Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 38: Ngược luyến nữ chính muội muội 2 (length: 13722)

Nàng hiện tại toàn thân trên dưới đều không có nội lực, ngũ quan cảm ứng tự nhiên không sánh được lúc trước, nhưng đi theo phía sau người kia sát ý cùng ác ý quả thực đập vào mặt, cái này khiến từ tầng dưới chót ma vật giết ra một đường máu, đối với nguy hiểm có không hề tầm thường nhạy cảm Văn Nhân Hề lập tức liền phát hiện.
Dù có che giấu sát ý cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của nàng, đây là Ma Giới đã khắc vào bản năng của nàng.
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ các loại khả năng, nàng có ký ức của nguyên chủ, trong trí nhớ của nguyên chủ, trên đường nàng rời đi cũng gặp phải người muốn giết nàng, đối phương có thể cảm thấy nàng đã không có võ công, không đáng sợ, dưới sự khinh thường khiến nàng đào thoát.
Mặc dù không biết người đi theo phía sau rốt cuộc là ai phái tới, là ai, nhưng nguyên chủ và Văn Nhân Hề đều cảm thấy là Vân Thiên Phong, bởi vì trừ Vân Thiên Phong, không có ai sẽ vô duyên vô cớ phái người đến giết nàng.
Về phần Vân Thiên Phong đích thân ra tay, chắc chắn sẽ không đến giết nàng cái loại tiểu lâu la này, đoán chừng chỉ là phái người đến mà thôi.
Cho dù nàng không có nội lực, Vân Thiên Phong cũng muốn trừ tận gốc hậu họa, tình cảm trắc trở của Văn Nhân Du và Vân Phượng Minh gần như đều có liên quan đến Vân Thiên Phong, nếu không phải e ngại Vân Phượng Minh, một nhược nữ tử như Văn Nhân Du đã sớm chết trong tay Vân Thiên Phong rồi.
Người đi lại trên trấn nhỏ, tuy không náo nhiệt phồn hoa như trong huyện thành, nhưng trên đường cũng có không ít người, hai bên đường còn có không ít người bày sạp bán hàng rong.
Ánh mắt Văn Nhân Hề đảo qua ven đường, giả vờ như không phát hiện điều gì, thúc ngựa dẫn theo cái đuôi nhỏ phía sau hướng con đường nhỏ vắng vẻ đi tới.
Nếu thật sự muốn động thủ, người phía sau cũng sẽ không màng đến việc có thể gây họa cho người vô tội, nếu có thể, Văn Nhân Hề vẫn mong điều đó không xảy ra.
Văn Nhân Hề thúc ngựa rất nhanh, vì vậy rất nhanh rời khỏi trấn nhỏ, người phía sau cũng tăng tốc đuổi theo, khi còn cách một đoạn liền rút kiếm ra, phóng người đánh về phía Văn Nhân Hề.
Nghe tiếng xé gió phía sau, Văn Nhân Hề bị hạn chế bởi cơ thể này, phản ứng chậm nửa nhịp, hiểm hách tránh được một kiếm, nhát kiếm kia sượt qua da đầu.
Người đến không ngờ Văn Nhân Hề có thể tránh được, cười nhạt một tiếng, công kích dưới tay càng hung hiểm gấp gáp, Văn Nhân Hề né tránh cũng càng thêm khó khăn.
Dường như cảm thấy nàng gian nan tránh né nhưng vẫn liên tục bị thương rất thú vị, người đến thế mà không vội lấy mạng nàng, mà giống như mèo vờn chuột, chỉ liên tục tạo thêm vết thương mới trên người nàng. Điều này vừa vặn cho Văn Nhân Hề cơ hội.
Văn Nhân gia Văn Đao sơn trang nổi tiếng nhờ đao pháp, các đời đều tu luyện đao pháp, nhưng mà mười mấy năm qua không có người thừa kế nào có thiên phú xuất sắc, cha của nguyên chủ Văn Nhân Hạo đao pháp cũng chỉ có thể tính là nhị lưu, cũng không đạt đến tiêu chuẩn nhất lưu, dù nguyên chủ là con gái, Văn Nhân Hạo cũng cảm thấy con gái không hợp với đao pháp mạnh mẽ, nhưng ai bảo ông chỉ có hai người con gái, đao pháp Văn Nhân gia không thể đoạn tuyệt trong tay ông, vì vậy khi phát hiện con gái út có thiên phú võ thuật không tệ, liền truyền lại đao pháp cho nàng.
Nếu không phải bị Vân Thiên Phong diệt môn, có lẽ Văn Nhân Hạo thật sự có thể đợi đến ngày nguyên chủ làm rạng danh đao pháp gia truyền.
Đao pháp Văn Nhân gia có một cái tên đầy uy phong —— Biến Thiên đao.
Biến Thiên đao, nghe tên liền biết uy lực bá đạo, một đao có thể Biến Thiên.
Văn Nhân Hạo không thể phát huy hết tinh túy của đao pháp, Văn Nhân Hề thì khác.
Có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nàng hiểu rõ về Biến Thiên đao pháp còn trên cả nguyên chủ, không ngừng lợi dụng đao trong tay tránh né công kích, trông chật vật vô cùng, nhưng âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Lại một lần bị kiếm đâm trúng cánh tay phải cầm đao, Văn Nhân Hề buông nhẹ tay, đao rời khỏi tay được tay trái bắt lấy, giây tiếp theo một đao chém về phía sát thủ đang sơ hở.
Đối phương lúc này mới cảm thấy nguy hiểm, thu kiếm muốn ngăn cản, nhưng cánh tay phải vốn cầm đao của Văn Nhân Hề lúc này lại nắm chặt thanh kiếm còn chưa rút ra khỏi cánh tay.
Chỉ trong một tích tắc, mọi chuyện kết thúc.
Cổ của sát thủ bị đao chém đứt, đầu lìa khỏi thân, đến chết trên mặt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi khó tin.
Văn Nhân Hề cắm đao xuống đất, đưa tay nhổ kiếm ném sang một bên, dù giết được sát thủ, nhưng tay phải của nàng vì tay không cầm kiếm, cũng xem như tàn phế.
Một tay đổi một mạng, đáng giá.
Văn Nhân Hề tùy tiện kéo một mảnh vải trên người sát thủ quấn qua loa tay bị thương, cầm đao lên ngựa rời đi, bỏ lại một bộ thi thể chết không nhắm mắt trong rừng cây.
Quất roi thúc ngựa rời khỏi nơi này, Văn Nhân Hề đến trấn gần đó tìm đại phu, muốn xử lý vết thương một chút.
"Các ngươi đám người giang hồ này a, thật sự là không xem ai ra gì, không coi mạng mình ra gì, ngươi nói ngươi không coi mạng người khác ra gì thì thôi đi, đằng này còn không coi mạng mình ra gì nữa chứ." Giang đại phu mở y quán duy nhất trong trấn, đối diện với Văn Nhân Hề mặt lạnh thật sự không muốn giúp nàng xử lý vết thương, dù không tình nguyện xử lý, ông vẫn vừa băng bó vừa oán trách, hoàn toàn không che giấu sự ghét bỏ đối với người giang hồ, "Nếu ngươi không phải cô nương, ta đã trực tiếp đuổi người ném ra ngoài rồi!"
"Đa tạ đại phu, khám bệnh hết bao nhiêu tiền?" Không để tâm lời oán trách của Giang đại phu, Văn Nhân Hề nhìn tay đã băng bó kỹ hỏi.
"Năm trăm lượng."
". . . Bao nhiêu?"
Thời giá bây giờ đồ đạc khá rẻ, nhưng so với thế giới trước đắt hơn một chút, nhưng năm lượng bạc cũng đủ cho một gia đình ba người trong trấn thoải mái dùng một tháng, so ra thì năm trăm lượng là rất nhiều.
Nếu là trước đây, nguyên chủ nhà giàu có, chắc chắn không để năm trăm lượng vào mắt, nhưng bây giờ thì a. . .
Ngượng ngùng túi tiền rỗng tuếch.
"Ngươi toàn thân trên dưới có ba mươi tám vết thương, trong đó cánh tay bị đâm thủng, năm đầu ngón tay phải còn suýt nữa bị cắt đứt, dùng nhiều thuốc của ta như vậy."
". . . Vậy cũng hơi đắt nhỉ."
Lý không thẳng, khí không mạnh.
"Tổng cộng năm mươi lượng."
Văn Nhân Hề thở phào một tiếng, hóa ra chỉ đùa thôi, năm mươi lượng vẫn có thể chấp nhận được —— dù nàng vẫn không có tiền, nhưng mắc nợ một trăm và mắc nợ một triệu là hai cảm giác khác nhau.
"Người giang hồ gấp mười." Nhận ra Văn Nhân Hề nhẹ nhõm, Giang đại phu chậm rãi thêm một câu.
Văn Nhân Hề: ". . ."
【Bệ hạ, lúc này chính là lúc ngài phát huy bản sắc Ma vương, ăn cơm bá vương, dùng thuốc bá vương, khám bệnh bá vương, ngài thật sự không muốn thử sao?】 【Ngươi im miệng cho ta! Ta là Ma vương chứ không phải đồ lưu manh, không cần đến kiểu bá vương đó.】 Văn Nhân Hề phiền lòng, đương nhiên nàng biết Giang đại phu đang thách giá, nhưng nếu đó là quy tắc của nơi này, chứ không phải nhắm vào riêng nàng, thì nàng thật sự phải tuân thủ.
Nhìn cái biển nhỏ "người giang hồ gấp mười" được đặt ở một góc khuất trong tay Giang đại phu, nàng lập tức trầm mặc.
Trách nàng vừa rồi không để ý.
Sớm biết vậy, nàng đã không gấp gáp tìm đại phu, chính nàng cũng không phải không giải quyết được, chỉ là tự băng bó không tiện thôi, vả lại nàng đời này cũng không phải là đại phu.
Làm Ma vương, Văn Nhân Hề đã giết vô số ma vật, nhưng thật ra phần lớn thời gian nàng rất dễ nói chuyện, 666 biết rõ điều này, cho nên mới cố tình nói như vậy.
"Ta không đủ tiền, có thể thiếu được không? Hai tháng ta nhất định sẽ trả."
"Hai tháng nữa vết thương của ngươi vừa vặn khỏi, ngươi có phải tính toán sẵn thời gian để trốn nợ rồi không?" Giang đại phu một mặt nghi ngờ đánh giá nàng, "Ta đây là vốn nhỏ buôn bán thôi, đám người giang hồ các ngươi đừng có hiểm ác như vậy chứ?"
". . . Thì ra ngài cũng biết giang hồ hiểm ác đấy ạ." Văn Nhân Hề có chút đau đầu lẩm bẩm.
Cái này của ngài có thể thật sự không phải vốn nhỏ, mà suýt thành không vốn rồi đó!
Chẳng lẽ không sợ gặp phải người giang hồ nóng tính, nghe mấy lời này của ngài nói không chừng liền rút kiếm chém ngài à?
"Hết tiền thì cứ ở lại làm việc đi!"
"Ta có chút việc, hai tháng sau nhất định sẽ trở về trả tiền."
Giang đại phu có rất nhiều bất mãn, nghe vậy cũng chỉ có thể từ bỏ, "Ta có thể không lấy tiền khám bệnh của ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi giúp ta một chuyện."
"Chuyện gì vây?"
Chuyện là thế này, Giang đại phu vốn là một đại phu, từ trước đến nay ghét nhất là mấy kẻ giang hồ hay đấm đá nhau, nhưng lương tâm thầy thuốc, hễ gặp người bị trọng thương thì ông vẫn cứu.
——Cùng lắm thì sau này ông bắt người ta trả gấp đôi tiền khám chữa bệnh tại nhà là được.
Sau đó ông gặp chuyện xui xẻo.
Một năm trước ông đi hái thuốc rồi cứu được một người giang hồ đang hôn mê, vốn chỉ muốn người kia tỉnh lại rồi tính tiền khám chữa bệnh, không ngờ người tỉnh thì tỉnh, nhưng lại bị ngốc, căn bản không biết mình là ai.
Bị ngốc không trả tiền khám chữa bệnh thì thôi, lại còn mắc hội chứng chim non ỷ lại vào Giang đại phu nữa chứ.
Ỷ lại thì ỷ lại, coi như y quán có thêm người sai vặt, Giang đại phu cũng có thể nhịn, có điều người này lại quá tham ăn, kêu làm việc gì cũng toàn tay đấm.
Thật đúng là làm gì cái gì cũng không xong, ăn gì cái gì cũng không ngừng.
Một năm trôi qua, Giang đại phu chịu hết nổi.
Không nuôi nổi nữa rồi, vô cùng cần người nhận.
Đây cũng là lý do cái biển nhỏ "người giang hồ gấp mười" tồn tại, vốn dĩ Giang đại phu thu phí bình thường thôi, nhưng ai bảo Đỗ Trọng lại quá tham ăn chứ, cùng là người giang hồ, đương nhiên là phải từ người giang hồ trả tiền.
À, Đỗ Trọng là cái tên Giang đại phu đặt cho người giang hồ kia, vì không biết tên đối phương nên ông tùy tiện đặt đại.
Hắn đem người mang ra ngoài ném đi, người này lại còn có thể tự mình chạy về đến, hắn thật sự là hết cách.
"Giúp ta tìm được người nhà của Đỗ Trọng, để bọn họ mau đem người lĩnh đi!" Kể lại chuyện đã xảy ra một cách đơn giản, Giang đại phu đưa ra yêu cầu của mình.
Tuy rằng không nuôi nổi, nhưng đem Đỗ Trọng giao cho tiểu cô nương, để tiểu cô nương nuôi dưỡng, loại chuyện này Giang đại phu cũng không làm được, hắn chỉ hi vọng Văn Nhân Hề có thể giúp đỡ Đỗ Trọng tìm đến người nhà, sau đó để người nhà mang về.
Cứ tiếp tục như vậy, y quán muốn bị ăn sụp đổ mất.
Thấy Văn Nhân Hề đồng ý, Giang đại phu để học trò y quán ở phía sau mang Đỗ Trọng ra, cùng là người giang hồ, nhỡ đâu Văn Nhân Hề nhận biết thì sao?
Cho dù không biết, bây giờ nhìn dáng vẻ, sau này nhìn thấy người nào tương tự Đỗ Trọng cũng dễ dàng tìm được người nhà của Đỗ Trọng.
Nhưng mà Văn Nhân Hề vừa nhìn thấy Đỗ Trọng liền giật mình, rất nhanh từ trí nhớ của nguyên chủ lật tìm ra người này.
"Đỗ Hoài Nam?"
Bị Giang đại phu gọi là Đỗ Trọng, Đỗ Hoài Nam đối với cái tên này hoàn toàn không có phản ứng, cúi đầu nghịch ngợm quả cầu nhỏ trong tay.
"Các ngươi quen nhau?" Giang đại phu cũng ngẩn người, không ngờ Văn Nhân Hề lại thật sự quen biết.
"Đỗ Hoài Nam, con út của Đỗ gia Giang Nam."
"Đã ngươi quen biết vậy thì tốt nhất rồi, Giang Nam cách nơi này không gần, ngươi đem hắn đưa về, tiền khám bệnh liền miễn đi, ta trả lại cho ngươi tiền đường đi."
Tóm lại, hắn muốn đem tên ôn thần này tống ra khỏi cửa, không cần tiền khám bệnh, cũng không cần người nhà Đỗ Trọng đến trả lại số bạc đã bị hắn ăn hết và làm hư đồ vật trong khoảng thời gian này, mau đem người đi hắn còn nguyện ý cho lại tiền lộ phí!
Văn Nhân Hề lắc đầu, không đồng ý, "Chỉ sợ không được, Đỗ gia vào một năm trước đã bị người diệt môn, không ai sống sót, không ngờ Đỗ Hoài Nam lại vẫn còn sống."
Đỗ gia Giang Nam cùng Văn Nhân gia là trước sau bị diệt môn, mà nguyên chủ là thiếu chủ sơn trang thường xuyên được Văn Nhân Hạo dẫn đi kết bạn, cũng đã đến Đỗ gia, gặp Đỗ Hoài Nam vài lần, cho nên Văn Nhân Hề mới nhận ra.
Nàng hoài nghi, một năm trước Đỗ gia bị người diệt môn cũng là do Vân Thiên Phong và Sát Thủ lâu đứng sau lưng hắn làm ra.
Đỗ gia là thế gia võ lâm trăm năm, nhưng nổi tiếng không phải do võ công nhà bọn họ, mà là vì nhà bọn họ giàu có.
Đỗ gia giàu nhất Giang Nam, cả giang hồ ai mà không biết?
Giang đại phu trầm mặc một lát, phất tay ra hiệu học đồ đưa Đỗ Hoài Nam vào trong, thở dài, "Các ngươi những người giang hồ này, động một chút lại diệt cả nhà người ta... Ngươi vẫn là đưa tiền đi."
Dù sao hôm nay có được năm trăm lượng, đủ cho Đỗ Trọng ăn một đoạn thời gian.
Văn Nhân Hề nhiều lần cam đoan trong vòng hai tháng nhất định sẽ đưa năm trăm lượng đến, rồi mới thoát thân khỏi y quán, mang theo thuốc mà Giang đại phu lòng đầy không muốn đưa tặng, thúc ngựa chạy về Văn Đao sơn trang.
Thời gian nhanh chóng trôi qua một năm, mùi máu tươi ở Văn Đao sơn trang đã tan biến, chỉ còn những vết máu màu nâu trên tường cho thấy nơi này từng xảy ra những chuyện gì, Văn Nhân Hề cố nén cảm xúc bi thống của nguyên chủ, đi vào phòng nguyên chủ lấy cây đao trên giá đao xuống.
Nàng sở dĩ quay về nơi này, chính là vì cây đao này.
Thanh đao này nhìn qua bình thường, ngay cả vỏ đao cũng bị hư hại, là thanh đao nguyên chủ dùng từ nhỏ đến lớn.
Thứ mà Vân Thiên Phong muốn tìm nằm ngay trong thanh đao hỏng này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận