Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 17: Bán nữ cung cấp chất nhi khoa cử 17 (length: 11436)

"Mã phủ ma ma? Ngài có phải là nhận lầm người? Nhà ta đường muội mặc dù đích thực gọi Văn Nhân Khê, nhưng nàng tính cách ngang bướng, lại chỉ là một cô nương bình thường, hẳn không phải là người đã cứu được thiếu gia nhà quý phủ đâu?" Nụ cười trên mặt Văn Nhân Trừng gượng gạo cực kỳ, thăm dò hỏi.
Hắn không kìm được dò xét Mã ma ma, mặc dù y phục trên người nhìn qua rất giản dị bình thường, nhưng chỗ nào cũng toát ra sự tinh xảo, cho dù mấy đồng môn nhà có điều kiện ngày thường mặc cũng chỉ tầm này thôi, vậy mà đây chỉ là ma ma trong một phủ thành.
"Vị thiếu gia này nói đùa, phu nhân đã phái người điều tra, quả quyết không sai, hơn nữa Văn Nhân cô nương tâm địa thiện lương, thấy thiếu gia nhà ta gặp nguy hiểm thì cứu giúp, sao lại có thể là người ngang bướng khó ưa như trong miệng thiếu gia này chứ?" Nụ cười trên mặt Mã ma ma không đổi, ánh mắt nhìn về phía Văn Nhân Trừng lại mang theo ý vị sâu xa, hiển nhiên đã nhìn thấu mọi tâm tư nhỏ nhặt của Văn Nhân Trừng, chỉ là không nói ra mà thôi.
Ta người ngoài này còn biết Văn Nhân cô nương tâm địa thiện lương, ngươi là người đường huynh lại nói với người ngoài muội tử nhà mình ngang bướng không ra gì, không có khả năng cứu người, làm như vậy là bôi nhọ thanh danh con gái nhà người ta, trách sao phu nhân nói hai vị cô nương nhà các ngươi không ổn.
Dù sao Văn Nhân Trừng còn trẻ, bực bội thu hồi ánh mắt, "Xin lỗi, chỉ là quá kinh ngạc thôi, đại đường muội ra ngoài chơi, tạm thời không có ở nhà, ma ma có muốn vào trong chờ một lát không?"
"Đại Nha tỷ! Tiểu Nha tỷ! Có quý nhân đến nhà tìm các ngươi này!" Văn Nhân Trừng vừa dứt lời, đứa trẻ nhà bên mà ban nãy đã nhìn lén xe ngựa sau cửa liền kích động vừa kêu vừa chạy ra cửa, hiển nhiên là đi tìm Văn Nhân Hề rồi.
Mã ma ma vẫn giữ nụ cười khách sáo trên mặt, nhưng không vào nhà, "Không cần làm phiền Văn Nhân thiếu gia, lão nhân vẫn là ở trên xe ngựa chờ, vừa rồi cô nương kia đi tìm Văn Nhân cô nương ra ngoài chơi, chắc là sẽ về nhanh thôi."
Tiếng nói ở bên ngoài chơi đùa vọng thêm vào một chút.
Văn Nhân Trừng có vẻ hơi khó chịu trên mặt, hắn chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, hắn hôm nay tuy hơi có chút tâm tư, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, không có bao nhiêu kinh nghiệm, sao có thể là đối thủ của Mã ma ma đã sống nhiều năm trong gia đình quyền quý, những tâm tư đó của hắn cơ hồ đều bị Mã ma ma nhìn thấu hết.
Người ở trong nhà thấy Văn Nhân Trừng mãi không vào, do dự một chút cũng đi ra, Hà Thị là mẹ Văn Nhân Trừng đi đầu, vừa rồi bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu của đứa trẻ hàng xóm, dồn dập không tin.
Nhất là chuyện giữa trưa Văn Nhân Hề về khoe khoang một lượt về Văn Nhân Kiều.
Nàng vốn không tin Văn Nhân Hề lại quen biết quý nhân gì, lúc này biểu lộ trên mặt đều méo mó.
"Trừng Ca nhi, sao không mời quý nhân vào ngồi một lát?"
"Vị phu nhân này nói đùa, lão nô chẳng qua chỉ là một hạ nhân ở phủ Mã đại nhân tri phủ Kiền Châu, không dám nhận một tiếng quý nhân, lão nô ở đây chờ Văn Nhân cô nương là được rồi."
Mã ma ma cười tủm tỉm, không kiêu ngạo không tự ti nói, ngược lại khiến cho chủ nhà Văn Nhân có chút rụt rè không tự nhiên, thấy hết những điều này, Văn Nhân Trừng trong lòng càng thêm không thoải mái.
"Tri phủ Kiền Châu? Cái con tiện nhân Văn Nhân Hề kia sao có thể quen biết người nhà đại nhân Tri phủ? !" Văn Nhân Kiều đứng cạnh Hà Thị vạn lần không nghĩ tới quý nhân này lại đến từ phủ Tri phủ, kinh ngạc thốt lên, âm thanh the thé chói tai, khiến Mã ma ma không kìm được nhíu mày.
Con tiện nhân đó hại nàng, dựa vào cái gì mệnh lại tốt như thế, nếu không phải nó hại mình phải đến nhà Phương gia, hôm nay người đi trấn trên, quen người nhà Tri phủ phải là nàng!
Ghen tỵ phẫn hận làm gương mặt Văn Nhân Kiều vặn vẹo đáng sợ, lúc này căn bản không cách nào che giấu.
Đại Nha dựa vào cái gì?
Nàng dựa vào cái gì chứ? !
Đây chính là Tri phủ đó, là quan phụ mẫu cả Kiền Châu đó, đừng nói cả đời nàng không gặp được vị đại nhân như thế, ngay cả huyện bộ khoái thôi, họ cũng không dám gây.
"Kiều Kiều! Đại Nha là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi lại nói về tỷ tỷ của mình như vậy?" Văn Nhân Trừng phản ứng rất nhanh, lập tức quát lớn.
Tri phủ.
Hắn sắp tham gia thi viện ngay tại phủ thành, hắn không hề ngờ Văn Nhân Hề lại có ân với Tri phủ, cứu được thiếu gia nhà Tri phủ, điều này có nghĩa gì, không ai hiểu hơn Văn Nhân Trừng.
Mã đại nhân tri phủ Kiền Châu trước đây thi đình đã đỗ nhất giáp Thám Hoa, nếu như có thể được ông chỉ điểm hoặc thậm chí là bái làm đồ đệ, đây tuyệt đối là một bước lên mây, ngược lại, đắc tội với gia đình như thế, Văn Nhân Trừng quả thực không dám tưởng tượng mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh khó khăn như thế nào.
Thế mà Văn Nhân Hề trở về một câu cũng không đề cập, hiển nhiên là không muốn dùng phần ân tình này để đổi sự chỉ dạy của Mã đại nhân dành cho hắn.
Lúc này trong lòng Văn Nhân Trừng hối hận không thôi, hắn không kìm được nhớ đến việc Văn Nhân Hề gần như trở mặt với đại phòng vì chuyện hôn sự với Phương gia, đối với hắn cũng chẳng có hảo cảm gì, sớm biết nàng có ân với Tri phủ, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhất định sẽ đối xử thật tốt như một người huynh trưởng.
Chỉ là lúc này có tiếc nuối hối hận cũng đã muộn, phải tìm cách thôi, cho dù cuối cùng thực sự không được, cũng không thể tiếp tục đắc tội Văn Nhân Hề, nếu không thấy Mã phủ đối với cô ấy cảm kích thế kia, mà mình thì tùy tiện bị cho một vố, lần này bảng vàng của hắn chắc chắn vô danh.
Văn Nhân Kiều chỉ thốt lên một câu, vừa dứt lời cũng hối hận, nhưng không ngờ Văn Nhân Trừng lại vì chuyện này mà quát lớn cô ta.
Nàng không ngờ, nàng mới xuất giá ba ngày mà anh trai của mình đã thay đổi, không còn là người anh che chở cho cô ta nữa, nhất là khi người mà anh trai che chở lại chính là Văn Nhân Hề, người đã hại cả nửa đời của cô ta, điều này càng làm Văn Nhân Kiều khó chấp nhận.
"Ngươi vậy mà dám lớn tiếng với ta? Ngươi vì con tiện nhân kia mà quát mắng ta sao? Ta là vì ai mới..."
"Bốp!" Hà Thị cũng kinh ngạc khi Văn Nhân Hề quen người nhà Tri phủ, nàng không hiểu hết việc này có ý nghĩa gì, chỉ biết tạm thời không thể gây sự với Văn Nhân Hề, nhưng khi Văn Nhân Kiều gào vào mặt Văn Nhân Trừng, liền lập tức phản ứng.
Nàng biết Văn Nhân Kiều muốn nói gì, nên mới không cho nàng nói ra, ngay trước mặt Mã ma ma mà bôi xấu thanh danh Văn Nhân Trừng.
Biểu cảm của ma ma nhà Phương gia lại trở nên phức tạp, không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đứng đó.
Nàng cũng rõ, Phương gia tuy giàu có, có chỗ dựa ở huyện thành, nhưng không thể trêu vào người nhà Tri phủ, đừng nói là Tri phủ, ngay cả quan lệnh huyện thôi họ cũng không dám gây, nếu không người đầu tiên thu dọn Phương gia chính là chỗ dựa của Phương gia.
Sau khi về phải nói lại chuyện này với lão gia cho kỹ.
Văn Nhân Kiều ôm mặt, tóc che hết vẻ mặt, dường như bị đánh đến ngơ ngác, không ai nhìn thấy ẩn sau mái tóc là đôi mắt đầy thù hận.
Nửa đời sau của nàng đã hủy rồi, kết quả anh trai, mẹ lại che chở cho Đại Nha đã gây ra tất cả, căn bản chẳng để ý gì đến nàng.
Uất ức chất chứa hóa thành hận ý, loại hận ý này ngay lúc này thậm chí còn vượt qua sự ghen ghét và phẫn hận đối với Văn Nhân Hề, bởi vì Văn Nhân Hề và cô ta không liên quan quá nhiều, nàng gả đi vì Văn Nhân Trừng, tiền sính lễ chẳng có phần nào lọt vào tay nàng, một đồng cũng không tiêu cho nàng, mà tất cả đều là cho Văn Nhân Trừng.
Thế mà, Văn Nhân Trừng lấy tất cả tiền sính lễ của cô lại vì Văn Nhân Hề mà lớn tiếng với cô.
Trong lòng mẹ nàng cũng chỉ có mỗi anh trai cô ta, cô ta vừa phản bác một câu, mẹ cô đã tát cô một cái, lẽ nào cô ta nói sai sao? Lẽ nào không phải vì Văn Nhân Trừng cô ta mới phải gả đi sao?
"Kiều Kiều, Đại Nha dù gì cũng là tỷ tỷ của con, ta biết mối quan hệ giữa các con, nhưng không nên xưng hô với tỷ con như vậy trước mặt người ngoài." Văn Nhân Trừng hít sâu một hơi, chỉ thấy dạo gần đây chuyện gì cũng không thuận lợi.
Hắn dám trêu vào nhà Tri phủ sao?
Người ta nói rõ ràng, Văn Nhân Hề đã cứu được thiếu gia nhà người ta, có ân với Mã Gia, ngươi lại sỉ mắng ân nhân người ta, đây là có ý gì?
Mã ma ma cũng là một người có tai có mắt, cơ bản nghe hiểu hết đầu đuôi mọi chuyện, những gì đã xảy ra cô cũng không hề chen lời vào, chỉ giữ vẻ mặt tươi cười nhìn xem thôi.
Lúc này, đứa bé đi tìm Văn Nhân Hề dẫn hai tỷ muội trở về.
Mã ma ma thấy người đi trước, lưng thẳng, tuy rằng còn chưa trưởng thành hết nhưng khí chất lại ổn trọng của cô nương trẻ tuổi liền sáng mắt, trong lòng cũng hiểu vì sao phu nhân nhà mình lại tán thưởng vị ân nhân này như vậy.
Trong mắt người tinh tường, khí chất của một người không giấu được, Mã ma ma chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra ngay, vị ân nhân này đúng là người tốt, đáng được phu nhân khen ngợi.
Đôi mắt cô tràn đầy sức sống, khiến cho người ta tràn đầy hảo cảm.
"Vị này là Văn Nhân cô nương phải không? Lão nô là hạ nhân của Mã phủ, ngài hôm nay cứu thiếu gia nhà ta, khiến phu nhân Thì lo lắng quá độ, chưa kịp cảm tạ ân của cô nương, sau khi về đã rất hối hận, đặc biệt lệnh lão nô mang một vài thứ đến tặng cô." Khi đối diện với Văn Nhân Hề, Mã ma ma rõ ràng ít đi khách sáo, tăng thêm sự cảm kích và biết ơn thật lòng, khiến cho mặt Văn Nhân Trừng co giật.
"Chào bà." Văn Nhân Hề để đồ xuống cạnh cửa, ngước mắt lên chào, "Chỉ là tiện tay thôi, ma ma khách sáo quá, hôm đó đổi thành người khác cũng sẽ không đứng nhìn đứa bé xảy ra chuyện, hơn nữa, phu nhân nhà quý phủ đã có hậu tạ rồi."
Văn Nhân Hề không nói thẳng chuyện khối ngọc bội kia liên quan đến nàng hộ, Mã ma ma nghe vậy cũng không đề cập, "Ngài nói đùa, đại ân của ngài sao có thể so được với chút chuyện nhỏ nhặt ấy, cô nương không biết, lão gia cùng phu nhân thành thân bảy năm, chỉ có một mình thiếu gia như thế, ngài tiện tay mà làm đã cứu cả Mã gia, phu nhân nói, ở thôn quê không tiện, cho cô nương đưa mấy đồ vật dùng hằng ngày, cũng mong cô nương sau này nếu có dịp đến phủ thành thì báo một tiếng, phu nhân nhất định sẽ tiếp đãi ân cần chu đáo."
Văn Nhân Hề nghĩ một lát, không tiếp tục từ chối.
Mã ma ma thấy vậy, liền bảo xa phu mang hết đồ trên xe ngựa xuống.
Biết đưa bạc không tốt, hai tỷ muội này chưa chắc giữ được, đưa đồ dùng thì có thể dùng trực tiếp, bất kể mang đi cho người khác hay là tự mình dùng đều được thể diện, quan trọng nhất là thái độ của Mã phủ đối với hai người.
Ngày sau nhà Văn Nhân nếu còn muốn ức hiếp hai cô nương không ai che chở, cũng sẽ thu liễm một chút.
"Trong nhà chỗ nhỏ, ta không mời ma ma vào trong."
Lúc nói câu này, Văn Nhân Hề thái độ thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ hay thất lễ, Mã ma ma nhìn thấy vậy, ý cười trong mắt lại càng thêm chân thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận