Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 163: Vì báo ân ta cưới ngươi 44 (length: 12415)

Triều đình có chuyện, vốn không phải việc Phạm Vân An phụ trách ở Giang Nam, nhưng Tạ Trường Xuân tìm đến tận cửa, Văn Nhân Hề không thể làm ngơ.
Không phải vì Phạm Vân An, cũng không phải vì Phạm Vân Định, mà là vì dân lành Tây Bắc đang gặp tai ương.
Đương nhiên, những người dân đó thực ra không phải trách nhiệm của Văn Nhân Hề.
"Tạ Trường Xuân bị thương?"
"Vâng, hình như hắn trên đường bị người truy sát, nên mới đổi hướng, vốn định đi kinh thành. Vì lo sợ kinh thành sâu hiểm, nhờ vả không ai, hắn sực nhớ ra chuyện trước đây với cô, bèn vòng tới Giang Nam, mong cô giúp đưa chứng cứ lên. Theo hắn nói, Tri phủ kia ở kinh thành có chỗ dựa, hắn sợ bị cản lại."
Văn Nhân Hề khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, "Đi thôi, đến xem sao."
So với mấy năm trước, Tạ Trường Xuân không có gì thay đổi, chỉ là vì một đường chạy trốn nên tinh thần căng thẳng, trông tiều tụy hơn. Lúc Văn Nhân Hề đến, đại phu đang băng bó vết thương cho hắn.
Thấy Văn Nhân Hề đến, Tạ Trường Xuân như vớ được cọc, "Văn Nhân cô nương."
"Không cần đứng dậy, cứ xử lý vết thương trước đi."
Văn Nhân Hề ngồi xuống một bên chờ. Vì chuyện này rất nghiêm trọng, Tạ Trường Xuân không nhiều lời, chờ đại phu băng bó xong và rời đi mới kể lại chuyện đã xảy ra.
Hắn rất xui xẻo.
Lúc ấy, mang theo hai trăm lượng bạc Văn Nhân Hề cho và quà của Văn Nhân Húc, hắn vẫn không dám ở lại Giang Nam, sợ một ngày lại gặp Văn Nhân Hề. Tuy nàng còn nhỏ nhưng thực sự đã gây bóng ma tâm lý cho hắn. Cuối cùng, hắn đến Tây Bắc.
Dựa vào hai trăm lượng bạc ròng và quà của Văn Nhân Húc, hắn mua một khu đất, còn nhận nuôi một tên ăn mày nhỏ, an phận làm một địa chủ nhỏ.
Ban đầu, cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng không tệ, không lo ăn uống, không phải vất vả, chẳng có gì phải bận tâm. Ai ngờ, không được mấy năm, Tây Bắc đại hạn, đất đai không thu hoạch được gì.
Đã vậy, Mã Tri phủ ở đó, hai năm trước còn được đánh giá tốt, năm sau có thể thăng quan, lúc này hạn hán, tuy không phải lỗi của hắn, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng tới hắn, thêm vào việc hắn cả gan bán cả lương thực trong kho... Điều này khiến hắn càng không dám báo lên.
Tạ Trường Xuân lấy được sổ sách ghi chép việc Mã Tri phủ cấu kết với thương nhân buôn bán lương thực cũng là do vô tình mà có.
"Vương phi, dân lành Tây Bắc đang chờ cứu đó, nếu triều đình không có biện pháp, tai họa này không khống chế được, không biết còn bao nhiêu người sẽ chết nữa."
Nghĩ đến gia sản của mình hầu như ở Tây Bắc, Tạ Trường Xuân đau lòng vô cùng.
Quá đau lòng, hắn còn chuẩn bị về đó dưỡng già.
"Đưa đồ cho ta, chuyện này ngươi không cần lo, cứ an tâm dưỡng thương, ta sẽ lo liệu."
Văn Nhân Hề không do dự mà đồng ý ngay.
Nếu không có Phạm Vân An, nàng nhiều nhất sẽ giúp đưa sổ sách lên, lại quyên ít bạc và lương thực, nhưng vì giờ nàng mang thân phận Vương phi, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Tiểu đương gia, ta phải về một chuyến."
Phạm Vân An dứt khoát quyết định.
Phụ hoàng hắn tuổi già quen xa hoa lãng phí, mấy năm trước quốc khố đã tiêu hao nhiều, sau khi ca hắn lên ngôi, quốc khố gần như cạn một nửa, giờ Tây Bắc gặp hạn hán, gặp tai ương lớn, hắn rất lo quốc khố không có đủ bạc.
Phạm Vân Định nhận được tin này thì nổi trận lôi đình, nhưng đã trì hoãn quá lâu, tình hình hạn hán ở Tây Bắc đã nghiêm trọng, nhất định phải tăng tốc giải quyết, nạn dân đang tràn về các thành lân cận, khi đó không chỉ có vùng bị thiên tai bị ảnh hưởng mà cả các vùng xung quanh cũng sẽ gặp rắc rối.
Hơn nữa, đúng như Phạm Vân An nghĩ, hắn đang đau đầu vì vấn đề bạc.
Lần này, diện tích bị thiên tai lớn, dân gặp nạn đông, kéo dài lâu như vậy, chỉ riêng tiền cứu tế đã cần một khoản lớn. Quốc khố lại chẳng còn bao nhiêu, chỗ nào cũng cần tiền, không thể rút hết để cứu tế, mấy ngày liền, Phạm Vân Định lo đến tóc cũng muốn bạc hơn.
Sau đó, hắn thấy đệ đệ sốt sắng trở về kinh.
Mang theo năm mươi vạn lượng bạc và lương thực.
"Hoàng huynh, tiểu đương gia nghe nói Tây Bắc hạn hán nên đã bảo ta đưa cho huynh." Vì thời gian gấp nên lương thực cũng không quá nhiều, nhưng chuyến sau cũng sẽ tới. Phạm Vân An thấy Phạm Vân Định trừng mắt nhìn mình khi nhận ngân phiếu thì thoáng đắc ý.
"Tiểu đương gia lợi hại thật, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà đã để dành được một khoản lớn như vậy, nàng lại không phải loại người làm giàu bất nhân hay vì kiếm tiền mà làm những việc nhẫn tâm. Năm mươi vạn lượng bạc này là để huynh cứu tế, nàng còn chuẩn bị rất nhiều lương thực, giờ đang trên đường tới."
Phạm Vân Định đã sớm biết Văn Nhân Hề không tầm thường, nhưng hắn cũng không ngờ nàng lại hào phóng như vậy, trực tiếp rút ra mấy chục vạn lượng bạc. Có khoản này, hắn không cần phải lo nữa, hơn nữa, số tiền này dùng để cứu tế còn dư dả, chưa kể nàng còn chuẩn bị lương thực và quần áo khác.
Ánh mắt hắn chuyển sang Phạm Vân An, Phạm Vân Định nhìn đệ đệ với ánh mắt không giấu vẻ ghét bỏ.
Chắc không phải vì tên đệ đệ sốt ruột này chứ?
Mưu đồ gì đây?
"Đây là Vương phi của ngươi cho, không phải ngươi cho, ngươi đắc ý cái gì?"
Giải quyết được khó khăn trước mắt, Phạm Vân Định cũng đã nhẹ nhõm phần nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Phạm Vân An, hắn không nhịn được lên tiếng chọc ngoáy.
"Đó là thê tử của ta, có khác gì đâu? Tiểu đương gia nhà ta lợi hại như vậy, ta đương nhiên có thể đắc ý."
Phạm Vân An đã làm người ở trước mặt Văn Nhân Hề để nàng sai khiến, chút châm chọc này có là gì? Hắn thấy đây là chuyện đáng để khoe khoang chứ không phải điều gì mất mặt.
Vợ hắn lợi hại như vậy, đương nhiên phải đắc ý rồi.
"Vốn ta còn đang do dự việc chọn người cứu tế, giờ ngươi đã về, vậy lần này giao cho ngươi đi làm đi."
Việc cứu tế, cho dù là thanh quan đến làm, cuối cùng cũng bị người khác bóc lột, số tiền thực sự đến được với người dân chắc chắn không được toàn bộ. Lần này, Phạm Vân Định ra tay ác độc, ai dám giở trò sẽ phải chết.
Mã Tri phủ phía sau có An Quốc Công Phủ, người của Thái Thượng Hoàng. Ngày thường, hắn kính nể An Quốc Công Phủ, nhưng bọn chúng lại thường ỷ vào việc có Thái Thượng Hoàng chống lưng mà cậy già lên mặt, lần này gây ra chuyện lớn như vậy, hắn nhất định phải trừng trị.
Những kẻ sâu mọt này hắn muốn lần lượt tiêu diệt!
"Đúng rồi hoàng huynh, tiểu đương gia nghe nói huynh thiếu bạc nên đã nghĩ ra một cách hay."
Phạm Vân Định ngẩng lên.
"Có thể từ thương nhân, phải biết rất nhiều thương nhân đều có danh xưng phú khả địch quốc, bọn họ chính là không bao giờ thiếu tiền, đặc biệt là những nhà làm ăn lớn đời đời."
Phạm Vân Định không biết sao? Tất nhiên hắn biết thương nhân giàu có thế nào, nhưng cho dù hắn muốn tịch biên tài sản cũng cần một lý do chính đáng, không thể chỉ vì người ta giàu có mà đến tịch thu nhà người ta được.
Dù không để ý, nhưng thực sự hắn thấy hứng thú với biện pháp mà Văn Nhân Hề nói.
Lần này Văn Nhân Hề không vào cung, sau khi đến kinh thành, Phạm Vân An vào cung, còn nàng thì về phủ, đến lúc trời chạng vạng, Phạm Vân An trở về, bên cạnh còn có Phạm Vân Định cải trang đi cùng.
Nghèo quá.
Văn Nhân Hề trong một thời gian ngắn mấy năm mà đã để dành được gia sản hàng triệu, đủ biết nàng lợi hại đến mức nào trong việc kiếm tiền.
Quan trọng nhất là, số tiền này đều đến từ việc làm ăn chân chính chứ không phải do gian xảo mà có.
Nếu dùng thủ đoạn gian xảo, chỉ trong vài năm có được gia sản hàng triệu thì thực ra quá dễ.
Văn Nhân Hề vừa nhìn Phạm Vân Định đã biết ý hắn, cũng không làm bộ, trực tiếp nói ra biện pháp của mình.
Thực ra rất đơn giản, người nào có kiến thức hiện đại đều nghĩ ra được, Văn Nhân Hề nói tất nhiên không phải tịch thu tài sản, mà là để thương nhân tự nguyện mang bạc đến.
"Bảng hiệu Hoàng Thương quý giá vô cùng, tại sao không trực tiếp đấu giá danh hiệu Hoàng Thương? Cùng một loại cống phẩm, chất lượng gần như nhau thì đâu chỉ có một nhà, tại sao phải chọn một nhà nhất định? Để họ mang bạc đến mà mua chứ."
"Cách thứ hai, lần này gặp tai họa, sao không kêu gọi các thương gia quyên góp?" Văn Nhân Hề cười, như thể mình không phải là thương nhân, "Hoàng thất đối với những thương gia có lòng thiện ắt sẽ có ban thưởng, tỉ như đích thân Hoàng thượng viết bảng hiệu 'Nhà thiện', được Hoàng thượng khen ngợi và khẳng định thì hàng hóa của họ sẽ càng được dân tin tưởng và hoan nghênh hơn, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi."
Phạm Vân Định chỉ cần cung cấp một vài chữ đề, các thương gia tự khắc sẽ vì những tiếng tốt đó mà mang bạc đến cửa.
Thương nhân coi trọng lợi nhuận không sai, nhưng cũng coi trọng danh tiếng, muốn đạt được cái danh đó lại vô cùng khó khăn, có một số người làm ăn khi kiếm được tiền thường sửa đường, bắc cầu, phát cháo... là vì cái gì?
Có người là vì thật lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng có người muốn gây dựng tiếng tăm tốt.
Có danh tiếng tốt thì cửa hàng của họ càng được ưa chuộng hơn.
Hơn nữa, thứ mà con người theo đuổi không phải là danh lợi sao?
Phạm Vân Định ngây ra, quả thực không ngờ Văn Nhân Hề lại nghĩ ra một ý...ngớ ngẩn như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, tính khả thi lại rất cao.
Đồ vật mà Hoàng gia đặt mua, đúng là hàng tốt nhất, nhưng mà tốt nhất cũng chỉ có vậy thôi, trừ phi là hàng độc nhất vô nhị, còn lại thì thật ra chọn nhà nào cũng không khác nhau là mấy, chẳng qua là mấy thương hộ kia dựa vào quan hệ mà chuẩn bị, trong tộc lấy được suất Hoàng thương mà thôi, đã là như vậy. . .
Vậy tại sao phải để những quan viên phụ trách việc này đi chuẩn bị chứ?
Tại sao không để bọn họ trực tiếp tới chuẩn bị cho hắn, cái người thật sự đưa ra quyết định?
Đã đều là chuẩn bị, rõ ràng đồ vật là Hoàng gia muốn dùng, kết quả bạc lại chảy vào túi đám quan viên kia, nghĩ tới đây, Phạm Vân Định thật đúng là có chút xót của.
So với việc âm thầm chuẩn bị rồi bị phát hiện mà chịu phạt, chi bằng trực tiếp công khai luôn đi.
Văn Nhân Hề nhìn dáng vẻ Phạm Vân Định là biết hắn đã động tâm, sau đó hai người bàn kỹ các chi tiết có thể thao tác, Phạm Vân An thì ngồi bên cạnh nghe, cũng không chen vào.
Hắn cảm thấy, tiểu đương gia lúc bàn chính sự, thật sự là chói mắt quá.
So với những tiểu thư khuê các đoan trang ổn trọng của vọng tộc, hắn quả nhiên vẫn hy vọng tiểu đương gia cường đại như vậy, một cô gái đầy sức sống.
Không phải nói những tiểu thư khuê các theo quy củ kia không tốt, chỉ là hắn không thích mà thôi, hắn thích Văn Nhân Hề như vậy, khiến người ta nhìn một cái là không thể dời mắt được.
Phụ hoàng hắn đã từng nói, hắn sớm muộn sẽ hối hận với quyết định của mình, mặc kệ là không màng thân phận mà cưới một cô con gái của thương hộ, hay là vì vậy mà hạ thuốc tuyệt dục cho mình, tương lai hắn cũng sẽ hối hận, nhưng Phạm Vân An lại biết, mình tuyệt đối sẽ không hối hận.
Hắn biết trong triều cho đến giờ vẫn có người còn bàn tán về chuyện này, bàn tán thân phận tiểu đương gia không xứng với địa vị Vương phi, bàn tán tiểu đương gia trước khi thành thân đã không trong sạch, nhưng thì sao? Không có cô gái nào được tự do như tiểu đương gia cả.
Văn Nhân Hề ngừng lại uống trà nhuận họng, chú ý thấy vẻ mặt ngây ngô của Phạm Vân An, lập tức khóe miệng giật giật.
Tên này lại đang suy nghĩ cái gì vậy?
Phạm Vân Định cũng chú ý tới biểu lộ của Phạm Vân An, rất nhanh dời tầm mắt, trực tiếp làm như không thấy, tiếp tục cùng Văn Nhân Hề bàn chuyện chính sự.
Được rồi, gả đi đệ đệ thì khác gì hắt bát nước đi, dù sao cũng không thu về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận