Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 153: Vì báo ân ta cưới ngươi 34 (length: 12516)

"Trước kia nô tỳ cũng không biết nàng, nghe người bên cạnh nói mới chú ý tới."
Tử Vân vừa giúp Văn Nhân Hề tháo tóc vừa nói, vì góc độ nên không nhìn thấy mặt Văn Nhân Hề, tự nhiên không nhận ra vẻ khác thường của nàng, "Tính ra, đến giờ Thẩm Mộc thành thân cũng đã bốn năm, giờ vẫn chưa có con."
"Thật sao, trùng hợp vậy?"
Nếu không phải Tử Vân nói vậy, Văn Nhân Hề cũng thật không nghi ngờ.
Cơ thể nguyên chủ không có vấn đề, trước đó Văn Nhân Hề cũng căn bản không nghi Thẩm Mộc, dù sao hai người đều từng đi khám thầy, đều bảo cơ thể hai người rất tốt, không có con là do duyên phận chưa tới, chuyện này Văn Nhân Hề thấy nhiều rồi.
Vợ chồng cả hai đều không vấn đề, nhưng không có con, nên nàng thật sự không nghi ngờ gì, nhưng giờ nghe Tử Vân, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Thẩm Mộc, có phải thật vì đáp ứng lời Văn Nhân lão gia lúc đầu, nói sẽ không nạp thiếp nên dù nguyên chủ không sinh được, cũng không nạp thiếp không?
Văn Nhân Hề biết, có những sĩ phu rất coi trọng danh tiếng, chuyện đã hứa tuyệt đối không hối hận, nhất định sẽ làm, vậy Thẩm Mộc là hạng người đó sao? Văn Nhân Hề ngay từ đầu đã thấy rõ bộ mặt dối trá của Thẩm Mộc, nên nàng rõ Thẩm Mộc không phải người như vậy, nhưng cũng chỉ cho rằng Thẩm Mộc làm vậy vì con đường làm quan, để được tiếng tốt.
Có bỏ có được.
Nguyên chủ không có con, càng về sau, chính nàng không chịu nổi ánh mắt người đời, chủ động muốn Thẩm Mộc nạp thiếp, nhưng đều bị Thẩm Mộc từ chối lấy lý do không thể phụ lòng nguyên chủ, nhà nguyên chủ có ân, làm người phải giữ chữ tín.
Nhưng đối với đàn ông thời này, với Thẩm Mộc đã làm quan thì nói, hắn muốn nạp thiếp, chắc chắn không ai nói gì, người khác biết cũng sẽ không nói hắn thất hứa, thậm chí nhà họ Văn Nhân cũng sẽ không ý kiến, dù sao hắn đã đợi nhiều năm, mới vì nối dõi tông đường mà bất đắc dĩ nạp thiếp.
Trong lòng Văn Nhân Hề chợt có suy đoán, có lẽ mọi chuyện không phải Thẩm Mộc nói, mà là Thẩm Mộc căn bản không thể có con?
Dù hai người đã kiểm tra, nhưng Thẩm Mộc thật sự đã đi khám thầy chưa? Với, thầy thuốc đó có thật không nói dối?
Có những chuyện ai cũng nghĩ là lẽ thường, tỉ như vợ chồng mãi không có con, thường mặc định lỗi ở thân gái, bụng không tranh khí, không sinh được, chứ không nghĩ do đàn ông có vấn đề.
Ở thời buổi bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất này, có đàn ông nào giữa lúc mọi người khuyên nạp thiếp nối dõi mà lại từ chối sao?
Có thì có, nhưng chắc chắn không phải kẻ như Thẩm Mộc.
Vậy chỉ có thể là hắn không thể nạp thiếp.
Hắn và nguyên chủ mãi không con, ngoài đời sẽ ngầm cho là do nguyên chủ không sinh được, nhưng nếu hắn nạp thiếp, vẫn không có con, ánh mắt mọi người chắc chắn sẽ đổ lên người hắn, chứ không nói, vợ lẽ hắn cũng không sinh được.
Hai người thậm chí nhiều phụ nữ khỏe mạnh khác mà vẫn không mang thai thì vấn đề chỉ có thể ở đàn ông.
Nên hắn không thể nạp thiếp.
Đây là lý do hợp lý nhất.
Tuân thủ lời hứa là phẩm chất tốt, việc Thẩm Mộc luôn giữ lời hứa với Văn Nhân lão gia năm xưa, chỉ mang lại tiếng tốt cho hắn, mọi áp lực dồn lên vai nguyên chủ, còn hắn thì đường hoàng được tiếng tốt, ai biết không ngớt lời ca tụng phẩm hạnh đoan chính?
Thật là một phi vụ lời chán không lỗ.
Nhất là khi nguyên chủ mang nhiều của hồi môn, vì không có con mà vẫn thấy có lỗi với Thẩm Mộc, muốn gì được nấy, chẳng phải mọi cái lợi đều về tay hắn sao?
Nếu thật sự mọi chuyện đúng như Văn Nhân Hề nghĩ, thì Thẩm Mộc đúng là quá ghê tởm.
Nguyên chủ cứu hắn và em gái Thẩm Sương mạng, gả cho hắn, quán xuyến việc nhà cho hắn, cuối cùng chẳng những luôn bị hắt hủi lạnh nhạt, còn phải hứng chịu ánh mắt dị nghị, còn Thẩm Mộc thì vơ vét mọi cái lợi, mọi oan ức đổ lên nguyên chủ mà nguyên chủ không hay biết, nguyên chủ còn cảm thấy có lỗi với hắn, không thể sinh con cho hắn.
Thật là bóc lột đến tận xương tủy, lợi dụng triệt để.
Vậy nguyên chủ đã làm sai điều gì?
Nàng chỉ là nhất thời mắt mù, tốt bụng cứu người mà thôi.
Văn Nhân Hề nhìn chăm chú vào mình trong gương đồng, ánh mắt tĩnh mịch - nàng muốn điều tra rõ chuyện này.
Nếu Thẩm Mộc thật có vấn đề về sinh sản, thì đừng trách nàng ra tay.
Vốn theo tâm nguyện của nguyên chủ, Văn Nhân Hề chỉ cần không dính líu gì tới Thẩm Mộc là được, nàng thậm chí lười nhằm vào hắn, không nhảy ra, Văn Nhân Hề vẫn coi như người này không tồn tại, nhưng giờ thì khác.
Tiện nhân tự có ngày trời phạt, ngày đó nếu quên, vậy để nàng trừng phạt!
Biết được ý nghĩ trong đầu Văn Nhân Hề lúc này chỉ có 666, mà 666 cũng bị suy đoán của Văn Nhân Hề làm kinh sợ.
Trước đó chúng nó xác thực biết Thẩm Mộc đang lợi dụng nguyên chủ để lấy tiếng, nhưng không ngờ nguyên chủ cũng rõ, mà không nghĩ có khả năng này.
Giống như đi vào chỗ đèn tối, một vùng bị bỏ quên.
666 không ngờ nhân loại có thể vô sỉ tới mức này.
Bởi vì theo mạch suy nghĩ của Văn Nhân Hề, thì tất cả thật sự có thể xảy ra, nhưng nếu thật vậy thì kiếp trước nguyên chủ quá xui xẻo, bị Thẩm Mộc lợi dụng tới chết, sau khi chết vẫn bị lợi dụng tạo nên vỏ bọc của hắn.
Dù sao, một người sau khi vợ chết vẫn một mực không nạp thiếp, không tái giá, giữ vững lời hứa cả đời chỉ có một người vợ, thì luôn khiến người tin là phẩm hạnh tốt, chỉ khiến người ta nghĩ hắn tình thâm nghĩa trọng, mà không có tin đồn khác, sợ vợ gì đó, dù sao vợ đã qua đời.
Lúc này Văn Nhân Hi vẫn chưa đi, 666 trực tiếp đem suy đoán này nói cho nàng, hỏi thăm nàng có từng nghi ngờ chưa.
- Nàng chưa từng nghi.
Hoặc có thể nói, đây là điều nàng chưa từng nghĩ tới, trời biết vì đứa con đó nàng đã đau khổ đến mức nào, gánh bao nhiêu tiếng xấu cùng gièm pha, giờ lại nói với nàng, vấn đề có thể ở chồng nàng, sao nàng có thể chấp nhận được.
Không phải do nàng không sinh được, mà là tên chồng dối trá, từ đầu không coi trọng nàng, sinh không được, ngay cả nạp thiếp cũng không dám.
【Bệ hạ, Văn Nhân Hi nói, nếu suy đoán của ngươi là thật, xin hãy đòi lại công đạo cho nàng, cùng giúp một nữ nhân đáng thương khác thoát khỏi sự lợi dụng của Thẩm Mộc.】 【Biết rồi, ta sẽ giải quyết, nếu suy đoán của ta là sai, vậy coi như không có gì xảy ra, nhưng nếu tất cả là sự thật... A!】 Văn Nhân Hề cười lạnh, 666 rõ ràng giấu trong đầu Văn Nhân Hề mà vẫn run rẩy, sợ hãi.
Nó thật sự không biết, Văn Nhân Hề gặp phải túc chủ sao luôn bị tra nam tai họa, về sau nghĩ lại, những đối tượng Văn Nhân Hề chọn đều là những kẻ không cam lòng, có những điều không cam tâm, nên xác suất gặp tra nam xác thực rất cao.
Nói trắng ra, đủ thứ bệnh hoạn kì quái nàng đều gặp.
"Thẩm Mộc tuy kiêu ngạo dối trá, không ngờ đối với phu nhân của hắn lại rất tốt, đến giờ vẫn không nạp thiếp, nghe nói Thẩm phu nhân kia còn là con gái ân sư của Thẩm Mộc." Tử Vân không biết gì, vẫn cứ buột miệng nói.
Nàng không đánh giá Thẩm phu nhân như thế nào, cùng Văn Nhân Hề ra sao.
Cái này không công bằng với cô nương nhà mình và Thẩm phu nhân.
Cứ như Thẩm Mộc đang chọn lựa giữa hai người bọn họ.
Thẩm Mộc xứng sao?
Tử Vân không phải loại người dèm pha người khác để nâng cô nương nhà mình.
Phạm Vân An trở về liền nhận ra Văn Nhân Hề không vui, chớp mắt mấy cái, nhịn không được nghĩ xem hôm nay mình có chọc tới nàng không, không thấy mình làm gì chọc đến Văn Nhân Hề được mới yên lòng.
Văn Nhân Hề quay đầu đã thấy Phạm Vân An dáng vẻ gian xảo, không biết cẩn thận cái gì.
"Ngươi làm gì mà chột dạ thế? Khai thật đi?" Văn Nhân Hề híp mắt, trực tiếp mở miệng.
Phạm Vân An: "..."
"Không có mà, ta không làm gì hết á, chỉ là cảm thấy tiểu đương gia có vẻ không vui thôi, ai chọc giận ngươi vậy? Nói ta báo thù cho!"
Văn Nhân Hề: "..."
Vậy, ta không vui, ngươi chột dạ làm gì? Sao càng khiến ta cảm thấy, khi ta không để ý ngươi đã làm gì không nên vậy?
Bình công công đang đứng trước cửa phòng, nghe được động tĩnh bên trong liền không hề nhíu mày một chút.
Chủ tử à, mặc kệ ngài có làm hay không, ngài cũng phải chính khí một chút, không được để lộ ra ngoài chứ, giả vờ cũng phải giả vờ chứ, lần này thì hết nói được rồi?
Bình công công từ khi xuôi nam đến giờ, mới hơn nửa năm, nhưng quen với cách hai người ở chung, hắn biết chủ tử nhà mình trước người thân và trước người ngoài khác nhau, dù ở trước người ngoài có bản lĩnh thế nào, trước người thân cũng không nhịn được lộ ra bản chất thật.
- Trước mặt Vương phi lại càng vậy.
Dường như vì đã từng làm thuộc hạ của Vương phi một thời gian dài, đến cả mặt mũi và thân phận cũng bỏ, còn có cái gì không nhịn? Nên trước mặt Vương phi càng... thả bay chính mình.
Bình công công trước đó đều không biết chủ tử mà mình theo hầu nhiều năm lại có khía cạnh như vậy.
Ngẫm lại đánh giá của những đại thần khác về chủ tử nhà mình, nhìn nhìn lại nam chính ở bên trong kia... Thật không thể tin được đó là một người a.
Văn Nhân Hề nghi ngờ nhìn Phạm Vân An một chút, rốt cuộc vẫn là không truy cứu.
Được rồi, tên gia hỏa này làm gì cũng bình thường, nàng vẫn là không hỏi, dù sao đoán chừng cũng không phải chuyện gì lớn.
Một đêm ngủ ngon, nhưng chuyện của Thẩm Mộc vẫn bị Văn Nhân Hề đặt trong lòng, đến đêm thứ hai liền lặng lẽ ra cửa.
Phạm Vân An ngược lại biết, nhưng mà không có hỏi nhiều.
—— vẫn là hình thức chung sống như trước, hắn chỉ cần ở bên ủng hộ Văn Nhân Hề khi nàng cần là được.
Văn Nhân Hề đã tra được nơi ở hiện tại của Thẩm Mộc ở kinh thành, trực tiếp ẩn giấu tốt thân hình.
Nàng chuẩn bị tự mình bắt mạch cho Thẩm Mộc, xác định tình trạng cơ thể của hắn một chút.
Lúc này đã là giờ Hợi sắp sang giờ Tý, phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say, Thẩm Mộc cùng Thẩm phu nhân lại vẫn chưa nghỉ ngơi, hai người đang nói chuyện, Thẩm phu nhân rõ ràng đang khóc.
"Phu nhân, ngày đó cầu hôn ta đã đáp ứng lão sư, sau này chỉ có mình nàng, đứa bé tuy quan trọng, nhưng với ta mà nói, phu nhân mới là quan trọng nhất." Thẩm Mộc tựa hồ có chút bất đắc dĩ, đang an ủi Thẩm phu nhân, "Hai người chúng ta thân thể đều không có vấn đề, bây giờ chưa có đứa bé chẳng qua là thời gian chưa tới thôi, không cần nóng vội như vậy, thật nếu không có đứa bé, đó cũng là số mệnh của ta, không liên quan gì đến nàng, những lời đàm tiếu bên ngoài nàng không cần để trong lòng."
"Phu quân, là thiếp thân vô dụng, đến giờ không có được một mụn con nào, nếu không, thiếp thân nâng một nàng lương thiếp dễ sinh nở vào đi." Thẩm phu nhân rõ ràng có chút không cam lòng, có thể lại biết đối với một gia đình, đứa bé quan trọng bao nhiêu.
Nàng dù không cam lòng, cũng chỉ có thể trách mình bụng không có phúc khí.
"Nàng đang nói cái gì mê sảng, không nói tới chuyện ngày đó ta cầu hôn đã đáp ứng lão sư, chỉ có hai vợ chồng ta thôi, ta không muốn nữ tử nào khác xen vào, lời này sau này đừng nhắc lại."
Văn Nhân Hề đang giấu ở trên mái nhà bóp vụn viên ngói trong tay thành bột mịn.
A.
Lời nói giống nhau y đúc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận