Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 159: Vì báo ân ta cưới ngươi 4 0 (length: 12636)

Đương nhiên, việc Văn Nhân Hề mời hoàng hậu hỗ trợ cũng không phải là giúp không, chuyện này kỳ thực cùng hoàng hậu cũng không liên quan nhiều lắm, dù sao hoàng hậu nghe nói về sau cũng rất ghét hành động của Thẩm Mộc, nhưng mà đúng là do Văn Nhân Hề mà ra.
Phạm Vân An vì sao làm như vậy? Khó chịu với việc Thẩm Mộc làm là một phần, còn một phần chính là vì Văn Nhân Hề, nàng trong lòng hiểu rất rõ.
Văn Nhân Hề trực tiếp cho hoàng hậu một vật trang trí Hồng Ngọc San Hô.
Mà Thẩm phu nhân sau khi nhận được khẩu dụ bí mật của hoàng hậu, tâm trạng thấp thỏm lập tức bình ổn lại.
Nàng vô tội, nhưng với những người thời nay, nếu nàng chủ động nói ly hôn, vậy cuối cùng chắc chắn phải mang tiếng xấu, nàng không chỉ nghĩ cho mình mà còn phải nghĩ cho cháu gái trong nhà, nhưng giờ có khẩu dụ của hoàng hậu, chỉ cần nàng muốn ly hôn, báo cho Thụy Vương phủ một tiếng, Thụy Vương phủ sẽ tiến cung bẩm báo với hoàng hậu, hoàng hậu sẽ trực tiếp hạ chỉ cho họ ly hôn.
Danh chính ngôn thuận, bản thân Thẩm phu nhân cũng sẽ không mang tiếng xấu gì.
Đồng thời, dụ này được đưa bí mật, không ai rõ, nói cách khác, coi như đến lúc đó ly hôn, cũng sẽ không ai biết do nàng chủ động đề xuất.
Rõ ràng người kia là mẫu nghi thiên hạ, nhưng Thẩm phu nhân không ngờ nàng lại chú ý đến người như mình, lại còn rất ấm lòng, cũng không trực tiếp hạ chỉ cho bọn họ ly hôn.
Có lẽ là lo lắng nàng còn lưu luyến Thẩm Mộc.
Nhưng làm sao nàng có thể lưu luyến Thẩm Mộc? Từ khi biết Thẩm Mộc lợi dụng mình như vậy, mọi tình cảm của Thẩm phu nhân với Thẩm Mộc đều tan biến, những hồi ức về quãng thời gian vợ chồng êm đẹp trước đây giờ chỉ khiến nàng thấy buồn nôn.
Thẩm phu nhân sớm đã nhận ra vấn đề của Thẩm Mộc hơn những người khác, khi Thẩm Mộc bị bệnh không chịu mời đại phu, nàng đã hiểu rõ tất cả, đã đau khổ, đã phẫn hận, giờ mọi chuyện đều lắng xuống – nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng muốn ly hôn.
Dù cha nàng không đồng ý, nàng cũng phải ly hôn, nàng không thể tưởng tượng được mình sẽ sống thế nào với một kẻ giả dối như vậy, càng không muốn sau khi chết còn phải an táng với thân phận vợ của hắn, cả đời không thể thoát khỏi hắn.
Vừa hay hiện tại có khẩu dụ của hoàng hậu, nên Thẩm phu nhân không chút do dự, trực tiếp tự mình dẫn nha hoàn đến Thụy Vương phủ.
Lúc đi Thẩm phu nhân có chút thấp thỏm, nàng vốn chỉ là vợ một tiểu quan, giờ Thẩm Mộc lại thành kẻ công danh chẳng có, người không chức tước, nàng không biết mình đến, người Thụy Vương phủ có cho nàng vào không.
May mà lính gác cửa vừa nhận danh thiếp đã mời các nàng vào, “Phu nhân mời vào, Vương gia và Vương phi đã sớm dặn chúng ta, nếu ngài đến thì trực tiếp mời vào, trong đó sẽ có người chiêu đãi ngài.” Khi gặp Văn Nhân Hề, Thẩm phu nhân có chút câu nệ.
Người trước mặt chính là Thân Vương Phi.
"Phu nhân đến, đã quyết định kỹ chưa?"
"Dạ, dân nữ đã quyết định, dân nữ quyết định ly hôn."
Dù căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, Thẩm phu nhân vẫn từng chữ nói ra quyết định của mình.
Tự xưng dân nữ, không phải dân phụ, Thẩm phu nhân bây giờ không thừa nhận mình có quan hệ gì với Thẩm Mộc.
Không phải vì Thẩm Mộc giờ mất chức, không có công danh, bị bêu tên trước mặt hoàng thượng, thuần túy là do nàng cảm thấy ghê tởm.
Văn Nhân Hề không hề bất ngờ, khẽ cười, trong mắt mang theo ý cười ôn hòa, "Phu nhân không cần căng thẳng, nói ra thì chúng ta cũng coi như đồng hương, nghe Văn phu nhân là người Thanh Châu huyện phủ Minh Giang, từ nhỏ ở đó lớn lên, thật trùng hợp, ta cũng là người Thanh Châu huyện."
Thẩm phu nhân hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Nàng biết Thụy Vương phi bây giờ xuất thân thương hộ, trước kia khi Thụy thân vương thành thân còn gây xôn xao, nhưng nàng không biết thân phận cụ thể của Thụy Vương phi, Thẩm Mộc nhớ rõ ân oán giữa mình và Văn Nhân Hề nên không dám kể với nàng, những người khác cũng sẽ không chủ động nhắc với Thẩm phu nhân chuyện này.
"Phu nhân cùng Thẩm Mộc đi phủ thành tham gia thi Hương, ta đã thấy phu nhân."
Thấy Thẩm phu nhân kinh ngạc, Văn Nhân Hề nói thêm một câu.
Thẩm phu nhân càng kinh ngạc hơn, nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì, nhưng giờ nàng thấy thoải mái hơn chút, áy náy nói, "Rất xin lỗi, dân nữ không nhớ Vương phi."
"Không sao, hôm đó ngươi và Thẩm Mộc vừa đến phủ thành, không chú ý cũng bình thường."
Văn Nhân Hề nói vậy, Thẩm phu nhân lại nhớ ra, hôm đó nàng và Thẩm Mộc vừa đến phủ thành thuê một căn nhà, Thẩm Mộc từng thần sắc khác thường quay đầu lại, nhưng nàng hỏi gì thì Thẩm Mộc cũng qua loa cho xong.
Nàng chợt thấy, rất có thể Thẩm Mộc và Văn Nhân Hề quen biết nhau.
Và ngay sau đó, Văn Nhân Hề xác nhận điều này.
"Ta từng cứu Thẩm Mộc và Thẩm Sương, cha ta từng muốn nhận Thẩm Mộc làm rể, chỉ là Thẩm Mộc chướng mắt nhà ta làm thương hộ, còn nói gì đó nể tình ta từng cứu huynh muội bọn họ nên mới bằng lòng chuyện hôn sự này." Văn Nhân Hề tự nhiên chống má, không giống người khác chú trọng hình tượng trước mặt người khác, Bích Vân thì đứng sau lưng nhẹ nhàng đấm vai cho nàng, "Có phải buồn cười lắm không?"
Thẩm phu nhân chưa từng nghe chuyện này, cũng không rõ giữa Văn Nhân Hề và Thẩm Mộc có chuyện này, càng không tin được người con gái xinh đẹp, lộng lẫy trước mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng này, Thẩm Mộc lại từng chê bai nàng.
Khi đó Thẩm Mộc chỉ là một đồng sinh mà thôi?
Hắn lấy đâu ra sự tự tin?
Thẩm phu nhân lại thấy mình chưa từng biết gì về Thẩm Mộc.
"Vậy nên, ngươi thấy đó, tất cả không phải lỗi của ngươi, ngươi chỉ là tương đối không may, gặp phải một người tồi tệ mà thôi, bây giờ đã quyết định ly hôn, sau này tự nhiên sẽ gặp người tốt hơn." Văn Nhân Hề buông tay, hờ hững nói, nàng kể cho Thẩm phu nhân về mối quan hệ giữa mình và Thẩm Mộc cũng là vì lý do này.
Nàng nhìn ra được, dù Thẩm phu nhân đã quyết định ly hôn, trong lòng vẫn có chút hụt hẫng, có điều chuyện nàng gặp phải thật sự không phải lỗi của nàng.
Đổi thành người khác cũng vậy thôi.
Cũng không phải là ông trời không ưa nàng.
Còn về phần nàng, Văn Nhân Hề sẽ không để ý cách nhìn của người khác, đến chuyện nuôi trai lơ nàng còn làm được thì còn để ý chuyện mình bị Thẩm Mộc ghét bỏ sao? Huống hồ, xét về khía cạnh nào đó, việc từng bị Thẩm Mộc ghét bỏ, giờ lại là chuyện tốt.
Điều đáng sợ nhất là bị chê bai mà vẫn không hối cải.
Nhưng dù là nguyên chủ hay Thẩm phu nhân trước mắt, đều không phải là những người như vậy.
Thẩm phu nhân ngơ ngác một chút, lúc này cũng hiểu tại sao Văn Nhân Hề lại nói nhiều như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, "Vương phi có lòng tốt, dân nữ hiểu."
"Dân nữ họ Phương, tên một chữ Thiến, Vương phi không cần gọi dân nữ là phu nhân, gọi dân nữ là tên được rồi."
"Thiến, tốt đẹp, xem ra cha của ngươi thực sự yêu thương ngươi, đặt nhiều kỳ vọng."
Sau vài lời trò chuyện ngắn ngủi, Thẩm phu nhân... không, Phương Thiến đã hoàn toàn thoải mái, nghe vậy trên mặt cũng nở nụ cười, rồi lại nghĩ đến phụ thân khi biết mình muốn ly hôn, không biết có tức giận không.
Nói chuyện một hồi, Phương Thiến liền đứng dậy cáo từ, Văn Nhân Hề tiễn nàng ra cửa, tặng nàng một miếng ngọc bội, "Nếu có khó khăn gì hay cần giúp đỡ, có thể trực tiếp cầm miếng ngọc bội này, đến những cửa hàng có ký hiệu này trên ngọc bội, đến lúc đó sẽ có người nguyện ý giúp ngươi."
Xem như Văn Nhân Hề giúp đỡ Phương Thiến.
Phương Thiến cảm thấy miếng ngọc bội trong tay nóng ran, mím môi gật đầu.
Nàng nghĩ, dù mình gặp phải chuyện không may, gặp phải người như Thẩm Mộc, nhưng nàng cũng gặp được rất nhiều người tốt, như hoàng hậu nương nương nguyện ý làm chủ cho nàng, như vị Vương phi trước mắt là đồng hương với mình, thậm chí có cùng cảnh ngộ.
Ông trời chí ít cũng không đối xử tệ với nàng, phải không?
Với sự ủng hộ của hai người này, Phương Thiến chợt thấy việc nói ly hôn với cha không đáng sợ như vậy nữa.
"Cô nương."
Văn Nhân Hề về đến vương phủ, Bích Vân liền mang một bát chè nấm tuyết hạt sen đến.
"Ừ?"
Văn Nhân Hề ngồi xuống, thấy Bích Vân có chút tò mò, "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi."
"Nô tỳ chỉ là cảm thấy, cô nương hình như rất thích Phương gia cô nương."
Biết được tên Phương Thiến, Bích Vân không còn dùng Thẩm phu nhân để xưng hô, cả Văn Nhân Hề vừa nãy, ban đầu nàng chưa rõ tên Phương Thiến nên dùng thẳng phu nhân, chứ không gọi Thẩm phu nhân.
"Cô nương đó tính cách khá tốt, mà lại... dù sao, là người suýt cùng cảnh ngộ với ta."
Bích Vân lập tức hiểu ý Văn Nhân Hề, không nói gì thêm, nhưng trong lòng nghĩ, đừng thấy Thẩm Mộc ra dáng thế thôi, nhưng cho cô nương nhà nàng xách giày cũng không xứng, còn dám ghét bỏ cô nương nhà nàng, kể cả Phương gia cô nương bây giờ, hắn cũng không xứng.
Không phải vì hắn bẩm sinh thiếu thốn, không thể có con cái nên không xứng, mà thuần túy là vì nhân phẩm của người này không xứng.
Hắn đáng lẽ phải cả đời cô độc sống quãng đời còn lại, không ai xứng với hắn.
Đúng lúc này, quản gia của vương phủ nói Văn Nhân phu nhân đã tới, vốn định chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, Văn Nhân Hề lập tức mở mắt.
Lúc này Văn Nhân lão gia bọn họ vẫn chưa về Minh Giang phủ, nhưng cũng sắp rồi, kết quả sắp rời khỏi kinh thành thì nghe đến chuyện của Thẩm Mộc, vốn còn có chút nửa tin nửa ngờ, kết quả hai ngày nay bên ngoài đều đồn, Thẩm Mộc tại Kim Loan điện phản tội khi quân, những lời đồn trước đây đều là thật, Văn Nhân phu nhân nghĩ đến chuyện trước đây, lập tức ngồi không yên.
"May mà ngươi lúc đó tỉnh táo, đã nhận ra vấn đề của Thẩm Mộc, bằng không mà nói, nếu là ngươi gả tới, bây giờ ở trong tình cảnh này chính là ngươi chứ không phải phu nhân của Thẩm Mộc kia, nương thật sự không dám nghĩ."
Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Nếu như lúc trước nhà nàng không phát giác ra lời của Thẩm Mộc không thích hợp, trực tiếp gả cho Thẩm Mộc thì sao? Cả một đời bị Thẩm Mộc lợi dụng, cô độc không nơi nương tựa, còn cho là mình mắc nợ người của Thẩm gia, chẳng phải sẽ là con gái của nàng sao?
Nàng còn chưa mở miệng, Văn Nhân Hề đã biết nàng đại khái vì chuyện gì mà đến, chỉ có thể dở khóc dở cười trấn an.
Cũng không sai, nguyên chủ thật sự bị lợi dụng cả một đời, cho dù sau khi chết cũng không được thả, vẫn cứ thành tựu thanh danh tốt cho Thẩm Mộc, nàng so với nàng còn muốn không may hơn, mãi cho đến chết đều không ai phát giác ra vấn đề của Thẩm Mộc, hoàn toàn không có cơ hội thoát khỏi bể khổ, không giống như bây giờ, Phương Thiến.
Nhưng lời này Văn Nhân Hề không thể nói với Văn Nhân phu nhân được.
Mà lúc này, Phương Thiến cũng đã mang người về đến nhà.
Nàng vừa vào cửa, liền bị quản gia báo cho Phương cử nhân đã tới, đang ở trong phòng nghỉ ngơi, lập tức trong lòng căng thẳng.
Phương cử nhân lúc này đã biết mọi chuyện, hắn từ chỗ hai vị đại phu biết Thẩm Mộc đời này trừ phi đại la thần tiên đến, nếu không tuyệt đối không thể có con, mà đến kinh thành, lại biết Thẩm Mộc từ đầu đến cuối tính toán, lúc này mặt đen như nhọ nồi.
"Cha, xem ra người đã biết chuyện gì xảy ra." Nhìn dáng vẻ của Phương cử nhân, Phương Thiến ngược lại bình tĩnh lại, "Con muốn ly hôn, mặc kệ người có đồng ý hay không, con đều muốn ly hôn."
"Không thể ly hôn." Ánh mắt Phương cử nhân lạnh lẽo, nhưng không phải nhắm vào Phương Thiến.
"Dựa vào cái gì mà ly hôn, hắn xứng sao? Thiến Nương, đi viết hưu thư đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận