Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 06: Bán nữ cung cấp chất nhi khoa cử 6 (length: 11661)

Mỗi lần Văn Nhân Trừng về nhà, nhà Văn Nhân đều náo nhiệt nhất, đặc biệt là vào bữa cơm, nhưng hôm nay không khí lại yên tĩnh đến quỷ dị, có lẽ chỉ có hai chị em Văn Nhân Hề vẫn ăn ngon miệng.
Văn Nhân Kiều cũng rất tức giận khi Văn Nhân Hề dám cướp đùi gà của Văn Nhân Trừng, đến cả nàng còn không được ăn, nhưng nàng chỉ trơ mắt nhìn Văn Nhân Hề cầm dao phay với Văn Nhân Trừng, Văn Nhân Kiều sợ hãi.
Ánh mắt Vương thị sắc như dao, Văn Nhân Thủy có chút sợ, không kìm được co rúm lại, còn Văn Nhân Hề thì như không thấy gì, vẫn ăn cơm của mình, rất nhanh đã ăn hết phần cơm ít ỏi.
Ăn xong cơm, Văn Nhân Hề kéo Văn Nhân Thủy đi luôn, hai chị em vừa rời đi, Vương thị liền nổi trận lôi đình, từ xa đã nghe thấy tiếng chửi rủa của bà ta, toàn những lời cay nghiệt nhất, chẳng khác nào kẻ thù chứ không phải bà nội.
Nếu không lo cho cháu trai đích tôn, bà ta đã không tha cho Văn Nhân Hề ngày hôm nay rồi.
"Đi đi! Còn không ngại làm ồn ào à! Đại Nha sắp xuất giá, ngươi đi theo nàng đi, cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, về sau bớt đi." Lão gia tử nghe Vương thị oang oang, bực bội quát lớn, sau đó hiền từ nhìn Văn Nhân Trừng, "Trừng Ca nhi, ở thư viện học hành thế nào rồi?"
Văn Nhân Trừng lần này về nhà vốn đang tức giận trong bụng, lúc này đối mặt với gia gia hỏi thăm cũng phải nhịn xuống, hắn luôn hiếu thảo, lễ phép và quan tâm với người lớn tuổi.
"Cũng tốt ạ, thầy dặn sau này cứ an tâm ôn bài, chờ kỳ thi tới là được." Văn Nhân Trừng nói khéo, lời thầy nói vốn là, kỳ thi tới chỉ cần không có gì bất trắc, nhất định hắn sẽ đỗ, hơn nữa thứ hạng sẽ còn rất cao.
Chỉ là giờ hắn không muốn nói lời này với người nhà, tránh bọn họ đắc ý quá lố ra ngoài khoe khoang, cuối cùng lại không hay.
Người nhà đến cùng có tính cách gì, Văn Nhân Trừng hiểu rõ, cho dù là vì bản thân, hắn cũng sẽ không thể hiện kiêu ngạo như vậy, nếu không tin này mà truyền ra ngoài, danh tiếng của hắn cơ bản là tiêu tùng.
"Tốt tốt tốt, nhà Văn Nhân chúng ta đời đời làm dân cày, còn là dân ngoại lai ở thôn Tiểu An, sắp có tú tài rồi, đến lúc đó đám lão già kia còn không biết ghen tị đến thế nào." Vì là dân ngoại lai, nếu không phải nhờ có Vương thị là người bản địa, không biết nhà Văn Nhân sẽ bị chèn ép ra sao, lão gia tử vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.
Cháu trai của ông sắp thành tú tài, cả thôn cũng chỉ có mỗi Từ tú tài là người có danh phận đọc sách, hơn nữa Từ tú tài là hơn bốn mươi tuổi mới đỗ tú tài, cháu trai lớn của ông năm nay mới mười sáu, đây mới là trẻ tuổi tài cao tiền đồ vô lượng.
"Gia gia, bây giờ là lúc con sắp thi quan trọng, thầy cũng đã nói chớ nên loan tin ra ngoài, vạn nhất đến lúc thi trượt thì không hay, mà nếu vì vậy mà mang tiếng tự cao tự đại, về sau của con cũng không tốt, xin gia gia giúp con kìm bớt mọi người lại." Thấy rõ vẻ đắc ý trong mắt lão gia tử, Văn Nhân Trừng vội nói.
Người đọc sách cần nhất là có tiếng tốt.
Lần này gả cho người góa bụa là Đại Nha nhà tam phòng, hắn có thể nói mình là anh trai không có cách nào can thiệp chuyện hôn nhân của em gái, nhưng nếu là Văn Nhân Kiều, mặc kệ là vì tình anh em yêu thương em gái hay là vì danh tiếng của bản thân, hắn cũng không thể đồng ý.
Lão gia tử thấy Văn Nhân Trừng nói đến trịnh trọng, cũng hiểu rõ sự quan trọng của chuyện này, gật đầu đáp ứng, "Trừng Ca nhi cứ yên tâm, ông già ta sẽ trông coi người nhà thật kỹ, nếu ai lúc này dám gây phiền phức cho ngươi, lão tử lột da hắn!"
"Cảm ơn gia gia, con cũng chỉ là muốn tốt cho cả nhà thôi, nếu con đỗ tú tài, nhà mình sẽ khác ngay, thuế ruộng cũng sẽ được miễn, coi như nhà người đọc sách."
"Ngươi cứ yên tâm, chuyện tiền bạc ngươi không cần lo, ba mươi lượng kia đủ chưa? Không đủ thì nhất định phải nói, nhà mình chỉ có mình ngươi là người đọc sách, không thể để ngươi chịu thiệt."
"Đủ rồi, đủ rồi ạ, chỉ là bạc đều cho con, lúc Đại Nha thành thân thì làm sao bây giờ?"
"Làm sao mà làm sao! Nó chỉ là một con nhóc, nhà mình thế này còn cần đồ cưới chắc, người ta cũng không mong nó có đồ cưới mà mang đi, cho ba mươi lượng bạc đó là nể mặt Trừng Ca nhi nhà ngươi đấy, chuyện này ngươi không cần để ý, cứ an tâm đọc sách là được." Nhắc đến Văn Nhân Hề, lão đầu Văn Nhân lại nhớ chuyện bữa tối, hằn học nói.
Vốn dĩ chẳng có đồ cưới gì, giờ thì càng không thể nào có.
"Con nghe theo gia gia." Văn Nhân Trừng chỉ hỏi qua loa, phòng người ta nghĩ hắn máu lạnh thôi, thấy lão đầu nói vậy thì không nhắc lại nữa chuyện này.
Văn Nhân Hề không biết chuyện hai ông cháu bên kia, ăn cơm xong liền về phòng nằm nghỉ.
Dù thế nào, cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, có gì đợi mai tính sau.
Văn Nhân Thủy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lát sau, thu dọn bàn ăn xong, Lý thị cũng đến.
"Tiểu Nha, con ra ngoài trước đun nước nóng cho bà nội, Trừng Ca nhi lát nữa tắm, nhà mình không có nước nóng." Lý thị quay sang Văn Nhân Thủy dặn dò, muốn cô đi ra ngoài trước.
"Văn Nhân Kiều không biết đun, bắt bé đốt à? Chẳng phải là anh ruột của nó, đun nước cho anh cũng không muốn?" Nghe xong Lý thị dặn dò, Văn Nhân Hề liền lạnh giọng hỏi lại.
Lý thị nghẹn lời, không biết Đại Nha rốt cuộc làm sao vậy, từ khi tỉnh lại liền như người khác, còn dám giành đồ của Văn Nhân Trừng, dám chống đối Vương thị, dám cầm dao phay với Văn Nhân Trừng, Lý thị nhìn thôi đã thấy hãi hùng khiếp vía, nên mới muốn đến để tâm sự với cô về sự bất đắc dĩ của mình.
Cô có thể thấy được, Đại Nha đây là đã không còn thân thiết với mình, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, nên vẫn không nhịn được mà quan tâm cô.
Văn Nhân Thủy nhìn Văn Nhân Hề rồi lại nhìn Lý thị, cuối cùng chọn nghe theo Văn Nhân Hề, vẫn cứ ngồi ở đó không nhúc nhích.
Lý thị thấy vậy thì lòng trĩu nặng, chỉ có thể làm như không thấy, quay sang nói chuyện với Văn Nhân Hề, hy vọng cô mềm lòng.
"Đại Nha, con làm quá ở bữa tối rồi, nhà mình không có con trai, con với Tiểu Nha không có chỗ dựa anh em, sau này lấy chồng vẫn phải dựa vào Trừng Ca nhi, có Trừng Ca nhi làm chỗ dựa, người ta mới coi trọng con hơn, con đối xử với Trừng Ca nhi như vậy, nhỡ trong lòng nó có khúc mắc thì sao? Nghe lời mẹ, lát nữa con qua chỗ đại bá con, nói lời xin lỗi với Trừng Ca nhi đi."
"Một người vì bản thân mà đem em gái bán cho lão góa bụa giết hai vợ, dựa vào loại anh trai đó tôi còn chẳng bằng dựa vào Nhị ca, ít ra Nhị ca không vì bản thân mà bán tôi." Văn Nhân Hề cười nhạt.
Lời Lý thị nói, rốt cuộc có mấy phần là lo thật sự việc cô đắc tội Văn Nhân Trừng, sau này lấy chồng không có chỗ dựa, hay chỉ lo Văn Nhân Trừng ghi hận cả vợ chồng bà thì không biết, dù sao cô chẳng hề tin Lý thị thương yêu con gái.
"Chuyện cả đời của con là do ông bà con quyết định, cha mẹ không thể phản kháng được, Trừng Ca nhi chỉ là vai em, sao nó cản được chứ? Mà lại, chuyện hôn nhân của con gái là do người lớn làm chủ, sao đến lượt người anh họ không liên quan nhúng tay vào? Chuyện này không thể trách Trừng Ca nhi được."
Trong lòng Lý thị, Văn Nhân Trừng có tốt có đẹp, chẳng có gì không tốt, không biết còn tưởng đó là con ruột của bà.
"Bà nội với gia gia nghe lời anh họ, chỉ cần anh họ kiên quyết phản đối, họ làm sao mà không nghe?" Văn Nhân Thủy bên cạnh đột nhiên xen vào, thời gian qua những chuyện này, cô đã thấy rõ rồi, trong nhà không ai là người tốt cả.
Nếu anh họ thật sự không muốn, hắn hoàn toàn có thể thuyết phục ông bà, nhưng hắn lại không hề nói, mà là đồng ý, điều đó chứng tỏ cái gì, Văn Nhân Thủy nghĩ đến thôi đã thấy lạnh người.
Đây chính là người thân của cô.
"Ngươi nói ngươi với cha không có cách nào, vì trong nhà không có con trai, không có tiếng nói, ông bà không nghe các ngươi, Văn Nhân Trừng là cục vàng trong lòng bọn họ, lời hắn nói không dùng được chắc? Những lời này của ngươi chỉ lừa được người ngốc thôi!"
Văn Nhân Hề đưa tay xoa xoa mái tóc khô xơ của Văn Nhân Thủy, ánh mắt thâm trầm nhìn Lý thị đang đột nhiên không tự nhiên.
Hai chị em nguyên chủ mấy năm qua hao tổn sức khỏe rất nhiều, phải nghĩ cách bồi bổ cho tốt, may mà thôn Tiểu An có núi Tiểu An sau lưng, trên núi không ít đồ tốt, đến lúc đó cũng có thể bù lại.
Cô quyết định, tối nay sẽ khôi phục thật tốt, ngày mai sẽ mang Văn Nhân Thủy lên núi.
Ít nhất lúc này, Văn Nhân Thủy nhất định phải ở bên cạnh cô, nếu không ai biết được Vương thị sẽ gây ra chuyện gì, dù sao trong lòng Vương thị, cháu gái căn bản không phải là người.
Văn Nhân Hề không hề sợ những lời đe dọa của Vương thị, cô thật sự dám làm tổn hại Văn Nhân Trừng, bọn họ dám làm, cô sẽ dám trả thù gấp bội, nhưng cô không muốn cô bé Văn Nhân Thủy chịu vạ lây.
Đối với một người không quan tâm, kịch bản của Lý thị liền hoàn toàn không có tác dụng, cuối cùng thì bà ta chỉ biết lau nước mắt đi ra ngoài.
Một giấc đến hừng đông, Văn Nhân Hề không giống nguyên chủ, trời còn chưa sáng liền dậy sớm làm điểm tâm cho cả nhà. Tiểu cô nương luôn cảm thấy nàng giỏi giang hơn một chút thì ông nội bà nội sẽ đối với cha mẹ nàng, đối với các nàng tỷ muội tốt hơn một chút, nhưng lại không biết rằng có những người thích nhất là trọng sĩ diện chứ không muốn đối xử tốt với người đàng hoàng, càng giỏi giang càng bị chèn ép.
Vương thị thức dậy kiểm tra thấy điểm tâm còn chưa làm, mà đàn ông trong nhà thì lại muốn vội vã đi làm việc, lập tức tức giận đến đau ngực, nghĩ đến việc lão già tối qua cảnh cáo nên chỉ có thể đè nén bất mãn, trước hết làm điểm tâm, để mọi người ăn sớm mà ra đồng làm việc.
Văn Nhân Hề không những không thức dậy mà còn không cho Văn Nhân Thủy dậy, chờ hai tỷ muội rời giường, cũng không thấy có ai để phần điểm tâm cho các nàng. Không có điểm tâm thì không nói, trên bếp cũng chẳng có gì để ăn, toàn bộ đều bị thu dọn, Văn Nhân Hề hoàn toàn không ngạc nhiên về chuyện này.
Để Vương thị nấu cơm cho nàng? Nàng sợ bị giảm thọ mất.
"Tiểu Nha, đi thôi."
Cầm lấy liềm, Văn Nhân Hề trực tiếp ra ngoài hướng lên núi.
Trong nhà không có ăn thì trên núi cũng có không ít, chỉ là Tiểu An phía sau núi còn tiếp giáp với Đại Sơn, bên trong có nhiều mãnh thú nguy hiểm, cho nên ít người dám tới gần chỗ sâu mà thôi.
Nương vào núi non cũng không chết đói được.
Lý thị còn chưa đi làm, thấy hai đứa con gái ra cửa thì thở dài.
Nàng biết Vương thị không cho phép hai người ăn cơm, không dám chống đối Vương thị nên cũng không dám vụng trộm lấy đồ ăn cho các nàng, chỉ có thể nhìn hai đứa con gái đói bụng. Nghĩ đến đây, Lý thị lại cảm thấy mình thật quá khổ sở.
Tại sao Trừng Ca nhi không phải từ trong bụng nàng mà ra? Nếu như nó là con của nàng thì tốt biết bao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận