Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 343: Long Ngạo Thiên vị hôn thê 14 (1) (length: 7646)

Rất rõ ràng, Lương Ẩm Tuyết đối với Văn Nhân Hề là nữ nhân thì có cảm tình bạn bè hơn một chút, còn đối với đám nam nhân tu luyện thân thể kia thì thật sự hận không thể cho mỗi tên hai cái khinh bỉ.
A, nàng đã ngấm ngầm lật mặt rồi.
Xem dáng vẻ này thật không hợp với thân phận của nàng, xem ra lúc trước quả thật bị Triệu Hoài Thanh làm cho khổ sở không ít, đến mức còn lưu lại bóng ma tâm lý sao?
"Ngươi biết hắn?"
Lương Ẩm Tuyết không nhịn được dò xét Văn Nhân Hề, vừa rồi khi bên kia đánh nhau, nàng đã quan sát Văn Nhân Hề rồi, trong mắt nàng, cái người chuyên nấu ăn này rất có ý tứ.
Sau này thấy canh nàng ta nấu ra, vậy thì càng thêm thú vị.
"Biết." Văn Nhân Hề cho Lương Ẩm Tuyết một ánh mắt hai người đều hiểu ý.
Lương Ẩm Tuyết nhìn thì như một tiểu mỹ nhân thanh lãnh, nhưng tính cách thực tế lại không giống với vẻ bề ngoài, ít nhất là không giống Triệu Hoài Thanh, tính cách thật ra khá hoạt bát, nhưng không biết vì sao lại giữ bộ dạng kiểu cách.
Nếu trong lòng không hoạt bát, cũng sẽ không vừa gặp đã cùng Văn Nhân Hề kể lể nhiều như vậy.
Lúc này gặp Văn Nhân Hề cũng biết Triệu Hoài Thanh, nàng lập tức cảm thấy có cùng chí hướng, muốn kể lể nhiều hơn.
Phần lớn người không biết Triệu Hoài Thanh là ai, Lương Ẩm Tuyết và bọn họ đã chẳng có gì để nói, nhất là sau khi nàng đưa ra quy định không chữa trị cho nam nhân, lại có không ít nam tu tìm tới gây rối, vậy thì càng thêm củng cố quyết tâm của Lương Ẩm Tuyết.
"Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, luôn có vài người nhàm chán, sau khi ta đặt ra quy định không chữa cho nam nhân, ngược lại có một số tu sĩ rảnh rỗi chuyên môn tìm đến ý đồ bảo ta trị liệu."
Thật sự là bó tay hết cách.
Lúc đầu việc Lương Ẩm Tuyết không chữa cho nam nhân cũng chỉ là một thời nóng giận, sau khi Lương Ẩm Tuyết nghĩ thông suốt thì cảm thấy mình không cần thiết phải bó tay bó chân vì một người nam nhân không đáng, nhưng đáng tiếc sự tình sau đó xảy ra ngược lại càng làm nàng kiên định quyết định xuất phát từ nóng giận kia.
Văn Nhân Hề ngược lại có thể hiểu vì sao, có chút đồng cảm nhìn Lương Ẩm Tuyết một chút.
Chuyện này cần phải nhẫn nhịn đến bao giờ chứ.
Rất rõ ràng, những tu sĩ chuyên môn tìm đến tận cửa là mang lòng khao khát chinh phục.
Không thể không nói, vẫn là quá nhàn rỗi, có thời gian này thì nên hảo hảo tu luyện, lo gì không đột phá nổi Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ?
"Ta cảm thấy, bọn họ dường như coi quy tắc của ngươi là một loại chiến lợi phẩm, giống như ai đó bảo được cô gái che mặt bỏ khăn xuống cho xem mặt thật, người đó liền sẽ cưới được cô ta vậy, cũng không sai biệt lắm lý lẽ."
"Nam nhân không được chữa, chắc chắn không bao gồm đạo lữ của mình, có thể khiến ngươi vì thế phá vỡ quy tắc, tất nhiên phải là người đặc biệt, những kẻ tìm đến đều muốn trở thành người đặc biệt kia."
Lương Ẩm Tuyết giơ tay lên, ngăn lại vẻ mặt méo mó của mình.
Nàng biết Văn Nhân Hề nói đều đúng, cũng bởi vì biết, cho nên mới càng thêm cạn lời.
"Ừ, hoặc có thể nói, bọn họ cảm thấy bản thân mình có thể trở thành người đặc biệt khiến ngươi phá lệ."
Cảm giác thành tựu.
Nếu như trước đó Lương Ẩm Tuyết không lập ra quy tắc như vậy, bọn họ có lẽ vẫn không cảm thấy có gì, nhưng vì nàng đã lập ra quy tắc như vậy, ngược lại gây nên sự chú ý của một đám người rảnh rỗi.
"Cũng chỉ là ỷ chúng ta y tu không có bao nhiêu sức chiến đấu, không có cách nào làm gì được bọn họ thôi." Lương Ẩm Tuyết có chút ảo não nói.
Văn Nhân Hề trong nháy mắt cong khóe miệng, đôi mắt đẹp mỉm cười, trông ôn hòa dễ gần, sau lưng dường như còn có một cái đuôi to đang lắc qua lắc lại, "Cho nên, Lương cô nương có muốn thử một chút kiểu khác không?"
"Cái gì?"
666: 【...】 Nó hình như nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ vô hại từ đây được trang bị đến tận răng, trở thành thỏ trắng nhỏ răng sắt vách đồng trong tương lai.
"Các ngươi y tu, đối với cấu tạo thân thể của tu sĩ là hiểu rõ nhất đúng không?"
Lương Ẩm Tuyết không biết vì sao Văn Nhân Hề lại nhắc tới vấn đề này, có chút chần chừ gật đầu.
Không phải hoài nghi công pháp tu luyện của mình, mà là nghi hoặc trước vấn đề của Văn Nhân Hề.
Vẻ mặt Văn Nhân Hề lập tức càng thêm hữu hảo, liếc nhìn mấy người còn đang nằm ngắc ngoải kia một chút, sau đó kéo Lương Ẩm Tuyết sang một bên, bắt đầu rót vào cho nàng bộ lý luận của mình.
Y tu!
Giết người trong vô hình, mà từ xưa y độc vốn không tách rời a, ai nói y tu chỉ có thể cứu người, không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ mình? Về phần vì sao Văn Nhân Hề lại nói những điều này với Lương Ẩm Tuyết, cũng là từ tác phong của chính Lương Ẩm Tuyết mà thấy, phải biết rằng vị này vừa mới bày mưu hại chết đôi sư huynh đệ kia, tuyệt đối có thể chấp nhận lý luận của nàng.
—— Không chấp nhận cũng không sao, không ảnh hưởng gì.
Hai người ở bên cạnh nói nhỏ một hồi lâu, vẻ mặt Lương Ẩm Tuyết có chút hoảng hốt, nhìn ánh mắt Văn Nhân Hề cũng có chút kỳ lạ.
"Với tính tình như ngươi, tên Triệu Hoài Thanh kia rơi vào tay ngươi, đoán chừng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì nhỉ?"
"À, hắn ấy à, trước kia là vị hôn phu của ta."
Lương Ẩm Tuyết: "..."
Ánh mắt kỳ quái trong nháy mắt liền biến thành đồng cảm.
"Chỉ là trước kia thôi, hiện tại không phải."
Văn Nhân Hề đương nhiên hiểu Lương Ẩm Tuyết vì sao lại có ánh mắt như vậy.
Hai cô nương bên này trò chuyện vui vẻ thì bên kia mấy gã thể tu cũng rốt cuộc tỉnh lại, lần lượt bò dậy từ dưới đất.
Hai gã tu Lôi hệ bị Lương Ẩm Tuyết hãm hại chết, nhẫn không gian của bọn chúng cũng rơi vào trong tay đám Lý Tu, bọn họ cũng không nuốt riêng mà phân cho Văn Nhân Hề cùng Lương Ẩm Tuyết một chút đồ.
Dù sao một người phụ trách chữa trị bọn họ xong, một người giúp bọn họ giết hai gã tu sĩ kia.
Lý Tu còn lo sẽ gặp lại người, may mà vận khí của bọn họ không đến nỗi quá tệ, mãi đến khi chu quả hoàn toàn chín muồi vào ngày hôm sau, bọn họ cũng không tiếp tục gặp bất kỳ tu sĩ nào khác.
Chín quả chu chín mọng được đặt trong hộp ngọc đặc chế, lần này thì không có chia cho Lương Ẩm Tuyết, Lương Ẩm Tuyết cũng không có ý kiến gì về việc này, cộng thêm Văn Nhân Hề, ban đầu tất cả sáu người, Lý Tu nghĩ nghĩ, cuối cùng chia hai quả cho Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề đối với việc này cũng hoàn toàn không có ý kiến, nàng vốn không có làm gì, chỉ là phụ trách hậu cần mà thôi, sáu người chia chín quả, chia cho nàng hai quả, Lý Tu đã quá tốt rồi.
Những quả chu còn lại, mấy người thương lượng một chút, vẫn quyết định đem bán đi.
Lương Ẩm Tuyết không đi, Lý Tu cũng rõ đối phương có lẽ là coi trọng chu quả, muốn dùng linh thạch đổi lấy.
Nhưng nếu phải lựa chọn giữa Lương Ẩm Tuyết và Văn Nhân Hề, đương nhiên sẽ chọn Văn Nhân Hề, cho nên Lý Tu trước tiên hỏi thăm Văn Nhân Hề có muốn mua không, nếu Văn Nhân Hề muốn, như vậy bọn họ sẽ trực tiếp trao đổi với Văn Nhân Hề, không đổi cho Lương Ẩm Tuyết nữa.
Văn Nhân Hề lại đổi với bọn họ hai quả, cộng thêm hai quả trước đó là hết thảy bốn quả chu, cũng đủ dùng rồi, còn lại đều rơi vào tay Lương Ẩm Tuyết.
Lấy được chu quả, Lương Ẩm Tuyết không tiếp tục ở lại, rất nhanh liền rời đi, nhưng trước khi đi, nàng còn cố ý nhìn Văn Nhân Hề một chút.
Hiển nhiên ấn tượng mà Văn Nhân Hề để lại trong lòng nàng rất sâu sắc.
Trong tay có linh thạch đổi từ Văn Nhân Hề và Lương Ẩm Tuyết, còn có tài sản từ hai gã tu Lôi hệ kia lấy được, gia sản mấy người trong nháy mắt liền phong phú rất nhiều, vẻ mặt cũng tươi rói hơn, thống khổ hai lần uống canh của Văn Nhân Hề cũng tiêu tan rất nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận