Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 175: Đào hôn nữ phụ lại chạy 7 (length: 12480)

Rõ ràng mục đích của Văn Nhân Nam là mỗi lần nàng muốn giật dây Văn Nhân Hề đào hôn thì Văn Nhân Hề đều sẽ mượn cớ nói sang chuyện khác, hoặc là ra vẻ cha mẹ làm chủ, bản thân không hài lòng cũng không có cách nào.
Thấy thời gian dần trôi, Văn Nhân Nam có chút đứng ngồi không yên, nhìn Văn Nhân Hề bằng ánh mắt mang theo vẻ che giấu.
Lúc này đồ vật trong rương đã bị Văn Nhân Nam dời đi, cho nên chiếc rương kia hiện tại là một cái hòm rỗng, nhưng dù nó không phải hòm rỗng, Văn Nhân Hề cũng không nghĩ đến việc phải nhờ kiểu 'đen ăn đen' để kiếm được món tiền đầu tiên.
Đây là đồ người ta khổ sở trăm bề, dốc hết tâm tư để lại cho con cháu.
Dù Văn Nhân Hề hiện tại thiếu tiền, cần vốn để làm ăn thì cũng không đến nỗi thèm muốn những thứ người ta cố ý để lại cho đời sau, nếu không thì nàng khác gì Văn Nhân Nam?
Người ta cả nhà đều chết sạch, đoán chừng chỉ còn một người cháu sống sót, lưu lại chút đồ đã bị người biết tin mà dời đi, nếu nàng là người nhà kia, nửa đêm cũng phải mò đến đầu giường Văn Nhân Nam mà tính sổ.
Còn việc Văn Nhân Nam nói lấy đồ của người ta, tương lai cho con cháu họ một công việc để báo đáp lại thì càng là lời nói vô căn cứ, làm như thể người ta mắc nợ ân tình của nàng vậy, cái gì tốt đều là nàng hưởng.
Văn Nhân Nam không phải lúc nào cũng đi theo Văn Nhân Hề, nàng đã sống lại, có một phần kỳ ngộ, có thể chiếm đoạt tài sản người nhà để lại cho con cháu làm của riêng thì những chuyện tương tự chắc chắn sẽ không ít, thêm mấy ngày nay nàng luôn ở bên ngoài làm việc, danh tiếng tốt, cũng xem như tính toán cho tương lai.
Cũng chính vì thế mà Văn Nhân Hề mới được thanh thản một chút, nếu không thì nàng đã sớm bỏ đi.
Hôm nay Ngô Thúy Phân bảo Văn Nhân Hề đi tìm Hàn Quốc Đống, hai người cùng đi mua đồ dùng cho đám cưới, dù là Văn Nhân Hề hay nguyên chủ thì cũng đều không mặn mà chuyện này, thêm vào những đồ này thực sự không cần gấp nên cứ kéo đến giờ. Nói không chừng bên hợp tác xã cung ứng sẽ có hàng mới các loại, cho nên bây giờ mới đi.
"Còn hơn một tháng nữa mà, không vội."
"Sao lại không vội? Con gái nhà ai thế giống như ngươi, đến chuyện cưới xin của mình cũng chẳng để tâm, cũng chỉ có hai nhà ta hiểu, không thì nhà chồng lại tưởng con có gì bất mãn với mối hôn sự này." Ngô Thúy Phân nghĩ đến đây thì bực mình.
Trước kia Hàn Quốc Lương còn sống, Tiểu Tây hay đến nhà Hàn gia chơi, giờ sắp cưới đến nơi, dù đối tượng kết hôn đổi thành người khác nhưng nó lại không bén mảng đến Hàn gia, khiến Ngô Thúy Phân tức muốn phát điên.
"Ta có bất mãn với mối hôn sự này hay không, mẹ ngươi không biết sao?"
Ngô Thúy Phân: "..."
Thật sự muốn tức chết rồi!
"Văn Nhân Tây! Mối hôn sự này con không vừa ý, vậy con muốn gả cho ai? Nhà Hàn như vậy mà còn không thỏa mãn, còn ai mà con vừa mắt? Nếu không phải do hai nhà ta có quen biết, con nghĩ Hàn gia sẽ để ý tới con sao? Con không chịu gả, còn đầy người muốn làm mẹ kế cho Đại Bảo Tiểu Bảo!"
"Ồ. Ta đâu có đòi hỏi gì ở nhà Hàn, vậy thì để người nào muốn gả thì gả thôi, nhà Văn Nhân đâu phải chỉ có mình ta đến tuổi lấy chồng, tiểu Nam tỷ chẳng phải cũng vậy sao? Nói đi nói lại, chuyện muốn gả là mẹ với cha mà?"
Ngô Thúy Phân: "..."
Lúc này Văn Nhân Nam đang làm việc bỗng ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang cãi cọ, mắt sáng rực như sói đói thấy xương.
Chẳng phải nàng vừa hay nghe Ngô Thúy Phân nói muốn mình thay thế Văn Nhân Hề không chịu gả hay sao!
Nhưng Ngô Thúy Phân đâu có ngốc, cháu gái với con gái có giống nhau đâu? Gả đi là cháu gái thì nhà họ có được bao nhiêu lợi lộc?
"Nói linh tinh gì đó, dì Hàn thích con, Đại Bảo Tiểu Bảo đều thích con, Quốc Đống cũng rất hài lòng về con, chuyện này có phải là muốn đổi người là đổi ngay được đâu?"
Cái đứa ranh chết tiệt kia đúng là không biết điều!
Trong mắt Ngô Thúy Phân, Văn Nhân Hề còn quá trẻ, không nhìn rõ thực tế.
Mối hôn sự tốt như vậy đốt đèn lồng cũng chẳng tìm ra, hết lần này đến lần khác lại chướng mắt nó.
Nếu Quốc Lương còn sống, thì nàng có cần phải làm ác nhân này không?
Dù nói là vì cái nhà này nhưng Ngô Thúy Phân vẫn cảm thấy mình thương con gái chứ không phải không thương, nhà Hàn là một nhà tốt, gả đến đó thì có cuộc sống an nhàn sung sướng.
"Con cũng nên học tiểu Nam một chút, con gái thì phải biết điều, nghe lời, chăm chỉ như tiểu Nam thì mới được người khác yêu mến, có ai giống con đâu? Cho đi học đọc sách mà lại học ra cái này sao?"
Văn Nhân Hề cười khẩy, ánh mắt liếc qua Văn Nhân Nam đang cúi đầu, không nói gì thêm.
-- cái đứa tiểu Nam biết điều, nghe lời trong miệng bà đang nghĩ cách cướp đoạt mối hôn sự mà bà coi trọng đấy.
Hơn nữa lúc nãy nàng nói Văn Nhân Nam cũng được mà Ngô Thúy Phân đã không ừ, nói thẳng là không được, dựa theo cái tính của Văn Nhân Nam thì nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này.
Ách.
Giả bộ thôi, ai mà không biết.
Trong lòng Văn Nhân Nam như có một đám mây đen bốc lên.
Sao, một bên thì khen nàng, một bên khi Văn Nhân Tây so sánh thì lại tránh không đáp?
Đây chính là cái gọi là thích và khen ngợi của bá nương? Trong lòng bà ta, mình có phải là vẫn không bằng Văn Nhân Tây không?
Chẳng lẽ chỉ vì mình là dân quê, Văn Nhân Tây là người thành phố?
Nhưng đừng quên, đại phòng có thể vào thành là nhờ chiếm tiện nghi của nhị phòng họ.
Mối giao tình của nhà Văn Nhân với nhà họ Hàn là để hai anh em nhà họ, mỗi người có một người được vào thành làm công nhân, kết quả đại phòng chiếm mất, nhị phòng lùi một bước là coi như thiệt rồi, vậy mà đến chuyện hôn nhân thì nhị phòng vẫn phải chịu thiệt, dựa vào cái gì?
Lúc trước danh ngạch vào thành nhường cho đại phòng, vậy thì bây giờ, hôn ước đáng lẽ phải đến lượt nhị phòng, huống chi nàng còn lớn tuổi hơn Văn Nhân Tây, thế nào cũng phải coi là Văn Nhân Tây cướp mất mối hôn sự tốt của nàng.
Kết quả trong miệng bá nương thì tựa như là mình không bằng Văn Nhân Tây vậy.
Có điều Văn Nhân Nam cũng đã quên, cái danh ngạch cho đại phòng không phải vì nhị phòng nhường mà vì Văn Nhân Chí có cơ sở, làm được.
Sáng sớm hôm sau, Văn Nhân Hề vẫn bị Ngô Thúy Phân dúi tiền và phiếu vào tay rồi đuổi đi.
Bây giờ mua đồ vẫn phải dùng phiếu nhưng chỉ vài năm nữa thôi thì thứ này cũng hết tác dụng.
Hôm nay Hàn Quốc Đống được nghỉ nên Ngô Thúy Phân mới bảo Văn Nhân Hề đi tìm Hàn Quốc Đống để hai người cùng đi hợp tác xã mua đồ cưới.
Hơn nữa, để bày tỏ sự hài lòng với việc kết thân, Ngô Thúy Phân không đợi Hàn Quốc Đống đến cửa mà bảo Văn Nhân Hề chủ động đi tìm, giống như thể việc đó sẽ thể hiện sự mong đợi kết hôn của Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề trợn mắt sắp lật tròng.
Lẽ ra chuyện này phải là nhà trai chủ động, tuy hai nhà đã định nhưng tốt nhất là đợi nhà trai đến đón dâu, chứ không phải nhà gái tìm đến nhà trai như kiểu quá mong chờ vậy.
Văn Nhân Hề không có ý định ve vãn Hàn Quốc Đống, nhưng vì để sau này lúc rời đi không phát sinh biến cố gì dẫn đến rắc rối, nên hiện giờ nàng không có ý định nói thẳng.
Nhưng thật sự phải tìm cách trì hoãn chuyện mua đồ hôm nay mới được.
Còn chuyện nói nàng đi rồi, Hàn Quốc Đống có ngay lập tức tìm người khác rồi cưới không thì không phải là chuyện Văn Nhân Hề quan tâm, nhưng Văn Nhân Hề ít nhất cảm thấy nếu đồ mình dùng cho đám cưới là đồ mà người kia định dùng để cưới người khác, hai người cùng nhau đi mua... Ngô, nàng sẽ trở mặt.
Cho dù không trở mặt thì trong lòng cũng sẽ có chút gợn.
Vì thế, để tránh cho nhà Hàn lãng phí đồ đạc hoặc lỡ miệng với vợ tương lai của Hàn Quốc Đống, nàng nhất định không thể để bọn họ mua ngay bây giờ.
Phải nhanh chóng đi mới được, vừa vặn nàng cũng lười đối phó với Văn Nhân Nam sau khi sắp xếp.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, Văn Nhân Hề cảm nhận rõ rệt là Văn Nhân Nam tiêu tiền rủng rỉnh hơn hẳn, nói cách khác là chắc chắn nàng ta đã động vào đồ vật trong rương, lấy một chút ra dùng, không biết là đã lấy bao nhiêu rồi, trước khi đi Văn Nhân Hề chuẩn bị tặng cho Văn Nhân Nam hai món quà coi như báo đáp chuyện nàng ta đã tính toán nguyên chủ ở đời trước.
Văn Nhân Hề vừa bước chân ra khỏi cửa thì Văn Nhân Nam cũng viện cớ đi ra.
Lần này cô đến là do trong nhà hi vọng có thể tìm được mối hôn sự tốt trong thành phố nên tạm thời không cần về quê, cứ ở lại nhà Văn Nhân, mà chỉ cần làm xong việc nhà cho Ngô Thúy Phân thì Ngô Thúy Phân căn bản không quản cô ta đi đâu, miễn là đừng gây chuyện là được.
Trong mắt Ngô Thúy Phân, Văn Nhân Nam cũng không có gan gây chuyện.
Văn Nhân Nam ra cửa là đi thẳng đến hợp tác xã.
Hợp tác xã ở gần khu gia quyến nhà máy nên khá gần, Văn Nhân Hề với Hàn Quốc Đống hai người chẳng nói gì với nhau, ai nấy đều im lặng khiến không khí có hơi ngượng ngùng.
Cũng may là đường đi không xa nên nhanh chóng tới nơi.
Đến cửa hợp tác xã rồi, Văn Nhân Hề liền định viện cớ để tạm thời không mua đồ, lúc này thì bên tai vang lên tiếng của Văn Nhân Nam.
"Tiểu Tây, trùng hợp thật đấy, em cũng đến mua đồ giờ này sao?" Văn Nhân Nam đã sớm chờ ở chỗ này, nàng ta thật sự không có nhiều thời gian tiếp xúc với Hàn Quốc Đống.
Hàn Quốc Đống ngày thường bận bịu nhiều việc, ở nhà máy cơ khí thì việc cũng không ít, tan tầm lại về nhà chơi với Đại Bảo và Tiểu Bảo, cho dù Văn Nhân Nam muốn tìm cơ hội tiếp cận Hàn Quốc Đống cũng không có cơ hội.
Hơn nữa cũng không có lý do thích hợp.
Chuyện Văn Nhân Hề muốn đi mua sắm cùng Hàn Quốc Đống, bây giờ chỉ có trời mới biết, vậy mà lại khiến nàng động lòng.
Nàng cố ý chờ ở chỗ này, sáng sớm trước khi ra cửa còn phải dùng kem dưỡng da của Văn Nhân Hề thoa lên mặt, chải chuốt tóc tai gọn gàng, quần áo mặc trên người cũng là loại đẹp nhất.
Nàng chào hỏi Văn Nhân Hề, ánh mắt lại hướng về phía Hàn Quốc Đống, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ, "Đây là Quốc Đống sao? Ngươi khỏe, ta là Văn Nhân Nam, chị họ của Tiểu Tây."
Giới thiệu xong, Văn Nhân Nam liền đưa tay ra, như muốn bắt tay Hàn Quốc Đống, nhưng Hàn Quốc Đống không đưa tay mà chỉ khẽ gật đầu, "Tiểu Nam tỷ."
Văn Nhân Nam nhất thời có chút xấu hổ.
Hàn Quốc Lương bằng tuổi với nguyên chủ, nói cách khác cũng trạc tuổi Văn Nhân Nam, cho nên Hàn Quốc Đống lớn hơn bọn hắn vài tuổi, theo lý thuyết không nên gọi Tiểu Nam tỷ, nhưng ai bảo thân phận hiện tại của hắn là vị hôn phu của em họ Văn Nhân Nam chứ, đương nhiên là phải theo vai vế của Văn Nhân Hề, hẳn là xưng hô Văn Nhân Nam là tỷ tỷ.
Nhưng cách xưng hô này lọt vào tai Văn Nhân Nam lại thấy vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến chuyện hôn sự, gần đây nàng rõ ràng nhận thấy thái độ của Văn Nhân Hề có phần buông lỏng, dù sao nàng cũng luôn nhắc đến Hàn Quốc Lương, cho nên vẫn phải tranh thủ thêm mới được.
Văn Nhân Hề khoanh tay trước ngực, như đang xem khỉ làm xiếc, cứ thế quan sát Văn Nhân Nam biểu diễn trước mặt Hàn Quốc Đống.
Hàn Quốc Đống chắc chắn không thể ngờ được Văn Nhân Nam lại muốn đào góc tường nhà mình, mặc dù cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Bất quá, vì Văn Nhân Nam cứ đi theo mãi, hai người mua đồ cũng không được thoải mái, Văn Nhân Hề nói thẳng để lần sau, dù sao thời gian vẫn còn kịp.
Hiện tại các mặt hàng ở cửa hàng bách hóa so với trước kia đã dễ mua hơn, vật tư cũng nhiều hơn một chút, không lo lắng đến lúc đó không mua được, Hàn Quốc Đống nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý.
"Ta chưa từng thấy Hàn Quốc Lương, hắn có giống Hàn Quốc Đống không?"
Văn Nhân Hề không trả lời, chỉ liếc nhìn Văn Nhân Nam một cái.
"Tiểu Tây, ngươi nhìn ta làm gì? Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, tuổi của hắn nhìn có vẻ hơi lớn, không xứng với ngươi, đứng chung trông như lớn hơn ngươi mười mấy tuổi vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận