cung càng kéo căng càng chặt, cuối cùng tạo thành hình trăng tròn, Tạ Bình Huyên và Cố tướng quân đứng bên cạnh nhìn, nghe âm thanh cót két phát ra nghe đau nhức cả người, đều lo lắng giây sau dây cung sẽ đứt toạc.
Khoảng cách này, cung tên có bắn tới được không?
Vừa nghĩ như vậy, Văn Nhân Hề đã thả tay cài tên, mũi tên trong tay bắn ra.
Một lát sau, tiếng kèn Hung Nô im bặt.
Tạ Bình Huyên: ". . ."
Cố tướng quân: ". . ."
"Điện hạ và tướng quân nhìn ta làm gì?" Văn Nhân Hề trả lại cung, thấy hai người nhìn mình, liền hỏi ngược lại.
Yêu nghiệt a —— Đều nói thiện xạ, cái này cũng không chỉ là trăm bước a?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận